Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 1
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường đi Hứa Tuế nhận một cuộc điện thoại, là Ngô Hân bên bộ phận kinh doanh khu chung cư cao cấp gọi đến.

Mở đầu bằng giọng điệu không được tốt lắm, có thể đoán được là do đơn đặt vào trưa nay, đầu bên kia không phí lời, trực tiếp hỏi: “Vương Tranh bên cô và Cố Tích Tích bên tổ tôi trùng đơn nhau rồi, quản lí Hứa định giải quyết thế nào?”

“Làm theo quy định.” Hứa Tuế khóa xe, thả chìa khóa vào khe hở túi, “Ban đầu đã nói rõ, dựa vào thứ tự đăng ký thông tin của khách hàng trong hệ thống làm chuẩn. Khách hàng này Vương Tranh đã chăm sóc, theo dõi tiến độ từ tháng mười hai năm ngoái, hôm nay cậu ấy nhận ra khách hàng ngay tại hiện trường. Tôi nghĩ, trước khi tiếp khách chắc Cố Tích Tích phải điều tra tư liệu rồi.”

“Đương nhiên là đã tra rồi, nhưng khách hàng cho số điện thoại khác, chúng tôi mới xem như là nhận khách lần đầu đến.”

Hứa Tuế nói: “Vậy tôi cũng hết cách.”

Ngừng một lát, giọng nói ở đầu dây bên kia gắt lên: “Vậy là không nhượng bộ?”

Cô cũng không nhẹ nhàng: “Tôi cảm thấy chẳng có gì để nhường cả.”

Hứa Tuế thong thả tiến vào hành lang, trong lúc đợi thang máy, tay cô bám vào tường, rút chân phải từ giày cao gót ra, lắc lắc cổ chân.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn thang máy không ngừng xuống từng tầng một: “Chuyện này để ngày mai đến văn phòng rồi chúng ta bàn tiếp, chút nữa vào thang máy tín hiệu không …”

“Quy định là do con người đặt ra, khó tránh khỏi những tình huống đặc biệt, hai bên đều phải bỏ sức, dựa vào đâu mà công lao thì chỉ thuộc về một người? Mọi chuyện đều phải có lý lẽ, là địa bàn của tổ cô, nhưng cũng không có nghĩa chúng tôi phải chịu đãi ngộ không công bằng.” Tốc độ nói của cô ấy rất nhanh, ngay sau đó lại châm biếm bằng giọng nói kỳ dị: “Không biết Hà Tấn thấy chuyện này thế nào?”

Hứa Tuế: “Đúng lúc tôi đang ở dưới lầu nhà anh ấy, hay là cô đợi chút, để anh ấy nghe điện thoại?”

“Cô …” Ngô Hân giận chết được, “Đừng tưởng cô có quan hệ, thì sẽ có được đặc quyền.”

Hứa Tuế trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô rất phiền khi Ngô Hân cứ kéo Hà Tấn vào để nói, chuyện vốn dĩ có thể giải quyết đàng hoàng, giờ thì không còn tí kiên nhẫn nào cả.

Hình thức kinh daonh ở Khải Sáng Thiên Cảnh không giống với các dự án địa ốc khác, do công ty đại lý và các bộ phận cấp thấp cùng sale. Đối phương là một tập thể nghiêm túc, cứng nhắc, có cả một mô hình quản lý đặc biệt, nhân viên sale đa phần là sinh viên như tờ giấy trắng, giống như là bị tẩy não, cực kỳ đồng lòng và nỗ lực, nhưng lại không biết linh hoạt, đứng trước lợi ích, lại cố ý thể hiện hết sức trần tục. Cho nên tổ của Hứa Tuế, trừ việc đối diện với sự cạnh tranh lành mạnh với nội bộ công ty, còn phải va chạm trực diện với họ.

Chuyện thế này cũng không phải xảy ra lần đầu, Ngô Hân tuyệt đối sẽ không cam tâm cho qua.

Đoán chắc tiếp theo cô ta sẽ gọi cho Hà Tấn kể tội, Hứa Tuế còn cố ý đứng chờ dưới đây một lúc.

Lúc này có một tràng âm thanh từ sau vang đến, Hứa Tuế xoay người nhìn, có mấy thanh niên đang xách mấy kiện hành lý được đóng gói đàng hoàng đi về phía này. Bên ngoài nắng nóng khó chịu, xem ra bọn họ cũng không lớn mấy, dáng người cao cao, trên trán sáng bóng mồ hôi.

Hứa Tuế thu lại tầm mắt, đứng nhường qua một bên.

Không lâu sau, cửa thang máy mở.

Mấy cậu thanh niên đứng yên đó, trong đó có một cậu khách sáo nói với cô: “Chị đi trước đi.”

Hứa Tuế nói: “Tôi không gấp, đợi đợt sau cũng được.”

Đối phương đẩy đẩy cặp kiếng, áo thun màu xám phần cổ áo bị mồ hôi thấm nên sậm màu hơn, cười nói: “Vậy cảm ơn chị.”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Đống hành lý đó gần như chiếm hết chỗ, mấy người bọn họ khó khăn đứng chen vào mấy khe hở, ấn số tầng, cửa thang máy chầm chậm khép lại.

Có người nói: “Không biết khi nào Trần Chuẩn mới đến.”

“Cậu ấy không gọi điện thoại.”

“Đợi giúp cậu ấy chuyển xong rồi hỏi thử xem.”

Hứa Tuế không nghe rõ tên mà họ nhắc đến, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, cô bỗng nhiên lại ngẩng đầu liếc nhìn vào thang máy.

Không lâu sau, thang máy tiếp theo đã đến, Hà Tấn ở tầng mười bảy, bước vào hành lang cô mới phát hiện, thì ra là phòng đối diện đổi người thuê.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, không ngoài dự liệu, Hà Tấn vừa đặt điện thoại xuống, một tay đút vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô. Anh mặc áo tay ngắn rộng rãi thoải mái và quần dài màu đen, trên eo còn đeo tạp dề, mái tóc không chăm chút tỉ mỉ như lúc đi làm, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.

Hà Tấn đặt điện thoại về lại trên bàn, bước đến mấy bước: “Đang nấu cơm, anh hầm canh rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa.”

Hứa Tuế: “Canh gì vậy.”

“Canh củ sen với sườn.” Anh thấy cả người Hứa Tuế mệt mỏi, sờ sờ mặt cô, rất biết ý không nhắc đến chuyện công việc: “Tắm đi, nghỉ ngơi trước đã.”

“Vâng.” Hứa Tuế nghiêng người ôm anh, vứt túi bước vào phòng ngủ.

Cô không mấy khi đến đây, nhưng con người Hà Tấn khá là tỉ mỉ, đặc biệt chuẩn bị cho cô mấy bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tắm sơ qua, sấy khô tóc rồi ra ngoài, Hà Tấn đã quay lại phòng bếp.

Không biết đã mở tivi từ lúc nào, trên bàn trà có một đĩa dâu đã rửa sạch và mấy cái bánh quy.

Hứa Tuế làm ổ trên sofa, cầm mấy quả dâu lên ăn, dùng điều khiển tivi tùy ý chuyển vài kênh, ai ngờ mắt díu cả vào nhau, cô chìm vào giấc ngủ trong mùi thơm đồ ăn bay ra từ phòng bếp.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cảm giác có người lấy đi remote tivi từ tay mình, có thêm một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp ngang eo cô. Hứa Tuế không mở mắt, tivi được anh chuyển sang trạng thái im lặng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Ngủ một giấc không biết bao lâu, Hứa Tuế bị tạp âm hơi ồn ào bên ngoài đánh thức, cô nhíu nhíu mày, cố mở to mắt, giữa lúc mơ hồ thì thấy Hà Tấn ngồi ở cuối sofa, đang xem tivi không tiếng.

“Em ngủ bao lâu rồi?”. Cô uể oải hỏi một câu.

Hình như suy nghĩ của anh bị đứt đoạn, anh hơi nhích người, thở nhẹ nói: “Mới mười lăm phút thôi, ngủ thêm chút đi.”

“Bên ngoài ồn quá.”

Hà Tấn đứng dậy, xoa đầu cô vài cái: “Để anh ra xem thử.”

Anh cắt nửa quả dưa hấu bỏ vào khay, bưng sang gõ cửa nhà đối diện, đầu tiên là nghe tiếng chó sủa, từ từ có tiếng bước chân, một cậu thanh niên trẻ tuổi mang mắt kính bước ra.

Hà Tấn tươi cười: “Hàng xóm.” Anh chỉ chỉ phía sau lưng.

Người đối diện đáp lại, cười giới thiệu: “Chào anh”.

“Mới chuyển đến à?” Thấy đối phương gật đầu, anh hòa nhã nói: “Bạn gái ngủ không được sâu giấc, nghe tiếng động, tôi ra xem xem có cần giúp đỡ gì không.”

Câu này thiệt đỉnh, cậu thanh niên lập tức hiểu rõ ý của người hàng xóm, xin lỗi nói: “Làm phiền mọi người rồi, chúng tôi sẽ cố nhẹ nhàng hết sức.”

“Không sao.” Hà Tấn đưa khay dưa hấu cho cậu: “Trong nhà có ít dưa, trời nóng quá, mọi người ăn cho mát.”

“Thế này thì không phải quá.”

“Không cần khách sáo.” Anh đưa tay phải ra: “Hà Tấn, có chuyện gì thì cứ nói nhé.”

Cậu thanh niên tiếp nhận ý tốt của anh, bắt tay với anh: “Tôn Thời, bác sĩ thú y, phòng còn một người nữa, hôm nay có ấy có chút việc nên ra ngoài rồi.”

Hà Tấn gật gật đầu, không nói gì nữa, tạm biệt rồi đi về.

Hứa Tuế hết buồn ngủ từ lâu, nhưng vẫn nằm nhắm mắt trên sofa thêm một hồi, nhìn vào bếp hỏi: “Canh nấu xong chưa?”

“Được rồi.” Hà Tấn nghiêng người, nâng cằm nhìn cô: “Không ngủ nữa à? Vậy qua giúp anh dọn cơm.”

“Vâng.” Hứa Tuế đáp lời, vừa buộc tóc vừa đi qua: “Tối nay không ở lại đây, em phải ra nhà ga đón mẹ.”

Hà Tấn đơ ra vài gây: “Dì muốn đến đây à?”

“Ừm”. Hứa Tuế lấy chén đũa từ ngăn tủ.

“Em nên nói với anh trước, để anh chuẩn bị cho đàng hoàng.” Anh nhìn bóng lưng cô: “Anh với em đi chung.”

Hứa Tuế không nói gì, coi như đồng ý.

Khả năng bếp núc của Hà Tấn rất khá, bữa cơm này ăn ngon đến mãn nguyện.

Bất giác, bầu trời đã tối hết đi, đồng hồ trên tường chỉ tám giờ. Dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài, sau khi nhấn nút thang máy, hai người đều ngẩng đầu nhìn thang máy không ngừng đi lên, có chút yên ắng.

“Ting” một tiếng, Hà Tấn giữ nhẹ eo cô cùng đi vào: “Chiều nay Ngô Hân gọi điện thoại cho anh.”

“Em biết.”

“Hai người đụng đơn rồi?”

Hứa Tuế gật đầu, rồi cười nói: “Nhưng bây giờ không phải là giờ làm.”

Hà Tấn lập tức thuận theo ý cô: “Anh cũng nói như thế với cô ấy.”

Hai người luôn duy trì kiểu hòa thuận như vậy, Hứa Tuế cảm thấy vẫn khá là nhẹ nhàng, cong cong khóe môi, lấy vai đẩy nhẹ anh.

Cả người Hà Tấn hơi chao đảo, anh nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này trên cánh cửa thang máy đang chầm chậm khép lại, ánh sáng trên đỉnh đầu dịu dàng, cơ thể hai người kề sát bên nhau, anh vô thức đến gần hơn, hôn nhẹ lên thái dương của cô.

Cũng chính vào giây phút này, có một cánh tay đưa ra giữ cửa thang máy chuẩn bị khép lại.

Hứa Tuế ngước mắt, không có bất cứ dấu hiệu nào, bốn mắt nhìn nhau với người ngoài cửa, đột nhiên bất động cả người.

Hiển nhiên đối phương cũng thấy cô, biểu cảm cũng không hề có sự chuẩn bị như cô.

Khi cơ thể còn chưa kịp phản ứng, chú chó bự đứng trước người đó đã kéo căng dây thừng chạy vào thang máy, vốn dĩ định đi dạo một vòng, còn đang do dự, thì cậu đã mơ hồ bước vào theo.

Hà Tấn theo thói quen kéo Hứa Tuế vào lòng, lùi về sau mấy bước đứng vào góc thang máy.

Con chó này thân hình to lớn, cơ bắp phát triển, lông ngắn, bóng loáng, trừ phần má và bốn chân có màu vàng gỉ, còn cả người thì đen nhánh.

Người chủ dắt dây xích chó quấn nhiều vòng quanh cổ tay mình, không cho nó đi xa, nó đeo khóa miệng, chân trước bên phải bị teo, lòng bàn chân không thể chạm đất, hình như là bị dị tật.

Nó đi đứng chậm chạp, đã có tuổi, nhưng eo lưng thẳng tắp, khiến nó vẫn uy phong lẫm liệt.

Trong không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng, chú chó ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế, quẫy quẫy đuôi, cách mấy giây, lại từ từ quẫy đuôi thật mạnh.

Hứa Tuế rũ mắt, không động đậy.

Hà Tấn lại giấu hơn nửa người cô ra sau lưng, hành động nhỏ gây sự chú ý cho chú chó, nó chuyển tầm mắt, gục nửa đầu, đảo mắt nhìn anh, trong mắt đã không còn thiện ý nữa rồi.

Chủ nó điều khiển dây xích, chỉ trầm trầm nói một chữ: “Ngồi.”

Nó bèn thoát khỏi trạng thái căng thẳng, liếm liếm miệng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chân chủ. Thang máy đi xuống, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng chú chó nhè lưỡi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hứa Tuế, cái đuôi như cái chổi quét xào xạc dưới nền.

Tòa nhà này một tầng có hai hộ, cùng đi thang máy ở tầng mười bảy, Hà Tấn đoán chắc đây là người bạn cùng phòng mà Tôn Thời nhắc đến.

Anh chủ động gợi chuyện, hỏi: “Dobermann?”

Một lúc sau, người đó trả lời: “Rottweiler*.”

*Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc từ Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ. Chúng có sức chiến đấu tốt, cókhả năng chịu đựng được các vết thương, là loài chó khoẻ mạnh, thông minh. Tuổi thọ của nó từ 8 – 10 tuổi, con đực có cân nặng từ 50 – 60 kg, và cao từ 61 – 69 cm

Hà Tấn nói: “Giống chó này khá hung dữ.”

Người đó không để ý đáp một tiếng, xoay lưng lại với hai người đứng phía trước, bức tường trong thang máy ánh lên gương mặt tươi trẻ sáng lạn, cậu nhìn đi nơi khác, không rõ trong lòng thế nào.

Cậu cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, mặc áo ngắn tay màu trắng và quần thể thao, bả vai rộng lớn, thân hình cường tráng, người cao cỡ mét chín. Mái tóc ngắn cũn khỏe khoắn, màu da ở cánh tay và ở gáy nhìn rất khỏe mạnh.

Nghĩ về vấn đề an toàn, Hà Tấn đành phải nói: “Trong khu vực thành phố chắc là cấm nuôi giống chó nguy hiểm như vậy nhỉ.”

Đối phương hơi đảo mắt, cuối cùng nhìn vào anh ta trong gương, cũng chỉ nhìn mỗi anh ta: “Trước đó bị bệnh, bây giờ trả về.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Chi Mưu Đoạt Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net