Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Tuế rất khỏe, từ nhỏ đã vậy rồi.
Nhưng mà cũng do Trần Chuẩn chịu phối hợp, dù sao hai người cũng có sự chênh lệch xa nhau, nếu muốn thoát khỏi sự khống chế thì một tay của cậu cũng chẳng khó gì.
Trần Chuẩn hơi khom lưng, bị cô kéo đi lên phía trước, đột nhiên cậu rụt gáy lại, bị ép vào tường.
Lần này Hứa Tuế giận thật rồi, cậu có thể nhận ra điều này.
Cậu duy trì tư thế này không nhúc nhích, phần vai trái dựa vào tường, cúi đầu phủi quần áo: “Làm bục hết cổ áo của tôi rồi.”
“Đừng có nói nhảm vô dụng lắm.” Giọng điệu Hứa Tuế gắt gỏng: “Có gì nói thẳng, đừng có vòng vo quanh co, tôi không đoán được.”
Cổ áo Trần Chuẩn xộc xệch, lệch hẳn sang một bên, để lộ hẳn một nửa phần xương quai xanh.
Cậu nhún vai chỉnh lại quần áo, hỏi bằng giọng lười biếng: “Hà Tấn có biết chị dã man vậy không?”
Hứa Tuế hét lên một câu như muốn cắn người: “Liên quan khỉ gì đến cậu!”
Rõ ràng là cách rất xa, nhưng Trần Chuẩn vẫn nghiêng đầu theo bản năng.
Từ lúc gặp lại đến nay đây là lần đầu tiên Hứa Tuế để lộ cảm xúc của mình, ba tuổi thể hiện cả đời người, kiểu gì cũng có lúc không giả vờ được nữa.
Trần Chuẩn không nhịn được bật cười.
“Đừng cười nữa.” Hứa Tuế lại hét lên.
Trần Chuẩn ngoan ngoãn bặm chặt môi.
Hứa Tuế thở một hơi thật sâu, rồi hỏi Trần Chuẩn một chuyện: “Mấy người làm cái trò quỷ gì vậy?”
“Không làm quỷ.”
“Cậu và Lâm Hiểu Hiểu vốn không phải là một cặp.”
Đã đến bước này rồi, Trần Chuẩn có giấu kiểu gì thì sợ cô cũng không tin: “Chưa từng nói chúng tôi yêu nhau.”
Hứa Tuế cạn lời, đúng là cậu chưa từng chính miệng thừa nhận. Từ lần gặp mặt ở siêu thị khi đó, cô đã tự đoán mối quan hệ của hai người, họ cùng nhau đi mua đồ rồi lại cùng nhau về nhà, thêm cả những gì Trần Chuẩn nói tối hôm đó, khó tránh khỏi cô nghĩ sai.
Hứa Tuế thầm cảm thấy rối rắm: “Vậy rốt cuộc là bây giờ cậu có bạn gái không?”
“Có.”
Hứa Tuế im lặng nhìn cậu chăm chú, mắt sáng như đuốc. Cặp mắt của cô ẩm ướt cứ như là sắp tan thành nước đến nơi, chẳng có mấy tính công kích, nhưng lại có năng lực khiến người ta không cách nào che giấu.
Cô cứ nhìn Trần Chuẩn đến nỗi khiến cậu phát cáu, cậu nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Chia tay rồi.”
Lần này đợi một lúc lâu Hứa Tuế chẳng nói gì, cô cụp mắt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tôi không quan tâm tại sao cậu lại bịa ra những chuyện dối gạt này, trong lòng cậu nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi.” Cô ngẩng đầu, rồi lại nhìn cậu: “Sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.”
Biểu cảm trên mặt Trần Chuẩn dần trở nên cứng ngắc, cậu nhích người ra khỏi tường, nhìn cô: “Chỉ vì tôi không có bạn gái?”
Hứa Tuế lặng thinh.
Cậu lạnh lùng nói: “Vẫn sợ tôi bám lấy chị, ảnh hưởng đến cuộc sống của chị?”
“Bây giờ tôi có bạn trai rồi, cũng phải biết nghĩ đến tâm trạng của đối phương.”
Trần Chuẩn nghe mà ngơ ngác, không biết cô ngốc thật hay giả vờ ngốc, cậu nhìn đi chỗ khác, tỏ vẻ chế giễu.
“Ngu ngốc.” Cậu nhỏ giọng.
“Cái gì?”
“Nói là chị tận tâm thật, nói là chị độ lượng quá, nói là chị thật là thấu hiểu lòng người.”
Hứa Tuế không thèm để ý đến việc cậu chế giễu, cô lặp lại một cách rõ ràng: “Là do tôi suy nghĩ đơn giản quá, thật ra có một vài sai lầm một khi đã xảy ra rồi, thì không thể như trước đây nữa, vốn là chẳng có cách nào để bù đắp, không quay lại như trước được, kiểu gì cũng thấy kỳ quặc.”
“Sao lại kỳ quặc rồi?”
“Cậu hiểu rõ hơn tôi.”
Trần Chuẩn nhìn cô đăm đăm, cơn giận bốc thẳng lên huyệt thái dương.
Cậu tiến lên trước một bước, lời chưa kịp qua não xử lý thì đã tuột ra khỏi miệng: “Không phải lần trước lên giường thôi hả, có gì mà không cho qua được.”
Những câu chữ đó đã thành công kích thích Hứa Tuế, có đến mấy giây não cô đơ ra, một lúc lâu sau cô mới lớn tiếng phản bác lại một cách vô nghĩa: “Không cho qua được đó, làm sao!”
“Chị nghĩ mình là ai?” Trần Chuẩn chỉ vào người cô, bước từng bước đến gần cô.
Cô nhíu mày: “Tránh ra.”
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Hứa Tuế lùi về sau một bước, cô giơ tay đẩy cậu, nhưng không đẩy nổi.
Trần Chuẩn nhìn cô một lúc, gật đầu nói: “Nói vậy cũng đúng, là do tôi không buông được, cứ nhớ nhung muốn ngủ thêm lần nữa.”
Hứa Tuế không thể nào tin dược, cô nói mấy chữ rít qua khẽ răng: “Nói lại lần nữa?”
“Muốn nghe nữa?” Cậu cúi đầu, lặp lại: “Vẫn luôn nhung nhớ được cùng chị…”
Hứa Tuế đâu có chiều theo cậu, cô cho hẳn một bạt tai.
Nhưng cũng chẳng xuống sức là bao, chỉ là móng tay cô sượt qua cằm Trần Chuẩn.
Cô giận dữ nói: “Mấy năm không gặp, cái khác thì cậu chẳng tiến bộ, nhưng được cái càng lúc càng khốn nạn rồi.”
Lần gần nhất hai người động tay động chân đã là từ ba năm trước, nguyên nhân là do những chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến, sau đó chẳng được mấy hôm là hai người đã ngủ trên cùng một chiếc giường.
Má Trần Chuẩn nghiêng sang một bên, cậu không ngờ là Hứa Tuế lại thật sự ra tay.
Cậu tức chết đi được, ngón tay gần như chỉa vào mũi cô: “Chị thử đánh cái nữa xem!”
“Cậu thử ăn nói khốn nạn đi?”
“… Có tin tôi đánh lại không!”
Hứa Tuế không lên tiếng, cô cụp mắt nhìn ngón tay đang chỉ vào mũi mình.
Trần Chuẩn nhíu chặt mày, cậu lập tức hiểu được ý định của cô, vừa định rụt tay lại, thì Hứa Tuế đã nhanh tay lẹ mắt, tức tốc chụp ngón tay của cậu bẻ quặp sang hướng ngược lại.
Trần Chuẩn rít lên một tiếng, cậu không dám vùng vằng, khéo léo chuyển động cổ tay, kéo theo cả cô. Hứa Tuế bị quay đến chóng mặt, cô bị ép phải xoay người, lưng áp vào ngực cậu.
Cánh tay Trần Chuẩn như gọng sắt nhốt chặt cô, nhưng luôn chú ý nặng nhẹ, tránh làm cô bị thương.
“Tưởng như lúc nhỏ hả? Muốn ăn hiếp tôi thế nào thì ăn hiếp?” Giọng cậu phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
Tư thế của hai người kỳ quặc, nhưng nhìn lại cực kỳ thân mật.
“Cậu thả ra!” Hứa Tuế giãy dụa.
“Chị buông ra trước!”
Cả người cô đều nằm trong lòng cậu.
Hứa Tuế hoảng hồn, lập tức buông tay.
Trần Chuẩn lại chẳng hề nhúc nhích.
Trong chốc lát, cậu ngửi được mùi hương trên người cô, vẫn là mùi hương nồng đậm ấy.
Bỗng nhiên Trần Chuẩn ý thức được rằng, hai người đừng sát như vậy, hơi ấm sau lưng cô làm bỏng cả ngực cậu, cậu hơi cúi đầu, cằm như có như không chạm vào phần thái dương của cô. Phần tóc con trước trán, lông mi của cô, còn cả những đốm tàn nhang trên má, đều hiện rõ trước mắt cậu.
Tim Trần Chuẩn đập nhanh, cậu vô thức nuốt nước miếng.
Cảm giác thân cận ngày nhớ đêm mong, lại xuất hiện tại thời gian và địa điểm không thích hợp.
Chi bằng cứ thế mà hôn cô đi, hôn cho thật đã. Cậu tự cổ vũ bản thân.
Một khi đã buông thả tâm tư này, thì chẳng thể làm chủ được bản thân nữa.
Cậu chầm chậm cúi đầu…
“Trần Chuẩn, cậu thả ra.” Giọng cô rất nhỏ, như là đang nhận thua.
Trần Chuẩn bỗng tỉnh táo, cậu nhảy ra xa cả hai mét như là giật mình, cậu cáu kỉnh vò đầu.
Gió đêm nóng bực, cứ như là đang bị quăng vào lò hấp khiến con người ta không thở nổi.
Ánh tà dương hoàn toàn khuất bóng, những ngọn núi và rừng cây đằng xa đã chẳng còn nhìn rõ màu sắc nữa.
Trần Chuẩn đè giọng nói: “Hứa Tuế…”
Cậu ngập ngừng, thật ra cậu chẳng rõ bản thân mình muốn nói gì.
Im lặng hồi lâu, Hứa Tuế điều chỉnh tâm trạng của mình: “Cứ vậy đi, hi vọng cậu sẽ nghe lọt tai những gì tôi nói.”
Một lúc lâu sau Trần Chuẩn mới hỏi: “Muốn tôi làm thế nào?”
Hứa Tuế chẳng có quyền yêu cầu người khác, chỉ nói: “Sau này tôi sẽ hạn chế hết sức để không đến chỗ Hà Tấn.”
Trần Chuẩn đứng nhìn cô từ xa, cậu cười lạnh một tiếng: “Đừng, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người lắm.” Cậu lướt qua cô: “Tôi đi đây.”
Hứa Tuế còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu.
Trần Chuẩn lại chững lại, quay đầu nói: “Đừng chỉ nói tôi, mấy năm không gặp, mẹ nó chứ mắt nhìn đàn ông của chị càng lúc càng tệ.”
Bấy giờ Hứa Tuế mới nhớ ra, cô đã quên mất hỏi chuyện của Hà Tấn.
Hai người một trước một sau về chỗ, cách nhau khoảng chừng năm phút.
Nhờ vào ánh đèn đường, Lâm Hiểu Hiểu phát hiện má trái của Trần Chuẩn hơi ửng đỏ, đè nén sự hiếu kỳ, cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình, cô lên xe về cùng mọi người, thầm nghĩ chắc đây là lần cuối cùng ăn uống tiệc tùng với Hứa Tuế rồi, sau này vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.
Tối nay Lâm Lâm Hiểu không đến nhà Tôn Thời, cô nhờ Hà Tấn dừng ở chỗ tiện đường, rồi tự mình về nhà.
Sau khi về đến nhà Trần Chuẩn lập tức thu dọn đồ đạc.
Tôn Thời đi theo sau: “Làm trò gì vậy?”
Cậu dọn hết quần áo và đồ dùng cá nhân nhét hết vào vali: “Nhiều giày quá, hôm khác ghé lấy.”
“Cậu muốn dọn đi à?” Tôn Thời nhẩm tính ngày: “Mới ở được có một tháng hơn, chúng ta đóng tiền nhà cho cả năm rồi đó.”
“Hời cho cậu với Lâm Hiểu Hiểu rồi.”
Tôn Thời lặng thinh một lúc, vỗ vỗ vai cậu: “Người anh em, xin lỗi nhé, hôm nay diễn hố chuyện này rồi.”
Trần Chuẩn cười: “Không liên quan đến các cậu, là do mình tự làm tự chịu tự dày vò thôi.” Cậu lại đi tìm một cái vali khác, gom ổ và thức ăn của Cát Tường bỏ vào trong.
Tôn Thời lấy dầu tắm gội cho động vật trong nhà vệ sinh ra giúp cậu: “Quyết định chuyển đi thật à?”
Tim Trần Chuẩn như bị khuyết một mảnh, cậu rất lạc lõng: “Mắt không thấy tim không đau.”
“Không quan tâm đến chị ấy nữa?”
Trần Chuẩn nói: “Cô ấy đã là người lớn rồi, chút chuyện cỏn con này mà cũng không rõ ràng, thì đi chết đi cho rồi.”
“… Cuối cùng cũng hiểu lí do cậu độc thân rồi.”
Trần Chuẩn không thèm quan tâm cậu bạn.
Tôn Thời đứng tựa vào cửa tủ nhìn cậu bận rộn: “Nói thật nhé, hom nay gặp được Hứa Tuế, đúng là xét về mọi mặt thì chị ấy đều phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của đàn ông, khó trách cậu cứ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.”
Trần Chuẩn liếc cậu: “Mình ghi âm lại rồi nhé.”
“Đáng tiếc.” Tôn Thời lắc đầu: “Hai người không có duyên.”
Trần Chuẩn chộp lấy gì đó ném qua: “Cút, bớt ở đây làm phiền ông đây đi.” Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Những gì cậu thấy chị là vẻ ngoài thôi, xét về tính cách thì cô ấy còn nhiều thiếu sót lắm.”
Tôn Thời: “Ồ?”
Trần Chuẩn chì vào vị trí huyệt thái dương của mình: “Lúc nhỏ cô ấy bị đụng vô chỗ này, hai lần, không được thông minh lắm.” Nhưng cậu không nói cả 2 lần đều là do từ cậu mà ra.
Tôn Thời cười ha ha.
Cậu bạn nghe Trần Chuần nói quá, ngẩng đầu xem đồng hồ: “Đã trễ vậy rồi, để mai hẳn dọn đi.”
Trần Chuẩn nói: “Bây giờ đi.”
“Định đi đâu đó?”
“Về nhà ở vài ngày trước đã, rồi tìm từ từ tìm nhà.”
Cùng lúc đó, Hà Tấn đưa Hứa Tuế về nhà.
Máy lạnh trong xe đầy đủ, hoàn toàn không cảm nhận được cái nóng bên ngoài.
Cánh tay Hứa Tuế nổi cả da gà, cô mở hé cửa sổ xe.
Hà Tấn chú ý đến, tắt máy lạnh: “Lạnh à?”
Hứa Tuế: “Ừm.”
Sau hai câu trò chuyện đơn giản, thì lại là một hồi im ắng.
Sau khi xe đi qua cầu, ánh đèn neon ven đường không rực rỡ như bờ bên kia, người đi đường cũng thưa thớt hơn.
Hứa Tuế quay sang: “Có gì muốn nói không?”
Hà Tấn liếc mắt sang, nghĩ ngợi rồi nói: “Khách hàng phát sinh xung đột với Ngô Hân, khi nào thì ký hợp đồng?”
“Hẹn thứ sáu tuần sau.”
Hà Tấn hơi ngơ ngác, không ngờ vừa khéo như vậy: “Bên em bàn bạc ổn thỏa hết chưa, ai sẽ là người ký?”
“Về sau là do em theo dõi hỗ trợ khách hàng này, do đích thân em ký.”
“Hẹn buổi sáng à?”
“Buổi chiều.”
Hà Tấn gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Còn một con đường nữa là đến nhà Hứa Tuế.
Cô dẹp điện thoại vào túi trước: “Hôm nay ăn no không?”
“Anh không thích đồ nướng là mấy, cái này chắc em biết mà.”
“Đông người, tụ tập cũng náo nhiệt lắm.”
Một tay Hà Tấn nắm vô lăng, “Có vẻ Trần Chuẩn có thái độ thù địch với anh.”
“Anh nghĩ nhiều rồi đó.” Hứa Tuế nói đùa: “Anh làm gì rồi hả, sao lại nghĩ người ta thù địch gì anh?”
Sau mấy giây im lặng, Hà Tấn phủ nhận: “Không có.” Rồi lại cười nhìn cô: “Nhưng có vẻ cậu ấy rất quan tâm em đó.”
Về những chuyện đã qua, Hứa Tuế không muốn nói nhiều.
Cô nói: “Không cảm nhận được.”
Lòng hai người đều rõ cả, nhưng ai cũng giả hồ đồ, cứ đang nghi ngờ thăm dò lẫn nhau, nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai nói rõ ràng.
Hứa Tuế mệt trong lòng, cô đã rất chán việc yêu đương kiểu này rồi.
Trần Chuẩn sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà nhắc nhở nhiều lần như vậy, chắc chắn là cậu biết gì đó rồi. Cũng có thể là Hà Tấn có gì dấu giếm, nhưng cô không có chứng cứ, thẳng thắn chất vấn thì không được thông minh.
Cô luôn có cảm giác, cuộc tình này đã sắp đi đến điểm kết rồi.
Không bao lâu sao, xe dừng ở cổng khu nhà.
Hứa Tuế tháo giây an toàn: “Em đi vào đây, trong đó không tiện quay xe.”
“Nghỉ ngơi sớm nhé.” Hà Tấn dừng xe bên đường.
Hứa Tuế gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
Hà Tấn kéo cổ tay cô, nhướn người hôn lên trán cô: “Chúc ngủ ngon.”
Hứa Tuế vẫy vẫy tay: “Chúc ngủ ngon.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");