Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 16
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tầm cuối tháng, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.

Có một buổi tối trước khi ngủ quên không đóng cửa sổ, Hứa Tuế ngủ đến sáng sớm thì lạnh đến tỉnh cả người, hôm sau thì đau đầu sổ mũi.

Đúng lúc hôm đó lại có họp sáng, người cô cứ lờ đờ mê man, sếp nói gì cô cũng không nhớ rõ, cứ lén lút lau nước mũi. Cứ có cảm giác có người đang quan tâm chỗ bên này, vừa ngẩng đầu, thì lại gặp ngay ánh mắt Hà Tấn đang nhìn qua bên đây.

Hứa Tuế âm thầm nhìn đi chỗ khác.

Quay lại văn phòng, cô rót cho mình một ly nước.

Ngô Hân còn ở dưới hiện trường tầng dưới, trong phòng chỉ có mỗi mình Hứa Tuế, cô tắt máy lạnh, mở cửa sổ cho thoáng khí.

Thỉnh thoảng trên hành lang lại có tiếng người đi lại, qua một lúc sau, có người gõ cửa.

Hứa Tuế quay đầu, đi mở cửa, Hà Tấn chòm người đứng trước cửa.

Hai người im lặng chừng mấy giây.

Hà Tấn nhìn cô, “Cảm rồi à?”

Hứa Tuế nói: “Hơi cảm thôi.”

“Sáng nay không có việc gì, có muốn về nghỉ ngơi không?”, “Chuyện nhỏ thôi mà.” Hứa Tuế nói: “Cảm ơn giám đốc Hà.”

Hà Tấn hơi nhíu mày, trước đây thì khong có cảm giác, chia tay rồi mới phát hiện rất khó để thích ứng với thái độ lạnh lùng của Hứa Tuế.

“Gọi tên là được rồi, gọi là giám đốc Hà nghe không quen lắm.” Anh dừng lại một lúc, “Ngoài quan hệ công việc ra, hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Hứa Tuế cười cười, không trả lời anh.

Trước giờ cô chưa từng đồng tình với những câu nói quái dị như vậy, huống hồ chi cô còn là người bị cắm sừng, phải độ lượng cỡ nào mới có thể bỏ qua hết những chuyện trước đây, làm bạn với anh mà không biết ngại.

Còn về mối quan hệ công việc, không thể không chạm mặt.

Nhưng chia tay là chia tay rồi, cô không có hứng thú chơi mấy trò mập mờ.

Hà Tấn vẫn đứng đó, thấy Hứa Tuế không nói gì, anh chỉ đành tự nói tiếp: “Trong văn phòng anh có thuốc cảm, em nhớ chốc nữa đến lấy nhé.”

Hứa Tuế chỉ đành “Ừ” một tiếng, Hà Tấn thì lại đợi mãi đến khi tan ca vẫn không thấy cô đâu.

Từ nhỏ Hứa Tuế đã khỏe mạnh, rất ít khi cảm.

Hách Uyển Thanh chưa bao giờ quá mức nuông chiều cô, thế nên tính cách Hứa Tuế rất độc lập, không phải kiểu yếu đuối nhõng nhẽo. Lần này cô cũng chẳng uống thuốc, tắm bằng nước nóng, ngủ một giấc cho đã, qua vài hôm đã có thể vui khỏe lên rồi.

Giang Bối cảm thán khả năng tự chữa bệnh của cô, cô bạn gọi điện thoại nói chuyện phím một hồi, hẹn nhau thời gian đi dạo phố.

Vào ngày nghỉ hôm nay, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại Hằng Hưng.

Trên tầng bốn vừa mở một nhà hàng lẩu, trong ba ngày đầu khai trương có thêm chương trình khuyến mãi, có cả dãy người đứng xếp hàng trước cửa. Hứa Tuế đến lấy số, nhân lúc chờ chỗ thì xuống tầng dưới mua một đôi giày chạy bộ và thêm hai bộ quần áo thể thao.

Giang Bối dựa vai cô, nhìn cô từ trong kính: “Đổi phong cách à? Muốn đi theo hướng thiếu nữ thể thao rồi à?”

“Thiếu nữ thì thôi bỏ đi, cũng cỡ bà dì rồi.”

Giang Bối cười ha hả.

Cô thử một cái áo khoác ngoài tròng cổ dài tay màu xám, bên dưới phối quần đùi màu đen, nhìn từ bên hông, đùi cô vừa chắc vừa có tính đàn hồi, cẳng chân thì thon dài, chỗ xương ở mắt cá nhân nhìn xinh đẹp vô cùng.

Giang Bối nhìn mà rớt nước miếng, lén nhéo vào đùi cô một cái: “Đôi chân này! Còn chạy gì nữa mà chạy.”

“Tăng sức đề kháng mà.” Cô hỏi: “Chạy với mình không?”

Giang Bối lắc đầu: “Tớ vẫn muốn ngủ nhiều hơn một chút.”

Vị trí trung tâm ở tầng một trung tâm thương mại có một tấm kính vòng cung, đối diện với quảng trường Cầu Vồng bên kia, bên đó thỉnh thoảng sẽ làm hoạt động chủ để hoặc xúc tiến theo mùa.

Lúc này bên hướng Đông Nam có rất nhiều người vây quanh, biển quảng cáo nhãn hiệu ngài trời với màu sắc tươi sáng đặt ở phía sau, cách rất xa, không biết là hoạt động mang tính chất gì.

Giang Bối thì thích ồn áo náo nhiệt, bèn kéo Hứa Tuế đi sang đó.

Đi đến gần mới thấy rõ tiểu đề trên biển quảng cáo: Ngày hội nhận nuôi thú cưng thành phố Nam Lĩnh.

Phía dưới có thêm một dòng biểu ngữ quảng cáo công ích “Nhận nuôi thay cho mua bán, yêu thương bắt đầu từ tôi.”

Xung quanh vẽ đầy hình chibi chó mèo.

Bảng quảng cáo để trước một cái bàn dài, cái lồng trên bàn để một bé thú cưng nhỏ, trên góc bên trái dán logo, đó là thông tin trung tâm của chúng.

Bước chân của Hứa Tuế dừng lại, cách một đám người, cô lại nhìn thấy Trần Chuẩn đầu tiên.

Cái tên này thật sự quá là bắt mắt, dáng người cao cao, bả vai rộng rãi, cậu đang nâng một chú mèo trong lòng bàn tay, cụp mắt nhìn, nghiêm túc nói chuyện với người đối diện.

Sau đó là người ta đặt câu hỏi, cậu kiên nhẫn lắng nghe, bàn tay rảnh rỗi vuốt vuốt bình nước, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi mở nắp bình, giơ tay đặt lên miệng.

Dáng vẻ lúc cậu uống nước có hơi thờ ơ, cậu nhếch quai hàm, nước ngậm trong miệng vài giây mới nuốt xuống.

Từ sau buổi tụ tập ở trang trại Bình Nam, Hứa Tuế chưa từng gặp lại cậu.

Kể cả ngày hôm đó về Thuận Thành, cũng chỉ biết cậu đang trong phòng cô mà thôi.

Nhân lúc cô đang mất tập trung, Giang Bối lại kéo cô đi về trước mấy bước.

Hứa Tuế mới phản ứng kịp, giơ tay giật ngược cô bạn lại, nhưng ngay lúc xoay người định đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa nghe lanh lảnh chói tai.

Không biết tại sao, Hứa Tuế lại quay đầu.

Trong cái lồng gần đó có một chú Poodle, lông xoăn đen, răng hô, cặp mắt sáng người nhìn xuyên qua kẽ hở của đám người, cứ như đang nhìn cô vậy.

Hứa Tuế giật mình ngơ ngác, cô thật sự là không thể nào tin được.

Nhìn nhau vài giây, bé hô giương cằm, rồi lại sủa một tràng dài.

Hứa Tuế thả tay Giang Bối, đi sang đó, cô chống tay vào gối nhìn một lúc.

“Phải cưng không?” Cô nhỏ nhẹ hỏi.

Nó cứ như hiểu cô đang nói gì, bồn chồn giẫm giẫm hai chân trước, bõng nhiên đứng lên, hai chân chấp lên, vẫy vẫy với cô.

Hứa Tuế nắm hai tay, mừng rỡ cười thành tiếng.

Cuối cùng cô cũng hiểu, tất cả những cuộc trùng phùng trên thế gian đều cần một hình thức đặc biệt, ở một nơi thế này, vậy mà cô lại gặp lại nó, chỉ có điều là phải chờ hơi lâu.

Hứa Tuế giơ ngón trỏ, vuốt ve mũi nó.

Rồi nó lại dùng cái lưỡi ấm áp để liếm tay cô, liếm được mấy cái, nó lại ra sức đứng vẫy, vẻ đáng yêu của nó làm trái tim cô tan chảy.

Mấy người xung quanh cũng bị hấp dẫn bởi hành động của bé hô, lần lượt đến xem nó.

Có một bé trai chen chỗ Hứa Tuế, ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, con muốn con này.”

“Dơ thế này, đem về nhà ai dọn dẹp?”

“Con dọn, con dọn, con sẽ tắm cho nó, dọn dẹp vệ sinh cho nó, có được không?”

Hứa Tuế đứng dậy, nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy trong mấy nhân viên tình nguyện mặc áo gile màu đỏ có một bóng dáng quen thuộc.

Mắt cô sáng cả tên, kêu tên: “Lâm Hiểu Hiểu.”

Lâm Hiểu Hiểu quay đầu, cô ngạc nhiên: “Chị Hứa Tuế!”

Bây giờ chẳng có thời gian đâu mà hàn huyên, Hứa Tuế gấp gáp nói: “Hiểu Hiểu, chị muốn nhận nuôi chú chó này.”

“Em này hả?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn “nhiệt tình” như xưa, cô nhón chân, hét vào giữa đám đông: “Trần Chuẩn, cậu coi ai đến này!”

Hứa Tuế: “…”

Trần Chuẩn đã nhìn qua bên đây rồi, ánh mắt cậu nhìn đúng vào người Hứa Tuế.

Trời nắng chói chang, trên trán cậu đã lấm tấm mồ hôi, đầu mày hơi nhíu lại.

Giang Bối nhích lại kế Hứa Tuế: “Sao mà cậu muốn cái là làm vậy, nuôi chó gì chứ?”

Hứa Tuế không trả lời cô bạn, chỉ nhìn Trần Chuẩn.

Giang Bối cũng nhìn theo cô, lẩm bẩm một câu: “Sau anh chàng này nhìn lại quen quen nhỉ.” Lúc học đại học, Trần Chuẩn đến trường tìm Hứa Tuế vài lần, Giang Bối từng gặp rồi, ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng.

Trần Chuẩn đưa chú mèo cho người bên cạnh, nói nhỏ mấy câu, rồi đi qua bên này.

Cậu sờ sờ mũi: “Sao chị lại ở đây?”

“Đi dạo phố.”

Trần Chuẩn gật đầu, nhất thời không nói gì.

Hứa Tuế chỉ đành hỏi: “Nhận nuôi cần làm những thủ tục gì?”

Lâm Hiểu Hiểu bổ sung giúp cô: “Chị Hứa Tuế muốn nuôi chú Poodle đó.”

Trần Chuẩn khá bất ngờ, cúi đầu nhìn Hứa Tuế: “Sao bỗng nhiên lại muốn nuôi chó?”

Hai mẹ con kia đã đi hỏi tình nguyện viên khác về các vấn đề liên quan đến việc nhận nuôi.

Hứa Tuế gấp gáp đẩy Trần Chuẩn một cái: “Khoan hẳn hỏi đã, cậu nhanh lên đi.”

Giọng điệu của cô lúc này đối với Trần Chuẩn mà nói quá là quen thuộc, tính cô hấp tấp, mỗi lần thúc Trần Chuẩn làm gì thì đều sẽ hơi nhíu màu, ra lệnh một cách không kiên nhẫn.

Cậu cứ như đang được ăn mật, trước mặt cô căn bản cậu không biết hai chữ “Từ chối” viết thế nào.

Trần Chuẩn lại nhìn Hứa Tuế, rồi qua bên kia nói vài câu xin lỗi, sau đó nhấc lồng lên ra hiệu với cô, ý nói cô đi theo cậu qua kia.

Đằng sau bảng quảng cáo có hai cái bàn dài, Lâm Hiểu Hiểu lấy bút ký tên và hợp đồng đã được soạn sẵn, đi đến hỗ trợ.

Hứa Tuế được sự đồng ý của Trần Chuẩn, mở cửa lồng, cẩn thẩn ôm chú chó ra. Nó rất ốm, nhưng trên người không có mùi lạ, hiển nhiên là đã được tắm rửa rồi, lúc vẫy lông còn có mùi hương thoang thoảng.

Hứa Tuế lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm đó, thậm chí cô còn thấy chột dạ.

Trần Chuẩn lấy hai chai nước ở dưới bàn, đưa cho cô và Giang Bối.

“Sao lại muốn nuôi chó?” Trần Chuẩn lại hỏi lần nữa, lần này thái độ của cậu là giải quyết việc công.

Hứa Tuế: “Thấy nó khá là dễ thương.”

Vừa nghe là biết đang trả lời cho có.

Trần Chuẩn liếc cô một cái, kéo hợp đồng đến trước mặt cô, “Dựa theo quy định việc nhận nuôi, chúng tôi bắt buộc phải biết mục đích của người nhận nuôi, đồng thời xem xét điều kiện ở các phương diện của chị, sau khi đạt tiêu chuẩn mới có thể nhận nuôi.” Cậu nói một cách nghiêm túc: “Nếu như chỉ nổi hứng nhất thời thì thôi đi.”

Trần Chuẩn không còn vẻ lơ là ngày thường, mặc dù trên mặt cậu không thể hiện biểu cảm gì đặc biệt, nhưng từ trong lời nói của cậu có thể thấy sự thận trọng và nghiêm túc.

Trong suốt ba năm qua, cậu đã trưởng thành rất nhiều.

 Cô đã không mấy hiểu cậu nữa rồi.

Hứa Tuế thành thật trả lời: “Tháng trước tôi từng gặp nó, ở đường Tam Hữu, vì… vài chuyện nên không thể mang nó đi, sau này có đi tìm nó mấy lần, nhưng tìm không ra, hôm nay rất may mắn có thể gặp được ở đây, nên tôi quyết định nhận nuôi nó.”

Trần Chuẩn bỗng mím môi: “Rất là có duyên.”

Hứa Tuế cũng cảm thấy như vậy.

Trong lòng cô vẫn còn nghi vấn, như lời đến miệng thì lại gắng nuốt vào.

Trần Chuẩn quay bút vài vòng, đầu tiên nắn nón viết hai chữ “Hứa Tuế” lên chỗ họ tên ở trang đầu: “Có mấy câu hỏi, cần chị phối hợp trả lời.”

Nói rồi, cậu viết luôn năm sinh và giới tính của cô.

Cậu hỏi: “Có độc lập kinh tế không, có chỗ ở cố định không?”

Cô trả lời: “Kinh tế độc lập, có chỗ ở cố định.”

Trần Chuẩn đánh dấu tick vào ô phía trước, hỏi tiếp: “Được sự dồng ý của thành viên trong gia đình?’

Hứa Tuế: “Phải.”

Trần Chuẩn hơi dừng lại, vẫn cúi đầu: “Đang độc thân không?”

Hứa Tuế hơi cúi mặt, hình như trong những yêu cầu nhận nuôi không có điều này.

Cô nhìn cậu, chỉ đáp: “Ở một mình.”

Trần Chuẩn gãi gáy: “Có thể trả lời điện thoại thăm hỏi và thỉnh thoảng ghé thăm nhà?”

Trần Chuẩn hỏi xong, một lúc lâu không thấy cô trả lời, cậu ngẩng đầu, thấy Hứa Tuế liếc nhìn hợp đồng.

Trần Chuẩn “ha” một tiếng, bụng ngón tay xoay tròn trên hợp đồng, đầu bút chỉ chỉ vào một hàng: “Nhìn rõ chưa?”

Hứa Tuế lặng im.

Cuối cùng Giang Bối cũng phát hiện ra rồi, cô kích động đập bàn, chỉ Trần Chuẩn, “Mình nhớ rồi, cậu này là ai này, em trai nhỏ hay đến tìm cậu đúng không?”

Nghe thấy cách gọi này cậu hơi nghẹn lời, thầm nói em trai thì em trai, nhỏ gì mà nhỏ.

“Đúng không!” Cô nhấn mạnh: “Cậu hay gửi đồ giúp mẹ Hứa.”

Trần Chuẩn không muốn trả lời mấy: “Chị nhận nhầm rồi.”

“Sao có thể chứ, chính cậu mà.” Giang Bối tin vào phán đoán của mình: “Wow, quá sức, lúc đó cậu vẫn còn non xanh lắm, sao mà bây giờ càng lúc càng đàn ông rồi.” Bản thân cô bạn thấy ai cũng thân, vỗ mạnh vai Trần Chuẩn vài cái: “Rất là chắc chắn, suýt thì không nhận ra…”

Hứa Tuế đá cô bạn dưới bàn.

Lúc này Giang Bối mới im miệng.

Quay về chủ đề chính.

Trần Chuẩn nhìn sang Hứa Tuế, mặt cậu âm trầm: “Thăm nhà là quy định trong hợp đồng, tặng thú cưng không phải là mục đích, bảo đảm cuộc sống tương lai của nó bình an khỏe mạnh mới là trọng điểm.” Dừng tầm mấy giây, cậu tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi chẳng rảnh vậy đâu.”

Thật ra Hứa Tuế chẳng nói gì hết.

Trần Chuẩn đứng dậy: “Nếu như vẫn còn vấn đề, có thể giúp chị tìm người khác theo dõi.” Cậu nhìn đằng trước, rồi lại ngồi xuống, mặt không đổi sắc: “Bây giờ đang bận cả, thêm weixin trước đi, sau đó sắp xếp sau.”

Hứa Tuế chẳng lắm chuyện như vậy, có quy định thì cứ làm theo quy định, cô mở mã QR để cậu kết bạn.

Sau đó vẫn còn vài điều khoản, Trần Chuẩn dứt khoát để cô tự điền.

Nuôi mèo đóng cửa sổ, nuôi chó nhớ đeo xích; định kỳ tiêm ngừa tẩy giun, xem xét tình hình để triệt sản, bệnh thì đi khám; dắt chó đi dạo nhớ dọn vệ sinh, không để tè dưới bánh xe; làm giấy chứng nhận thú cưng, chăm nuôi khoa học, không làm phiền hàng xóm; nếu có khó khăn trả về lập tức, tránh trường hợp để nó lại lang thang.

Hứa Tuế xác định mình có thể làm được trước, rồi từ từ tick.

Lúc này bé hô đang yên tĩnh nằm bò ra đùi cô, không thèm nhúc nhích, ngoan đến nỗi khiến người ta thấy thương.

Hứa Tuế sơ đầu nó, nó lập tức dựng cổ dậy, rồi lại giơ tay với cô. Đáng lí đây là động tác để lấy lòng con người, nhưng cô nhìn lại thấy đau lòng, không biết trước đây nó phải trải qua những gì, mà trong đôi mắt của nó lại vừa có vẻ sợ hãi lại mang theo ánh sáng của sự khát vọng.

Cho dù cô đã từng có hành động ác ý với nó, nhưng nó vẫn lựa chọn tin tưởng cô thêm lần nữa.

Có một câu là, tình yêu của một chú chó dành cho con người được khắc sâu trong gen rồi, nghĩ thì thấy buồn cười, chắc gì nó nhận lại được sự bình đẳng.

Trần Chuẩn đi qua bên kia in giấy tờ.

Trong mấy giây đợi máy in khởi động, cậu lười biếng chống tay lên mặt bàn, cậu chán đến nỗi đứng lật đi lật lại chứng minh của cô, động tác tự nhiên, cứ như trên ảnh là người không liên quan gì đến mình.

Hứa Tuế thầm hớn hở: “Đẹp không?”

Giang Bối nói: “Thay đổi rồi, hồi trước chẳng phát hiện, đẹp trai đấy chứ.”

“Mình nói nó.”

Lúc này Giang Bối mới nhìn lại, liếc nhìn chú chó trong ngực Hứa Tuế: “Đẹp cái gì, đồ hô.”

Hứa Tuế nói: “Dễ thương biết bao.”

Cô bạn chống cằm, dáng vẻ sống không nổi nữa: “Mình thì mệt như chó, làm gì có sức hầu nó nữa.” Cô bạn có hứng thú với Trần Chuẩn hơn, hỏi Hứa Tuế: “Có phải em trai hồi trước không?”

Hứa Tuế gật đầu.

“Tớ nói mà.” Bỗng nhiên cô bạn phản ứng: “Lâu lắm rồi không nghe cậu nhắc đến.”

Hứa Tuế nói: “Bận quá, chẳng mấy khi liên lạc.”

Trần Chuẩn đi lại, hai người kết thúc chủ đề.

Cậu kẹp giấy tờ đã photo vào hợp đồng, rồi giới thiệu tình hình hiện tại của bé hô cho Hứa Tuế: “Phán đoán từ răng lợi, nó tầm hai đến ba tuổi, là một chú chó đực, chưa từng triệt sản, lúc tìm thấy nó thì trên người nó có vết thương, có lẽ đã từng bị đánh, tinh trạng suy dinh dưỡng đặc biệt nghiêm trọng, thế nên phải chú ý hơn trong việc ăn uống.” Trần Chuẩn dặn dò: “Bình thường để ý tình trạng của nó chút, nếu như có gì bất thường nhất định phải liên hệ tôi ngay.”

Hứa Tuế gật đầu: “Được.”

Trần Chuẩn đưa chứng minh nhân dân lại cho Hứa Tuế.

Hứa Tuế nhận lấy.

Không biết cậu lại nghĩ gì, bỗng rụt tay lại.

Hứa Tuế bắt hụt, ngẩng đầu nhìn cậu đầy khó hiểu.

Trần Chuẩn nhìn cô thật kỹ, từ trước đến nay cậu chưa từng nói nghiêm túc như vậy: “Trách nhiệm phải lớn hơn sở thích thật nhiều, đã nuôi rồi thì đừng tìm lý do để vứt bỏ.” Cậu đưa chứng minh lại cho Hứa Tuế: “Cuộc đời của nó ngắn ngủi lắm, chăm sóc nó cho tốt.”

Hôm đó, Trần Chuẩn tiếp tục tạm biệt bé hô, Tiểu Thử và Cát Tường.

Người nhận nuôi Cát Tường cũng là một cô gái độc thân, từ hôm đem được Cát Tường về trung tâm cứu trợ, cô đã quan tâm tình trạng của nó thông qua các nền tảng của trung tâm, đã đưa ra yêu cầu muốn nhận nuôi Cát Tường từ rất lâu rồi.

Lúc đó tình trạng của Cát Tường khá là đặc biệt, Trần Chuẩn không đồng ý, định là đợi đến lúc hết bệnh thì mới tìm nhà mới cho nó.

Hay tin hôm nay là ngày nhận nuôi, cô gái ấy tức tốc liên hệ Trần Chuẩn, đến đón Cát Tường.

Mỗi lần chia tay đều không nỡ, nhưng về với người nhà mới là chốn về tốt nhất dành cho chúng.

Trần Chuẩn ôm Cát Tường vào lòng, nói với nó: “Về nhà mới nhé, không được nghịch đấy.”

Cát Tường lúc lắc cái tai cụt của nó, liếm cằm cậu, cổ họng phát ra âm thanh chít chít, có lẽ nó cũng phát hiện đã sắp phải tạm biệt rồi.

Trần Chuẩn không thích lý giải tính cách con người, trong mắt người không thích, mạng của chúng nó chẳng đáng lấy một đồng, có thể làm tổn thương hoặc ngược đãi chúng nó một cách vô tình. Nhưng suy cho cùng thì trên thế gian này vẫn có nhiều người tốt hơn là kẻ xấu, giao Cát Tường cho người yêu thương nó, bản thân cậu cũng thấy yên tâm.

Trên con đường cứu trợ này hình như sẽ mãi không có điểm cuối, cho dù năng lực có hạn, cũng muốn dành hết tất cả sự ấm áp này, trao cho những sinh mệnh bé nhỏ đang đợi may mắn ghé thăm.

Qua một tuần, bên Hứa Tuế không có tin tức gì.

Ảnh đại diện weixin của cô là bóng lưng của Nữ chiến binh Furiosa, một cô gái dũng mãnh và quả quyết, thiếu đi một chút cảm giác dịu dàng.

Trần Chuẩn lại chọn mở trang cá nhân của cô, trạng thái gần đây nhất là vào ba ngày trước, một tấm ảnh bé hô đang tắm, không kèm ghi chú, chỉ có thêm hai biểu cảm vui vẻ.

Lướt tiếp lên trước, cô rất ít đăng bài liên quan đến cuộc sống, chủ yếu là liên quan đến nhà đất.

Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, lúc này đang ở trong phòng riêng tại nhà hàng, đối diện là bạn làm ăn của Lão Trần, người ta cũng dắt con gái theo. Tính chất của bữa cơm này không rõ ràng.

Trần Chí Viễn thấy Trần Chuẩn bồn chồn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng nghịch điện thoại nữa, trò chuyện với Ý Hàm đi, hai đứa bằng tuổi chắc là sẽ có nhiều chủ đề chung.”

Trần Chuẩn bỏ điện thoại xuống, hỏi người đối diện: “Ăn tôm không?”

Triệu Ý Hàm cười vẫy tay, nói một câu khách sao: “Không cần phiền đâu.”

Trần Chuẩn đã giơ đũa dùng chung, nghe cô nói vậy, thì lại rụt tay lại.

Triệu Ý Hàm: “…”

Cô chúm miệng uống nước cam, ngước mắt nhìn Trần Chuẩn: “Tối hôm đó nhìn đã thấy quen rồi, cậu còn nói mặt mình đại trà.”

Trước khi đến nơi hẹn cậu còn chẳng ngờ con gái của bạn bố cậu lại là cô, từ sau khi gặp ở trung tâm, hai người không dính dáng gì nhiều.

Trần Chuẩn nói: “Thật là không có ấn tượng gì.”

“Cuộn tròn nhờ cậu cứu đấy, bố của chúng ta còn quen nhau, thật là trùng hợp mà.”

Trần Chuẩn ăn rau: “Khéo thật đó.”

Hai ông bố ngồi cạnh bàn chuyện làm ăn, bố Nghệ Hàm chêm thêm câu: “Lần gặp trước hai đứa còn nhỏ, không nhớ cũng là chuyện thường.”

“Năm đó Trần Chuẩn mười bảy tuổi.” Trần Chí Viễn nhớ lại.

“Hàm Hàm mười sáu tuổi.”

Trần Chí Viễn cười nói: “Chớp mắt một cái, mấy đứa nhỏ đi làm cả rồi.” Rồi ông lại nhìn Trần Chuẩn: “Sau này hai đứa liên lạc nhiều vào, con lớn hơn một tuổi, phải chăm sóc Nghệ Hàm một chút.”

Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn Lão Trần, không nói gì, gật gật đầu.

Bữa cơm này kết thúc lúc bảy giờ.

Tài xế đưa hai người về nhà.

Trần Chuẩn tắm rửa, lúc cậu ra khỏi nhà tắm chỉ quấn khăn tấm ở eo, đã đi tìm điện thoại. Cậu đi chân đất, từ nhà tắm đến giường để cả dãy dấu châm, cổ và trước ngực vẫn còn ướt.

Cậu gửi tin nhắn cho Hứa Tuế, sắm thái độ trách nhiệm, hỏi cô bé hô thích nghi như thế nào rồi.

Gửi xong Trần Chuẩn nhìn chằm chằm khung trò chuyện mấy giây, rồi khóa màn hình, tháo khăn tắm lau người.

Trên tầng ba mỗi mình cậu ở, trên người cậu chẳng có mảnh vải, loạng choạng đi vào nhà tắm, đứng trước gương căng cơ, gồng cơ tay mấy cái, rồi lại liếc nhìn xuống dưới, cảm thấy mọi phươg diện đều khiến cậu rất hài lòng.

Điện thoại “ting” một tiếng, cậu bước nhanh ra ngoài.

Hứa Tuế trả lời cậu.

Trần Chuẩn xem xong, gõ vài chữ rồi lại xóa, do dự một lúc, cậu trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa

Copyright © 2022 - MTruyện.net