Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đèn cảm ứng trên trần bật sáng, Hứa Tuế sợ giật mình.
Hà Tấn ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi dựa vào bên cạnh cửa chống trộm, xung quanh sương khói lượng lờ, dưới chân anh ta là mấy đầu thuốc bị đạp bẹp.
“Sao anh lại đến đây?” Hứa Tuế rất bất ngờ.
Hà Tấn đứng thẳng dậy, lấy điếu thuốc xuống: “Gọi điện thoại cho em mãi mà em không nghe máy.”
Hứa Tuế lấy điện thoại ra, đúng là trên đó có hiện thông báo mấy cuộc gọi nhỡ của anh: “Để trong túi, quên lấy ra xem.” Cô hỏi: “Tìm em có việc gì?”
Có lẽ là Tam Hữu nghe thấy tiếng cô rồi, thế là cứ liên tục cào cửa trong nhà, cứ kêu lít nhít mấy tiếng.
Nó nhát gan quá, lúc trong người không có nhà, thì tự coi mình như chó đồ chơi, bò xuống gầm giường ngoan ngoãn trốn dưới đó.
Hà Tấn lắng nghe thật kỹ: “Tiếng gì thế?”
Hứa Tuế không trả lời, cô lấy mũi chân đá mấy đầu thuốc dưới đất, đi mở cửa.
Một cục bông đen thui lủi thẳng ra, Hà Tấn bị thuốc là làm bỏng, lùi về sau một bước theo tiềm thức.
Tam Hữu kích động hẳn lên, nó đứng thẳng lên, hai chân thay phiên cào đùi Hứa Tuế, cái đuôi nó cứ vẫy như đuôi ngựa. Sau khi được ôm lên, lại lúc lắc trái phải, nhiệt tình liếm cổ và cằm của cô.
Lần đầu tiên Hứa Tuế cảm nhận được sự hạnh phúc từ nghi thức đón tiếp này.
Hà Tấn hỏi: “Nuôi chó từ khi nào vậy?”
“Mới đây.” Nụ cười bên miệng Hứa Tuế vẫn chưa tắt: “Vào nhà ngồi?”
Hà Tấn đi theo vào nhà: “Mua từ cửa hàng thú cưng à?”
“Nhận nuôi đó.”
Động tác đóng cửa của Hà Tấn hơi dừng lại, nhớ lại cảnh trưa nay nhìn thấy: “Bên chỗ Trần Chuẩn?”
Hứa Tuế đặt Tam Hữu xuống, gật đầu.
Cô khom người, nhẹ nhàng lấy đôi dép lê ở nhà loại dùng một lần trong tủ dép: “Đôi trước đó em vứt rồi, mang đôi này đi.”
Cô nói câu này hết sức nhẹ nhàng, cứ như đã hoàn toàn buông bỏ mối tình đã qua đó rồi, nhưng họ vừa chỉ tay cũng chỉ một tháng hơn mà thôi. Bề ngoài thì do anh chủ động chia tay, nhưng nhìn thì có vẻ cô mới là người thoải mái.
Hà Tấn không nhận đôi dép, mà bỗng bước lên một bước, ép Hứa Tuế vào giữa mình và bức tường.
Trên trần sảnh nhỏ là một ngọn đèn chân không sáng bóng, thiếu đi chút cảm giác mông lung, đủ để nhìn cô thật rõ.
Anh sáp tới muốn hôn cô.
Hứa Tuế: “Nghĩ cho kỹ.”
Hà Tấn bỗng dừng lại, mở mắt nhìn cô, thế mà cô cũng chẳng né tránh, thần thái và hơi thở đều bình thường cả, chẳng chứa chút tình dục nào.
Anh nhụt chí, một lúc sau mới nói: “Anh không có tiến tới với Thẩm Ninh Vi.”
“Chuyện này em đành bó tay, sợ là không giúp gì được rồi.”
“Em biết anh muốn nói gì mà.”
Tam Hữu cứ tưởng Hứa Tuế bị bắt nạt, chạy vòng quanh chân hai người sủa gâu gâu, hết tiến lại lùi, có lẽ trong lòng nó cũng sợ, nhưng lại vờ cắn ống quần Hà Tấn, muốn kéo anh ta ra khỏi người của chủ nó.
Hứa Tuế khoanh tay để trước ngực, trên tay vẫn còn cầm đôi dép: “Anh buông ra trước đã.”
Hà Tấn không nhúc nhích, vẫn cụp mắt nhìn cô: “Trưa nay thấy em đi với Traàn Chuẩn, trước đây hai người không biết nhau thì hình như không đúng lắm, anh chỉ muốn biết, hai người…”
Hứa Tuế lập lại: “Bỏ ra rồi nói chuyện.”
Hà Tấn bặm môi, buông tay.
Hứa Tuế lùi ra từ bên góc, đặt đôi dép lại tủ giày: “Anh muốn biết gì?”
“Quan hệ giữa em và Trần Chuẩn.”
“Từng lên giường.”
Hà Tấn ngớ ra, như có một cục đá chặn ngang cổ họng anh.
“Chuyện từ lâu lắm rồi, lúc đó vẫn chưa quen anh. Sau này em và cậu ấy cắt đứt liên lạc, cũng chỉ mới gặp lại nhau mấy tháng trước thôi.” Hứa Tuế nhìn anh ta: “Cậu ấy không liên quan gì đến chuyện chúng ta chia tay, người ngoại tình không phải là em.”
Hà Tấn tốn hết nửa phút để tiêu hóa nửa câu trước của cô, rồi lại kéo cà vạt đầy chán nản: “Đều là lỗi của anh, xin lỗi.”
Hứa Tuế cười cười: “Lời xin lỗi này em nhận.”
“Khoảng thời gian này anh ngủ không ngon lắm, cứ luôn nhớ lại trước đây, cứ tưởng em sẽ giống như anh,” Hà Tấn ngập ngừng, trên đầu lưỡi như nếm được vị đắng chát: “Nhưng mà do anh tự mình đa tình rồi.”
Hứa Tuế thở dài, cô hết cách: “Chia tay là do anh nói, thì anh ấm ức cái gì?”
Hà Tấn chống tay lên tường, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh còn cơ hội không?”
Hứa Tuế lắc đầu.
Thời gian cứ như ngưng đọng, cả hai đều im lặng không nói gì.
Tam Hữu cũng không sủa này, ngoan ngoãn bò ra cạnh Hứa Tuế, một chân gác lên đôi dép cô vừa thay.
Trên tủ giày có bày một chậu cây, mấy hôm nay quên tưới, lá cây có hơi úa rồi.
Hứa Tuế tiện tay ngắt mấy lá vàng, kiên nhẫn đợi một chốc, chỉ vào phòng khách: “Vào ngồi chút không?”
Hà Tấn hít một hơi thật sâu, giơ tay nhìn đồng hồ: “Nghỉ ngơi đi, hôm khác rồi trò chuyện.”
Sau khi anh ta đi về, Hứa Tuế đi tắm nước nóng, vốn cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nằm lên giường thì lại chẳng ngủ được.
Cô nghiêng đầu nhìn bóng cây in trên tường, cô lại nhớ đến chú Collie, không biết bây giờ nó có đau không, có thể qua được đêm nay không. Cô rất sợ sáng mai thức dậy lại nhận được tin nó đã không còn nữa rồi.
Hứa Tuế giơ tay mở đèn ở đầu giường, Tam Hữu ngủ cạnh tủ quần áo, nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn cô, một cục đen thui, phải nhờ phản xạ của tia sáng mới thấy được cặp mắt to tròn của nó.
Hứa Tuế kêu: “Tam Hữu?”
Nó hơi nghiêng đầu.
Cô lại kêu một tiếng.
Cái đầu nho nhỏ của nó lập tức ngoảnh lại, cứ như cuối cùng cũng biết đây là tên mới của mình.
Hứa Tuế cười cười, kêu thêm mấy tiếng.
Hình như Tam Hữu biết chủ đang chọc mình, không thèm phản ứng lại, mà nằm gác cằm lên đệm, cặp mắt nhìn cô chớp chớp, như một kiểu âm thầm bầu bạn với cô.
Điện thoại bỗng rung lên.
Hứa Tuế cầm điện thoại lên xem, là một video ngắn Trần Chuẩn gửi cho cô, trong clip Collie đang nằm trong một lồng vuông ở trung tâm thú y, trạng thái của nó vẫn chưa tốt lên, nhưng lại đang ăn rất nhiều.
Hứa Tuế bất giác nhoẻn miệng cười, lật người nằm trên giường, xem lại thêm một lần nữa.
Trần Chuẩn gửi tiếp tin nhắn: “Người nó đau nó cũng cố sức ăn, ý chí sống của nó hơn mình tưởng tượng nhiều lắm.”
Nhìn dòng tin nhắn này, thế mà Hứa Tuế lại thấy khá kích động.
Cô ngước nhìn thời gian trên màn hình, mười phút nữa là mười hai giờ, cô động đậy ngón tay mấy chữ “Còn chưa về” xuất hiện trên khung trò chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Tuế lại xóa bỏ.
Trần Chuân nhìn dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn” bên góc trái, nhưng đợi lâu vẫn không thấy cô trả lời.
Nhưng cảm giác này rất kỳ diệu, cô chưa ngủ, hai người đều đang xem khung trò chuyện của nhau, cho dù cô đang do dự điều gì, thì khoảng khắc này chắc chắn trong đầu cô đang nghĩ đến cậu.
Khóe miệng cậu thấp thoáng nụ cười, dựa cổ lên lưng ghế, nhắn tiếp: “Có tin tức gì sẽ nhắn cho chị. Ngủ đi.”
Lần này, Hứa Tuế tắt điện thoại và đèn đầu giường, nhắm mắt ngủ.
Vốn đã không định bước nửa bước vào trung tâm thú y, nhưng ngày hôm sau thức giấc Hứa Tuế lại thấy hối hận.
Cô vẫn nhớ đến chú Collie đó, không thông báo gì với Trần Chuẩn, xong khi tan ca cô lái xe thẳng qua đó.
Trần Chuẩn không có ở đó, bên trong chỉ có mỗi mình Lâm Hiểu Hiểu, cô đang dựng điện thoại ở trước để phát trực tiếp.
Video ngày hôm qua đăng lên mạng xong thì có lượng phản hồi kha khá, có rất nhiều người để lại bình luận, cổ vũ tiếp sức cho Collie, hi vọng nó có thể kiên cường tiếp tục sự sống.
Mọi người đều muốn xem tình trạng hiện tại của nó, thế là Lâm Hiểu Hiểu tan ca là đến đây live stream.
Điện thoại đặt đối diện với bàn điều trị, chân sau của nó vừa thay thuốc, đang được soi đèn, hỗ trợ cho việc phục hồi vết thương.
Lâm Hiểu Hiểu chào Hứa Tuế, nhưng miệng thì vẫn đang trả lời câu hỏi của mọi người.
Hứa Tuế đi qua đó, sờ đầu Collie.
Chú chó vẫn đang run như bị chích điện, không thể dùng thuốc tê để giảm bớt, mỗi một lần thay thuốc và soi đèn đối với nó mà nói đều khổ như địa ngục. Nó lặng lẽ nhìn Hứa Tuế, có ngẩng đầu lên cũng tốn sức, chầm chậm cọ mũi lên người cô.
Vậy mà nó vẫn còn nhớ cô.
Lâm Hiểu Hiểu điều chỉnh điện thoại, cố gắng không để Hứa Tuế xuất hiện trước ống kính.
Có người nó đặt tên cho Collie là “Phúc đến”.
Hiểu Hiểu nói: “Nhiều con tên là “Phúc đến” quá, có lựa chọn nào khác không?”
Live stream lập tức xuất hiện một đống tên.
“Đặt tên “Vượng tài” là đang đùa đúng không, người ta là con gái đó.” Lâm Hiểu Hiểu lướt tin nhắn nhìn lại: “Khoan đã, “Thụy Thụy*” nghe hay đó.”
Thụy Thụy tượng trưng cho cát tường. Hứa Tuế nói nhỏ với Lâm Hiểu Hiểu: “Tên này hay.”
Lâm Hiểu Hiểu vỗ tay: “Vậy được, chốc nữa nói với Trần Chuẩn, đặt tên Thụy Thụy đi.”
Mấy ngày sau đó, Hứa Tuế có thời gian sẽ đến thăm Thụy Thụy. Tinh thần của nó vẫn còn mệt mỏi lắm, may sao ăn uống khá tốt.
Nội tâm Hứa Tuế đã chấp nhận phần việc tình nguyện viên này rồi, Trần Chuẩn đào cho cô cái hố thật to, cô lỡ nhảy vào rồi, muốn lên cũng lên không được.
Ngày nghỉ Hứa Tuế về Thuận Thành ở một đêm, bất đắc dĩ dẫn theo Tam Hữu. Hách Uyển Thanh ghét bỏ Tam Hữu, nói nó vừa đen vừa xấu, nuôi chẳng làm gì, hầm lên ăn cũng chẳng được mấy lạng thịt.
Tam Hữu còn hèn hèn đi theo vẫy đuôi với bà, chỉ cần có cơ hội là sáp lại ưỡn bụng cho bà vuốt ve, ra sức lấy lòng.
Lần này về nhà Hứa Tuế còn gặp được một người, là cô bạn cùng bàn cấp ba đã vô số lần cung cấp ngôn tình cho cô.
Hồi đi học hai người khá thân nhau, sau này lên đại học rồi thì ít liên lạc, rồi sau này đi làm thì bận rộn, chỉ có tết đến mới thăm hỏi lẫn nhau.
Họ tìm chỗ ngồi trò chuyện một lúc, bạn cùng bàn nói với Hứa Tuế mình sắp kết hôn rồi.
Hứa Tuế hỏi: “Chưa từng nghe cậu nhắc đến, tớ có quen không?”
“Là hàng xóm nhà tớ đó.”
Hứa Tuế sờ ly cà phê: “Hình như lúc đó cậu nói, cho dù có độc thân cả đời cũng không quen người ta.”
“Chạy không thoát trốn không xong, thế nên chắp vá với nhau vậy.” Miệng cô ấy thì chê bôi, nhưng cái thích trong mắt lại chẳng thể nào giấu được: “Đến lúc đó nhớ phải đến đó, còn đang định gọi điện thoại báo cho cậu.”
Hứa Tuế cười cười: “Chắc chắn rồi.”
Chiều ngày hôm đó, Hứa Tuế về Nam Lĩnh. Sau khi xuống cao tốc thì cô đến trung tâm thú y, Trần Chuẩn cũng đang ở đó, Tam Hữu vừa thấy cậu thì mừng lắm, nhảy vào lòng cậu không chịu ra.
Lâm Hiểu Hiểu vừa live stream vừa gặm bánh mì sau màn hình, nhướng mày chào Hứa Tuế đầy tinh nghịch.
Thụy Thụy nằm trong lồng, lúc lắc đuôi nhìn Hứa Tuế, từ sau lần được cứu về, đây là lần đầu tiên nó thể hiện sự chào mừng đối với thế giới. Sau khi trải qua tuyệt vọng, bí cũng đã thử tiếp xúc lại với loài người.
Hứa Tuế ngồi xuống, nhích qua hôn nó, cô quên mất sạch lúc cứu nó xung quanh như thế nào.
Tinh thần của nó bình thường, nhưng bệnh về da trên người nó nhìn vào có thể lập tức thấy đã có chuyển biến tốt hơn, mùi hôi thối cũng đã nhạt dần, cũng ít bị chảy mủ, phần mài đen cũng đã tróc hơn nửa, chỉ còn lại những vết đỏ đỏ của phần thịt non.
Trần Chuẩn đến cạnh cô: “Ăn gì chưa?”
“Chưa.” Hứa Tuế ngẩng đầu: “Còn cậu.”
“Bánh mì.” Giống với Lâm Hiểu Hiểu.
Hứa Tuế hỏi: “Bạch cầu của nó giảm chưa?”
“Giảm xuống 32, vẫn còn cách mức bình thường một khoảng.” Cậu kéo một cái ghế thấp đến, đẩy đầy vào chân cô.
“Cảm ơn.” Hứa Tuế kéo ghế lại ngồi: “Vậy chân sau của nó không cần cắt bỏ nữa?”
Trần Chuẩn ngồi xổm cạnh cô: “Có lẽ không cần, dùng thuốc cũng khá là hiệu quả.”
Hứa Tuế gật gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Bỗng nhiên hết chuyện để nói.
Hai người đều nhìn chú chó, nghe Lâm Hiểu Hiểu trò chuyện live stream.
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô: “Về Thuận Thành rồi?”
“Ừm.”
“Bác Hứa thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Hứa Tuế nhớ lại: “Mẹ tôi muối củ cải cho cậu, còn gửi nấm đông cô và Lão Ban Chương cho chú Trần, để trên xem tôi, chốc nữa đưa cho cậu.”
“Không gấp.” Trần Chuẩn chỉ ở bàn phía sau: “Ăn bánh mì lót dạ không?”
“Được nè.” Hứa Tuế đứng dậy: “Để tôi đi lấy.”
Cậu giơ ta ấn cô ngồi xuống, cảm giác ở tay không khác mấy năm trước là bao, bờ vai mỏng manh, ngón tay vừa khéo chạm vào xương quai xanh của cô: “Ngồi đi, để tôi.”
Vừa nói xong, bên chỗ Lâm Hiểu Hiểu có động tĩnh.
Cô cất cao giọng: “Tớ chẳng hiểu nỗi, sao mà có mấy người có nghĩ suy nghĩ bẩn thỉu như vậy!”
Trần Chuẩn đi qua, thấy trong khung bình luận có người đặt câu hỏi: Chú chó này đã bệnh đến mức này rồi, mấy người còn có tâm trạng live stream kiếm tiền? Ăn tiền cũng vừa thôi chứ.
Lâm Hiểu Hiểu lập tức phản bác: “Live stream là do mọi người muốn nhìn Thụy Thụy, người có lòng quyên góp tiền chúng tôi chẳng đụng đến đồng nào, dùng hết cho công tác cứu trợ thôi.”
Màn hình lại nhảy ra một dòng: Có đụng đến không ai mà biết, chuyện nội bộ ai mà biết, lừa gạt những người lương thiện là hay.
Lâm Hiểu Hiểu tức nổ đom đóm: “Tất cả những thu chi chúng tôi đều cố định công bố trên trang web, cập nhật hằng tháng, mỗi khoản tiền đều rất rõ ràng, có mắt thì đi xem đi.”
Bỗng chốc, live stream như bùng nổ.
Có người giúp cãi lại, cũng có người dịu dnàg an ủi.
Trần Chuẩn dùng tay vỗ vỗ lưng Lâm Hiểu Hiểu, nhích lại nhỏ giọng bảo cô: “La cái gì vậy? Đọc mấy bình luận tích cực nhiều chút.”
Lâm Hiểu Hiểu cắn chặt răng không nói gì, mắt cô đỏ ứng. Sau khi tan ca thì phải đổi hai chuyến xe, còn chưa kịp uống nước, phải trốn sau màn hình để gặm bánh mì, nhưng cho dù bỏ ra bao nhiêu thì cũng sẽ có người chất vấn, cô chỉ cảm thấy ấm ức quá.
Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu lau nước mắt.
Trần Chuẩn nhíu mày, không hiểu nổi này thì có gì đâu mà khóc: “Khóc gì mà khóc, có phải cậu quen thói…”
Còn chưa nói xong, eo cậu đã đau nhói lên.
Trần Chuẩn xuýt xoa một tiếng, cong người nhảy qua một bước.
Không biết Hứa Tuế đã đứng cạnh cậu từ bao giờ, bàn tay nhéo cậu vừa rụt về, dùng khẩu hình miệng: “Đừng nói đến cô ấy nữa.”
Trần Chuẩn xoa eo, ngậm miệng.
Người đó lại nhắn thêm mấy bình luận…
“Cái này là đang diễn cả, cái này gọi là lợi dụng.”
“Giả vờ từ bi, sao không đi cứu gà vịt heo bò đi?”
“Kiếm tiền đến quen cả tay rồi.”
“Live stream xong bán tụi nó còn kiếm được một mớ nữa.”
Hai tay Hứa Tuế đặt trên vai Lâm Hiểu Hiểu dùng sức nắn bóp.
Cô bị cận nhẹ, phải nhích lại gần, vừa đọc được vài bình luận, bỗng thấy loáng một cái, tay Trần Chuẩn lướt qua tai cô, cậu không nói nhiều, cứ chặn người ta đầy thô bạo.
Hứa Tuế nghiêng đầu nhìn cô.
Trần Chuẩn cũng liếc mắt nhìn.
Hai người đều đang khom người, gần sát nhau, cậu học cô nói bằng khẩu hình: “Ông đây mà còn thiếu chút tiền đó à.”
Hứa Tuế gật gật đầu, quay sang chỗ khác: “Đúng thiệt là cái thiếu không phải tiền.”
“Cái gì?” Trần Chuẩn đứng dậy, tay vẫn còn xoa eo.
“Không có gì.” Hứa Tuế chỉ vào bình luận mới trên màn hình, nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Có người hỏi em Thụy Thụy mấy tuổi rồi kìa.”
Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế.
Hứa Tuế cười cười với cô bạn.
Cô bạn lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục live stream.
Sau khi kết thúc, cô bạn đi về với Tôn Thời.
Hứa Tuế chuẩn bị đi lấy xe, Trần Chuẩn cũng đi theo để lấy đồ. Cậu leo nhanh hai bước lớn xuống cầu thang, sóng vai với cô, tiện tay nhận dây xích trên cổ tay cô.
Vị trí của trung tâm khuất, phải đi qua một con đường vừa hẹp vừa tối, rồi băng qua một ngã tư, mới đến chỗ để xe.
Tam Hữu lúc đi lúc dừng, gặp gốc cây hay lan can nào là phải ngửi ngửi nhiệt tình một lúc.
Hai người buộc phải đi chậm lại, Hứa Tuế đứng cạnh đợi, cô kéo cổ áo lại, “Mấy năm nay cứ có người chất vấn vậy à?”
Một tay Trần Chuẩn đút túi quần: “Ừm.”
“Nói mọi người diễn, cậu không giận à?”
Trần Chuẩn nhìn cô: “Giận cái gì? Nếu như diễn mà đạt được mục đích, thì có gì không tốt đâu?”
Hứa Tuế không ngờ cậu lại trả lời một cách thản nhiên như vậy.
Trần Chuẩn kéo dây xích, tiếp tục tiến về trước: “Lợi dụng video và live stream để mọi người có thể thấy được quá trình cứu trợ, dẫn đến sự quan tâm và đồng cảm của xã hội, để cải thiện hiện trạng bỏ rơi và sát hại động vật nhỏ, mới được gọi là công ích.”
Hứa Tuế rất phục sự kiên trì về việc này của cậu, bỗng nhiên nhớ đến cậu hỏi cô thấy khi nảy: “Nếu như muốn cậu trả lời sự khác nhau giữa chó mèo và gà vịt heo bò, thì cậu sẽ ói thế nào?”
“Còn chị?”
Hứa Tuế nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ cô sẽ chẳng biết nói gì.
Cô quay đầu nhìn cậu: “Không trả lời được.”
Trần Chuẩn nói: “Chó mèo thuộc loại động vật bầu bạn, heo bò gà vịt được định nghĩa là gia súc, phân loại đã khác nhau. Nhưng cho dù là bầu bạn hay là cho lên bàn ăn, thì cuối cùng cũng là để phục vụ con người.” Trần Chuẩn giơ cao tay, dễ dàng chạm đến lá trên ngọn cây: “Nếu nói ngược lại, con người trọng tình cảm, nếu như nuôi một con dê, bên nhau lau rồi, làm gì nỡ giết nó, thì cũng có thể xem như là thú cưng nuôi trong nhà.”
Hứa Tuế không nén nổi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt chăm chú của Trần Chuẩn lúc nói chuyện, rồi cô nghĩ lại trước đây, bỗng nhiên phát hiện, cậu đã không còn là thằng nhóc đáng ghét mở miệng ra chỉ biết game và bóng rổ rồi, cho dù là vẻ ngoài hay tâm trí, đều được thay thế bởi một phẩm chất đặc biệt càng trưởng thành hơn rồi.
Trần Chuẩn: “Cho nên không cần thiết phải cương lại, người hiểu thì ắt sẽ hiểu thôi…, tôi đẹp trai hơn bình thường?”
Hứa Tuế quay đi, không trả lời.
“Hỏi chị đó, cứ nhìn tôi làm gì?”
Hứa Tuế nói: “Trên đầu cậu có lá cây.”
Trần Chuẩn vẫn còn đang nhìn góc nghiêng mặt cô, cậu nghiêng đầu, có lá cây rơi trên đầu thật, lúc này cậu mới lấy tay phủi phủi tóc.
Cậu nói tiếp: “Trước khi không hiểu rõ chân tướng của một chuyện nào đó, nghi ngờ một cách hợp lí rất là bình thường, Lâm Hiểu Hiểu hẹp hòi quá, nên mới để ý những bình luận đó.”
Trước đây sẽ do Châu Viên live stream, nhưng gần đây cô ấy đi công tác, nên đổi tạm sang Lâm Hiểu Hiểu. Châu Viên lớn tuổi hơn, trải qua nhiều việc rồi, nên sẽ biết cách khống chế tâm trạng hơn. Bình luận phản kháng lại không phải là vũ khí đấu tranh, không chút nề hà truyền đạt cho mọi người về việc cứu trợ, mọi người hiểu được rồi, thì tự nhiên sẽ đồng tình thôi.
Hứa Tuế nói: “Vậy thì cậu nói chuyện cũng phải dịu dàng chút chứ.”
Trần Chuẩn cắm đầu đi: “Cũng đâu phải bạn gái tôi, dịu dàng cái gì chứ.”
“Cậu không yêu Lâm Hiểu Hiểu à.”
Câu này đến từ bữa cơm ở nhà Hà Tấn, Trần Chuẩn nói bậy theo. Hứa Tuế nói câu này không nghĩ gì cả, vốn là lời nói đùa, nhưng nghe thì lại thấy sai sai, tiếp xúc lâu rồi khiến Hứa Tuế đắc ý vênh váo.
Hứa Tuế gãi trán, ngậm miệng.
Trần Chuẩn cũng không nói gì.
Gió đêm khá lớn, lá rơi trên bồn hoa bay tán loạn.
Tam Hữu lại dừng lại, Trần Chuẩn cũng đứng đó.
Hứa Tuế vô thức đi thêm vài bước, nhân lúc xung quanh ồn ào, cậu nói nhỏ: “Tôi yêu ai, chị không biết à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");