Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 21
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm đầu tiên Trần Chuẩn sống ở nhà Hứa Tuế, Tết đến cậu cũng đón Tết ở đó.

Vợ chồng Trần Chí Viễn bắt đầu từ việc bán quần áo, lúc mới vào nghề, không ai chỉ điểm, tự bản thân mình phải cẩn thận bước đi từng bước. Hai người dựng một cái sạp hàng trong chợ quần áo, bán buôn nửa năm mà chẳng thấy lời lãi gì, muốn nhân dịp cuối năm thúc đẩy việc bán buôn, cho nên trưa ba mươi tết mới dẹp sạp, nhưng lại gặp bão tuyết lớn nhất trong mười năm nay, phong tỏa luôn đường cao tốc, không cách nào để về nhà đón Tết.

Trận tuyết này đến chiều mới ngừng, trưa đó Trần Chuẩn nhận điện thoại xong là bắt đầu buồn thiu. Thật ra cậu đã đến ở nhà bác Hứa nửa năm hơn rồi, cũng dần quen rồi, chỉ là hôm nay, cậu rất nhớ nhà rất nhớ bố mẹ.

Ở nhà đã bày xong bàn cơm tất niên, vì để ý đến tâm tình của Trần Chuẩn, cả bàn ăn đều chuẩn bị theo khẩu vị của cậu.

Hách Uyển Thanh tháo tạp dề, mở đèn trang trí và đèn lồng đỏ ngoài ban công, gọi mọi người ngồi vào bàn ăn.

“Trần Chuẩn, uống gì nào?” Sprite hay là nước trái cây?” Hứa Khang cười hỏi.

“Được cả ạ.” Trần Chuẩn vui không nổi.

Hứa Tuế ôm điện thoại gọi cho bạn học mừng năm mới, đợi Hách Uyển Thanh giục mãi cô mới chịu vào bàn, kéo ghế ngồi: “Bố ơi, đưa nước trái cây giúp con.”

Hứa Khang mở nắp chai trước, rồi mới đưa cho cô: “Tuế Tuế, con chăm sóc em trai nhé, rót cho thằng bé một ly.”

Hứa Khang đã dặn cô trước rồi, nói Trần Chuẩn xa bố mẹ đến ở nhà mình, chắc chắn trong lòng cậu sẽ thấy không thoải mái, nhất là vào ngày đặc biệt như vậy, muốn Hứa Tuế phải ra dáng chị gái hơn, quan tâm chăm sóc cậu nhiều hơn, không được ăn hiếp cậu, đừng để cậu cảm thấy như đang ăn nhờ ở đậu.

Hứa Tuế vừa rót nước hoa quả vừa nhìn cậu, nay là ngày vui, mà thằng nhóc này cứ hầm hầm.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len có cổ màu xám nhạt, bên ngực trái có thêu hình chuột Mickey, cùng kiểu với cô, bên ngoài còn khoác thêm áo bành tô kiểu màu bò nút tàu, một trắng một xanh, cũng là mỗi người một chiếc, đều do Trần Chí Viễn gửi đến từ trước.

Hứa Tuế lấy ly của cậu, nói chuyện với cậu bằng giọng dỗ dành con nít: “Tôi mới thuê đĩa mới, cậu muốn xem chung không?”

Trần Chuẩn liếc cô, không thèm quan tâm.

Hứa Tuế đặt ly đã đầy nước trái cây ở trước mặt cậu: “Yên tâm, lần này không phải phim ma, cậu xem “Đông Thành Tây Tựu*” chưa?”

*Đông Thành Tây Tựu – The Eagle Shooting Heroes là một bộ phim hài Hồng Kông năm 1993 của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ, nhà sản xuất Vương Gia Vệ, và dàn diễn viên nức tiếng Hồng Kông. Bộ phim Đông Thành Tây Tựu được làm lại dựa theo phim Đông Tà Tây Độc – Cát Bụi Thời Gian (Ashes of Time).

“Chưa.”

“Vậy chút nữa xem phim này nhé.”

“Không xem.” Có một loại ám ảnh tuổi thơ, mang tên Ghost Office. Trần Chuẩn không thèm tin cô nữa.

Hứa Tuế nói: “Không phải phim ma thật mà, phim hài đó. Huống hồ phim ma lần trước cũng đâu có đáng sợ đâu, tướng Mạc Văn Úy quá đỉnh, Thư Kỳ thì rất là gợi cảm đó.”

Trần Chuẩn đâu có biết mấy diễn viên nổi tiếng đó, mà sợ quá rồi thì cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đi quan tâm tướng tá và nhan sắc của mấy cô đó, bây giờ nhớ lại, hình ảnh nữ chính treo chân lên rồi đi, và nụ cười kỳ dị lúc chết vẫn khiến cậu rùng mình.

Hách Uyển Thanh nói: “Coi phim cái gì, đón năm mới, nhà ai mà chẳng coi Gala Xuân hả.”

Hứa Tuế nhún vai, nhìn Trần Chuẩn rồi mím môi ra vẻ lấy làm tiếc lắm.

Ăn cơm tất niên xong, Hứa Tuế kéo Trần Chuẩn đi ngắm tuyết.

Mùa đông ở Thuận Thành lạnh nhất cũng không quá mười độ, thỉnh thoảng sẽ có tuyết, nhỏ như hạt muối, rơi xuống đất là tan ngay.

Lần này tuyết lớn nhất trong mười năm nay, đương nhiên là phải đi chung vui rồi.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cả bầu trời như hòa thành một thể, đêm tối thế này mà lại mang đến cho người ta cảm giác lóa mắt. Vườn hoa, cây cối và cả những tòa nhà đều bị tuyết bao phủ, ngay cả trụ đèn đường cũng được đội một cái nón màu trắng.

Ánh sáng dưới ngon đèn tỏa ra gam màu dịu dàng nhất, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, tuyết trên trụ đèn lại bay phấp phới.

Hứa Tuế đạp một chân lên tuyết, thế mà ngập tận cẳng chân cô.

Cô ngạc nhiên: “Tuyết dày quá, cậu thử đi.”

Hai tay Trần Chuẩn đút túi áo bành tô, giơ chân đá đá tuyết.

“Cậu nghĩ gì thế?” Hứa Tuế hỏi.

Trần Chuẩn không nói chuyện.

“Không phải là nhớ nhà đấy chứ?”

Ở tuổi này của cậu, cho rằng con trai thì không nên thể hiện việc nhớ nhà, thừa nhận thì mất mặt quá: “Đừng có nói bậy, không có.”

Cậu cũng đạp lên tuyết.

Hai người đứng đạp tuyết trong sân, dưới chân cứ phát ra âm thanh lách ta lách tách.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng pháo trúc từ xa vang lên, nhưng vẫn cứ có cảm giác vắng lặng.

Trần Chuẩn cất cái lén lút nhớ bố mẹ trong lòng, bỗng cổ áo cậu lạnh lạnh, một cục tuyết đập vào ót cậu rồi rơi xuống.

Cậu ngơ ngác mất mấy giây, quay đầu nhìn: “Hứa Tuế, chị bị điên đúng không?”

Hứa Tuế cười ngoặt nghẽo.

Trần Chuẩn nhân lúc cô không đề phòng, cũng gom một cục tuyết ở bồn hoa, hất vô miệng cô.

Hứa Tuế phì phì hai viếng, bắt đầu phản kích bằng cục tuyết khác.

Ngay sau đó, tuyết trong sân bị hai đứa trẻ làm cho rối hết lên. Máu chiến đã phân tán bớt sức tập trung của Trần Chuẩn, cậu tạm quên đi cảm giác lạc lõng khi xa nhà, trên mặt cậu cũng đã xuất hiện nụ cười, hòa mình cùng cô.

Không biết đã qua bao lâu, Hách Uyển Thanh đứng ở ban công gọi hai người lên nhà.

Mặc dù vẫn còn chơi chưa đã, nhưng cả hai vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người một trước một sau lên lầu, trong nhà ấm áp, tuyến trên người tan hết, giày vớ và ống quần đều ướt nhẹp.

Lúc này trên tivi đang chiếu tiểu phẩm, hai người thay đồ tắm rửa xong, ngồi xem cùng Hách Uyển Thanh và Hứa Khang.

Trong nhà Hứa Tuế không có tập tục đón giao thừa, trò nấu sủi cảo lúc nửa đêm đổi qua thành ăn sáng cho Mùng một, buồn ngủ thì đi ngủ, mỗi năm người thức khuya nhất chỉ có mỗi mình cô.

Tầm mười giờ rưỡi, Hách Uyển Thanh và Hứa Khang lần lượt đi đánh răng rồi về phòng, trong phòng khách chỉ còn hai người họ.

Những tiết mục sau đa phần là hợp xướng là tạp kỹ, thật sự là chán lắm, sau khi trưng cầu ý kiến của Trần Chuẩn, Hứa Tuế mở bộ “Đông Thành Tây Tựu.”

Giường đơn của Trần Chuẩn được đặt ở góc phòng khách, tắt đèn xong, lấy một đống quà vặt, hai người ngồi trên giường, chân nhét trong chăn, ngồi dựa vào tường, vừa ăn vừa xem.

Bộ phim này được làm lại dựa theo phim Đông Tà Tây Độc, đây là tác phẩm ngẫu hứng khi tất cả thành viên đoàn phim nhàn rỗi, nhưng thành tích lại kinh điển không thể nào vượt trội hơn.

Năm ngoái CCTV6 đã từng chiếu bộ này, Hứa Tuế không xem hết được nửa phần sau, mấy hôm trước đến tiệm sách với bạn học, tình cờ thấy bộ này, thế là thuê về, dù lần này coi lại, nhưng cô vẫn cười đau cả bụng.

Trần Chuẩn chỉ cảm thấy nhàm chán, một đám người ồn ào nhức đầu, còn chẳng bằng coi vài tập One Piece. Cậu nghiêng đầu, Hứa Tuế coi nhập tâm lắm, hai má cô đỏ ửng, không biết là do khi nảy lạnh quá, hay là do lồng đèn ngoài cửa sổ ánh lên.

“Diễn cái gì vậy? Chị hiểu được hả?”

Qua một lúc Hứa Tuế mới lau nước mắt do cười quá nhiều, quay đầu: “Cái gì?”

Trần Chuẩn lặp lại: “Chị hiểu hả?”

“Không hiểu mà.”

“Vậy chị còn cười?”

“Không ảnh hưởng đến việc phim buồn cười mà.” Rồi cô lại quay đi xem phim đầy nghiêm túc.

Trần Chuẩn cạn lời, cậu điều chỉnh tư thế thoải mái rồi làm tổ trong chăn, sau đó dần không nghe thấy tiếng cười của cô nữa, hai mí mắt cậu đánh nhau, rồi chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, cảm nhận được có người đang lắc mình, cậu miễn cưỡng mở mắt, trước mắt là gương mặt phóng đại của Hứa Tuế.

“Mau dậy đi, còn một phút nữa là qua năm mới rồi.” Hứa Tuế thử dựng cô dậy.

Trần Chuẩn buồn ngủ không chịu nổi, tay cậu nhũn cả ra: “Ừm, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới…”

“Đếm ngược đó.” Xem phim xong rồi, cô đã mở lại kênh Gala Xuân.

“Chị đếm đi…”

“Xì.”

Trần Chuẩn lại nhắm mắt. Nhưng ngay sau đó, tiếng pháo trúc ngoài cửa sổ đột nhiên vang lớn, cả thế giới trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn.

Người dẫn chương trình trong tivi dẫn dắt mọi người cùng nhau đếm ngược, bên tai cũng vang lên âm thanh trong trẻo…

Năm, bốn, ba, hai, một.

Năm mới vui vẻ!

Cứ như thế, vào khoảnh khắc bước sang năm mới, Trần Chuẩn trải qua trong tiếng pháo vang đầy trời đất và âm thanh đếm ngược của Hứa Tuế.

Đến tối ngày Mùng một vợ chồng Trần Chí Viễn mới về đến, hai nhà cùng ăn uống, tối đó họ đón Trần Chuẩn về nhà. Hai vợ chồng cũng đồng ý nhân mấy hôm rảnh sẽ đưa Trần Chuẩn đến thành phố gần đó để chơi, muốn đưa cả Hứa Tuế đi cùng, nhưng Hách Uyển Thanh không cho.

Đối với Hứa Tuế mà nói, cô đã dùng hết thời gian rảnh rỗi của kỳ nghỉ rồi, tháng sáu sẽ bước vào kỳ thi cấp ba, trước Tết chơi hăng quá, cũng lặng lòng lại, ở nhà là cho xong bài tập của kỳ nghỉ đông.

Hứa Tuế biết ngày tháng tốt đẹp của mình đã tận rồi, Hách Uyển Thanh vừa hung dữ vừa nghiêm khắc, thành tích của cô đứng ở top hai mươi trong lớp, không tốt nhưng cũng không quá tệ, đề là thành quả nghiêm khắc thúc giục bất kể ngày đêm của mẹ cô.

Ngay cả Trần Chuẩn cũng bị ràng buộc theo, phải hi sinh rất nhiều thời gian tự do của mình, mỗi ngày tan học là phải ngồi vào bàn học, để làm bài tập với Hứa Tuế. Ở nhà cô cái gì cũng tốt, chỉ có điều Hách Uyển Thanh nghiêm khắc quá, không giống những người mẹ dễ bị qua mặt.

Vào tháng năm, Trần Chuẩn từ tiểu học lên cấp hai, chia trường học, vừa khéo là trường Hứa Tuế.

Còn Hứa Tuế thì thi vào trường cấp ba trọng điểm ở Thuận Thành, cách trường trung học trước đó một bức tường.

Năm đó, Hứa Tuế mười ba tuổi, Trần Chuẩn mười sáu tuổi.

Trần Chuẩn ở nhà Hứa Tuế, cũng có trách nhiệm với cậu, Hách Uyển Thanh mệnh lệnh cho cả hai phải cùng nhau đi học và tan học, Hứa Tuế có không muốn thì cũng phải kéo theo cái đuôi.

Trường học ở đường sắt Bắc, nhà thì ở đường sắt Nam, sáng tối đi về thì cũng phải vòng mấy trăm mét, đi cầu vượt của người đi bộ.

Sáng dậy đi học thì cả hai còn có thể đi chung được, nhưng khi tan học Hứa Tuế sẽ đi dạo nhà sách và cửa hàng văn phòng phẩm với bạn học, lúc đó cô còn theo đuổi người nổi tiếng, cô gom nhặt hết tất cả poster và giấy dán hình thần tượng của mình.

Trần Chuẩn nhìn dánh vẻ mơ mộng của cô, cậu ra vẻ ghét bỏ: “Tối nay nằm mơ muốn gả cho ai?”

Cậu đâu có ngồi ngu ở đó mà chờ cô, quay người đi mất. Hứa Tuế về nhà không tránh khỏi bị mắng một trận.

Trạng thái này kéo dài suốt một năm, Trần Chuẩn không chịu bám đít mấy chị gái cứ thì thà thì thầm, Hứa Tuế thì bắt đầu có lớp tự học buổi tối, hai người mới bắt đầu đường ai nấy đi.

Thỉnh thoảng Hứa Tuế cũng gặp Trần Chuẩn, mỗi lần gặp đều là cạnh cậu và đám bạn ngồi ở sạp hàng trên cầu vượt ăn hột vịt lộn, đồ gớm như vậy, mà cậu ăn ngon lắm kìa, đúng là cái thùng rác.

Lần đầu tiên hai người giận nhau, là do Trần Chuẩn cược thua Hứa Tuế, cõng cô xuống cầu vượt, làm cô té đập trán, nhưng cậu chẳng an ủi câu nào mà vỗ mông bỏ đi.

Hôm đó Hứa Tuế nhìn thảm lắm, quần áo thì bẩn, tóc tai tán loạn, trán thì sưng lên một cục to, nuốt nước mắt nhìn xung quanh đầy mơ màng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Trần Chuẩn đâu.

Người đi đường tốt bụng muốn kéo cô dậy, cô lau mắt, cảm ơn ý tốt của người ta, cắn răng tự mình đứng dậy.

Banh bóng rổ của Trần Chuẩn thì vẫn còn ở đây, cô đá một phát thật mạnh như trút giận, giận dỗi một lúc, cuối cùng cũng đi cà thọt cà què về nhà.

Tối đó, Trần Chuẩn về nhà trước cô, cậu chẳng cần người khác đốc thúc như thường ngày, đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm bài tập rồi, thấy Hứa Tuế về thì lén nhìn một cái, rồi lại giả vờ tập trung đọc sách.

Hách Uyển Thanh làm cơm trong bếp, Hứa Khang còn chưa tan ca.

Hứa Tuế ôm banh bóng rổ dập về ót của cậu.

Trần Chuẩn đổ người về trước, suýt chút thì đầu đập lên bàn, cậu nhíu mày theo bản năng: “Hứa Tuế có phải chị bị…” Mới nói được nửa câu là cậu đã nuốt trở vào.

Hứa Tuế kéo dây kéo ba lô, quăng cuốn “Thủy Hử truyện” lên bàn cậu.

Trần Chuẩn chột dạ nói: “Chị đọc đi, không phải chị chưa đọc xong à.”

Hứa Tuế chẳng nói cậu nào, quay người đi về phòng.

Trần Chuẩn nhìn theo bóng lưng cô: “Đầu chị không sao chứ?”

“Có sao, sắp chết rồi.” Của phòng đóng ầm một tiếng, cô ở trong hét ra.

Nửa tháng sau dó, Hứa Tuế chẳng nhìn thẳng Trần Chuẩn lấy một lần, cậu chủ động nói chuyện với cô, cô không thèm đáp lời, cậu thể hiện ý tốt mua kem Wall’s mà cô thích ăn, cô quăng vô tủ lạnh không ăn, cậu hỏi để toán, cô viết hết các bước giải bài rồi quăng cho cậu tự xem…

Trần Chuẩn biết mình đuối lý, cậu nhẫn nhịn chịu đựng, vắt óc tìm chủ đề nói chuyện với cô. Trước đó cậu không nghĩ Hứa Tuế hẹp hòi như vậy, giận lên rồi thì sẽ khó dỗ như này.

Về sau, mối quan hệ giữa hai người được làm dịu, là vào trước Tết Đoan Ngọ một ngày.

Sáng ngày hôm đó, Hách Uyển Thanh dặn Hứa Tuế làm bữa tối, Trần Chuẩn ăn chung với cô, bà phải đi họp lớp, không biết mấy giờ mới về.

Húa Tuế dùng dằng không muốn: “Vậy còn bố đâu?”

“Bố tăng ca rồi.” Hách Uyển Thanh nói.

“Con phải đến trường tự học buổi tối.”

Hách Uyển Thanh: “Nghỉ một buổi cũng không làm lỡ việc con đậu Thanh Hoa đâu.”

Hứa Tuế: “…” Cô quay đầu liếc Trần Chuẩn, đeo ba lô đi ra ngoài.

Trần Chuẩn vô tội: “…”

Tối hôm đó, Hứa Tuế dụ bạn học cúp theo, cả hai đều không đến lớp tự học.

Bên ngoài trường có một con đường, hai bên đường mở rất nhiều hàng quán phù hợp với túi tiền của học sinh, ngoài ra còn có văn phòng phẩm và nhà sách, mỗi buổi tối trước giờ lên lớp, những cửa hàng này luôn có rất nhiều học sinh ghé qua, phần nhiều là các bạn nữ, chọn những quyển sổ và bút mực đáng yêu, hoặc là poster người nổi tiếng, phụ kiện sinh nhật, những món đồ này thu hút ánh nhìn của các cô bạn nhiều nhất.

Hứa Tuế cố ý về trễ, cô đi dạo với bạn học từng cửa hàng một, mua một tập giấy ghi chú và hai cây bút mực. Cô ngồi trước tiệm lật từng trang poster một, cả hồi lâu nhưng vẫn chưa tìm được tấm nào hợp ý, lúc đứng dậy hai chân đã tê rần.

Hứa Tuế chống đùi lúc lắc vài cái, cô nhìn đồng hồ, chuẩn bị về nhà.

Lúc này bên đường có một cụ bà đẩy xe bán vòng tay ngũ sắc đi qua.

Hứa Tuế kéo bạn học đi xem thử, vừa nhìn đã thấy một sợi rất đặc biệt. Màu tổng thể của vòng tay là xanh đen, phía trên có một nút thắt tàu bốn màu đen hồng đỏ nâu khác nhau, còn có gắn thêm một cái bánh ú mini thủ công.

“Bà ơi, cái này bao nhiêu vậy ạ?” Cô móc vòng ngũ sắc trên ngón tay đung đưa qua lại/

“Chín đồng.”

Hứa Tuế đưa cho bà mười đồng.

Bà cụ tìm trong túi áo vải một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm ra tờ tiền lẻ một đồng.

Hứa Tuế thấy vậy: “Bà ơi, không có thì không cần thói đâu ạ.”

Bà cụ lập tức đậy túi lại, lấy một cái hộp dưới xe: “Không thì vậy nhé cô bé, tặng cho cháu một sợi dây đỏ.”

Sợi dây đỏ này rất mảnh rất đơn sơ, không phải là dạng có thể điều chỉnh kích cỡ, hơi dài quá, nếu đeo trên tay quấn một vòng thời rớt, mà quấn hai vòng thì không vừa.

“Đeo chân thử đi.” Bạn học nói.

Cô đứng dậy, xoay cổ chân rồi nhìn nhìn, cổ chân con gái khá là thon, chỉ cần dùng sức ở chân, thì phần mắt cá chân tinh tế căng lên hiện lên càng rõ ràng, vốn da cô đã mịn màng trắng trẻo, đeo sợi dây đó lên lại khiến nó càng nổi bật càng trắng hơn.

Hứa Tuế thả ống quần, đứng nhún chân: “Cháu cảm ơn bà.”

“Bé ngoan, cảm ơn cháu mới đúng.”

Hứa Tuế cười với bà cụ.

Bà cụ cũng cười, lúc cười mặt bà đầy nếp nhăn: “Đeo đi nhé, dây đỏ trừ tà, cũng sẽ mang lại may mắn đó.”

Vì lỡ chuyện này, cô về nhà càng trễ hơn.

Lúc tạm biệt bạn học ở đầu đường, cô đi nhanh chân hơn để về nhà.

Nhà Hứa Tuế thuộc chung cư dành cho nhân viên công ty đường sắt, là tòa nhà năm tầng theo kiến trúc gạch đỏ, mỗi hộ vẫn đang sử dụng cửa sắt chạm rỗng, cầu thang thì vừa dơ vừa bừa, đèn cảm biến âm thanh cũng thường bị hỏng.

Hứa Tuế lọ mọ leo cầu thang, lúc cô lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà vang lên tiếng đổ vỡ lanh lảnh.

Hứa Tuế giật mình, vừa mở cửa ra là la lên: “Trần Chuẩn?”

Một lúc sau, giọng Trần Chuẩn vang lên ở nhà bếp: “Đây này.”

Hứa Tuế thở phào, cô bỏ cặp xuống rồi đi vào, Trần Chuẩn đang ngồi đó nhặt mảnh vỡ của chén, bên cạnh thì là một đống mì, nước canh văng đầy đất.

Hôm nay cậu mặc áo hoodie liền mũ, túi áo kéo dài đến cánh tay, phần hõm tay trái vừa đỏ vừa sưng.

Hứa Tuế cản động tác của cậu lại: “Bị bỏng rồi hả?”

“Không sao…” Trần Chuẩn linh động: “Tôi nói là, không sao mới lạ, suýt nữa thì tôi bị bỏng chết rồi.”

Hứa Tuế trừng mắt nhìn cậu, kéo tay cậu đứng dậy, dắt cậu đến vòi nước để rửa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mà tay của cậu đã to đến vậy rồi, khung xương đã cứng cáp, chẳng còn dẻo, ngón tay thì dài, để tay chung như vậy, khiến bàn tay lá liễu của Hứa Tuế càng thon mềm hơn.

Rõ là lớn lên cùng nhau, nhưng cậu lại lén vượt mặt cô rồi.

Hứa Tuế không vui: “Ai bảo cậu mò mẫm lung tung, bị bỏng là chuyện nhỏ, đừng có mà đốt nhà nữa đó.”

Trần Chuẩn vươn tay qua vai cô ấn bàn tay của mình dưới vòi nước: “Cứ chờ mãi chị không về, nên tôi mới tự mò thôi.”

“Cậu còn ra vẻ tội nghiệp.”

Trần Chuẩn nói: “Nhìn coi mấy giờ rồi, đói lắm đó.”

Hứa Tuế khóa vòi nước: “Cậu có thể lên cầu vượt để ăn rác.”

“Hột vịt lộn cũng đâu có thay cơm được.” Trần Chuẩn vẫy tay: “Còn chuẩn bị bộc lộ tài năng cho chị coi, ai ngờ bể thế này.”

Hứa Tuế nghiêng đầu, trên bàn vẫn còn một bát mì, rõ ràng là cậu làm hai phần, lại khiến cho cô cảm thấy hổ thẹn một cách vô cớ.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu. Mấy năm nay cậu cao lên khá nhanh, nhưng lại gầy đi một chút. Ngọn đèn trong bếp không được sáng lắm, cậu đứng ngược sáng, dựa vào tường, sờ hờ chiếc bụng đói, cứ như không ăn bữa này là ảnh hưởng đến viẹc cậu phát triển vậy đó.

“Cái này của cậu vẫn ă được.” Hứa Tuế lầm bầm, rồi đi ra phòng khách.

Trần Chuẩn đi theo: “Nấu theo khẩu vị của chị, bảo đảm đủ mềm, bà già không có răng cũng ăn được.”

“Cậu mới là bà già không răng.”

“Thiệt không hiểu nổi, sao mà chị lại thích ăn mấy món vừa mềm vừa dính như này chứ.”

Hứa Tuế không nói gì, chỉ lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, ra hiệu bảo cậu đưa tay ra.

Trần Chuẩn ngồi gác tay trên ghé, đưa tay ra trước mặt cô: “Hỏi chị đó.”

“Cần cậu quan tâm.”

“Mỳ thì nấu cho mềm, rồi socola dinh dính, còn gì nữa?” Thấy cô vẫn chẳng thèm để ý đến mình, Trần Chuẩn lấy tay huých nhẹ cô, Hứa Tuế run tay, thuốc bôi văng khắp nơi.

“Cậu đáng ghét thế chứ.”

“Ai bảo chị không nói chuyện.”

Hứa Tuế bịa chuyện: “Đồ ăn dinh dính sẽ lưu trong cổ họng lâu hơn, có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc.”

Trần Chuẩn gật gật đầu: “Hiểu rồi. Để sau này kêu chủ sạp ăn thêm bột vào hột vịt lộn.

Hứa Tuế mất hai giây để phản ứng, rồi sau đó phì cười.

Trần Chuẩn cũng cười ngu với cô.

Mặc dù cậu không xin lỗi rõ ràng, nhưng cái vẻ ra sức lấy lòng Hứa Tuế suốt mấy hôm nay cũng đủ làm cô nguôi giận.

Hứa Tuế tiếp tục bôi thuốc cho cậu: “Lần sau không có được bỏ chạy nữa đó, tôi thì không sao rồi, sau này có bạn gái thì nhất định không có được như vậy.”

Năm đó Trần Chuẩn mười bốn tuổi, ở cái tuổi chỉ biết chơi điên cuồng, cậu vẫn liên miệng trả lời: “Vâng vâng vâng, rồi rồi rồi, chị dạy đúng lắm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net