Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm đó, chú chó có một cái tên mới, cũng coi như chính thức có được cuộc sống mới.
Sau này Hứa Tuế có ghé nhà Trần Chuẩn mấy lần nữa, tiếp xúc nhiều mới phát hiện, Đoan Ngọ có năng lực phân biệt rất tốt, đối với người ngoài thì nó khá là hung dữ, nhưng đối với chủ hoặc bàn bè của chủ thì lại cực kỳ nghe lời. Nó thích đi theo Trần Chuẩn, không rời nổi một giây, thỉnh thoảng thì lại ngồi ngay chân Hứa Tuế, thể hiện sự niềm nở.
Lúc hai người ngồi coi tivi trên sô pham Đoan Ngọ luôn sẽ ngồi dưới đất gục gật ngay bên cạnh, hoặc sẽ yên lặng nhìn ra cửa, lúc nào cũng duy trì trạng thái cảnh giác. Còn những khi Hứa Tuế và Trần Chuẩn ăn uống, nó sẽ ngồi thẳng dậy nhìn đầy thiết tha, nhưng chẳng sủa hay làm ồn gì cả, nế có nó một ít nó sẽ vui vẻ quẩy đuôi.
Chó là loài động vật biết ơn, chắc chắn là Đoan Ngọ biết Trần Chuẩn là người cho nó cơ hội thứ hai để được sống, nó mới đối xử với cậu một cách trung thành như vậy. Đã thế nó còn rất thông minh, cho dù Trần Chuẩn đưa ra bất kỳ động tác tay hay mệnh lệnh gì, thì nó gần như đều hiểu hết, mà còn hết sức phục tùng.
Hứa Tuế rất tò mò: “Nó hiểu tính người như vậy thật à, những gì cậu nói nó nghe hiểu hết à?”
Trần Chuẩn nằm nghiêng xem tivi, cậu nói đầy biếng nhác: “IQ của Rottweiler xếp hạng thứ chín trong tất cả các loại chó, có một vài bản lĩnh được hình thành trong cuộc sống, thông minh lắm đó.”
Hứa Tuế cảm thấy thì cũng chỉ có vậy thôi: “Hạng chín thôi mà.”
Trần Chuẩn cười hừ một tiếng: “Giấu một quả bóng đi thì chưa chắc chị tìm ra trước nó.”
“Cái đó là do mũi thính.”
Trần Chuẩn gật đầu: “Cũng đúng.”
Một lúc sau Hứa Tuế mới phản ứng kịp, cô đá vào bắp chân của Trần Chuẩn: “Bớt so sánh tôi với cho đi.”
Một chân của Trần Chuẩn bị cô đá khỏi sô pha, cậu thì lười nhấc chân lên, thế là chân vừa dài vừa gầy chống dưới gạch, nhếch môi cười, cánh tay để xuôi theo sô pha, thỉnh thoảng lại xoa lưng Đoan Ngọ.
Thời tiết càng lúc càng nóng, Hứa Tuế nhân giờ nghỉ trưa để đến đây, sau khi ăn xong hai cây kem, cô đến nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị quay lại trường học.
Trần Chuẩn thì đang được nghỉ hè, bài tập thì không làm được mấy trang, suốt ngày tự do thoải mái, mở mắt ra là chạy về nhà.
Thật ra ở cái tuổi của cậu đã hoàn toàn có thể tự lo cho mình rồi, có thể ở một mình bên đây, nhưng vợ chồng Trần Chí Viễn và Hạ Đình quanh năm dốc sức làm ăn ở ngoại thành, vắng chủ nhà là gà vọc niêu tôm, sợ mỗi mình cậu không bị ai o ép sẽ học hư, nê mới nhà vả vợ chồng Hứa Khang giúp đỡ chăm sóc thêm một năm nữa.
Năm ngoái Trần Chí Viễn chuyên ngành sang mở xưởng rượu, lần này có thêm bạn bè đầu tư, coi như là đã mò ra đường đi rồi, việc làm ăn khởi sắc hẳn. Thế nên họ định sẽ an cư tại thành phố Nam Lĩnh, sẽ đón Trần Chuẩn đến đó học cấp ba.
Trần Chuẩn lẹp xẹp đôi dép lê tiễn cô ra cửa: “Chị đạp xe đến à?”
“Làm sao?”
“Bác bảo tôi trưa về nhà làm bài tập.”
“Tụi mình không có thuận đường.” Hứa Tuế ngồi xổm xuống buột dây giày.
Trần Chuẩn giơ tay ra sau luồn vào áo ba lỗ gãi lưng: “Tôi chở chị đi học, rồi đạp xe về nhà.”
“Vậy tối tôi về thế nào?”
“Tôi đón chị.”
Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, đồng ý một cách miễn cưỡng: “Vậy được thôi.”
Sau khi tạm biệt Đoan Ngọ, hai người cùng nhau rời đi.
Gió hôm đó có chút dính nhớp, dưới ánh mặt trời giữa trưa, trên cổ như được quết một lớp dầu.
Trần Chuẩn chở Hứa Tuế, cậu thay sang áo thun ngắn tay màu trắng, chất áo mỏng mịn, lúc thả dốc thì phồng lên theo cơn gió, nhìn có vẻ mát mẻ trong trẻo.
Hứa Tuế giơ ngón tay chọt lên phần áo phồng lên của cậu, có lúc cô rất hâm mộ đám con trai, chúng nó đã không cần để tóc dài mà cũng chẳng cần mặc áo ngực, ăn uống đồ lạnh cũng thoải mái, không cần lo lắng sẽ đau bụng, có thể xối nước lạnh ngay trong sân, cũng có thể mặc áo ba lỗ quần đùi đi lòng vòng ngoài đường.
Trần Chuẩn nghiêng đầu: “Làm gì thế?”
“Cái gì mà làm gì?”
“Chị chọt tôi làm gì?”
Hứa Tuế rụt ngón tay lại: “Không có gì.”
Trần Chuẩn đưa Hứa Tuế đến cổng trường học, Hứa Tuế nhảy xuống xe, cậu không thèm chống chân, cũng chẳng thèm quay đầu, đạp xe thẳng về nhà.
Sau khi ăn cơm tối, Trần Chuẩn đúng giờ đến đón Hứa Tuế.
Lúc này trời đó tối rồi, từng ngọn đèn chân không rọi từ lầu hai lầu ba qua khung cửa sổ, xếp một dãy chỉnh tề.
Trần Chuẩn ngồi trên xe đạp, hai chân chống đất. Sau lưng cậu là một sạp mì lạnh nước, mùi thơm hỗn hợp của thức ăn, đồ đạc lặt vặt khắp nơi.
Hai khuỷu tay cậu chống lên cổ xe, híp mắt đếm ô cửa sổ, nhớ mang máng phòng học của Hứa Tuế ở giữa lầu hai, có hơi lệch sang bên trái.
Trong lúc đang đếm, có người vỗ vai cậu.
Trần Chuẩn quay đầu.
“Hi Trần Chuẩn, mẹ nó là mày thật này.” Người nói là một tên đầu đinh, mắt híp, trời nóng thế này mà mặc một cái bomber hoa hòe, bên dưới thì chòng thêm một cái quần đùi bằng nhựa trong suốt ở ngoài đầy kỳ lạ.
Trần Chuẩn thẳng người lên: “Tăng Minh.”
“Mày đứng đây làm gì?”
Trần Chuẩn hất cằm, hỏi ngược lại: “Mày ở đây làm gì?”
Tăng Minh nhìn dáo dác xung quanh như đi ăn trộm, nhích lại gần cậu, vạt áo bomber bên khép bên hở, trong đó là đĩa phim lòe loẹt màu sắc.
Hắn nhếch mày nhìn cậu đầy ẩn ý: “Buôn bán nhỏ ấy mà.”
Trần Chuẩn không thấy rõ, như cậu cười cười vẻ hiểu hết cả đấy.
Tăng Minh chỉnh trang lại áo khoác: “Dạo này thế nào rồi?”
“Vẫn vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt.”
“Đã nghỉ hè rồi còn lảng vảng ở đây làm gì?”
“Đợi người.” Trần Chuẩn nói.
Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn cổng trường, đã có tốp năm tốp ba học sinh ra về rồi. Cậu vừa nhìn là thấy Hứa Tuế, cô mặc áo thun màu xám nhạt và quần đồng phục màu xanh của trường, cô kẹp ở khuỷu tay mấy quyển sách thật dày, lúc bước đi thì nhanh lẹ như sao băng, tóc đuôi ngựa sau đầu cô theo đó mà lắc trái lắc phải.
Trần Chuẩn cảm thấy, chắc chắn là do áo cô thì quá ôm mà quần lại quá rộng, cô đi kiểu gì cũng thấy kỳ lạ hết, cứ nghiêng trái nghiêng phải.
Nhìn khoảng mấy giây, cậu lại quay sang nhìn Tăng Minh: “Nghe nói mày với bố mày chạy vật liệu ở ngoài thành mà, sao lại gặp ở Thuận Thành rồi!”
“Vãi, chán chết được, không làm nổi.”
“Vậy mày định làm gì?”
“Cái gì nhanh kiếm ra tiền thì làm cái đó thôi.” Hắn móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, lắc ra một điêu đưa cho Trần Chuẩn.
Trần Chuẩn không nhận: “Mày hút đi.”
Tăng Minh cười cười, xoay đầu điếu thuốc lại, tự mình ngậm, “Vẫn thật thà thế à? Mẹ nó tao thấy khó hiểu lắm nhé, mày nói xem mày cũng chẳng quan tâm chuyện học hành gì mấy, nhưng cũng chẳng hút thuốc chẳng trốn học, cũng chẳng cặp bồ, đi học có gì thú vị, có khó chịu không người anh em.”
Tăng Minh là học sinh ở lại lớp đến năm của Trần Chuẩn, còn đi học muộn nữa, nên lớn hơn Trần Chuẩn hai tuổi. Ban đầu hai người có một khoảng thời gian chơi với nhau, sau này có một hôm, Tăng Minh lấy kính tròn lén soi dưới váy mấy bạn nữ, bị Trần Chuẩn nhìn thấy, Trần Chuẩn cảm thấy nhân cách của tên này không ra gì, không thể chơi chung, nên dần giảm không qua lại nữa.
Đầu năm nay, Tăng Minh thôi học, Trần Chuẩn cũng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hắn.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Hứa Tuế đã đi đến trước mặt hai người rồi.
Lúc tên này đưa thuốc cho Trần Chuẩn, cô đã thấy từ xa, không nén được hành vi đánh giá tên này từ trên xuống dưới một lượt, thế mà không biết Trần Chuẩn quen biết được tên này từ cái ngách nào.
Hứa Tuế để đống sách trong tay vào giỏ xe: “Bạn học cậu à?”
Trần Chuẩn không trả lời cô, chân phải đạp lên bàn đạp, quay nửa vòng nhấc lên cao, nói với Tăng Minh: “Đi trước đây, mày lo làm đi.”
“Đợi chút.” Tăng Minh đã chú ý đén Hứa Tuế, cặp mắt có trợn lên cũng chẳng to bằng đậu xanh đã vậy còn có cảm giác dung tục, cười hỏi: “Đợi người, đợi chị gái này hả?”
Trần Chuẩn biết cậu ta là người thế nào, vốn đã không muốn dây dưa gì nhiều.
Tăng Minh bày đặt lau tay lên áo, đưa tay ra trước mặt Hứa Tuế: “Xinh quá đấy, bạn gái à?”
Hứa Tuế nhíu mày, chủ quan mà nói thì cô rất phản cảm với cái tên này.
“Cút, đừng có nói bậy.” Trần Chuẩn cười nói giỡn, gạt phất tay hắn đi.
“Không giới thiệu chút à?”
Trần Chuẩn nhìn Hứa Tuế, nói một câu qua quít: “Chị tôi.”
“Ối dào, chị chúng ta à.” Tăng Minh vô liêm sỉ, bỗng tiến lên trước một bước, “Vậy em phải bắt tay một cái đàng hoàng với chị mình rồi.”
Hứa Tuế vốn đang đứng phía sau bên trái chỗ Trần Chuẩn, đứng đối diện với tên đó, hắn bước một bước lớn qua, đã vượt quá phạm vi xã giao an toàn rồi.
Cô gần như giơ tay đẩy hắn ra, chưa đợi cô động đây, trước mắt lóe lên một cái, Trần Chuẩn xen vào giữa hai người, chặn trước mặt cô.
Hứa Tuế ngước mắt, lần này trước mắt cô chỉ còn thấy bóng lưng của cậu mà thôi, ánh đèn các sạp ăn rọi sang đây, một màu ảm đạm, cứ như đang soi lên vai cậu.
Trong ký ức ngắn ngủi của cô, hình như Trần Chuẩn chưa từng kêu cô là chị.
Khi nảy cậu giới thiệu với người ta như thế, nghe thật mới lạ, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác vi diệu.
Trần Chuẩn nói: “Chị ấy không thích giỡn đâu.”
Có vẻ Tăng Minh đã nhìn ra ý của Trần Chuẩn, nhưng hắn chẳng để ý, vẫn đang cười lớ phớ: “Vậy thôi, nói chuyện sau nhé.”
“Được, gặp lại sau.” Trần Chuẩn lại đặt chân lên bàn đạp.
“Đợi chút.”
Tăng Minh sáp lại gần cậu, lật sắp đĩa ra: “Tặng mày một đĩa, chọn đi?”
Lần này Trần Chuẩn mới nhìn rõ bìa những cái đĩa đó, chỉ cảm thấy máu trong người dồn hết cả lên, hai má phát trướng.
Tăng Minh: “Âu Mỹ hay là Châu Á?”
“… Mày tự giữ lấy mà xem đi.”
“Âu Mỹ đi, xem cái này hứng lắm.” Tăng Minh rút đĩa ra, rồi lại tìm bút trong túi: “Tao viết số điện thoại tao lên đây, có gì thì chúng ta liên lạc thường xuyên.”
“Không cần…”
“Không cần khách sáo.” Hắn vừa viết vừa nhét đĩa vào tay Trần Chuẩn, nhét vào xong là quay đầu đi luôn.
Trần Chuẩn cầm cái đĩa đó trên tay, mà cứ như là đang cầm củ khoai nóng.
Hứa Tuế chồm người lên: “Cái gì thế?”
Khi nảy hai người thập thò lầm bầm với nhau cả hồi lâu, cô đứng sau lưng Trần Chuẩn, chẳng thấy được gì hết.
Hứa Tuế vặn cánh tay cậu, thấy Trần Chuẩn cầm một cái đĩa, bìa là một nam một nữ, trình độ hot hit của nó đã vượt quá nhận thức của cô về chuyện trai gái rồi.
“Cậu cậu…” Hứa Tuế nói không nên lời.
“Cậu gì mà cậu.” Trần Chuẩn nhét đĩa vào túi quần sau, mất kiên nhẫn nói, “Mau ngồi lên đi, về nhà làm bài tập nè.”
“Gớm chết.”
Trần Chuẩn không quan tâm đế cô.
Tối hôm đó, cũng là Trần Chuẩn chở Hứa Tuế về, nhưng hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Về đến nhà, Hách Uyển Thanh đã nấu chè đậu xanh, múc cho mỗi người một bác, rồi đi tản bộ với Hứa Khang.
Hứa Tuế ăn xong thì về phòng làm bài tập anh văn, lúc cô ra khỏi phòng, đã là nửa đêm rồi. Bố mẹ đã ngủ lâu rồi, trong phòng khách mở đèn đứng, Trần Chuẩn đang nằm trên sô pha đọc sach.
Hứa Tuế cầm cốc vào bếp rót nước, vốn định về phòng luôn, nhưng đi đến cửa thì lại dừng bước, rồi sau người đến bên cạnh Trần Chuẩn.
Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cô: “Muốn dặn dò gì?”
Hứa Tuế nhìn cậu từ trên cao xuống: “Cậu… cái thứ thấy gớm đó cậu dám xem ở nhà à.”
“Đồ thấy gớm gì?”
“Bớt giả ngu lại.”
Đương nhiên Trần Chuẩn biết cô đang nói cái đĩa đó, cậu cố ý chọc cô: “Chị tò mò hứng thú lắm à, hay là đưa chị mượn xem trước?”
Cậu nói thế, rồi lại ra vẻ đứng dậy đi tìm cho cô.
Hứa Tuế lại đẩy cậu nói xuống, sốt ruột nói: “Có quỷ mới thấy hứng thú.” Cô nói đầy hung dữ: “Tôi cảnh cáo cậu nhé, bớt qua lại với mấy người như vậy lại, còn mà để tôi thấy một lần nữa, tôi sẽ nói với mẹ tôi trước, sau đó sẽ nói với mẹ cậu, mẹ cậu xử lý cậu như thế nào, chắc không cần tôi giúp cậu nhớ lại đâu nhỉ.”
Con người Hạ Đình bình thường thì vui vẻ hòa nhã nói gì cũng được, bà rất ít khi đánh Trần Chuẩn, nhưng đã đánh rồi thì sẽ rất nặng tay.
Trần Chuẩn lật sách, nhíu mày: “Chị có phiền không thế.”
Hứa Tuế nói: “Nếu chỉ học không giỏi thì cậu vẫn còn cứu được, nhưng chỉ cần đã học hư rồi, thì chẳng còn đường quay đầu đâu đấy. Cái thằng đó nhìn chẳng phải người tốt lành gì, cậu phải tự hiểu rõ.”
Trần Chuẩn ngoáy ngoáy tai: “Biết rồi mà.”
Hứa Tuế vẫn còn còn muốn lải nhải mấy câu: “Cậu sắp phải lên cấp ba rồi, thì chẳng chịu chịu khó…ui…”
Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Trần Chuẩn đứng dậy bịt miệng rồi.
Nhờ ưu thế khỏe mạnh, cậu nắm hai vai xoay người cô lại, một tay từ sau trói chéo hai cánh tay cô, tay còn lại vẫn đang bịt miệng cô.
Hứa Tuế nói không nên lời: “A….”
Trần Chuẩn đẩy cô về phòng, giọng cậu vang lên trên đầu cô: “Suỵt, chị đừng có kêu lên, hai bác còn đang ngủ đấy.”
Hứa Tuế vùng vằng.
Trần Chuẩn đẩy cô vào phòng, thả tay, đạp nhẹ vào chân cô: “Chị đi vào đi.”
Chẳng đợi cô đuổi theo, cậu đã nhanh tay đóng cửa phòng lại.
Không lâu sau, giọng Hứa Tuế cách một cánh cửa, cô tức giận nói: “Không có giỡn với cậu đâu nhé, cậu tự mà nghĩ cho kĩ đi.”
Trần Chuẩn dựa vào cửa: “Được rồi, đã nhớ rồi.”
Cái đĩa đó về sau Trần Chuẩn giấu khắp nơi, không biết cậu đã quăng ở đâu rồi, dù sao Hứa Tuế cũng chưa từng thấy trong nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");