Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày sáu tháng bảy, kỳ thi đại học đến như đã định.
Thời tiết hôm đó oi bức, không thấy mặt trời đaau, mây đè rất thấp, dự báo thời tiết rằng sáng sẽ có mưa nhỏ đến vừa.
Thời đó còn chưa thịnh kiểu phụ huynh ăn mặc đẹp đẽ đến địa điểm thi cổ vũ cho con cái, Hứa Tuế kiểm tra đầy đủ đồ dùng cần thiết và giấy báo dự thi, rồi tự đi đến địa điểm thi.
Ngày đầu tiên thi hai môn khá là thuận lợi, chiều đế, cô ra khỏi địa điểm thi, đã thấy Hứa Khang đạp xe đến đón mình.
Hách Uyển Thanh đã bận rộn cả buổi chiều ở nhà, Hứa Tuế vừa đẩy cửa vào đã nghe mùi thơm quen thuộc của món canh gà hầm bong bóng cá.
Trong lúc cô tắm rửa, Hách Uyển Thanh đã xào được thêm mấy món.
Cũng vào ngay lúc này Trần Chí Viễn gọi điện thoại đến, hỏi Trần Chuẩn có đến đó không.
Hỏi kỹ mới biết, thằng nhóc này bỏ nhà đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy, nói là đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Lão Trần hoang mang lo lắng, đi với ai, đi đâu, đi bao lâu, ông chẳng biết gì cả, thật ra là do bình thường ít trông nom Trần Chuẩn, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm.
Bữa cơm này chẳng thể nào ăn tiếp được nữa, bố mẹ Hứa Tuế dặn dò cô mấy câu, rồi lật đật ra ngoài.
Hứa Tuế cứ nhìn ra cửa, một lúc sau cô mới hoàn hồn. Cô đặt đũa xuống, nhìn cả bàn toàn là đồ ăn, bỗng chẳng còn muốn ăn nữa.
Hứa Tuế đứng dậy về phòng, cô tìm đại một tập đề Anh văn ra để làm, cả một lúc mới phát hiện chẳng xem vào nỗi một từ đơn nào cả.
Bên tai thì chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, càng nghe càng phiền muộn.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu, bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó. Thế là cô không ngồi yên được nữa, cô ra lục tung ngăng tủ ngoài phòng sách để tìm chìa khóa dự phòng nhà Trần Chuẩn, rồi thay giày ra ngoài.
Nhà Trần Chuẩn không có ai hết, không biết Trần Chí Viễn đã đi đâu để tìm cậu rồi.
Hứa Tuế lấy chìa khóa mở cửa, cô đi thẳng vào phòng Trần Chuẩn.
Đoan Ngọ chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết quẩy đuôi đi theo sát đít cô.
Hứa Tuế bắt đầu lục tung lên, ngăn kéo, tủ xách, cặp sách,…, quả nhiên, cô tìm thấy được cái đĩa Tăng Minh tặng cậu lần trước, trên bìa nhựa có viết một dãy số điện thoại.
Cuói cùng Hứa Tuế tìm được Trần Chuẩn ở nhà ga xe lửa Thuận Thành. Cuối đường Ngũ Tứ có một tìm mì, nằm ở chỗ khuất, không có bảng hiệu, xung quanh thì dơ bẩn, người ra vào cũng tạp nham.
Trời đã tối rồi, ánh đèn xung quanh âm u, Hứa Tuế chưa từng đến chỗ này, nên vừa giơ chân là dính đầy bùn.
Tăng Minh nhìn thấy cô đầu tiên, hắn đứng dậy đi ra trước: “Ối, chị chúng ta đến nhanh thật đó.”
Hứa Tuế chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, cô nhìn thẳng vào cái người ngồi trên ghế gấp. Trừ cậu ra, xung quanh còn có hai nam một nữ, đều ăn mặc theo kiểu thanh thiếu niên ngoài xã hội.
Trần Chuẩn còn chưa buông đũa, cậu nghiêng đầu, đầy ngạc nhiên. Chuyện Hứa Tuế gọi cho Tăng Minh, Tăng Minh không hề nhắc đến.
Tăng Minh vỗ vỗ đầu: “Coi cái đầu tao này, quên nói với mày, chị mình gọi điện thoại đến.”
Trần Chuẩn liếc hắn, đặt đũa xuống, đi đến trước mặt Hứa Tuế, “Có chuyện gì?”
Hứa Tuế nói: “Bố cậu tìm cậu.”
“Nói với bố tôi tôi đi mấy hôm rồi về.”
Hứa Tuế nắm chặt áo Trần Chuẩn: “Cậu không được đi.”
Bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ, có chết cũng phải giữ cậu lại. Một khi cậu rời khỏi Thuận Thành với cái đám ô hợp này, có lẽ Trần Chuẩn sẽ không còn là Trần Chuẩn nữa.
“Bỏ ra.” Cô nắm rất chặt, cậu giằng mãi không ra.
Tăng Minh cười sáp lại gần: “Đừng đừng, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, tức giận gì chứ.”
Hắn ta mặt dày nắm lấy tay Hứa Tuế, nhìn Trần Chuẩn: “Đã nói là mày giới thiệu đi rồi, tôi muốn làm quen với chị mình.” Rồi lại nhìn Hứa Tuế: “Hay là chuyến này đi chơi với chúng tôi đi?”
“Mẹ nó mày bớt nhây lại đi.” Trần Chuẩn đẩy cậu ta ra.
“Tao nghiêm túc đó người anh em.”
“Cút.”
Hứa Tuế không quan tâm người khác nói gì, chỉ một lòng muốn kéo Trần Chuẩn ra khỏi chỗ này, lần này cô mạnh đến bất ngờ.
Trần Chuẩn vừa chửi vừa cố thoát khỏi Hứa Tuế, hai người cứ vướng thành một cục, bùn dưới chân bị nhầy thành những đường vân hình thù kỳ lạ.
Không biết có phải có ý gì không, Tăng Minh lại khuyên ngăn lần nữa, cứ như có như không bá vai Hứa Tuế.
Trong lúc lôi kéo, Hứa Tuế hất tay.
Tăng Minh suýt xoa một tiếng, rồi ôm lấy mắt trái.
Thật ra Hứa Tuế không hề cố ý, móng tay con gái vừa nhọn vừa mỏng, trong lúc hỗn loạn cũng chẳng biết mình lỡ quẹt trúng ai.
Lúc này mấy tên hóng chuyện xung quanh đứng dậy, quây thành một vòng.
Tăng Minh ôm mắt: “Vãi!”
Tên đi chung hỏi: “Có sao không? Chảy máu không?”
Tăng Minh không trả lời, giơ tay một phát, tát Hứa Tuế một cái thật mạnh. Hắn ghi thù ghê lắm, hạng con gái tốt xấu thì nhiều, nhưng hắn chưa từng gặp ai dám làm hắn mất mặt trước mọi người, thêm việc xảy ra hôm nay, tát cho một cái là còn nhẹ đó.
Hắn ra tay bất ngờ, thêm dưới đất bùn lầy, Hứa Tuế trượt chân, cả người ngả qua một bên, đầu đập xuống đất, ầm một tiếng.
Mấy tên đi cùng đã quen rồi, chỉ đứng ôm tay hóng hớt.
Trần Chuẩn đơ ra hai giây, không biết vì sao, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu cậu, cậu chẳng thèm nghĩ ngợi, đấm Tăng Minh một cú thật mạnh.
Tăng Minh không đề phòng, té xuống đất.
“Mày điên rồi, mẹ nó có phải chị ruột mày đâu.” Hắn ôm mũi, có máu chảy ra từ kẽ tay hắn. Con nhỏ này đã tự dâng đến cửa, chỉnh nó chút là được, hắn chẳng thể ngờ Trần Chuẩn sẽ đánh hắn.
Trần Chuẩn không nói gì, cậu xầm mặt, khom lưng đỡ Hứa Tuế dậy, ai biết bỗng nhiên Tăng Minh lại nhảy vào, sau đó hai tên đi cùng cũng xông lên người cậu.
Mặc dù Trần Chuẩn cao ráo, nhưng dù sao cậu cũng hơi ốm, một chọi ba chắc chắn là chịu thiệt.
Cậu nhanh chóng bị bọn nó chặn lại, đấm đá liên tục.
Lúc này Hứa Tuế vẫn còn đang ngơ ngác, trán cô bị đập xuống đất không thua khém gì khi té trên cầu vượt lần trước.
Cô bình tĩnh mấy giây mới thấy Trần Chuẩn bị bọn nó dồn vào góc tường để đánh.
Hứa Tuế cắn răng đứng dậy, xông lên chặn chúng nó.
Cả đám đánh nhau thì làm gì phân biệt nam nữ, Hứa Tuế chỉ cảm thấy có người xô cô một phát, cô lại bị xô ngã dưới chân mấy tên đó.
Nhưng chỉ ngay giây sau đó, Trần Chuẩn đã xoay người bảo vệ cô.
Hứa Tuế cuộn tròn người lại, bên tai cô chỉ còn tiếng rên đầy đau đớn của Trần Chuẩn.
Cô hét cứu mạng, nhưng cô nhìn qua khe hở, xung quanh chẳng ai qua lại, chủ sạp ăn cũng chỉ nhìn sơ qua, rồi lại quay người đi vào trong.
Đám bọn nó tiếp tục một lúc mới dừng tay.
Tăng Minh thở hồng hộc: “Vì một đứa con gái, mà mày hả dám đánh ông đây, mẹ nó chứ Trần Chuẩn mày cũng chẳng thích hợp để lăn lộn với ông đây đâu, đi về nghịch bùn với mấy đứa con gái đi.”
Trần Chuẩn xoay người, cậu dựa vào tường một cách khó khăn, nhưng cũng chẳng phản bác.
Người bên cạnh đưa khăn giấy đến, Tăng Minh lau máu dính trên mũi, rồi vò nát trong lòng bàn tay, quay dưới chân Trần Chuẩn: “Hôm nay suýt nữa là mắt ông đây mù rồi, sống mũi cũng sắp gãy rồi, tiền mà trước đó lấy của mày coi như cấn ngang vậy.” Hắn nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, tạm biệt nhé.”
Nói xong, bọn nó chửi kháy mấy câu rồi đi, hình bóng bọn chúng dần biến mất trong con hẻm nhỏ.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, trời cũng đã hoàn toàn tối mịt.
Hứa Tuế nhướn người tới xoa mặt cậu: “Cậu sao rồi?”
Trần Chuẩn nghiêng đầu né: “Không sao.”
“Có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần.” Cậu hỏi: “Chị có sao không?”
Thật ra Hứa Tuế rất đau chỉ là nhấ thời không biết được má đau hơn hay đầu đau hơn. Sau đó Trần Chuẩn bảo vệ trước người cô, những chỗ khác cô không bị thương.
Hứa Tuế cắn răng lắc đầu, “Tôi cũng không sao.” Cô dựa sát lại ngồi gần hơn, cô thật sự không nhịn được nữa nên cười nhạo cậu: “Bị lợi dụng rồi đó, vậy mà còn bám theo đít người ta nữa.”
Rồi có liên quan gì đâu, Trần Chuẩn không để ý.
Hứa Tuế hỏi: “Cậu cho bao nhiêu tiền rồi?”
Trần Chuẩn lắc đầu.
Cô không hỏi nữa, nói: “Cho dù thế nào, đừng có lẫn lộn với đám đó nữa là được.”
Lần đầu tiên trong đời Hứa Tuế tiếp xúc với loại người này, càng đừng nói đến việc chưa từng bị đánh, cô cố chịu đến bây giờ, ngón tay cô vẫn còn đang run đây.
Hứa Tuế nắm hai tay tỉnh bơ, một lúc lâu sau, nghe Trần Chuẩn nói nhỏ: “Chị nói đúng lắm, tôi tệ quá rồi.”
Hứa Tuế nhớ lại những gì ngày đó cô mắng cậu, thật ra cô rrất muốn nói với cậu, cô nói những lời đó nhưng cô không để trong lòng, trong lòng cô, cậu mãi là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Trần Chuẩn lại nói: “Tôi tệ quá mà, tệ y như đám bọn nó.” Bỗng nhiên giọng cậu run lên: “Nếu không mẹ tôi đã chẳng bỏ tôi đi.”
Hứa Tuế ngơ ngác, quay đầu nhìn cậu.
Nhưng trước mặt cô vút qua một loáng, năm ngón tay Trần Chuẩn đã vịn chặt đầu Hứa Tuế, quay mặt cô sang chỗ khác.
Hứa Tuế cũng không kiên trì việc này, vì ngay lúc nãy thôi, dường như cô đã thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên mặt cậu.
Cô biết ngay thời khắc này thì có an ủi kiểu gì cũng vừa tốn công vừa phí sức, nhưng lần này cô sẽ lặng lẽ bầu bạn với cậu, không rời xa cậu nữa.
Không lâu sau, người bên cạnh vang lên tiếng hít mũi, vừa âm tầm, vừa kìm nén.
Cậu vùi đầu vào giữa hai gối, cất tiếng gọi “mẹ” đầy mơ hồ.
Tim Hứa Tuế nhói lên như bị kim đâm, mãi cho đến lúc này đây cô mới hiểu rằng, đối với cậu mà nói cái chết nghĩa là mãi mất đi rồi, tiếng cậu gọi “mẹ”, sẽ chẳng còn ai trả lời nữa.
Nếu đổi lại là cô, mất đi bố hoặc mẹ, đều không thể chịu đựng nổi, chỉ nghĩ đến thôi mà đã đau khổ đến mức không hít thở nổi.
Mà trong suốt bao nhiêu ngày đêm qua, Trần Chuẩn đều phải chịu đựng một mình, đối với một chàng trai thì chuyện sinh ly tử biệt, là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.
Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn trời, rất lâu sau, cô lặng lẽ đưa ra quyết định.
Cô đứng dậy, khom lưng nắm lấy tay cậu: “Đi thôi.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu, lấy cánh tay lau mắt: “Đi đâu?”
“Không phải cậu muốn đi giải khuây sao, tôi đi với cậu.”
Trần Chuẩn bị cô kéo dậy thật mạnh, vừa động đậy thì phát hiện cả người như bị tháo khớp vậy, chỗ nào cũng đau nhức.
Nhưng thậm chí cảm giác đau đớn này lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, thà đau đến chết còn hơn cái loại cứ nửa vời mệt mỏi này.
Trước đó cậu chưa từng làm việc gì khiến cho mẹ cậu tự hào, thế nên bà mới ra đi không chút lưu luyến như vậy, biết bao lần nhớ lại buổi sáng hôm ấy, mẹ bị tai nạn xe đến nỗi máu thịt lẫn lộn, cho dù cậu cầu xin hô hoán cỡ nào, thì cũng không thể giữ bà lại. Mẹ chẳng nói một câu nào hết mà đã nhắm mắt ra đi rồi.
Giữa lúc cậu suy nghĩ lung tung, Hứa Tuế đã nắm chặt ngón tay cậu: “Nhanh đi nào.”
Cậu bị ép đi lên trước một bước, sau đó đi theo cô, lảo đảo đi theo cô ra khỏi con hẻm.
Trần Chuẩn nhìn bóng lưng Hứa Tuê, đuôi ngựa của cô sắp rớt ra hết rồi, sợi tóc rơi lả tả trên vai.
Lưng của cô rất thẳng, lạ là thế mà lại mang để cho cậu cảm giác an toàn và ý lại, cơ thể nhỏ bé của cô ngay giây phút này dường như có thể gánh vác cả sự uể oải, đau thương, nhỏ bé đầy bất lực của cậu.
Cơn gió thổi đến sự ẩm ướt nhưng chẳng mát mẻ, cứ như một cái túi nhựa không thể lọt nổi tí gió ôm lấy con người ta.
Trần Chuẩn trở tay nắm lấy tay Hứa Tuế.
Tay cô rất nhỏ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cứ nắm lấy tay cậu như thế, chảy thẳng đến nơi có ánh sáng.
Hai người tiêu sạch tiền trong túi, chuyến xe gần nhất, mua được đến chỗ nào là mua luôn.
Lúc đứng ở cổng soát vé, mọi người nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ dị. Cả hai đứa đã dơ lắm rồi, trên cánh tay với trên má lại bị thương, hình tượng như vậy rất là thu hút ánh mắt người ta.
Họ mua vé hạng ghế cứng, chuyến xe này chẳng có mấy người, hành lang bên kia còn có người nằm ra ghế để ngủ.
Tàu lửa chậm rãi lăn bánh, chút ánh đèn le lói ngoài cửa sổ dần dần bị bóng tối nuốt chửng.
Hai người ngồi đối diện với nhau, chống tay lên bàn nhìn ra bên ngoài.
Có lẽ đây là chuyện điên cuồng nhất mà Hứa Tuế làm trong cuộc đời này, có lẽ Trần Chí Viễn đang trên đường đến, cũng có lẽ bố mẹ cô biết xong sẽ nổi trận lôi đình. Vắng mặt tại bài thi ngày mai, thì sự cố gắng suốt một năm nay của cô sẽ đổ sông đổ bể, nhưng ngay trong con hẻm đó, cô đã đưa ra sự lựa chọn mặc dù kích động nhưng lại rất kiên định.
Hứa Tuế chỉ vào hình dáng của dãy núi ngoài kia: “Ngọn núi đó chắc là núi Dao nhỉ, năm ngoái chúng tôi từng leo rồi.”
Trần Chuẩn đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, cậu điềm đạm nói: “Chắc chắn không phải, xa như vậy nhưng vẫn thấy được, chắc chắn là cao hơn núi Dao rất nhiều.”
Hứa Tuế gật gật đầu: “Cũng đúng.” Cô nói: “Hồi nhỏ tôi sợ ngồi xe lửa lúc trời tối lắm, bên ngoài tối quá, lúc nào cũng cảm thấy sẽ thình lình có một con ma nhảy ra.”
“Giờ thì sao?”
“Không nghĩ đến thì cũng ổn.”
Trần Chuẩn dựa đầu vào lưng ghế, cụp mắt nhìn ra ngoài: “Xem phim ma thì chưa thấy chị sợ bao giờ.”
“Sao mà giống nhau được, phim ma là giả mà.”
Trần Chuẩn không nói gì, chỉ nhếch khóe môi.
Hai người cứ trò chuyện câu được câu mất, cả hành trình các trạm nhỏ các nhau chừng mười mấy phút, thế mà bất giác đã dừng rồi đi ba bốn lần rồi.
Trong toa tàu rất yên lặng, nhân viên nhà ga thỉnh thoảng sẽ đến quét rác dọn dẹp đồ ăn, có người úp mỳ ăn liền, cả toa tàu ngập mùi nguyên liệu.
Hứa Tuế nói nhỏ: “Vị sườn kho đó.”
“Ừm.”
“Mỳ ăn liền trên tàu lửa lúc nào cũng ngon hơn ở nhà.”
Trần Chuẩn nói: “Ở thư viện nữa.”
“Còn cà que cay.”
Hứa Tuế nuốt nước miếng, cười gật đầu.
Xe lửa lại giảm tốc độ, chuẩn bị dừng ở trạm tiếp theo.
Trần Chuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ nhìn rồi nhìn mãi, rồi nhìn sang cái bóng của người nào đó rọi lên cửa sổ.
“Chị…”
“Cái gì?” Hứa Tuế quay sang.
“Mặt của chị sưng rồi.”
Hứa Tuế chạm nhẹ, đau đến nỗi hít một hơi, cô thầm mắng cái đám ô hợp đó, từ nhỏ đến lớn, Hách Uyển Thanh chưa từng đánh lên mặt cô.
Lại lại sờ trán, chỗ đó đã sưng lên một cục rồi.
Cô chỉ vào chỗ sưng, nói với Trần Chuẩn bằng giọng bực tức: “Thêm cả lần trên cầu vượt, tổng cộng hai lần, cậu nợ tôi đó.”
Cậu nợ cô, đâu chỉ có nhiêu đó.
Tàu lửa chầm chậm dừng ở trạm, có người lên xe, có người đeo túi xuống xe.
Tại nhà ga chỉ có ánh đèn ảm đạm, mọi người bước đi vội vã.
Trần Chuẩn hỏi: “Chị thi đại học phải làm sao?”
“Không thi nữa.”
Trần Chuẩn đơ ra: “Không học đại học nữa?”
“Sao mà không.” Hứa Tuế lấy tay chống cằm, cô chậm rãi nói, như vẻ đương nhiên lắm: “Năm sau thi lại với cậu vậy.”
Cậu nín thở một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, đáy lòng lại cuồn cuộn một cảm giác khó mà gọi thành tên, cũng chỉ ngay khoảnh khắc đó, cậu biết tình cảm mình dành cho Hứa Tuế không hề đơn thuần nữa rồi.
Cậu nhìn đi chỗ khác: “Không đáng đâu.”
Hứa Tuế bĩu môi hứ một tiếng: “Tôi cũng thấy vậy.”
Trần Chuẩn không trả lời.
“Bỏ đi.” Hứa Tuế rộng lượng nhún nhún vai: “Ai bảo bố của chúng ta là bạn thân chứ.”
Xe lửa đã dừng một lúc, trong ga đã chẳng còn bóng người. Nhân viên nhà ga tuýt còi, nhắc nhở hành khách đã sắp đóng cửa tàu.
Ngay vào lúc Hứa Tuế định sẽ nhắm mắt ngủ một lúc, bỗng nhiên Trần Chuẩn đứng dậy, kéo cô lên: “Đi.”
Cô bị cậu kéo đến lảo đảo: “Đi đậu vậy?”
“Không đợi năm sau nữa, năm nay chúng ta thi luôn.”
Hứa Tuế: “Cậu không muốn giải khuây nữa à?”
Trần Chuẩn quay đầu, nhếch mày nhìn cô: “Thì không phải đang giải khuây rồi à.”
Mấy chữ cuối cậu hơi cao giọng, trên gương mặt kia là biểu cảm vừa thèm đòn vừa hèn hèn.
Một Trần Chuẩn như vậy, đã lâu rồi không gặp được.
Hứa Tuế hơi ngửa đầu nhìn cậu, rồi bỗng nhiên bật cười.
Trần Chuẩn không thể nào hình dung được nụ cười đó tươi tắn cỡ nào, hệt như một đáo hoa, chợt đâm chồi nơi đáy lòng cậu.
Cậu nắm chặt tay cô, xông ra ngay trước thời khắc toa tàu đóng cửa.
Gió nóng ôm lấy hai người, cả hai dùng sức để chạy.
Hệt một cuộc bỏ trốn, nhưng mục đích lại là nơi họ thuộc về.
Hứa Tuế la lớn: “Chúng ta về nhà à?”
Trần Chuẩn nói: “Đương nhiên.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");