Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 27
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào một buổi sớm, Hứa Tuế nhận được tin nhắn Trần Chuẩn gửi, nói cậu đang ở ngoài trường cô, nhắn cô mau ra đi.

Tiết đầu tiên là môn Thống kê, đúng lúc cô và bạn cùng phòng đi ăn sáng, sau đó đi thẳng đến phòng học, thế nên cô trả lời tin nhắn Trần Chuẩn, bảo cậu đến đợi ở cổng nhà ăn số hai.

Vào giờ học sáng, cổng nhà ăn người qua kẻ lại.

Hứa Tuế vừa nhìn là đã thấy Trần Chuẩn, cậu ngồi trên ghế sau xe đạp, cậu mặc áo thun tay ngắn màu cam và quần lửng đen, trước ngực ướt nhẹp, lớp vải mỏng manh nhìn như dán lên da của cậu, tóc ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, ngọn tóc vẫn còn vươn giọt mồ hôi, phản chiếu chút ánh sáng dưới mặt trời.

Cậu hơi khom lưng, đôi chân dài hơi gập lại, cậu nhàm chán đánh giá mọi thứ xung quanh, tướng tá và chiều cao như vậy, cho dù là ở những trường tập trung nhiều trai đẹp thì cậu cũng chẳng lép vế chút nào.

Hứa Tuế cười cười, có chút tự hào khi thấy người đó là Trần Chuẩn người đã cùng cô lớn lên.

Cô kéo Giang Bối sang đó: “Sao cậu lại đến đây?”

Trần Chuẩn xoay đầu nhìn Hứa Tuế: “Chạy bộ buổi sáng ngang qua đây.”

Hứa Tuế bất giác ngẩng đầu nhìn cậu, cái tên này cao lên rất nhanh: “Xa như vậy, mà đến đây chạy bộ buổi sáng.”

Trần Chuẩn đã nghĩ xong nên nói gì, cậu bình tĩnh nói: “Đi dọc theo đường bờ sông, luyện sức bền khá tốt. Nhà ăn trường chị nổi tiếng lắm, tiện đường tìm chị ăn sáng.”

Hứa Tuế hỏi: “Xách theo cái gì đó?”

Trần Chuẩn sờ mũi, đưa túi trái cây cậu đang xách cho cô: “Ông cụ ngay cổng trường bán đấy, sắp dọn sạp rồi, bán rẻ cho tôi.”

Cô nhận lấy túi trái cây, mở túi nhìn, bên trong là nho mẫu đơn, trái nào trái nấy to tròn, căng đầy bóng loáng. Hiếm khi nào sạp vỉa hè bán được hàng chất lượng như vậy.

Hứa Tuế không nghĩ nhiều: “Coi như cậu có lương tâm.” Cô cúi đầu tìm trong ba lô, lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cậu lau mồ hôi: “Đi thôi, tôi mời.”

Giang Bối đã đứng bên cạnh đợi cả hồi lâu, hình như Hứa Tuế quên giới thiệu hai người với nhau rồi.

Cô bạn tằng hắng nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Lúc này Hứa Tuế mới nhớ đến, nói với Trần Chuẩn: “Bạn cùng phòng của tôi, Giang Bối.”

Trần Chuẩn gật đầu chào cô bạn.

Không đợi Hứa Tuế nói tiếp, Giang Bối đã nhanh hơn một bước, cô bạn giơ tay: “Rất vui được gặp mặt, Trần Chuẩn nhỉ, nghe nhắc nhiều rồi.”

Cô bạn là loại người ham mê sắc đẹp điển hình, người thì bình thường đó, chỉ là lúc nói chuyện thì cường điệu quá, gặp được trai đẹp là cứ thích ghẹo người ta.

Giang Bối cứ nhất quyết chuyện trò với Trần Chuẩn một lúc, mới cho người ta vào nhà ăn.

Trần Chuẩn đi ở phía trước.

Giang Bối ra vẻ lưu manh với bóng lưng của cậu, cô nhích sang Hứa Tuế: “Mong công thật đó.”

Hứa Tuế cạn lời, cho dù đã quá quen với con người đó, cô cũng không dám nhìn Trần Chuẩn thật kỹ.

Cô nói nhỏ: “Trọng điểm mà cậu quan tâm có thể dời lên nửa thân trên không?”

Giang Bối vờ như không nghe: “Đùi săn chắc thật đó.” Sau đó hỏi cô: “Em trai này vibe chó sói nhỉ?”

Hứa Tuế nhìn lưng Trần Chuẩn, không tỏ thái độ chỉ nhún nhún vai.

Giang Bối hưng phấn lắm: “Rốt cuộc là có sói không hay cho thôi.”

Hứa Tuế lắc đầu: “Sói hay không thì không biết, nhưng nhiều lúc chó lắm.”

Giang Bối cười ha hả.

Món ăn có tiếng nhất nhà ăn số hai là bánh bao sườn và đậu phụ.

Ba người gọi món xong, tìm chỗ sạch sẽ để ngồi.

Trần Chuẩn thêm giấm vào món đậu phụ, sau đó Hứa Tuế lấy chai giấm, cũng thêm vào bát đậu phụ.

Họ hoàn toàn không cần trao đổi ngôn ngữ, nhưng lại vô cùng ăn ý.

Giang Bối nhìn mà nhếch miệng, hóa ra hai người lại có khẩy vị đặc biệt như vậy, không tưởng tượng được đậu phụ mà thêm giấm thì có mùi vị thế nào.

Lúc sắp ăn xong, có một sinh viên nam mang kính cao cao đến, gõ nhẹ lên đầu Hứa Tuế.

Vừa khéo Trần Chuẩn lại bắt được khoảnh khắc này, cậu vô thức nhíu mày.

Hứa Tuế giật mình, ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Là cậu à?”

Chàng trai đẩy kính, đặt một bình sữa tươi trước mặt cô: “Buổi sáng có tiết à?”

“Hai tiết, đầy hết.”

“Mình cũng vậy.”

Hứa Tuế hỏi: “Cậu ăn sáng xong rồi à?”

“Vừa ăn xong, ăn với anh Vỹ, anh ấy đi trả đĩa rồi.” Cậu bạn hỏi: “Cuối tuần có thời gian không? Nhóm anh Vỹ lập hội chơi dã chiến, muốn gọi cậu đi cùng.”

Hứa Tuế nói: “Mình chẳng chơi được mấy ván, chứ huống hồ dã chiến thật chắc chắn không ổn.”

“Không sao đâu, đi cho có hội.”

Hai người trò chuyện vài câu, chàng trai đó mới nhớ đến chào hỏi Giang Bối.

Giang Bối ôm cánh tay, chọc ghẹo: “Tớ thấy cậu chỉ nhìn thấy mỗi Hứa Tuế nhà cậu thôi.”

Chàng trai chẳng để ý, cười nói: “Cuối tuần đi chung đi.”

Chàng trai tên là Tần Dương, đang theo đuổi Hứa Tuế.

Hứa Tuế vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng đúng là khá có hảo cảm với cậu.

“Cậu này là?” Chàng trai hỏi.

Hứa Tuế ồ một tiếng: “Em trai mình, đến đây ăn sáng.”

Trần Chuẩn không thích cô áp đặt danh phận cho cậu, lạnh lùng nói: “Tôi có thêm chị gái từ khi nào?”

Hứa Tuế thầm nhủ không được nói lại, cái tên này nói chó là chó liền.

Cô giải thích thêm một câu: “Em trai cùng chơi chung từ nhỏ.”

Tần Dương biết ý, gật gật đầu với Trần Chuẩn: “Vậy vừa hay, cuối tuần này cũng đi chơi chung đi.”

Không đợi Trần Chuẩn trả lời, Hứa Tuế đã từ chối thay cậu: “Cậu ấy không đi được, cậu ấy phải ôn bài, thi đại học đến nơi rồi.”

Trần Chuẩn: “Để chuẩn bị thi, thì tôi ăn uống cũng dư thừa đúng không?”

Hứa Tuế tức điên, ở dưới bàn ngắt eo cậu một cái thật mạnh.

Trần Chuẩn không nói tiếng nào, mặt mũi vẫn lạnh nhạt, không có biểu cảm gì.

Tối hôm đó về nhà, Trần Chuẩn mất ngủ, đầu cậu chỉ toàn là câu nói “Hứa Tuế nhà cậu” của Giang Bối.

Lần đầu tiên cậu thấy có bạn khác giới xuất hiện bên cạnh Hứa Tuế, cũng là lần đầu tiên thấy cô khi giới thiệu cậu với người khác, lại dùng xưng hô “em trai”.

Trần Chuẩn buồn phiền túm tóc, cảm giác nguy hiểm cứ thể xuất hiện.

Chớp mắt là đến cuối tuần, ngày hôm đó Trần Chuẩn cũng đến, ai thèm quan tâm cái tên Tần Dương kia là mời lơi hay là thật lòng chứ.

Hứa Tuế cảm thấy mỗi ngày cậu chỉ có có học tập và huấn luyện, thả lỏng một cách thích hợp thì cũng không quá đáng, thế nên không ngăn cản nữa.

Địa điểm chơi dã chiến là ở một câu lạc bộ ngoài trời ở ngoại thành, sân chơi rất rộng, chia ra gồm rừng cây, bến đò, nhà hoang, tòa lầu bỏ không và nhiều bản đồ khác.

Lần này có thêm Trần Chuẩn, tổng cộng mười một người.

Tần Dương và anh Vĩ chia đội, hai cô gái chia ra mỗi người một bên, Trần Chuẩn gắn thêm chung nhóm với Hứa Tuế, thế là đội Tần Dương có sáu người.

Sau khi thay trang phục xong, giáo quan giải thích cách dùng của vũ khí trang bị, bảo rằng súng và áo chống đạn phải phối hợp xong mới sử dụng được, đánh trúng áo chôngs đạn thì mắt một mạng, lên nón bảo hộ thì hai mạng, sau khi chết nón bảo hộ sẽ bốc khói xanh, đồng thời vũ khí cũng sẽ mất tác dụng.

Tần Dương đến cạnh Hứa Tuế, hơi cúi đầu: “Chút nữa cậu đi theo sau tớ là được, tớ….”

“Tôi dắt chị ấy là được.” Trần Chuẩn chặn lời: “Chị ấy ngốc lắm, chị có cản đường anh thôi.”

Hứa Tuế liếc cậu một cái.

Tần Dương cười nhìn Hứa Tuế, “Không sợ, có mình đây rồi.”

“Có ai cũng vô dụng hết, ngốc nghếch là ngốc nghếch.” Trần Chuẩn nghiêm túc phá đám: “Anh tấn công ở phía trước, tôi dắt chị ấy.”

Tần Dương còn muốn nói gì đó, Hứa Tuế: “Quyết định vậy đi, mình làm quen trước đã.”

Tần Dương cười cười: “Vậy được, cậu cẩn thận nhé.” Rồi chàng trai lại cẩn thận đánh giá một lúc: “Kính bảo hộ đừng kéo chặt quá, không thoải mái đâu.”

Hứa Tuế điều chỉnh lại.

Tần Dương nói: “Được rồi đó.”

Trần Chuẩn lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, hừ nhẹ một tiếng xem thường.

Trong lòng cậu nhìn tên này không ưa nổi, nhất là khi cứ niềm nở với Hứa Tuế. Chàng trai tướng tá cũng ổn, nhưng đôi mắt lại sắc sảo quá, tâm tư khó lường, không thành thật.

Sau khi thảo luận chiến thuật xong, trò chơi bắt đầu.

Ván đầu tiên là ở rừng cây, quy tắc rất đơn giản, nhóm anh Vĩ đi vào núp và phòng vệ trước, Tần Dương dắt nhóm vào ngay sau, tiến hành tìm kiếm và tiêu diệt.

Hứa Tuế đi theo cạnh Trần Chuẩn, bắt đầu bước chân vào bản đồ, có cảm giác kích thích và căng thẳng do chính bản thân mình trải qua.

Trần Chuẩn liếc cô: “Làm cái gì mà cứ thập thò lén lút.”

Hứa Tuế ngẫm lại, giận dữ nói: “Còn nói tôi ngốc nữa, tôi không tha cho cậu đâu.”

Trần Chuẩn thế mà không phản bác, cậu xách súng đi như dạo chơi.

Mười phút sau khi bắt đầu, hai người nhìn thấy Giang Bối đang núp dưới ụ đất loi nhoi như con dòi.

Trần Chuẩn ra hiệu im lặng với Hứa Tuế, kéo cô đi tìm chỗ trốn.

Cậu giơ súng: “Bắn vào đầu nhé?”

Hứa Tuế nói nhỏ: “Ăn hiếp con gái thì không được đâu.”

“Địch mà còn chia nam nữ cái gì.”

Trần Chuẩn kéo cò súng.

“Pằng” một tiếng, đạn thủy tinh bắn vào mũ bảo hộ của Giang Bối.

“Ây ya! Ai đó!” Giang Bối sợ giật mình, quay đầu nhưng lại không tìm thấy ai cả.

Trần Chuẩn nói: “Chị ấy vẫn còn hai mạng, chị có muốn thử không?”

“Tôi không biết.”

“Tôi chỉ cho.”

Hai người trốn sau lưng một gốc cây vừa thô vừa nhám, xung quanh toàn là bụi cây, ngồi núp ở đây rất khó thấy.

Trần Chuẩn và cô đổi vị trí.

Vai Hứa Tuế dựa vào thân cây, học theo Trần Chuẩn khi nảy để cầm súng.

Trần Chuẩn nhẹ nhàng di chuyển đầu cô: “Mặt áp vào thân súng, nhắm chuẩn đối phương qua ống nhắm.” Cậu giơ tay từ sau ra, nắm lấy cánh tay Hứa Tuế: “Đừng lắc.”

Hứa Tuế nhắm mọt bên mắt, nhắm hướng của Giang Bối qua ống nhắm nhỏ nhỏ.

Trần Chuẩn ngồi xổm sau lưng cô, cô vừa khéo ngồi đến ngang cằm cậu, khứu giác của cậu tràn ngập mùi hương trên tóc của cô.

Có cơn gió thổi đến, vài sợi tóc tinh nghịch chui vào cổ áo của cậu.

Giọng Trần Chuẩn bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đã nhắm chuẩn chưa?”

“Ừm.” Mắt Hứa Tuế sáng lấp lánh, cô hưng phấn: “Không hay nhỉ, tui mình hai đánh một đó.”

Còn chưa dứt câu, cô đã kéo cò súng.

“Pằng” một tiếng, đạn thủy tinh lần nữa bắn trúng mũ bảo hộ của Giang Bối, chóp mũ bốc khói xanh, cô bạn tử trận.

Hứa Tuế không nhịn được la lên: “Nhắm chuẩn dữ vậy hả!”

Giang Bối cách đó không xa ngơ ngác mất vài giây, cô lần theo giọng nói, cuối cùng cũng thấy họ. Cô bạn tức đến nỗi mũi muốn bốc khói, không thèm quan tâm đến quy tắc trò chơi, ầm ầm chạy qua chỗ họ.

Trần Chuẩn kéo Hứa Tuế bỏ chạy, họ leo lên ụ đất, ở ngay góc cua có một căn phòng gỗ, cửa thì đang khóa, nhưng sau lưng căn phòng gỗ và bức tường có một khe để núp.

Trần Chuẩn vạch bụi cây, lách người đi vào người.

Thấy Giang Bối sắp leo lên ụ đất đến nơi.

Hứa Tuế đẩy Trần Chuẩn một cái: “Tay chân cậu linh hoạt xíu được không!”

Cô bám sát theo sau, đầu óc cô vẫn còn đang ở trang thái hưng phấn cao độ, sợ để lộ hành tung, nên còn cố gắng rụt cánh tay và chân ở phía bên ngoài.

Đợi cho đến khi bên ngoài đã im lặng, cô bình tĩnh được rồi, thì mới có ức để suy nghĩ để hoàn cảnh hiện tại.

Hóa ra chỗ này hẹp đến vậy, khi này nảy cứ gấp gáp lo lắng nép vào đây, thế mà hai người đang mặt đối mặt, dính sát vào nhau không một khe hở.

Hứa Tuế bỗng ngước nhìn lên trên, đụng ngay ánh mắt Trần Chuẩn mà không chút phòng bị.

Trần Chuẩn đang cúi đầu nhìn cô.

Cậu đã im lặng được một khoảng lâu rồi, cơ thể cũng không biết đã căng cứng suốt bao lâu rồi.

Xung quanh cực kỳ yên ắng, khiến cho tiếng hít thở của cả hai càng rung động lòng người hơn.

Lần đầu tiên Hứa Tuế phát hiện, mắt của Trần Chuẩn đen láy như đầm nước sâu, hệt như xoáy nước muốn cuốn người ta vào đấy. Vốn dĩ cô nên bỏ trốn ngay lập tức, nhưng hai chân lại như bị đổ chì không cách nào nhúc nhích.

“Cậu ấy…” Hứa Tuế mở miệng: “Chắc là… cậu ấy đi ồi nhỉ.”

Yết lầu Trần Chuẩn trượt lên trượt xuồng, trước ngực hay sau lưng gì cũng đã đổ đầy mồ hôi: “Ừm.”

Cậu hơi cúi đầu, đôi môi lại không cẩn thận lướt qua vầng trán của cô, lần này cả người Trần Chuẩn như ngốc hẳn, người cậu đã cứng đờ nay còn cứng hơn, xoắn cả não lên thì cũng không biết nên nói gì tiếp đây, nhưng cậu lại rất rõ rằng cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ hỏng chuyện.

Một vài tâm tư có thể giấu đi, nhưng sự thay đổi về mặt sinh lí thì cậu không tài nào khống chế được.

Cậu hổ thẹn vì cơ thể có phản ứng.

Mà Hứa Tuế cũng đâu phải cô ngốc, nếu như cứ để nó tiếp tục, thì chắc chắn cô sẽ phát hiện thoại,

Ở tình huống như vậy, sẽ để lại cho cô cảm nhận và ấn tượng thế nào?

Cậu sợ cô sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc và chán ghét mất.

Tâm trạng Trần Chuẩn hoảng loạn vô cùng, phản ứng theo bản năng thì nên né cô ra, nhưng trong lúc nóng lòng thì cậu lại dùng sức mạnh quá, kết quả ngược lại đẩy luôn cô ra khỏi căn phòng gỗ.

Hứa Tuế lùi vài buóc theo quán tính, suýt nữa đã trượt ngã.

Bỗng nhiên cô ý thức được rằng, bản thân mình phải yêu đi thôi, để ngăn chặn những suy nghĩ hoang đường thỉnh thoảng lại bộc phát.

Mọi việc cứ đơn giản là xong, phức tạp quá thì vừa mệt người mà vừa mệt tim.

Chưa đợi cô kịp điều chỉnh tâm tình, thì đã có một phát bắn trúng mũ của cô.

Không biết anh Vĩ nhảy từ đâu ra, cười hì hì: “Xin lỗi nhé bạn học tiểu Hứa, chó ngáp phải ruồi, do em đụng trúng họng súng anh đấy.”

Hứa Tuế cười: “Hạ thủ lưu tình thôi đàn anh.”

“Dễ thôi.” Anh Vĩ chống eo: “Vậy thì coi em chết cũng không khuất phục hay là đầu quân cho doanh bọn anh đây.”

Anh ta vừa nói như vậy, thì đầu đã bốc khói xanh.

Hứa Tuế thấy Tần Dương đi ra từ góc phía sau, thế nên cô nói: “Vậy em chết cũng không chịu khuất phục nhé.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

Hứa Tuế ra hiệu anh ta nhìn lên trên.

Anh Vĩ ngước mắt, thấy khói xanh đang bốc lên trên: “Vãi mẹ! Ai? Ai giết tôi?!”

“Anh cậu đấy.” Tần Dương đạp nhẹ anh ta một cái: “Người của tôi mà cậu cũng dám đụng vào, không giết cậu thì giết ai.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chàng Dâu Nuôi Từ Bé của Thẩm Minh Húc

Copyright © 2022 - MTruyện.net