Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy hôm sau khi chuyện đó xảy ra, Trần Chuẩn mới chậm chạp cảm nhận được hình như cô đã hiểu lầm cậu rồi.
Cậu nào có ngờ rằng, chỉ một hành động của mình, mà đã giúp Hứa Tuế đưa ra quyết định rồi.
Lại đến cuối tuần.
Sáng hôm đó, Hứa Tuế gọi đến, nói hôm nay có việc, không thể đến phụ đạo cho cậu.
Cô chỉ dặn dò nội dung bài học một cách cẩn thận qua điện thoại, nhắn cậu tự hoàn thành.
Trần Chuẩn buồn xo ngồi trên bàn học suốt cả buổi chiều, viết được mấy chữ là tự dưng lại thất thần, nửa tờ bài tập cũng không làm xong.
Cậu cài bút mực lên tai, hai chân gác trên bàn, cả người dựa ra sau.
Chiếc ghế lắc lư trước sau, chỉ có hai chân sau là chóng dưới đất
Vào lúc trời sập tối, Trần Chuẩn không thể nào ngồi yên được nữa, cậu đạp xe đến trường Hứa Tuế.
Thậm chí cậu còn chưa nghĩ xong lí do để đến tìm cô, nhưng có khéo không chứ, cậu lại gặp Hứa Tuế ở cổng ký túc xá, còn có cả Tần Dương.
Đến ngày hôm nay Trần Chuẩn vẫn nhớ, hình ảnh họ đứng ôm nhau dưới ngọn đèn đường, sau này mỗi lần nhớ lại, ngoài mặt thì không thấy có vấn đề gì, nhưng chỗ nào đó trong tim lại đau như bị khoét đi.
Cảm giác lúc đó của cậu hết như đang đứng trong một cái bình ngột ngạt oi bức, bị người ta đột ngột dội cho một gáo nước lạnh, có chừng vài giây, không thể nào hít thở được, cậu may mắn cảm nhận được cảm giác ngộp thở.
Trần Chuẩn không tiếp tục nhìn nữa, cậu xoay người đi mất.
Tối hôm đó, cậu mất ngủ cả đêm.
Khi gặp lại Trần Chuẩn, đã là nửa tháng sau rồi.
Vẫn vào ngày cuối tuần.
Giống với mỗi một lần cô đến khi trước, cô đi dưới hàng cây, mặc một bộ áo liền quần ngắn màu trắng ấm áp, mặt mũi tươi tắn, sợi tóc tung bay trong gió.
Cô tình cờ ngẩng đầu, thấy Trần Chuẩn ngay cửa sổ tầng ba, cô vẫy tay với cậu, nụ cười lan tràn trên gương mặt.
Trần Chuẩn thấy mình hệt như trò cười, hóa ra những khổ cực mà mình không tài nào chịu nổi trong thời gian qua chẳng đáng đồng nào.
Cậu ngồi vào bàn học, nghe tiếng cô đang bước lên lầu.
Bước chân Hứa Tuế nhanh nhẹn: “Nóng quá đi, sao mà cuối mùa thu rồi vẫn không thấy mát nhỉ.”
Trần Chuẩn nhìn vào quyển sách đang mở, không trả lời.
Hứa Tuế đặt cặp xuống, đến máy rót nước uống. Ly nước của cô là một chiếc ly sứ màu trắng có chữ đỏ, trên ly viết tám chữ “Tình bạn số một, thi đấu số hai.”, là giải thưởng đến từ cuộc thi thể thao cấp trường của Trần Chuẩn.
Một lần nào đó cậu lục hết tủ tìm được lấy ra cho cô dùng, mãi về sau thì nó trở thành ly riêng của cô khi ở đây.
Cô lấy ngón tay chọt vào vai cậu: “Nói chuyện với cậu đó.”
Trần Chuẩn nói: “Sợ nóng thì chị có thể không đến.”
“Cậu ăn phải thuốc súng hả?”
Trần Chuẩn không ngẩng đầu.
Hứa Tuế thấy tâm trạng cậu không tốt, cô ngồi xuống: “Bài thi tháng không tốt à?”
Trần Chuẩn liếc cô: “Yên tâm, cho dù thi không tốt cũng sẽ không vu vạ cho chị đâu.”
Hứa Tuế tức đến bật cười: “Đại thiếu gia bị trúng gió à, sắp trưa đến nơi rồi, còn đang ngái ngủ à?”
Trần Chuẩn hừ lạnh một tiếng vờ như không nghe thấy.
Hứa Tuế cũng hơi giận, cô thấy mình vừa phải dậy sớm vừa phải đổi mấy chuyến xe buýt, chạy từ xa đến đây mà còn phải nhìn sắc mặt cậu, đúng là lo chuyện bao đồng.
Cô cũng lười để phí lời với cậu: “Tuần này học được gì rồi, lấy tập sách ra.”
Trần Chuẩn không thèm nhúc nhích: “Nếu chị có việc thì chị cứ đi đi, tự tôi ôn bì được.”
Hứa Tuế không thèm nói một chữ, cô lấy túi, đi thẳng ra ngoài.
Trước đây cô sẽ không chấp nhặt với cậu, nhưng gần đây không biết làm sao, cô không thể chịu đựng chút ấm ức nào do cậu mang đến hết.
Từ sau đó, hai người cắt đứt liên lạc.
Cuối tuần Hứa Tuế sẽ không đến ôn bài cho cậu nữa, mà Trần Chuẩn cũng không vì thế mà trở nên sa ngã.
Mỗi ngày cậu dành phần lớn thời gian cho việc luyện tập, các môn văn hóa cậu cũng dốc hết sức mình, từ sáng bận cho đến tối muộn, không có chỗ trống cho những chuyện lặt vặt khác.
Sau đó cậu phát hiện, thế mà đã một thời gian dài cậu không nhớ đến Hứa Tuế, mặt trời mọc rồi lại lăn, buổi sáng rồi đến ban đêm, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Tuy nhiên, ngay khi cậu đang dương dương tự đắc vì mình đã kịp thời dừng lại, thì vào một đêm nào đó thứ tình cảm bị cậu đè nén lại cuồn cuộn dâng trào mà không một điềm báo.
Cậu không nhịn nỗi nữa, nhấn vào trang cá nhân của cô.
Không có gì đáng chết hơn cảm giác lúc này được, gần như là cậu đang tự ngược đãi, cứ lướt từng bài đăng của cô, dễ dàng tìm được những dấu ấn trong câu chuyện yêu đương của cô.
Đêm hôm đó, phòng cậu không mở đèn, Trần Chuẩn ngồi đối diện với cửa sổ, liên tục nghe nhạc uống bia.
Tâm trạng đó liên tục suốt mấy ngày, vào một buổi sáng khi vừa thức giấc, cậu lại cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, lại tràn đầy hi vọng đối với cuộc đời.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, sống qua những ngày lúc tốt lúc không.
Chớp mắt lại đến Tết, Trần Chuẩn và bố cậu về Thuận Thành.
Ngày hai mươi tám tháng chạp tuyết lại rơi, gió cuốn theo tuyết bay lất phất đầy trời, chỉ trong chốc lát là đã nhuộm trắng thế gian này.
Trần Chuẩn lại nhớ đến đợt tuyết lớn năm nào đó, Hứa Tuế còn đang trong dáng vẻ thiếu nữ mũm mỉm đang lột xác, cô đứng giữa trời tuyết dưới ngọn đèn đường, hơi ngửa mặt lên, những hạt tuyết rơi trên hàng mi của cô. Không biết tại sao lại nghớ kỹ đến vậy, đến nay Trần Chuẩn vẫn nhớ bộ dáng lúc cô múa máy tay chân, lúc đó vì nhớ bố mẹ nên cậu không vui, muốn được yên lặng một tí, nhưng cô cứ liên tục lít chít bên tai cậu không chịu ngừng.
Cuối cùng Trần Chuẩn cũng đi tìm cô.
Cậu đứng dưới lầu tòa nhà dành cho nhân viên đường sắt gom một ụ tuyết, ném lên cửa sổ trên tầng hai.
Chỉ trong chốc sau, một bóng người bước tới, mở cửa sổ, Hứa Tuế mặc áo tay dài cổ tròn màu cà phê, cao cổ.
Trần Chuẩn giả vờ ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu với cô: “Đánh trận tuyết đó.”
Hứa Tuế chống tay lên bệ cửa sổ nhìn cậu, nụ cười chầm chậm lan rộng trên đôi má của cô.
Vào khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Trần Chuẩn cảm thấy như đã buông bỏ.
Người cậu thích đã gặp được người cô thích, một chuyện tốt đẹp đến nhường nào, nên chúc phúc cho cô nhỉ.
Còn về cậu thì, có liên quan gì đâu chứ.
Hứa Tuế nói: “Đã lớn tòng ngòng rồi còn nghịch tuyết, cậu ăn gì chưa?”
“Chưa ăn.”
“Lên đây đi, mẹ tôi nấu cơm rồi.”
Trần Chuẩn gật gật đầu, chà hai tay đã ướt đẫm vào quần.
Nửa năm này đã trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng lại có vẻ chẳng có gì thay đổi cả.
Sau khi vào học lại, Trần Chuẩn bước vào giai đoạn cuối cùng để chạy nước rút cho kỳ thi đại học, cả một quá trình cố gắng, cuối cùng thành tích khá tốt, thuận lợi thi đậu vào đại học thể thao Nam Lĩnh.
Cùng nằm trong làng đại học, khoảng cách giữa cậu và Hứa Tuế ngày càng gần.
Thỉnh thoảng Trần Chuẩn về Thuận Thành, Hách Uyển Thanh sẽ gửi vài đồ để đưa cho Hứa Tuế, hoặc là Lão Trần nấu được món gì mới, thì sẽ bảo cậu mang một phần cho Hứa Tuế.
Nhà ăn số hai đại học Nam Lĩnh tiếng lành đồn xa, cậu thường được bạn học rủ đến đó ăn bánh nướng thịt xông khói và mì bò.
Dù sao cũng sẽ có cơ hội gặp mặt Hứa Tuế, có lúc thì một mình cô, có khi thì có cả Tần Dương đi cùng.
Hứa Tuế chưa từng nói với cậu về mối quan hệ giữa cô và Tần Dương, nhưng đã là chuyện hiểu rõ trong lòng rồi.
Trần Chuẩn cũng chẳng cố ý né tránh không gặp mặt họ, họ dùng bữa chung được vài lần, nhưng người đi trước lúc nào cũng là cậu, thật sự là cậu không có can đảm để nhìn hai người họ nắm tay nhau rời đi.
Trần Chuẩn cứ ngỡ rằng, lên đại học thì sẽ gặp được những bạn nữ hoạt bát duyên dáng hoặc là sẽ yêu đương thôi, nhưng cậu phát hiện hình như mình có sự miễn dịch sinh lý đối với các bạn học nữ, nhìn ai cũng chẳng thấy hứng thú.
Hứa Tuế đã cắm rễ trong lòng cậu bao nhiêu năm rồi, từ một hạt giống đã phát triển thành một cây to, muốn nhổ tận gốc, thì chỗ đó chắc sẽ be bét mất.
Mà bước ngoặt lại xuất hiện vào mùa đông năm ấy.
Hứa Tuế thất tình rồi.
Tần Dương cảm thấy sau khi mình và Hứa Tuế bên nhau một thời gian dài, nhưng cô vẫn có giữ kẻ với cậu. Hành động thân mật nhất mà hai người làm chỉ dừng lại ở việc hôn nhau mà thôi, con trai ở cái tuổi đó sung sức nóng nảy, bình thường ở ký túc xá ngoại trừ trò chuyện về game thì sẽ nói về chút chuyện nam nữ.
Tần Dương nóng lòng muốn thử, đã nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn phát triển thêm bước nữa với Hứa Tuế, đều bị Hứa Tuế từ chối hết.
Một hôm, hai người lại vì chuyện đó mà cãi nhau.
Hứa Tuế quả quyết nói chia tay, mà Tần Dương thì đã mệt mỏi lắm rồi, không thèm níu kéo.
Sau khi Giang Bối biết chuyện này, cô hỏi Hứa Tuế lí do.
Với tính cách của Hứa Tuế, những chuyện riêng tư như thế này thì cho dù là bạn thân cô cũng sẽ không công khai thảo luận, thế nên cô im lặng không nói gì. Giang Bối tức tối đi tìm Tần Dương tính sổ, đúng lúc hôm đó còn có một đàn em đi chung với cậu ta, hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói cười vui vẻ.
Trạng thái của Tần Dương hoàn toàn đối lập với Hứa Tuế mấy hôm nay, cái thứ động vật giống đực, ra đi nhanh mà hồi máu cũng nhanh, đương nhiên cậu ta cũng sẽ ủ rủ chán nản, nhưng trái đất vẫn cứ xoay, cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục.
Thế nên, đương nhiên là Giang Bối sẽ nghĩ cậu ta cắm sừng Hứa Tuế, thế là to tiếng mắng chửi cậu ta.
Mà chia tay thì cũng chia tay rồi, Tần Dương cũng lười phải giải thích.
Vì thường xuyên qua lại với nhau, Trần Chuẩn cũng nghe nói đến chuyện này.
Có một hôm, cậu đi tìm Hứa Tuế, đúng lúc Giang Bối đang dắt cô đi tìm chỗ mượn rượu giải sầu.
Trần Chuẩn nói: “Lão Trần đi công tác rồi, đến nhà tôi đi, muốn uống bao nhiêu cũng không cần lo.”
Giang Bối: “Không tiện đâu nhỉ.”
“Tiện hết.” Trần Chuẩn quay đầu nhìn Hứa Tuế, “Tôi đi mua đồ, hai chị đi trước đi.”
Giang Bối hỏi ý kiến Hứa Tuế, thật ra Hứa Tuế không muốn đi đâu hết, cô xoay người muốn về ký túc xá.
Trần Chuẩn đi lên chặn cô lại: “Tôi mới mua máy chơi game, đi thử không nào.”
Hứa Tuế ngước mắt. cô hỏi: “Cậu biết rồi à?”
Trần Chuẩn nói: “Chuyện này cần phải giấu diếm ai hả.”
Lúc này Hứa Tuế chẳng có tâm trạng đâu mà nói chuyện khác, cô im lặng một lúc, rồi mới gật đầu đồng ý.
Vốn Giang Bối muốn đi cùng họ, nhưng ngặt nỗi hướng dẫn viên gọi điện thoại kéo đi mất.
Thế là Hứa Tuế đi siêu thị với Trần Chuẩn, mua hai két bia và ít khoai tây chiên, khô bò về nhà.
Trên đường đi cả hai không nói với nhau được mấy câu, sau khi về đến nhà Trần Chuẩn kết nối máy chơi game, cậu ngồi sóng vài với Hứa Tuế dưới thảm trải sàn, cả một buổi chiều không di chuyển sang chỗ khác.
Lúc trời sập tối, Hứa Tuế cảm thấy đói bụng rồi.
Trần Chuẩn lấy chân gà và củ cải lão Trần đã ngâm sẵn từ tủ lạnh ra, nấu thêm mì gói, mở mấy lon bia đẩy tới trước mặt Hứa Tuế.
Đúng lúc Hứa Tuế đang khát, một hơi cô uống hết cả lon, ăn mấy đũa mỳ, rồi lại lấy thêm một lon cạn ly với Trần Chuẩn.
Vì uống vừa nhanh vừa gấp, không lâu sau, rượu ngấm rồi, Hứa Tuế bắt đầu nói nhiều hơn.
Trần Chuẩn: “Chị uống chậm chút, trở thành con sâu rượu từ khi nào thế.”
Hứa Tuế cười cười: “Này thì có thấm vào đâu, còn sớm mà.”
Hai má cô đã hơi ửng hồng rồi, người say rượu thích nói phét, câu này đúng thật đấy.
Cả hai đều là tay mơ, tửu lượng cũng chỉ ngang ngửa nhau mà thôi.
Sô pha ở phòng khách vừa rộng rãi vừa mềm mại, Hứa Tuế rụt cả người vào trong góc, nói: “Tôi không thích chỗ mình đang thực tập lắm, tôi muốn từ chức.”
Trần Chuẩn ngồi ở dưới thảm chỗ cạnh cô, hỏi cô tại sao.
Hứa Tuế nói: “Cấp trên yêu cầu mỗi ngày đều phải mang cao gót, tôi bức bối lắm.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn, chân cô xinh xắn trắng trẻo, ngón chân còn tinh nghịch lúc lắc mấy cái, bất giác lại co quặp các ngón chân lại.
Cậu để ý thấy trên cổ chân cô còn có thắt một sợi dây đỏ, chắc cũng phải mấy năm rồi.
Trần Chuẩn xoay người uống bia: “Người ta thì sợ khó xử lý các vấn đề giữa đồng nghiệp với nhau, còn chị thì sợ mang giày cao gót khó chịu.”
“Cứ bị trẹo chân suốt.”
Trần Chuẩn nói: “Đại não phát triển không tốt, khả năng thăng bằng kém.”
Hứa Tuế đạp vào lưng cậu một cái.
Cứ thế trôi qua, một két bia được hai người diệt gọn, cả hai cũng đã chếnh choáng rồi.
Hứa Tuế nói nhiều nói lung tung, nhưng ngậm chặt miệng không nói gì đến chuyện tình cảm hết, không nhớ lại quá khứ, cũng không trút hết tâm trạng.
Trăng vừa tròn vừa sáng treo ngoài khung cửa sổ sát đất, soi sáng đường nét của áng mây ngay gần đấy.
Phòng khách có khoảng lặng ngắn ngủi.
Trần Chuẩn đã không nói gì một lúc rồi. lon bia trong tay bị cậu bóp mất đi hình dạng ban đầu.
Hứa Tuế ngất ngây, thở dài một hơi: “Tâm trạng của tôi hôm nay không tốt lắm…”
“Hứa Tuế.” Bỗng nhiên Trần Chuẩn gọi tên cô.
“Hửm?”
Trần Chuẩn nói: “Tôi thích chị.”
Hứa Tuế nín thở, trái tim cô bị men say kích thích đến nỗi đập điên cuồng.
Cô cụp mắt nhìn cậu.
Trần Chuẩn lặp lại: “Tôi rất thích chị.”
Nếu như bây giờ nhớ lại, lúc đó đúng là cậu đang nhân lúc người ta khó khăn, đợi lâu quá rồi, tồi tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi, rồi cũng phải để cô biết.
Đổ lỗi tất cả những sự kích động và điên cuồng này là do say rượu mà ra, hoặc là như thế có thể làm tê liệt bản thân ít nhiều.
Hứa Tuế không nói gì, cô chỉ hơi nhúc nhích. Cô có cảm giác như trời long đất lở đến nơi, tứ chi không cách nào khống chế được, hai mắt ngây ngẩn, nhưng cô vẫn biết rõ rằng, đầu óc của mình vẫn đang được vận hàng một cách bình thường.
Thật ra làm gì có cái gọi là say rượu nên làm bậy, người say chắc chắn vẫn đang tỉnh táo, chỉ có điều suy nghĩ đã không còn rõ ràng, không chịu trách nhiệm với ngôn ngữ và hành vi của mình nữa, cũng không suy xét đến hậu quả, cứ làm những chuyện điên cuồng.
Cô rất muốn tìm đáp án cho câu hỏi, tại sao đám con trai lại ham mê chuyện đó đến vậy.
Cả thế giới đều điên rồi, cô tỉnh thì làm được cái gì.
Hứa Tuế chống lên sô pha, nghiêng người sang, cúi đầu hôn Trần Chuẩn.
Lon bia trong tay Trần Chuẩn rơi xuống thảm, bia bên trong bắn ra ngoài như đóa hoa nở rộ.
Phản ứng của Hứa Tuế khiến Trần Chuẩn bất ngờ, như cậu chẳng thế nào từ chối được cả, mà cậu càng không muốn từ chối.
Trong nháy mắt, Trần Chuẩn rướn người sang.
Hôn môi có lẽ là thế mạnh của con trai, cho dù là lần đầu tiên của cậu, thì không ai dạy cậu vẫn giỏi.
Môi của cô mềm lắm, mà còn mát lạnh, đó là hơi thở của cô, trong đó còn có mùi bia nhàn nhạt quẩn quanh.
Cả người Trần Chuẩn dại ra, cậu nâng cằm, cơ bắp sau gáy căng chặt, có thể thấy rõ yết hầu của cậu liên tục lên xuống.
Mọi thứ cứ xảy ra như thế. Cô vào ngay lúc đó vẫn còn chưa biết, đó lại trở thành vấn đến vây khốn cô suốt bao nhiêu năm, tại sao cô từ chối Tần Dương hết lần này đến lần khác, nhưng ở trước mặt Trần Chuẩn thì nó lại là chuyện tự nhiên như không.
Từ phòng khách tầng hau cho đến phòng riêng của Trần Chuẩn ở tầng ba, từ sô pha cho đến giường. Mọi thứ hỗn loạn.
Cô và cậu đều là lần đầu tiên, thế nên cả quá trình đều không đạt được hiệu quả vui sướng về cả thế xác lẫn tinh thần.
Giày vò nhau mệt rồi, cuối cùng thì ngủ mất.
Trần Chuẩn mơ một giấc mơ thật dài, trong mớ toàn là tiếng thút thít của Hứa Tuế, cô nói xin lỗi cậu hết lần này đến lần khác.
Mà từ trước đó, Trần Chuẩn chưa từng nghĩ rằng, có cả việc mà còn đáng chết hơn cả khi không có được tình yêu, đó là coi nhau như người lạ.
Sáng hôm đó tỉnh giấc, đã chẳng thấy bóng dáng Hứa Tuế đâu, chỉ còn mỗi sợi dây đeo chân màu đỏ chứng minh chuyện đó đã xảy ra.
Cậu gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhắn cả mấy chục tin, nhưng đều như đá chìm đáy biển.
Cậu đến trường cô canh chừng, nhưng Hứa Tuế đã cố ý trốn rồi, cậu không có cách nào tìm được cô.
Trần Chuẩn ngồi ở ngã tư dưới thời tiết của tháng mười hai, cái lạnh từ chân chui hẳn vào lồng ngực.
Cậu xắn tay áo, độ dài của sợi dây đỏ đó chỉ đủ để đeo ở cổ tay cậu.
Cậu gửi một tin nhắn cuối cùng cho Hứa Tuế: Sau này không gặp mặt nhau nữa phải không? Trả lời tôi phải hay không phải.
Rất lâu rồi, cuối cùng điện thoại cậu đang cầm trong tay cũng rung lên.
Cậu mở điện thoại nhìn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Chuẩn lại cảm thấy hơi hận cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");