Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 3
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trời vừa hửng sáng, Hứa Tuế tỉnh giấc trong âm thanh ồn ào do Hách Uyển Thanh tạo ra, dậy sớm hơn bình thường nửa giờ đồng hồ.

Khi cô giật mình thì dường như đã quay lại Thuận Thành, vào lúc còn đi học thì hầu như mỗi ngày đều như thế. Lúc đó Hách Uyển Thanh dậy trước, vừa nghe bản tin buổi sáng vừa làm việc nhà, sau đó sẽ ra đầu hẻm mua bánh quẩy và sữa đậu nành, đợi những người khác đánh răng rửa mặt xong xuôi, thì lại sai Trần Chuẩn đi gọi cô dậy.

Tiếp ngay sau đó là cửa phòng của cô bị Trần Chuẩn gõ cốc cốc: “Hứa Tuế, ăn sáng.”

Từ trước đến nay cậu luôn dùng cả họ tên để gọi cô, cứ như hoàn thành nhiệm vụ vậy, sẽ không gọi lần thứ hai.

Lúc này Hứa Tuế mới mơ mơ hồ hồ bò dậy.

…….

Bỗng nhiên cửa bị mở ra, Hách Uyển Thanh chen nửa người vào phòng: “Sáng sớm, ngồi ở đó ngây ngốc ra làm gì, rửa mặt ăn sáng.”

Bóng bà lắc lư ở cửa rồi rời đi.

Hứa Tuế mò tìm điện thoại, tối hôm qua Hà Tấn gửi địa chỉ nhà hàng hỏi ý kiến của cô, cô tắt chuông nên không nghe thấy.

Địa chỉ nằm trên đường Tư Tiến, là một nhà hàng Trung Hoa có phong cách khá là văn nghệ, giá cả không rẻ.

Thật sự là Hứa Tuế chê phiền, vốn dĩ muốn ăn đại một bữa là được, cô đánh vài chữ rồi ngừng lại, nghĩ ngợi chốc lát rồi lại xóa đi, cuối cùng trả lời: Được lắm đó, cứ chọn chỗ đó đi.

Hứa Tuế không thể không tốn chút sức lực để ăn mặc cho phù hợp với ngày hôm nay, sau khi thử hai ba bộ thì bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa. Sau một hồi giày vò thì cuối cùng cũng ra khỏi cửa, mới nhớ đến việc xe mình còn đang đậu dưới lầu nhà Hà Tấn, chỉ có thể gọi xe để đi làm.

Không ngoài dự đoán, Hứa Tuế vừa vào sảnh bên khu kinh doanh, thì đã bị Hà Tấn gọi một cuộc điện thoại bảo đến văn phòng, gặp phải Ngô Hân ở ngay đầu cầu thang, hiển nhiên là vừa mới nói chuyện với anh ấy xong.

Việc chào hỏi nhau cũng được bỏ qua, hai người đi lướt qua nhau.

Cửa đang mở, Hà Tấn đang đứng uống nước bên cửa sổ.

Hứa Tuế gõ cửa đi vào, anh ngẩng đầu, bất giác nhìn cô thêm vài lần, anh rút tay ra khỏi túi quần chỉ vào ghế ngồi: “Ngồi.”

Hứa Tuế nói thẳng: “Lúc đó quy tắc đặt ra cho chung cư tiện ích khi bước vào giai đoạn đàm phán là do anh đặt ra, chắc là anh vẫn còn nhớ chứ. Ban đầu người tiếp xúc với khách hàng là Vương Tranh, đơn đặt đưa cho cậu ấy thì chẳng hề quá đáng.”

“Ký kết là nhờ Cố Tích Tích thúc đẩy.”

“Cho nên quy định coi như không có?”

“Anh không có ý đó.” Giọng nói của Hà Tấn dịu dàng: “Em phải hiểu rõ, giữa chừng thì Vương Tranh và khách hàng mất liên lạc, theo khách hàng không đến nơi đến chốn mới là gốc rễ của vấn đề.”

Hứa Tuế nói: “Em đã xem lịch sự ghi chép thăm gặp, khách hàng này vẫn luôn nằm trong danh sách ý muốn ở thẻ A, cậu ấy không chỉ một lần dắt khách hàng đi xem nhà mẫu và môi trường xung quanh, từng tính thử trả góp, từng kiểm tra tín dụng. Ý muốn mua nhà của khách hàng này rất mãnh liệt, nhưng vào một ngày nào đó bỗng nhiên lại từ chối nghe điện thoại, không liên lạc với cậu ấy nữa.”

“Có thể nói lên điều gì?”

Hứa Tuế sắp không nhịn nổi cái tính xấu của mình nữa rồi, sau khi bình tĩnh một lúc cô mới hỏi: “Có phải là anh cũng cảm thấy em dựa hơi anh, ức hiếp đồng nghiệp đúng không?”

Hà Tấn không nói gì.

Hứa Tuế bực bội ấn vào nút bên hông điện thoại, màn hình lúc sáng lúc tối.

Hà Tấn nói: “Anh chẳng có vấn đề gì hết, chỉ là không muốn để người khác có quá nhiều suy nghĩ về em, chỉ là một khách hàng mà thôi, chi bằng cứ làm người tiện tay làm phước…”

“Những gì anh muốn là những con số trọn vẹn, nhưng mỗi một nét bút để ký kết đều có liên quan đến doanh số của bọn em, cái việc tiện tay làm phước này rất là khó làm. Em cũng chẳng sao hết, so với việc lải nhải những điều vô ích, em càng nên có trách nhiệm với tư vấn viên của nhóm em hơn.” Hứa Tuế chặn lời anh, giọng nói êm dịu nhưng lại kiên định: “Em không cho rằng nhóm Ngô Hân hoàn toàn trong sạch, quá trình vẫn phải tra xét lại.”

Hứa Tuế đứng lên: “Không còn chuyện gì nữa thì em xuống dưới họp đây.”

Hà Tấn xoa tránh cảm thấy đau cả đầu, không muốn vì chuyện này mà gây gổ không vui với cô, “Tuế Tuế,” anh nói: “Hôm nay em rất đẹp.”

Hứa Tuế dừng bước, cô hơi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cười hỏi lại: “Ngày nào mà không đẹp?”

Cô quay đầu bỏ đi ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng cười bất lực của Hà Tấn.

Họp sáng kết thúc, Hứa Tuế gọi Vương Tranh đến để lấy số điện thoại của khách hàng, đích thân cô gọi điện thoại cho khách hàng, không nói gì nhiều, chỉ bàn bạc thời gian ký hợp đồng mua nhà.

Trên đơn đặt viết rõ thời hạn là trong thời gian một tuần, nhưng khách hàng trả tiền đợt đầu gặp vài vấn đề, chỉ sợ là phải kéo dài đến cuối tháng tám.

Thật ra trong tay Hứa Tuế vẫn có đặc quyền này, nhưng miệng thì lại nói là chuyện này khó làm, chỉ đồng ý sẽ giúp họ trao đổi với bên trên, sau một hồi “trắc trở” mới theo nguyện vọng của họ sẽ dời đến cuối tháng tám.

Khách hàng ghi nhớ ân tình này, biết ơn vô cùng.

Những kỹ xảo đàm phán này là do ban đầu Hà Tấn dạy cô.

Bận rộn suốt cả một ngày, khi thả lỏng tinh thần thì đã là sáu giờ rưỡi tối rồi.

Hai người cùng nhau đi đón Hách Uyển Thanh.

Thật ra ít nhiều gì thì trong lòng Hứa Tuế cũng đã có dự cảm rồi, kiểu gì trên bàn cơm mẹ cô cũng nói ẩn dụ gì đó. Hai người quen nhau còn chưa đầy nửa năm, Hách Uyển Thanh cũng chỉ mới gặp Hà Tấn có hai ba lần mà thôi, Hứa Tuế không biết sao mà mẹ cô lại thích anh như thế, hay là cho dù đối phương là người như thế nào, bà cũng chỉ mong mau chóng gả được cô đi thôi.

Sau khi Hách Uyên Thanh hỏi xong, bỗng chốc phòng ăn im lặng đến nỗi kim rơi cũng nghe, Hà Tấn né ánh mắt của hai người, im lặng không nói gì.

Mặc dù bây giờ bàn chuyện cưới gả thì còn sớm, nhưng thái độ của Hà Tấn khiến Hứa Tuế cảm thấy không thoải mái.

Dưới gầm bàn cô đá đá vào chân Hách Uyển Thanh.

Hà Tấn cười nói: “Vẫn chưa gấp dì ạ, cháu và Hứa Tuế rất hưởng thụ cuộc sống hiện nay.”

Hách Uyển Thanh cũng biết mình đường đột rồi, bà nhìn con gái, cố gắng hiền hòa: “Vậy cũng được.”

Hà Tấn đứng dậy châm trà cho bà, chuyển chủ đề: “Bệnh của chú thế nào rồi? Nghe Tuế Tuế nói phải thường xuyên đi làm thẩm tách*?”

*Thẩm tách (thẩm tách máu): là kỹ thuật loại bỏ chất thải hoặc chất độc trong máu, sử dụng nguyên lý thẩm tách. Thẩm tách máu được áp dụng cho người có thận đã ngưng hoạt động, thực hiện bằng thận nhân tạo hay máy thẩm tách.

Hách Uyển Thanh: “Ông ấy à, căn bệnh tiểu đường tổng hợp dẫn đến việc suy thận, năm Hứa Tuế học năm ba đại học thì bắt đầu thẩm tách máu, mỗi thứ hai tư sáu phải đến bệnh viện báo cáo, trở thành khách quen luôn rồi.”

Bà nói thì nhẹ nhàng, nhưng Hứa Tuế biết rõ mấy năm nay mẹ mình chịu không ít khổ cực.

Hà Tấn nói: “Cháu có bạn là chuyên gia về bệnh thận, nếu như có cần đến, có thể đón chú sang đây, làm kiểm tra toàn diện.”

Anh ăn nói và làm việc luôn khiến người khác không thể soi mói bất cứ khuyết điểm nào, đối với Hách Uyển Thanh mà nói mỗi lời nói và hành động của anh đều được cộng điểm cả. Khiến cho bầu không khí trở nên dịu lại.

Ăn cơm xong anh đưa hai người đến dưới lầu, anh lấy từ cốp xe ra hai hộp Đại hồng bào* đưa cho Hách Uyển Thanh, “Dì gửi cho chú giúp cháu, lần sau cháu nhất định sẽ đến nhà để thăm hỏi.”

*Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn (Big Red Robe) hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng Oolong có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng với chất lượng tuyệt vời, giá cả lên đến 1.2 triệu USD cho 1 kg.

Hứa Tuế nhìn hộp trà, dù sao thì cũng là ý tốt của anh, lời ra đến miệng rồi lại phải nuốt trở vào.

Hách Uyển Thanh vui vẻ ra về.

Hứa Tuế đi sau nửa bước, bị Hà Tấn kéo tay lại.

Bầu không khí lúc hai người nhìn nhau có hơi vi diệu, Hà Tấn muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ nghĩ rồi cuối cùng chỉ hôn lên trán cô: “Nghỉ sớm nhé.”

“Vâng.” Hứa Tuế cười cười: “Anh cũng vậy.”

Hà Tấn lái xe quay về, trên đường đi số điện thoại đó vẫn gọi đến, tiếng chuông cứ vang mãi, anh sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn nhấc máy vào một giây trước khi đối phương cúp máy.

Anh không nói gì, cứ nhìn về trước.

Điện thoại không mở loa ngoài, để trên chỗ ngồi ở ghế lái phụ, nhưng xung quanh yên tĩnh, giọng nữ trầm ấm dịu dàng thấp thoáng truyền đến.

Hà Tấn không tiếp lời mấy, đối phương nói rất nhiều, từ quá khứ cho đến hiện tại. Những ký ức phủ bụi lại lần nữa hiện lên trong đầu anh, cái đáng sợ là, Hà Tấn phát hiện mình lại không hề dửng dưng như trong tưởng tượng.

Anh cầm bánh lái, lạnh lùng cắt đứt những lời đối phương: “Những chuyện đó đã không còn liên quan đến anh nữa rồi, bây giờ anh đã có bạn gái rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, Hà Tấn dừng ở ven đường hút một điếu thuốc, gió sông thổi theo cửa sổ vào trong xe, cuối cùng tâm trạng hỗn loạn kia đã bình tĩnh lại.

Sau khi về nhà, anh lại gặp chàng thanh niên buổi tối hôm qua, nhưng lại không thấy chú chó to kia nữa.

Hai người gật đầu coi như là chào hỏi, sau khi đến tầng mười bảy thì người rẽ trái người rẽ phải.

Trần Chuẩn vừa vào đến nhà liền đi tắm, khi cậu ra khỏi nhà tắm thì để trần nửa thân trên. Chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn. Cậu vẫy đầu vài cái thật mạnh, nước văng khắp nơi, rơi đầy trên vai, sau cổ và ngực của cậu.

Trần Chuẩn giơ tay lau mặt, phát hiện vòng tay đan dây đỏ trên cổ tay mình bị lỏng rồi, cậu dừng lại, cúi mắt, chỉnh lại sợi dây một cách vụng về nhưng lại hết sức nghiêm túc. Sợi dây này chỉ được thắt đơn giản, một sợi mảnh nhỏ, đã bị bạc màu, sợi dây đeo trên tay cậu đã mấy năm rồi.

Tôn Thời hôm nay có hẹn, còn chưa về nhà.

Ngôi nhà này do hai người thuê chung, họ đã quen nhau được ba năm rồi, cũng đã sống với nhau ba năm rồi.

Năm Trần Chuẩn vừa lên đại học là đã bắt đầu tiếp xúc với việc cứu trợ các động vật nhỏ, vì sự hạn chế về thời gian của các trường hợp cứu trợ, cậu đã leo cửa sổ lúc nửa đêm mấy lần rồi. Có một lần bị dì quản lý ký túc xá phát hiện, mách lại với giáo viên phụ đạo, cậu bị phạt mang vật nặng chạy năm mươi ngàn mét suốt nửa tháng trời. Sau này vì tránh phiền phức, bắt đầu năm hai đại học cậu đã chuyển ra ngoài để thuê nhà ở.

Trần Chuẩn đến tủ lạnh lấy nước uống, thấy trên kệ có mấy miếng dưa hấu, tiện tay lấy một miếng để ăn.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Tôn Thời thò đầu vào nhìn cậu: “Cậu ở nhà à?”

“Ai mua dưa hấu thế?” Trần Chuẩn cạp hai ba cái là xong miếng dưa, cũng không ngọt, nhưng mà đủ mát để giải khát.

“Hàng xóm cho đó.” Tôn Thời bỏ ba lô xuống, ngã người lên sô pha, “Lấy cho tôi chai nước. Hôm qua chuyển nhà làm ồn bạn gái anh ta, anh ta cố ý đến nhắc nhở, tiện thể tặng ít dưa hấu.”

Trần Chuẩn đơ ra, vóc người cao cao khom trước tủ lạnh một lúc lâu không nhúc nhích.

Tôn Thời nói: “Hành lý trong phòng cậu, đống giày đá bóng bảo bối của cậu để ở ngay cửa, cậu tự dọn dẹp đi.”

“Ừm.” Trần Chuẩn đóng cửa tủ lạnh.

“Nước của tôi đâu?”

Trần Chuẩn không trả lời.

Tôn Thời lắc đầu một cách bất lực, tự ra tủ lạnh lấy nước.

Vừa quay người đã thấy cậu đang mặc áo ba lỗ, hiếu kỳ nói: “Nửa đêm rồi cậu còn đi đâu?”

Cậu nói: “Đi trả đĩa.”

Trần Chuẩn rửa đĩa sạch sẽ dưới vòi nước, rồi qua ấn chuông nhà bên cạnh, bản thân cậu cũng chẳng hề phát giác, giữa ngày hạ nóng bức mà ngón tay cậu lại lạnh lẽo.

Đợi một lúc, Hà Tấn ra mở cửa.

Hiển nhiên là anh cũng vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, anh mặc một chiếc áo ngắn tay và quần ở nhà màu trắng gạo, dưới chân là đôi dép lê bằng da.

Lần đầu tiên Trần Chuẩn nghiêm túc đánh giá người này, anh có dáng người thẳng tắp, vẻ ngoài đoan chính, trong đôi mắt anh có vẻ thâm trầm và thản nhiên do đã được năm tháng toi luyện, nhìn áo quần và khí chất, không khó để phán đoán mức độ tinh xảo trong cuộc sống thường ngày. Chắc đây là kiểu Hứa Tuế thích nhỉ.

Trần Chuẩn hơi cúi đầu.

Hà Tấn: “Cậu……”

“Tôi đến trả đồ.” Trần Chuẩn giải thích: “Nhà bên kia.”

“Tôi biết rồi.” Hà Tấn nhận lấy cái đĩa trong tay cậu, tiện miệng nói: “Vào ngồi chút không?”

“Không cần đâu.” Dừng hai giây, Trần Chuẩn lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn.”

Hà Tấn cười nói: “Đừng khách sáo.”

Giữa lúc nói chuyện thì cửa nhà bị hé ra, máy lạnh trong nhà từ từ đẩy lùi sự oi bước trong hành lang.

Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn đồ đạc bên trong, nhà đàn ông ở đơn giản sạch sẽ, gần như không có quá nhiều dấu vết sinh hoạt của phụ nữ.

Muốn gặp Hứa Tuế, nhưng lại sợ cô xuất hiện trước mặt mình với một thân phận khác.

Trần Chuẩn: “Một mình?”

Câu hỏi này khiến Hà Tấn ngơ ngác, anh không trả lời, nhìn cậu bằng ánh mắt nghiên cứu.

Trần Chuẩn bừng tỉnh phản ứng lại với câu hỏi ngu ngốc của mình, cậu nhéo nhéo mũi: “Ý tôi là, muốn mượn vài cái móc quần áo,” Cậu chỉ ngược tay về sau: “Hành lý còn chưa dọn dẹp, tạm thời không biết để móc quần áo ở đâu nữa.”

Hà Tấn gật gật đầu: “Đợi chút.”

Anh đi ra ban công lấy cho cậu.

Buổi tối này Trần Chuẩn ngủ không được ngon lắm, nửa đêm thức giấc chơi game, lại đụng phải đồng đội ngu ngốc. Vốn dĩ có thể nấp ở góc khúc đợi đồng đội đánh xong thì làm ngư ông đắc lợi, nhưng mà cứ chạy xồng xộc ra, kết quả thì súng đạn cứ nhắm hết vào họ…

Trần Chuẩn nhảy bật lên chửi thật lớn, cậu cầm chuột nện vào bức tường đối diện, lập tức bể tan nát.

Tôn Thời nửa đêm tỉnh giấc đi vệ sinh, đi qua gõ cửa phòng cậu: “Mẹ nó đừng có nổi điên, bình tĩnh chút đi.”

Trần Chuẩn ngồi trên ghế hồi lâu không nhúc nhích, trong phòng tối đen, chỉ có những tia sáng liên tục thay đổi màu sắc trên màn hình rọi lên mặt cậu. Bỗng nhiên cậu cảm thấy chẳng còn thú vị nữa, ấn tắt màn hình.

Sắc trời đã dần sáng, Trần Chuẩn dứt khoát thay quần áo dậy sớm nửa tiếng để chạy bộ.

Cuộc sống sinh viên thể dục suốt bảy năm trời, thu hoạch lớn nhất là tạo thành thói quen có tính kỷ luật mỗi ngày đều dậy sớm và cơ thể khỏe mạnh. Cậu không quá quen với môi trường ở đây, Trần Chuẩn chạy dọc mười cây số theo đường lớn về phía Nam, lúc quay lại thì thấy một sạp bán điểm tâm bên đường, cậu ngồi đó ăn hết hai lồng bánh bao và sữa đậu nành, rồi về nhà tắm rửa, đi đến công ty lão Trần để báo cáo.

……

Lần tiếp theo Trần Chuẩn gặp lại Hứa Tuế đã là năm ngày sau.

Lúc đó ánh mặt trời đã sắp tắt, chân trời được phủ một lớp sáng màu vỏ quýt.

Trần Chuẩn dắt chó đi dạo dưới tầng, xa xa có một chiếc BYD* màu xanh trời dừng ở cạnh bồn hoa. Cửa sổ để mở, cô ngồi ở ghế lái không xuống xe, nói gì đó với người ngồi trong xe, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trên mặt cô còn mang theo nụ cười.

* BYD là thương hiệu xe điện lớn nhất Trung Quốc.

Hai tay Trần Chuẩn đút vào túi quần lặng lẽ đứng bên bãi cỏ, cổ tay cậu có quấn một sợi dây thừng, một chú chó con màu nâu trắng vòng qua vòng lại quanh chân cậu. Cậu vẫn mặc áo thun thể thao màu trắng và quần đùi đơn giản, phần vai và cánh tay có nhuộm màu cam nhạt, cơ thể cao to thẳng tắp của cậu khiến cho chú chó bên cạnh trở nên càng nhỏ bé hơn.

Lần này Trần Chuẩn không giả vờ như không quen nữa, cậu hơi nghiêng người, nhìn chăm chú về hướng cô. Hai người nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cậu nhìn cô rồi cong môi cười, thành công nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của cô.

Hứa Tuế lập tức thu ánh mặt lại, ngay lúc đó lại không biết có gì đáng để trốn, dường như chỉ là hành động theo ý thức mà thôi.

Ánh mắt của cô không biết phải đặt ở đâu, nhìn lung tung trong xe.

Không lâu sau đó, Hà Tấn xuống xe.

Cô lái xe rời đi. Tốc độ cũng không phải là nhanh, nhưng lại làm cứ như là đang chạy trốn vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôn Đông

Copyright © 2022 - MTruyện.net