Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi yêu chị – lời tỏ tình quê mùa nhất, trực tiếp nhất và cũng quyết liệt, kiên định nhất.
Hứa Tuế cúi đầu, yên tĩnh một lúc lâu.
Trần Chuẩn không nhìn cô nữa, cậu cũng không nói gì nữa.
Hình như bên kia nói gì đó vui lắm, khiến mọi người cười rộ cả lên.
Nhưng có vẻ mọi chuyện ồn ào xung quanh chẳng chút liên quan gì đến họ, hai người như bị ngăn cách bằng một cái lồng thủy tinh.
Chai sữa hạnh nhân trong tay Hứa Tuế còn chưa kịp uống miếng nào, thì đã lạnh đi rồi.
Cô cầm trong lòng bàn tay, ngon tay lại mất đi độ ấm.
Hai người im lặng khoảng năm phút, Hứa Tuế chậm rãi nói: “Cậu nhìn tối nay đi, giống buổi tối ba năm trước biết bao.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô.
Hứa Tuế nói tiếp: “Hôm đó cậu cũng từng nói…” Cô hơi ngập ngừng: “Nói những lời tương tự như vậy, sau đó là do tôi chủ động trước, dẫn đến một loạt sai lầm về sau.”
Ba năm trước, Trần Chuẩn nói tôi thích chị, cũng là lời tỏ tình bình thường, thẳng thắn, nhưng lại hàm xúc và còn mang theo sự thăm dò hệt như vậy. Năm đó cậu muốn ở bên cô, không màng mọi việc còn lại.
Mà hơn một nghìn một trăm ngày đêm sau khi cả hai trở thành người dưng, Trần Chuẩn đã trở thành một người biết kiềm chế. Cô không muốn gặp cậu, cậu sẽ trốn ở một nơi xa xa, nếu như không phải do cuộc trùng phùng ngoài ý muốn lần đó, có lẽ cậu sẽ tiếp tục sống những ngày tháng tự lừa mình dối người. Ý muốn có được cô chưa bao giờ thay đổi, nhưng càng quan trọng hơn là tôn trọng sự lựa chọn của cô, để người đó ở nơi sâu nhất trong trái tim mình cũng tốt lắm rồi.
Sau này khi gặp lại, cậu lại bắt đầu mất khống chế, rồi lại bắt đầu xuất hiện một vài hoang tưởng với cô.
Trần Chuẩn nghĩ, đối với Hứa Tuế cậu không còn đơn giản chỉ là thích nữa rồi.
Trần Chuẩn hỏi: “Chị muốn nói gì?”
“Cậu mong chúng ta lại giẫm lên vết xe đổ?” Không cho cậu thời gian để trả lời, cô gấp gáp nói tiếp: “Tôi không mong vậy.”
“Đối với chị mà nói, chuyện đó là những ký ức tệ hại lắm hả?”
“… Chắc chắn không phải điều gì tốt lành.”
Móng tay Hứa Tuế bấm vào vỏ giấy của chai sữa hạnh nhân, chẳng mấy chốc đã tạo thành một lỗ thủng, cô lần theo lỗ thủng đó chậm rãi xé ra từng vòng từng vòng đi xuống, mãi cho đến khi thân chai trần trụi.
Hứa Tuế ngẩng đầu, nói rõ với cậu: “Chúng ta không có khả năng.”
“Cho tôi một lý do.”
“Tôi vẫn luôn coi cậu là em trai.”
Trần Chuẩn nhếch môi: “Tự chị tin không?”
Hứa Tuế không nói gì.
Trần Chuẩn nói: “Có quan hệ huyết thống thì đã sao, muốn quen nhau còn chẳng ai dám cấm cản, huống hồ gì mình còn chẳng có. Nói cho cùng, là do chị chẳng để tôi trong lòng thôi.”
“… Đúng.” Hứa Tuế trả lời như thế. Nhưng bản thân cô lại không phát hiện ra hai giây ngập ngừng trước khi trả lời cậu.
Trần Chuẩn lại rơi vào trầm lặng.
Cậu nhớ đến khoảng thời gian cô thi đại học, cái đêm mà họ cùng nhau bỏ chạy. Hứa Tuế đứng trước bước ngoặt của đời người, nhưng lại kiên định nắm lấy bàn tay cậu, bước lên chuyến tàu không có điểm đến rõ ràng, đối với cậu mà nói cô của khi đó, là sự tồn tại hệt như một vị thần, dẫn lối cho cậu thoát khỏi đầm lầy của sự u ám.
Rồi còn cả sau buổi chiều ngập nắng và gió nhẹ ấy, Hứa Tuế nằm bò ra bàn ngủ quên mất. Khi cô từ từ mở mắt, nhìn thấy cậu, ánh mắt dịu dàng mềm mại ấy khiến cậu tin vào mọi thứ đều tốt đẹp.
Lần nữa là khi tham gia trò chơi dã chiến đó, ở khe hở nhỏ hẹp sau căn phòng gỗ, cậu cậm nhận được hơi thở và nhịp tim của cô, cậu hi vọng thời gian hãy dừng lại ở lúc đó biết bao. Lần đó trong đôi mắt của cô, cậu có thể cảm nhận được rất nhiều tâm trạng phức tạp, kết quả một tuần sau đó, cô lại lựa chọn người khác.
Rồi vào ba năm trước, khi cô chủ động nhích sang hôn cậu, cậu cứ ngỡ rằng hai bên đều có ý, nhưng cô cứ như một nhân vật nào đó trong Truyện cổ Grimm vậy, ngày thứ hai sẽ biến mất, chỉ để lại một sợi vòng chân màu đã mà cô đã đeo rất lâu.
Trần Chuẩn đã từng hoang tưởng rằng mình là người mà cô coi là đặc biệt, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có cậu tự mình đa tình, chỉ bằng một câu coi cậu như em trai của cô, đã có thể nhẹ nhàng diệt gọn cậu rồi.
Cậu cảm thấy thật châm biếm.
Đã sắp mười hai giờ đêm rồi, đã có tình nguyện viên đứng dậy dắt đám chó vào trong biệt thự, Tam Hữu đi lòng vòng dưới chân người đó, vui vẻ chạy sang tìm Hứa Tuế.
Nó nhổm người dậy, hai chân trước thay nhau điên cuồng cào vào bắp chân cô, đôi mắt tràn ngập khát vọng muốn được cô ôm.
Hứa Tuế đặt chai sữa xuống, khom lưng ôm nó lên đùi.
Nó lập tức tìm tư thế thoải mái nhất nằm ra đó.
Trần Chuẩn bất giác khều mấy cái vào sợi dây đỏ trên cổ tay, ánh mặt từ đang nhìn Tam Hữu đổi sang nhìn ra trước, cậu đứng dậy nói, “Khi nảy chị nói ‘giẫm lên vết xe đổ’ không thể xảy ra,” cậu đá đá vào thùng rác bên cạnh, trong đó có một chai nước suối đã bình bóp chẳng còn hình dạng: “Tôi chẳng một giọt rượu.”
Hứa Tuế đang cúi đầu vuốt ve lông của Tam Hữu, nghe thế thì ngẩng đầu, Trần Chuẩn nhìn cô từ trên cao, toàn bộ biểu cảm của cậu đều giấu trong đêm tối. Mãi cho đến khi cậu xoay người, Hứa Tuế nhìn bóng lưng cậu, rồi lại nhìn sang chỗ khác, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại tại chai nước suối trong thùng rác.
Đêm hôm đó, thời gian như được kéo dài ra mấy lần.
Hứa Tuế gần như chẳng chợp mắt được chút nào, có lẽ là do giường không được thoải mái, hoặc cũng có thể là do cô không quen ngủ cùng người khác.
Sợ là mình trở người nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến Lâm Hiểu Hiểu, cô bèn quay lưng nằm nghiêng suốt sang một phía.
Trước mặt là cửa sổ sát đất rộng rãi, rèm cửa che một nửa, ánh trăng nghiêng soi, rọi xuống sàn nhà tạo thành những ô hình thoi mơ hồ.
Hứa Tuế không biết sao mà mình lại nằm đây, vốn dĩ buổi tiệc này cô đến hay không đều được, nếu muốn từ chối, thì có cả đống lí do.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cứ nửa đùn nửa đẩy, hay là do mình cam tâm tình nguyện?
Chỉ cần là việc có liên quan đến Trần Chuẩn, thì có lần nào mà cô từ chối một cách quyết đoán và dứt khoát đâu.
Anh yêu em, Hứa Tuế chưa từng nghe được lời tỏ tính như thế, cho đến giờ khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, cô vẫn cảm giác được mình đang hít thở một cách khó khăn, trái tim khó chịu như đang phải chịu một đôi bàn tay thỏa thích giày vò.
Hứa Tuế cắn mạnh môi dưới, để cho sự đau đớn dần lan tràn đó trừng phạt chính mình, cô cảm thấy mình vừa giả dối vừa sợ sệt mà vừa gớm chết đi được.
Mãi cho đến khi trời sáng, Hứa Tuế mới lặng lẽ ngồi dậy.
Cô mặc áo khoác rồi lại lặng lẽ dắt Tam Hữu đi ra khỏi biệt thự, mặc dù không khí trong núi khô lạnh nhưng lại tươi mát, thảm thực vật khô héo, nhưng gió thì lại lớn vô cùng.
Cô khép chặt cổ áo, dắt Tam Hữu đi dạo dưới chân núi, gặp được những sạp đồ ăn sáng lưu động đang đỗ ở khu đất rộng rãi, thế là cô mua một bát hoành thánh nhỏ rồi ngồi trong lán bên cạnh chậm rãi ăn, khi nước canh nóng hôi hổi được rắc thêm tiêu trôi xuống bụng, cả người bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Còn ở một chỗ khác, Trần Chuẩn đang đi từ chân núi lên, và bên cạnh cậu cũng dắt theo Đoan Ngọ, chỉ có điều trên vai cậu còn có thêm một cái balo du lịch nữa.
Vốn dĩ cậu định về Nam lĩnh, nhưng cuối cùng khi đợi xe thì lại không nhẫn tâm để một mình Hứa Tuế ở lại một nơi không được tính là quen thuộc, thế là lại dắt Đoan Ngọ đi ngược trở lên.
Cậu bắt gặp hình dáng quen thuộc ở trước một sạp hàng ăn sáng, mái tóc dài để thả được cô buộc thành đuôi ngựa thấp, cô vẫn mặc áo khoác dài màu xám giống ngày hôm qua, loại rộng rãi, không buộc eo, thêm cả đôi boots dưới chân, khiến đôi chân nhỏ nhắn của cô càng trở nên rắn chắc, thon thả.
Một tay cô dắt chó, tau còn lại xách rất nhiều túi thức ăn đã được đóng gói xong xuôi, cánh tay nặng đến nỗi rũ thẳng xuống, khiến bước chân cũng trở nên chậm rãi.
Trần Chuẩn lặng lẽ đi theo sau một lúc, không lâu sau, cậu không nhìn bóng lưng cô nữa, mà quay đầu nhìn sang chỗ khác hai giây, cuối cùng thở dài một hơi, dắt Đoan Ngọ đi nhanh lên đuổi theo cô.
Cậu đưa tay cầm hết mấy cái túi trong tay cô: “Để tôi xách.”
Hứa Tuế giật cả mình, không đợi cô nói thêm gì, cậu đã đi thẳng về phía trước.
Hôm nay không có sắp xếp thêm chương trình gì hết, có người ở lại nghỉ ngơi trong biệt thự, có người dắt chó ra ngoài chơi, cũng có người chuẩn bị ngâm suối nước nóng.
Mọi người ăn đồ ăn sáng Hứa Tuế mang về xong, sau khi dọn dẹp gọn gàng thì bắt đầu hoạt động tự do.
Cả đêm Hứa Tuế không ngủ, thế là lên phòng ngủ bù, ai ngờ khi thức giấc đã là ba giờ chiều.
Cô ngồi trên giường ngơ ngác một lúc, thì nghe phía cửa vang tiếng lạch cạch.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ thò đầu vào: “Chị dậy rồi, chị Hứa Tuế.”
Hứa Tuế xin lỗi: “Chị ngủ nhiều quá.”
“Không sao mà.” Cô đi vào phòng: “Trưa nay giờ cơm thấy chị ngủ ngon quá, nên là không gọi chị, đồ ăn ở trong bếp, hâm nóng lại là ăn được rồi.”
Hứa Tuế nhìn đồng hồ, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đến giờ về rồi chứ?”
“Không gấp, ăn xong rồi mình đi là được.”
Hứa Tuế lập tức mò tìm chun buộc tóc dưới gối, vừa buộc tóc vừa đứng dậy: “Chị không đói lắm, để xem thử có gì mang đi đường ăn được không.”
Cô dọn dẹp đồ mình mang theo, rồi thêm Lâm Hiểu Hiểu, cả hai dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, lúc xuống tầng dưới, những người khác đang quét dọn phòng khách.
Có rất nhiều người có cái nhìn phiến diện đối với việc dắt thú cưng đi du lịch, cách nhìn không giống nhau, không tính toán đúng sai, lúc nhận nuôi các tình nguyện viên sẽ nhấn mạnh nhiều lần với chủ nuôi, để họ có thể kiểm soát hành vi của mình và thúc cưng, cố gắng không để lại vết tích, trách để thêm phiền phức cho người khác.
Sau khi dọn dẹp xong, mọi người lục tục tạm biệt nhau, lái xe đi về.
Hứa Tuế xách mấy túi thức ăn lên xe, ăn cơm thì khôn tiện, cô chầm chậm cạp trái chuối.
Trần Chuẩn đứng bên ngoài cửa ghế lái phụ: “Tôn Thời.”
Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu đang định ngồi ké xe anh Hoa đi về.
Trần Chuẩn hất cằm: “Đi chiếc này.”
Tôn Thời không được tinh tế, cười lớ phớ nói: “Hai người cứ đi từ từ, bọn mình không qua đó gây trở ngại đâu.”
“Mình đến trạm thú ý, tiện đường.”
“Anh Hoa ở gần trạm thú ý hơn, tiện hơn mấy cậu.”
Trần Chuẩn nhíu mày: “Qua đây.”
Tôn Thời còn định nói gì đó, Lâm Hiểu Hiểu đã kéo tay cậu bạn: “Vậy đừng làm phiền anh Hoa nữa, đi với bên cậu ấy đi.”
Cô bạn tinh tế hơn Tôn Thời nhiều, từ tối qua đã thấy hai người không ổn lắm, vừa đoán là biết Trần Chuẩn tỏ tình thất bại rồi, khó tránh thầm thở dài thay cho cậu.
Thế là, lúc đến xe Hứa Tuế hai người hai chó, lúc về lại biến thành bốn người ba chó.
Lâm Hiểu Hiểu tìm chủ đề nói chuyện, trong xe cũng không quá trầm lặng.
Sau khi vào thành phố, Hứa Tuế chở họ đến cổng trạm thú ý, đúng như Trần Chuẩn đoán, cô không đi theo họ vào trong.
Cậu nhìn theo xe cô lái ra ngoài, rồi chầm chậm biến mất trên đường lớn.
Lâm Hiểu Hiểu ôm canh tay: “Công cụ điều tiết không khí hình người như mình khiến cậu hài lòng không?”
Trần Chuẩn không nhìn theo nữa: “Cảm ơn nhé.”
Lúc đến họ đi cùng nhau, lúc về cũng không nhất thiết buộc phải chia ra đi. Hai người ở riêng với nhau, nếu như cô không thoải mái, thì cậu ngồi đó còn thấy khó chịu hơn cô.
Cậu không nỡ lòng nào làm khó cô.
Lâm Hiểu Hiểu quan tâm hỏi han: “Không suôn sẻ?”
Trần Chuẩn im lặng.
Lâm Hiêur Hiểu lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu được cái khổ của việc yêu thầm. Con trai si tình đã ít, mà kiểu lúc nào cũng để ý để cảm nhận và tâm trạng của đối phương càng hiếm hơn nữa.
Tiếc là cô không có cảm xúc với Trần Chuẩn, nếu không thì cũng muốn thử thách thử xem có thể theo đuổi cậu đến tay không.
Chuyên gia tình yêu Lâm Hiểu Hiểu lên sóng, cô nói với cậu hết sức tàn nhẫn: “Khi những gì cũng cho đi không được đáp lại bằng tình cảm sâu đậm như vậy, thì nên buông tay rồi.”
Trần Chuẩn ngơ ra.
Lúc này Tôn Thời ra khỏi siêu thị nhỏ đối diện, tay cầm gói thuốc: “Hai người đứng đây nói gì thế?”
“Không có gì.” Lâm Hiểu Hiểu kéo cánh tay Tôn Thời, nói nhỏ: “Đi thôi, vào trước đã.”
—
Ca phẫu thuật của Bichons được xếp vào bảy giờ tối, Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu ở trong phòng của chó mèo hoang đợi tin, không lâu sau, vợ chồng anh Hoa ăn tối xong cũng sang đó.
Mọi người đều thấy nhớ Thụy Thụy, thế là Châu Viên lên live stream.
Thật sự là Thụy Thụy như đã trải qua một cuộc lột xác, bệnh da liễu của nó gần như đã hết hẳn, đã bắt đầu ra lông ngắn rồi, so ra thì mập lên cũng kha khá đấy, làm gì còn dáng vẻ gầy gò ốm yếu đáng thương như lúc trước, mặc dù khi đi vẫn còn khập khiễng, nhưng không phải cắt bro chân sau đã may mắn lắm rồi.
Khiến mọi người vui mừng hơn là, nó không chỉ hết bệnh, mà còn trở nên hoạt bát hơn nhiều, không còn kháng nghị khi tình nguyện viên vuốt ve hay thể hiện tình yêu thương nữa, việc này nghĩa là nó nguyện ý lần nữa chấp nhận sự lương thiện của loài người.
Những người theo dõi qua trang mạng cũng cảm thấy vui mừng vì nó đã được sống lại, khắp khu bình luận là những lời cảm động và cảm ơn.
Tầm hơn nửa tiếng trôi qua, ca phẫu thuật của chú Bichons kết thúc, nó được đưa đến cách gian ỏ tầng hai.
Thuốc tê vẫn còn, nó nằm nghiêng, cái lưỡi dài dài cụp trên đệm vô trùng, một cục nhỏ xíu, không chút sức sống.
Trần Chuẩn đi đến xoa đầu nó, rồi nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt đã được quấn băng của nó.
Từ nay về sau, thế giới của nó đã mãi mãi mất đi ánh sáng, mà sự ác ý mà cuộc sống này mang đến cho nó, cũng đã để lại vết thương không cách nào phai nhòa trên cơ thể và tâm hồn của nó.
Không biết nó có thể như Thụy Thụy, về sau sẽ lại dũng cảm bước tiếp hay không.
Có dân mạng tin mắt nhận ra có thêm thành viên mới, thế là liên tục hỏi thăm tình hình của nó.
Hôm qua Trần Chuẩn và Hứa Tuế quên không quay video, Châu Viện lia ống kính lại gần, kể thật kỹ tình hình cho mọi người nghe lần nữa.
Live stream trở nên sôi sục.
Tối hôm đó, mãi cho đến khi chú Bichons đã không còn nguy hiểm nữa, họ mới rời khỏi đó.
Ra khỏi cổng trạm thú ý, Trần Chuẩn bỗng nhiên ngập ngừng dừng bước.
Suýt nữa thì hai người đi sau đã tông vào cậu.
Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày: “Sao tự dưng cậu dừng thế?”
Trần Chuẩn quay đầu nói: “Quên quay phi rồi, cậu quay một đoạn ngắn gửi vào nhóm đi.”
Lâm Hiểu Hiểu buồn ngủ không nhướn nỗi mắt, cả người sắp treo trên người Tôn Thời: “Đã đi về rồi, ngày mai rồi quay.”
“Hôm nay phải quay.”
Lâm Hiểu Hiểu không vui: “Sao cậu không tự đi mà quay đi?”
“Mình quay không đẹp.”
“Quay không đẹp chứ có không quay được đâu? Mình thấy do cậu lười thôi.”
Trần Chuẩn lấy điện thoại ra, gõ lên màn hình vài cái: “Hết pin rồi.”
Tôn Thời bất lực đáp: “Đi thôi, quay thì quay, anh đi với em, hay là anh cõng em nhé?”
Lâm Hiểu Hiểu vỗ nhẹ lên tay Tôn Thời, liếc Trần Chuẩn một cái, giận dỗi đi lên lầu.
Mãi cho đến khi quẹo lên chỗ ngoặt cầu thang, cô bạn vẫn đang bực dọc cậu: “Hết pin thì hết pin, sao mà cứ phải quay hôm nay, cái tên này đáng ghét thật mà.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");