Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 35
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần đầu tiên trong đời Hứa Tuế lái xe nhanh như vậy, trời đổ tuyết đường trơn trợt, lúc lên cao tốc suýt nữa là đâm vào đuôi xe.

Từ Thuận Thành đến Nam Lĩnh, cô chỉ lái mất một tiếng bốn mươi phút.

Sau khi vào khu nhà, cô tìm vị trí đỗ xe.

Hứa Tuế vòng qua bồn hoa, từ xa đã thấy có người đứng dưới ánh đèn, xung quanh đã bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, chỉ có ngọn đèn đó lan ra ánh sáng vàng ấm áp.

Cậu yên tĩnh đứng đợi ở đó, trên người mặc áo khoác hoodies liền mũ rộng rãi, hai tay đút vào túi, vì áo phải gánh một phần sức, khiến đường cong ở phần lưng cậu lồi lên. Cậu vẫn hệt như trước đây, lưng hơi khòm, đứng cúi đầu, vùi cầm vào cổ áo cao cao.

Hứa Tuế bước chậm hơn, âm thanh bước chân đạp trên tuyết lại khớp với nhịp tim đập của cô.

Khi chỉ còn cách mấy mét, bỗng nhiên Trần Chuẩn quay đầu, thấy cô rồi.

Hứa Tuế mím môi căng thăng, đi đến trước mặt cậu: “Không phải bảo cậu tìm cửa hàng tiện lợi chờ à?”

Trần Chuẩn nói: “Lười đi quá.”

“Không lạnh à?”

Trần Chuẩn nhìn cái mũi bị lạnh đến đỏ cứng của cô: “Không đến nỗi.”

Hứa Tuế chà chà tay, không biết làm sao để thốt nên những lời muốn nói, thế là hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”

“Tôi đến lấy đồ hầm.”

“…” Đã qua biết bao lâu rồi, Hứa Tuế cạn lời: “Tôi ăn hết rồi.”

Trần Chuẩn nhìn cô không nói gì.

Hứa Tuế cố ý: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi lên nhà trước đây.”

Hứa Tuế ra vẻ muốn quay người đi, vừa bước được bước đầu tiên, Trần Chuẩn rút tay ra khỏi túi, nhắm tay nắm lấy cổ tay cô, kéo ngược về sau.

Hứa Tuế bị một lực khá mạnh kéo giật về, dưới chân thì trơn trược, cơ thể không khống chế được phương hướng lệch qua một bên, ai ngờ đâu đôi tay đó lại bóp vào bờ vai cô để đỡ dậy.

Trong tay cậu, cô nhẹ hệt như con rối gỗ.

Tim Hứa Tuế đập như trống bỏi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn cũng cụp mắt, tất cả sự chú ý tập trung trên cơ thể cô.

Tuyết rơi lả tả, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hứa Tuế hỏi: “Còn gì muốn nói hả?”

Trên mặt Trần Chuẩn chẳng có chút gì là muốn cười, im lặng một lúc: “Có người nói với tôi, chuyện tình cảm, phải là cả hai cùng hướng về nhau thì mới có ý nghĩa.”

Vì cách khá gần, nên Hứa Tuế có thể thấy rõ chất liệu quần áo mà cậu đang mặc, là kiểu vải bông cừu mềm mại, chắc là ấm lắm đấy.

Cô hỏi: “Thì?”

Trần Chuẩn im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: “Có lẽ chị không biết, tôi bắt đầu quan tâm chị từ khi nào, sớm hơn cả khi chị có người yêu năm đại học, cũng trước cả cái năm mà chúng ta rời khỏi Thuận Thành. Năm đó tôi ngốc nghếch, cho rằng mối quan hệ của chúng ta khó có thể thay đổi dễ dàng như vậy, cũng chưa từng đặt giả thiết sẽ có sự xuất hiện của người thứ ba, cho nên tôi chưa từng nghĩ đến việc bộc bạch tình cảm của mình, sau này đợi đến khi tôi phản ứng kịp, thì chị đã càng ngày càng xa tôi rồi.”

Hứa Tuế thảng thốt.

Cô muốn lục lại ký ức theo tuyến thời gian cậu nói, nhưng đầu óc lại trì trệ không tìm được bất kỳ manh mối nào cả.

Trần Chuẩn biết những lời sau đây cậu chỉ có duy nhất một cơ hội thôi, cho dù kết quả như thế nào, thì cũng nên kết thúc sự dày vò tựa lăng trì này rồi.

Cậu nhìn cô, nói nhỏ: “Nếu có thể, tôi muốn được ở bên cạnh chị, không cần chị đặt tình cảm ngang như tôi. Bây giờ chúng ta đều độc thân, có thể… thử hay không?” Cậu im lặng, cậu quyết định không chừa đường lui cho mình nữa: “Nếu như chị cảm thấy như vậy cũng không thể, vậy thì việc tôi đến làm phiền chị, đây sẽ là lần cuối cùng.”

Cuối cùng, Trần Chuẩn nói hết một hơi. Cậu đã móc tim gan của mình bày ra cho Hứa Tuế xem, rồi để mặc cô xử lý.

Hứa Tuế chỉ cắn răng không nói gì.

Trần Chuẩn đã đoán được kết cục sẽ như vậy, cậu nhìn đi noi khác, thở dài một tiếng cực nhẹ, để lại một lời nhắn nhủ, cho cô, mà cũng cho bản thân mình: “Từ năm mười lăm đến năm hai mươi ba tuổi, trong lòng tôi chỉ có mỗi mình chị. Nhưng mà không có tám năm tiếp theo đâu, vậy chúc chị…”

Cậu mới chỉ nói được một nửa, cảm thấy có một nguồn sức mạnh giật cổ cậu về thấp phía trước, cặp mắt đang nhìn đi nơi khác, khi xoay lại, trước cả đôi mắt thì đôi môi đã cảm nhận được cảm giác cô đang sát gần.

Hứa Tuế nắm lấy cổ áo Trần Chuẩn, cô nhón chân, ngẩng đầu hôn cậu.

Môi của cả hai đều hơi ẩm ướt và mát lạnh, hơi thở hòa quyện, đầu Trần Chuẩn như nổ tung, máu huyết toàn thân dồn thẳng lên não.

Nhưng Hứa Tuế chạm môi một cái rồi thả ra, nhanh nhẹn hạ chân, thả tay, lùi ra sau nửa bước. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt nhiễm sắc đèn màu cam.

Trần Chuẩn vẫn đang ở tư thế khom lưng, cậu còn chưa kịp cảm nhận, mà cô đã kéo dài khoảng cách với cậu.

Một lúc sau Trần Chuẩn mới tìm được lại khả năng ngôn ngữ của mình, cậu trả lại nguyên văn cô nói: “Đạp lên vết xe đổ?”

Hứa Tuế lại hỏi: “Tám năm à?”

Trần Chuẩn nhìn cô chằm chằm: “Đúng.”

Có hình ảnh nào đó lướt qua não cô, nhưng bây giờ cô không muốn đi vào chỗ bế tắc nữa. Hoặc nói là, so với việc được ở cạnh cậu, cô tình nguyện sẽ lờ đi vài chuyện.

Hứa Tuế lại hỏi Trần Chuẩn: “Cậu chúc tôi cái gì?”

Lần này Trần Chuẩn không nói gì.

Hứa Tuế: “Hôm nay cậu đến đây để nói với tôi, cậu chuẩn bị bỏ cuộc rồi?”

Trần Chuẩn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi nụ hôn vừa nảy, suýt nữa cậu đã gật đầu, may mà cậu bõng nhiên tỉnh lại, sửa cho cô: “Là sự cố gắng cuối cùng.”

Hứa Tuế xoay người đi.

Trần Chuẩn ngơ ngác, nửa nhịp sau mới đuổi theo cô: “Chị có ý gì?”

Hứa Tuế đi rất nhanh: “Đoán xem?”

“Chị nói rõ cho tôi.”

Trần Chuẩn túm lấy áo ngay tay cô, Hứa Tuế không quan tâm, xách túi chạy bước nhỏ.

Trần Chuẩn túm rồi nhưng không túm được người, cậu bước nhanh đến, kéo lấy vai cô từ phía sau.

Hứa Tuế giãy dụa vài cái, nhân lúc chân cậu trơn, cô cong eo luồn qua nách cậu bỏ trốn.

Hai người cứ kéo kéo đẩy đẩy, tuyết dưới chân vang lên tiếng lách tách, cả một mảng tuyết trắng xóa bị hai người đạp đến rối tung lên, từ dưới đèn đường cho đến cổng khu nhà, để lại một hàng dấu chân nghiêng ngả màu đen.

Hứa Tuế trốn vào cổng khu nhà.

Trần Chuẩn cáu thật rồi, một giây trước khi cánh cửa sập lại cậu đã cho đùi vào để ngăn, sau đó lại dùng sức đẩy cửa ra, nhanh chóng len vào trong, rồi ôm eo ngăn Hứa Tuế đang chạy lên hai bậc thang lại, xoay người lại, đẩy vào góc tường ngay cửa.

Hứa Tuế đè tiếng hét sắp bật ra khỏi cổ họng của mình lại, sau một hồi đất trời chao đảo, đầu cô đập ra sau, nhưng lại không cảm thấy đau, ngay khoảng khắc ấy, bàn tay của cậu đã đỡ thay chắn cho đầu cô không đập vào tưởng.

Hứa Tuế ngẩng đầu, Trần Chuẩn chen trước người cô. Do chênh lệch chiều cao, hai tay cậu chống lên tường cạnh hai tai của cô, hơi thở của cậu phả lên trán cô, không gian tự do cậu để lại cho cô có hạn, có cảm giác áp bức vô cùng.

“Chạy nữa?” Trần Chuẩn âm trầm nói.

Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang sáng lên, mặc dù cậu đứng ngược sáng, nhưng Hứa Tuế lại có thể thấy rõ sự thấy đổi trong đôi mắt cậu, nó đã không còn ảm đạm thất thần như khi mới gặp ban nảy, lúc này nó còn có cả sự giận dữ, nhưng phần nhiều hơn là tính xâm lược.

“Tôi dễ bị đùa giỡn lắm đúng không?” Trần Chuẩn lại hạ giọng, nhích sát lại gần cô, cậu hùng hổ nói: “Rồi lần này lại vì lí do gì mà chị chủ động hôn tôi? Uống rượu nữa à? Đầu óc không tỉnh táo?”

Cả người Hứa Tuế áp sát tường, hít thở hỗn loạn, cô cứ nhìn cậu.

“Nói chuyện.” Cậu nói.

“Không uống rượu, cũng đang rất tỉnh táo.” Hứa Tuế mím môi, nhìn vào đôi mắt của cậu: “Cùng chạy về phía nhau mà cậu muốn.”

Trần Chuẩn hoàn toàn ngơ ngác.

Ngay lúc này, xung quanh bỗng tối đen.

Hứa Tuế không thấy được biểu cảm của người trước mặt, nhưng hơi thở trên người cậu lại trở nên chân thật hơn rất nhiều.

Trần Chuẩn: “…Tại sao?”

Hứa Tuế giậm chân, khi ánh đèn trên đỉnh đầu lại phát sáng, cô mở miệng nói: “Tôi dám khẳng định, tôi không phải là loại người thứ nhất.”

Trần Chuẩn không hiểu: “Cái gì?”

Hứa Tuế cười lắc đầu, không trả lời.

“Không biết tình cảm bắt đầu từ bao giờ” dùng cho lúc này không thể phù hợp hơn, từ quá khứ cho đến hiện tại, có quá nhiều vướng mắc, vấn đề này đã dày vò cô rất lâu rồi, tuy nhiên, phần “tình cảm” và “sâu sắc” mà cô dành cho Trần Chuẩn vẫn là vấn đề không giải được.

Nhưng trong lòng cô đã có sự thiên vị từ lâu rồi, chỉ là thiếu một cách giải thích hợp lú, mà những lời bạn cùng bàn nói, đã giúp cô một việc lớn rồi.

Lần đầu tiên Hứa Tuế nhìn trực diện, cô nhìn cậu nói: “Sau buổi tối của ba năm trước, tôi vẫn luôn trốn tránh cậu. Thật ra tôi không có cách nào tha thứ cho mình, là do tôi không biết khống chế nên mới làm sai, dạy hư cả cậu. Trong phút chốc tôi không cách nào thoát khỏi mối quan hệ tồn tại dưới danh nghĩa chị em này, mà tôi và người khác mới vừa chia tay, tôi uống bia, rồi lợi dụng cậu, tôi cảm thấy tôi tệ chêt đi được.”

Trần Chuẩn nhìn cô một lúc, nói: “Chị đừng có quên, tôi chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi thôi, lúc đó tôi đã thành niên rồi, có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, hơn nữa tôi rất rõ mình đang làm gì.”

Hứa Tuế nói: “Ở một mức độ rất lớn, tôi vẫn đang lợi dụng cậu. Lúc đó tôi không biết được là mình đang phát tiết do mình thất tình, hay là…”

“Tôi không để ý.”

Hứa Tuế im lặng một lúc, “Cho dù chúng ta có bắt đầu, cũng không nên theo cách như vậy.”

“Là do tôi nhân lúc người ta gặp nạn.”

Hứa Tuế không còn gì khác để nói, đèn cảm ứng lại tắt đi, cô lại không nhìn thấy mặt cậu rồi.

Rất lâu sau, “Tôi coi là thật rồi.” Trần Chuẩn cất tiếng giữa bóng tối.

“Ừa.” Hứa Tuế nhẹ giọng đáp.

Sau khi đã xác nhận, thì bầu không khí lại trở nên trầm lặng.

Cách cánh cửa chống trộm của nhà nào đó ở tầng một vang lên tiếng trẻ khóc, sau đó là âm thanh cụ nhà đang kiên nhẫn dỗ dành.

Khung cửa sổ một cánh bên cạnh để lọt ánh đèn đêm màu xanh trắng, hoa tuyết nghiêng rơi đầy trời tựa những mảnh giấy, có người đi qua, đạp lên vang âm điệu lách tách.

Không ai có ý muốn khiến ngọn đèn cảm ứng kia sáng lên, cả hai chìm trong bóng tối, Hứa Tuế cảm thấy tay cậu đang lần mò trên tường, không lâu sau, eo cô căng lên, cùng lúc đó cô quên luôn cả việc làm thế nào để hít thở.

Cái hôn của Trần Chuẩn cứ đến một cách nhẹ nhàng như thế.

Hứa Tuế lại hít một hơi.

Do khoảng cách chiều cao, gần như là cậu phải gập đầu chín mươi độ, hơi thở phả lên má cô, đôi môi ướt át lành lạnh, tạo xúc cảm vô cùng mềm mại.

Trần Chuẩn nghiêm túc dán môi lên hai ba giây, mới bắt đều nhếch môi hôn cô từng chút một.

Hai chân Hứa Tuế mềm nhũn, cơ thể lắc lư qua lại, phải nắm chặt áo cậu mới đỡ được cơ thể của mình, quả nhiên, cái áo này hệt như trong tưởng tượng của cô, vừa mềm mại lại vừa ấm áp.

Dần dần, Hứa Tuế bắt đầu đáp lại.

Ban đầu nụ hôn của cậu còn có cả chút thăm dò và hồi hộp, nhưng sau đó thì lại dần trở nên mất khống chế, khiến cho hơi thở run rẩy cũng trở nên hỗn loạn gấp gáp.

Hành lang chẳng còn yên tĩnh nữa rồi, nó chứa đựng sự kích động và vội vã của cả hai.

Mãi cho đến khi khóe môi của Hứa Tuế ửng đau, thì sức mạnh đang siết lấy eo cô cũng trở nên mạnh hơn.

Hứa Tuế đẩy người trước mặt để cậu dừng lại, lúc này mới phát hiện, cậu đã vác cô khỏi mặt đất tư lúc nào không hay.

Hứa Tuế cố chạm đầu ngón chân xuống đất: “Mau thả tôi xuống đi.”

Hơi thở của Trần Chuẩn vẫn đang dồn dập, vừa khéo tầm mắt của hai người ngang nhau, trong bóng tối cậu nhìn cô một lần, mới chậm rãi thả cô xuống đất.

Đợi hòa hoãn lại, cậu nói: “Đưa lên lầu nhé?”

Hứa Tuế: “Ừm.”

Trần Chuẩn đi trước cô một bước, do dự một lúc, cậu lại thử nắm chặt lấy tay cô.

Đèn cảm ứng chiếu sáng, có lẽ là do nụ hôn đầy kích động trong bóng tối khiến người ta ngại ngùng, cả hai cúi đầu không nhìn nhau.

Sau khi lên đến tầng năm, Hứa Tuế lặng lẽ lấy chìa khóa trong ba lô ra, Tam Hữu thông minh lanh lợi biết chủ về rồi, chạy ào ra cửa sủa òm lên để tiếp đón.

Trần Chuẩn chống tay vào tường nhìn cô mở cửa: “Ngày mai… chị không mất tích nữa đấy chứ.”

Hứa Tuế dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô, không trả lời mà nói: “Ngày mai Tam Hữu phải đi tiêm ngừa dại, chắc là tối mai mình có thể gặp nhau ở trạm thú y đấy.”

Mặt Trần Chuẩn giãn ra: “Ừm.”

“Cậu đi gì đến đây?”

“Chạy xe đến.”

Do dự một lúc, cô nhón chân hôn lên má cậu: “Đi về cẩn thận, đến nhà nhớ gửi tin nhắn.”

Trần Chuẩn nhìn cô chăm chú, gật gật đầu.

“Vậy vào nhà nhé?”

Trần Chuẩn: “Ừm.”

Cuối cùng cánh cửa đó cũng đóng lại, Trần Chuẩn thình lình đấm mạnh vào tường, cảm giác hơi đau mới nhắc nhở cậu đây không phải giấc mơ.

Trần Chuẩn xoa mặt, một lúc sau, khóe môi nâng cao, nụ cười lan rộng trên khuôn mặt.

Cậu chạy nhanh xuống mấy bậc thang, rồi bỗng nắm tay vịn bên cạnh, trượt dọc xuống, thẳng một mạch đến giữa lầu bốn, rồi lại chạy hai bước, nắm tay vịn, trượt tiếp…

Năm tầng lầu, cậu chỉ mất có mười mấy giây.

Trần Chuẩn ào ra khỏi khu nhà, suýt nữa thi tông vào ông cụ đang đi vào rồi, cậu gấp gáp thắng chân lại, lập tức đi đỡ ông cụ.

Cụ ông chống gậy, người toàn là tuyết, sốc đến nỗi trừng to mắt nhìn xem kẻ lỗ mãng vào đang ào đến.

Trần Chuẩn lật đật nói: “Ông không sao chứ ạ?”

Ông cụ nhỏ giọng dạy dỗ: “Thanh niên làm gì cũng phải thận trọng, đi đường thôi mà cũng hấp ta hấp tấp.”

“Biết rồi ạ, ông nói đúng lắm.” Trần Chuẩn cười muốn toét miệng đến mang tai, rồi tự dưng ôm chặt ông cụ: “Chúc ông sống lâu trăm tuổi.”

Ông cụ: “…”

“Ông là người tốt sẽ bình an cả đời.”

Cụ ông: “…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Việt Giả Cứu Trợ Hiệp Hội

Copyright © 2022 - MTruyện.net