Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 36
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Chuẩn điên cuồng chạy bộ cả con đường, về đến nhà mới nhớ ra xe máy còn đang để dưới nhà Hứa Tuế.

Cậu đi tắm nước nóng, ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, sau khi tắm xong thì đến trước gương nhìn mặt mình, một lúc sau, cậu giơ tay lên, lấy ngón tay nhẹ chạm vài cái lên môi.

Do hưng phấn quá mức, đến nửa đêm cậu mới ngủ được.

Trước đó Trần Chuẩn đã đứng dưới tuyết gần hai giờ đồng hồ, rồi chạy về nhà lại đầm đìa mồ hôi, xong đi tắm nước nóng, thêm cả ngâm nước xong mà không chú ý giữ ấm, thế là sáng ngày hôm sau đổ bệnh rồi.

Từ nhỏ Trần Chuẩn đã chẳng bệnh tật gì bao, nhất là từ sau cấp ba, cơ thể cậu càng cường tráng khỏe mạnh hơn.

Nhưng bệnh đến như núi đổ, cậu sốt cao không hạ, chân tay đau nhức không còn sức, cố lắm mới bò dậy ra tủ thuốc tìm được vài viên thuốc cảm, rồi cứ uống như thế, xong lại hoa mắt chóng mặt bò về giường.

Cậu ngủ mê man đến tận trưa.

Trần Chí Viễn về nhà mới phát hiện cả người con trai nóng hổi, lập tức gọi tài xế chở cậu đến bệnh viện truyền nước.

Lúc sắp lên xe Trần Chuẩn mới thông báo với bố: “Con có bạn gái rồi.”

Trần Chí Viễn giật mình, rồi lập tức quan sát biểu cảm của cậu, “Được như mong ước rồi à?”

Mặt Trần Chuẩn trắng tái, cậu phải dựa vào cửa xe mới đỡ nổi người cậu, nhưng cậu vẫn bày đặt ra vẻ bí ấn, hất cằm nhìn bố: “Bố đoán thử đi.”

Lần này Trần Chí Viễn có thể xác định rồi, ông thầm vui trong lòng, nhưng lại nói: “Không thèm.”

“Bố không hiếu kỳ à?”

“Chỉ là bước đầu của cuộc viễn chinh vạn dặm thôi, khi nào để bố ôm được cháu, thì thằng nhóc con mới coi như là giỏi giang.”

Trần Chuẩn gãi đầu, “Không nói nữa, con đi đây.”

Tài xế chở cậu đi bốc số ở khoa cấp cứu, chạy lên chạy xuống mấy tầng, đợi đến khi truyền nước đã là năm giờ chiều rồi.

Trần Chuẩn nhớ hôm nay có hẹn gặp Hứa Tuế, tình hình này là phải thất hẹn rồi, chỉ đành gửi tin nhắn cho cô nói mình có chút việc không qua được.

Sau khi gửi đi, cậu cứ nhìn chằm chằm khung đối thoại đợi cô trả lời, lúc này tin nhắn trong group cứu trợ ting tang liên tục.

Cậu thoát ra, nhấn vào tin nhắn nhóm, có người chuyển tiếp một video cứu trợ, hỏi giờ có ai đến xem tình hình thế nào được không.

Trùng hợp không cơ chứ, lúc này mọi người đều bận cả rồi.

Trần Chuẩn vừa muốn gửi tin nhắn, thì trong nhóm lại nhảy lên một cái avatar khiến cậu cực kỳ mẫn cảm, hỏi xem vị trí ở đâu.

Có người trả lời là ở đường Kiến Thiết.

Hứa Tuế gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Để tôi sang đó, vừa hay đang ở khá gần.”

Tim Trần Chuẩn rút lại, lạch tạch gõ chữ gửi đi.

Trong nhóm bỗng trở nên yên lặng.

Trần Chuẩn khịt khịt mũi, lập tức gửi thêm một câu giải thích, nói Hứa Tuế là người mới, hành động một mình sẽ dễ bị chó hoang làm bị thương.

Mà lúc này, Hứa Tuế đang bị kẹp giữa luồng xe chậm chạp di chuyển về phía trước.

Trời mùa đông sẽ tối sớm hơn, màn trời màu xanh xám như được nhuộm thêm mấy phần sắc đỏ của đèn sau ô tô.

Bên phải là sông, ở những đoạn quản lý chưa nghiêm khắc vẫn có người đang câu cá, bờ đối diện rải rác các quán ăn, đèn màu rực rỡ ánh lên mặt nước.

Hứa Tuế đạp nhẹ thắng xe, đứng dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, cô tranh thủ đọc tin nhắn, đúng lúc bốn chữ “Em không được đi” hiện lên màn hình.

Tim Hứa Tuế liên tục đập thình thịch, khoảnh khắc này những con chữ như mang theo cả cảm xúc, ham muốn chiếm hữu của tên kia sắp tràn màn hình rồi.

Sau đó là mọi người liên tục trêu chọc cả hai, Hứa Tuế nóng hết cả mặt, đây không phải là lần đầu cô biết yêu, đã ở cái tuổi này rồi, thế mà cô lại hưởng thụ cảm giác mới mẻ mà Trần Chuẩn mang lại cho cô một cách đầy thiển cận.

Không biết đèn giao thông đã chuyển xanh từ bao giờ, xe sau bóp còi thúc giục.

Hứa Tuế không cười nữa, sau khi tỉnh táo hơn, cô ngoặt đầu xe vào đường Kiến Thiết.

Lúc này Trần Chuẩn gọi điện đến, Hứa Tuế vừa nghe điện thoại vừa tìm mấy chú chó lang thang kia.

Giọng Trần Chuẩn hơi khàn, cậu nghiêm túc nói: “Em đang ở đâu thế?”

Hứa Tuế cũng hỏi: “Anh bị sao vậy?”

“Không sao hết.” Trần Chuẩn hắng giọng, nhỏ giọng ra lệnh: “Em đại đi, không cho đến đó một mình.”

“Em đến nơi rồi.”

“Vậy thì đi về, chốc nữa ai rảnh thì tính tiếp.”

“Đến cũng đã đến rồi, em xem tình hình thế nào trước đã.” Hứa Tuế hóp mắt, hình như đã thấy được chỗ giống như trong video rồi.

Cô đánh tay lái chạy gần lại, tìm chỗ đậu xe.

Chỗ này nằm hơi khuất, phía trước là công trường xây dựng, chú chó hoang đang ở ngay nhà gạch bỏ hoang chỗ ngã ba đường.

Trời đã tối lắm rồi, Hứa Tuế mở đèn pin điện thoại rọi sáng, thấy một đôi mắt chiếu sáng đằng sau mấy tấm gỗ mục.

Hứa Tuế lại gần hơn, mới thấy cả người chú chó đó màu vàng đất, ở cổ có mấy vệt lông màu đen, miệng nó rất dài, đôi mắt tròn vo đầy sự đề phòng. Nó ốm đến nỗi chỉ còn da bọc xương nên chẳng có gì đáng yêu cả, nó khom lưng, áp đầu xuống thấp, ra thế phòng ngự khi có người xâm phạm.

Điện thoại vẫn chưa cúp, đầu bên kia đợi đến nỗi lòng nóng như lửa đốt: “Tình hình thế nào?”

Hứa Tuế miêu tả: “Là một chú chó cỏ, dưới người nó có một cái hố, giấu mấy chú chó con trong đó.”

“Mở video.”

Không đợi Hứa Tuế tiếp lời, Trần Chuẩn đã cúp máy.

Mấy giây sau, cậu gọi video đến.

Hứa Tuế cho Trần Chuẩn nhìn môi trường xung quanh đó trước, rồi lại nhắm ống kính đến mấy chú chó.

Cô chầm chậm ngồi xổm xuống, đầu tiên là dịu dàng nói vài câu với nó trước, rồi từ từ đưa tay đến gần, thử dùng phương pháp thường thấy nhất để kéo gần cảm tình với nó hơn.

Ai ngờ chú chó đó tưởng Hứa Tuế muốn bắt con mình, nhe răng gầm gừ, run cổ gầm lên mấy tiếng, gương mặt trở nên hung dữ lên.

“Lùi ra.” Trần Chuẩn la lên.

Hứa Tuế lập tức lùi ra sau.

Lòng Trần Chuẩn nóng như lửa đốt, cậu muốn rút kiêm, nhưng lại bị tài xế của bố đè trở lại.

Lúc này người cậu hơi yếu, không có dư sức đâu mà đấu lại người đàn ông cao to vạm vỡ.

Trần Chuẩn chỉ đành ngồi xuống, nhìn chằm chằm màn hình, giọng trở nên lạnh lùng hơn: “Hứa Tuế, người em có gì để ăn không?”

“Cốp sau có thức ăn cho chó của Tam Hữu, em có mang theo.”

“Cho nó một ít, khoan đừng cho nhiều.”

Hứa Tuế giơ điện thoại, lấy răng xé túi thức ăn, cô nghe lời chỉ đổ một nắm nhỏ trước mặt nó.

Chú chó do dự hít hít tới, đứng trước cơn đói khát thì mọi việc hiển nhiên chẳng còn đáng để nhắc đến, nó tạm dẹp sự dè chừng sang một bên, cúi đầu hai ba lần là đã ăn hết.

Trần Chuẩn: “Cho tiếp, lần này đặt xa một chút.”

Hứa Tuế lập tức hiểu ý đồ của cậu, rồi làm theo lời cậu.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, mãi cho đến lúc đồ ăn cách chó chừng hai thước*. Do mỗi lần chỉ cho chút ít, nó vốn ăn không no, nhưng nếu như cứ ăn nữa, nó buộc phải xa cái hố cạn kia, cũng có nghĩa là phải xa con của mình.

*Một thước khoảng ba mười centimet.

Thế là hai mắt nó cứ nhìn lấy đống thức ăn, đứng đó nghiền ngẫm thật lâu, nhưng lại vùi đầu xuống, liếm mấy đứa con của mình, từ đầu đến cuối không rời nửa bước.

Hứa Tuế có hơi xúc động, ai nói động vật chỉ là động vật chứ, rõ là tình yêu của mình không hề phân chia giống loài.

“Bỏ đi, đi về đi.” Trần Chuẩn thúc giục: “Hỗ trợ cứu trợ với tiền đề là đảm bảo an toàn cho mình mới có ý nghĩa, ở Nam Lĩnh chó hoang kiểu này nhiều vô số kể, mình không lo được hết đâu.”

Hứa Tuế không trả lời, cô quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài: “Đêm nay trời tầm âm mười độ nhỉ?”

“Cái gì?”

Hứa Tuế xoay ống kính sang mình, hỏi Trần Chuẩn: “Dưới thời tiết như này thì mấy đứa con của nó sống được mấy ngày?”

Trần Chuẩn im một lúc: “Nhiều nhất ba ngày.”

Bỗng chốc, cả hai đều im lặng nhìn đối phương qua màn hình nhưng không nói gì.

Ngọn đèn còn sáng trên cần trục tháp phía xa xoay mòng giữa không trung, ánh sáng chiếu lên vách tường cũng theo đó mà thay đổi, khiến cho cái nơi xập xệ này cứ như đang lắc lư giữa cơn gió tuyết.

Cuối cùng Hứa Tuế hỏi: “Còn có cách nào khác không?”

Trần Chuẩn sợ cô bị thương, nhưng cậu vẫn đưa ra biện pháp: “Trên xe em có thùng đựng đồ nào không?”

“Có đó.”

“Vậy em nghe nè, lấy thùng đó ra, nghĩ cách ụp lên người con chó mẹ, sau đó kéo nó sát mặt đất, sao cho ép nó ra được cái hố đó, rồi cố nhét nắp thùng vô, vừa đậy nắp thùng vừa thử lật cái thùng lại, nhốt chó mẹ vào.” Trần Chuẩn nói trọng điểm: “Em phải tranh thủ bắt mấy con chó con rồi thả vào, chó mẹ mới không phản kháng nữa…”

Hứa Tuế vừa nghe vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Chuẩn: “Có hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Chú ý an toàn, lượng sức mà làm.”

“Biết rồi.” Hứa Tuế nhìn gương mặt quá nghiêm túc vô cùng không phù hợp với độ tuổi của cậu trong điện thoại, cong môi cười cười, tắt cuộc trò chuyện.

Dưới sự hướng dẫn của Trần Chuẩn, Hứa Tuế thành công nhốt được chó mẹ.

Ban đầu nó còn nhe nanh sủa ầm lên, cạp 4 bề của cái thùng đầy hỗn loạn, nhưng sau khi con nó được đưa đến cạnh nó, nó lại trở nên bình tĩnh, không có cảnh mẹ con phải chia ly, thì đi đâu mà chẳng vậy chứ.

Hứa Tuế đem thùng đặt vào xe, mở nắp thùng ra một khe hẹp, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ nhé, chị đưa mấy cưng về nhà.”

Sau khi đưa chúng về trạm thú y chỗ Tôn Thời, Hứa Tuế gửi tin nhắn nói với Trần Chuẩn trước, rồi gửi thêm tin nhắn vào nhóm, mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc cô lái xe về nhà đã là bảy giờ tối, lúc đợi đèn đỏ thì tranh thủ nhìn điện thoại, Trần Chuẩn không trả lời tin nhắn của cô.

Vốn dĩ tan ca sẽ đưa Tam Hữu đi tiêm ngừa, còn nghĩ có thể gặp được Trần Chuẩn, bỗng nhiên chọt vào chút chuyện làm vỡ hết kế hoạch rồi.

Hứa Tuế dừng xe, xách túi và laptop đi lên lầu.

Vừa mở cửa khu nhà, đèn cảm ứng sáng hẳn lên, ngước mắt nhìn, liền thấy một người đang đứng ngay cầu thang.

Người đó dáng cao cao, mặc áo khoác phao qua gối và quần thể thao, dựa mông vào lan can, chân dài không biết phải để đâu, bắt chéo với ra xa.

Cậu đang cúi đầu lướt điện thoại, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn, mấy giây sau, lại quay đầu nhìn đi chỗ khác không chút biểu cảm, tiếp tục lướt xem gì đó.

Hứa Tuế đứng ở cửa một lúc, cảm thấy cậu mặt mày khó chịu, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Trần Chuẩn không thèm trả lời.

Hứa Tuế chẳng tự làm khổ mình, cô kéo cổ áo chuẩn bị lên lầu. Giày cao gót của cô giẫm lên nền xi măng trước mặt vang tiếng lộc cộc, tiến lên hai bậc, cả người cậu đứng dàn ngang ra đó, Hứa Túe cũng chẳng thèm nói gì, cũng chẳng thèm nhìn cậu, mà đi ngang qua luôn.

Ai ngờ chân trước cô vừa chạm đất, chân sau vừa nâng khỏi bậc thang, thì Trần Chuẩn nhẹ nhàng giơ chân, cả người cô ụp mạnh về phía trước.

Hứa Tuế la lên: “Á!”

Nhưng ngay vào lúc sắp ngả, bỗng nhiên có một đôi bàn tay giơ ra trước người, vững vàng đỡ lấy cô.

Vì thế hơi thở của cậu cũng lan tràn trên cổ và sau tai cô.

Túi Hứa Tuế đang cầm trên tay rơi hết xuống đất, thở mạnh mấy hơi mới phát hiện Trần Chuẩn còn chưa buông tay, đang ôm chặt lấy cô.

Mới đầu cô còn sợ hết cả hồn, sau đó lại bị sự tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy làm cho cứng hết cả lưng.

Sau khi đứng vững, Hứa Tuế xoay tay vả lên ngực của cậu: “Sao mà anh kiếm chuyện thế!”

Trần Chuẩn cụp mắt nhìn cô: “Không nghe lời nữa thử xem.”

Hóa ra là giận vì chuyện cứu trợ tối nay.

Hứa Tuế không phục: “Em nghe lời lắm đó, em làm theo chỉ thị của anh hết còn gì.”

“Anh kêu em về em có nghe không?”

“Đâu đến nỗi căng thẳng vậy chứ.”

Bỗng Trần Chuẩn bóp chặt tay như phạt cô vậy, “Kinh nghiệm cứu viện của em còn ít, hơn nữa còn chưa rõ tính cách của chó hoang, không nắm được kỹ thuật để bắt chó, không có công cụ, chỉ dựa vào sự cố gắng thì sao mà được, bị cắn là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như chó đó bị dại, thì cái mạng nhỏ của em coi như xong rồi.”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Trần Chuẩn khá là bất ngờ, cậu bất giác nhíu mày.

Hứa Tuế nói: “Em biết rồi, lần sau chắc chắn sẽ nghe lời anh.”

Đầu mày nhíu chặt của Trần Chuẩn dần giãn ra, cậu cứ cụp mắt nhìn cô như vậy, một lúc sau, cậu nhẹ nhàng nhếch môi.

Giữa cầu thang yên tĩnh, hai người dính với nhau từ đầu đến cuối, cách một lớp quần áo dày thật dày, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương.

Trần Chuẩn cứ cười mỉm mỉm: “Làm bạn gái của người ta rồi thì đúng là khác thật, ngoan hẳn rồi.”

Nếu mà trước đây, ai mạnh người đó thắng, ai nói không lại thì thua, vốn không có vụ nhận lỗi đâu.

Hứa Tuế cũng bật cười: “Vậy em lại quay về trước nhé?”

“Không cho.”

“Em phát hiện ham muốn khống chế của anh mạnh mẽ lắm đấy.”

Trần Chuẩn nói: “Đàn ông mà.”

“Trẻ con thế.” Hứa Tuế giễu cợt cậu, đổi lại là cái ông càng chặt hơn của cậu, sắp không thở nổi đến nơi rồi, cô lại khe khẽ suýt xoa một tiếng.

Hai người cười đùa một hồi, giữa cầu thang ẩm lạng này mà Hứa Tuế lại thấy hơi nóng.

Rồi cô mới muộn màng phát hiện ra nhiệt độ không bình thường này đến từ người còn lại, mượn ánh sáng vàng nhạt để nhìn mặt Trần Chuẩn, thì thấy cậu có vẻ hơi phờ phạc.

Hứa Tuế lùi ra sau một chút, sờ lên trán cậu: “Anh sốt à?”

Trần Chuẩn nghiêng đầu né đi: “Không sao hết.”

“Uống thuốc chưa?”

Trần Chuẩn cũng đứng thẳng lên, chỉnh trang lại quần áo: “Vừa truyền nước từ bệnh viện về.”

“Anh đứng đây đợi bao lâu rồi?” Không cần nghĩ cũng biết là do hôm qua dầm tuyết mà ra, khiến cô cảm thấy hơi áy náy.

Trần Chuẩn ngẫm nghĩ: “Cũng chỉ…”

“Nhanh lên, em chở anh về nhà.” Hứa Tuế nhặt túi xách lên, kéo tay Trần Chuẩn đi ra ngoài.

Trần Chuẩn để mặc cô kéo đi: “Tài xế của bố anh đang ở bên ngoài rồi.”

“Vậy em đưa anh ra ngoài.”

Hai người dừng lại ở cửa tòa nhà.

Hôm nay thời tiết khô lạnh, gió lạnh theo đó khe cửa tràn vào.

Ánh trăng rất đẹp, qua khung cửa sổ vẫn có thể thấy được tuyết còn đọng lại trên bồn hoa.

Trần Chuẩn kéo Hứa Tuế qua một bên: “Bên ngoài gió to, em đứng ở đây đi.”

“Vậy được.”

“Anh về nhé.”

“Ừm.”

Trần Chuẩn cúi đầu nhìn cô, rồi lại sờ sờ mũi: “Em… có phải em quên gì rồi không?”

Sao mà Hứa Tuế không hiểu cậu muốn gì được, nếu đã xác định mối quan hệ, thì chẳng có gì cần phải ngượng ngùng nữa hết, huống hồ chi đối diện với Trần Chuẩn, rụt rè chỉ là việc dư thừa mà thôi, thật ra cô cũng rất thích cảm giác được ôm hôn cậu.

Trái tim nằm trong lồng ngực đang không biết đập thế nào cho đúng nhịp, Hứa Tuế chưa từng có được cảm giác thế này, cô mím môi, chậm rãi giơ tay kéo ngực áo cậu, nhón chân lên hôn cậu.

Trần Chuẩn lăn nhẹ yết hầu, mắt nhìn cô dần áp đến gần cậu, nhưng vào ngay lúc tiếp xúc, cậu lại giơ tay chặn môi cô.

Hơi thở của cậu rối loạn, cậu phải cố sức kiềm chế lại, giọng khàn khàn: “Bỏ đi, anh sợ lây cho em.”

Khoảng cách đã kéo gần lắm rồi, xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, hai người cùng chung nhịp đập và hơi thở.

Dừng lại một lúc, Hứa Tuế cũng chẳng lùi về sau, mà vẫn nhẹ chạm lên, hôn cậu qua ngón tay của cậu.

Ót Trần Chuẩn tê hết cả ra, rõ ràng là chạm vào ngón tay của cậu trước, nhưng còn khiến người ta điên cuồng hơn là việc hôn trực tiếp nữa.

Trong không gian lại xuất hiện hơi thở dồn dập giao thoa.

Rất lâu sau, nụ hôn kết thúc.

Hứa Tuế nhẹ nhàng nói: “Không sao hết, sức đề kháng của em rất tốt.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Hồn Thí Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net