Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 39
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi rời Nam Lĩnh, Hứa Tuế có đến trung tâm cứu trợ một chuyến, cô muốn thăm Đoan Ngọc, với nữa là đi thăm Thụy Thụy.

Đoan Ngọ đã có tuổi rồi, mùa đông vừa đến là nó càng không thích vận động hơn, sau khi ra đón cô mang tính tượng trưng, thì nó lại chui vào ổ không chịu ra nữa.

Ngược lại Thụy Thụy như tìm được nơi giải phóng thiên tính vậy, vừa vào ở được ngày thứ hai là nó đã cắn rớt một góc của tấm gỗ ngủ. Nó thấy Hứa Tuế đến, vừa mở cửa lồng ra là đã kích động đến nỗi đứng thắng người, vồ ra chỗ cô.

Hứa Tuế gãi lưng nó thật mạnh, lông trên người nó vừa dày vừa bóng, cơ bắp của nó săn chắc, đã không còn là chú chó nhơ nhuốc mang đôi mắt đầy tuyệt vọng ở bãi rác nữa rồi.

Hứa Tuế đứng dậy, lấy đồ chơi hình xương chó từ trong túi ra quăng xa vài mét.

Thụy Thụy lập tức quẫy đuôi chạy đi bắt, nó thấy mới lạ nên ngửi một lúc, rồi mới nhổm mông gặm chạy về.

Thật ra sinh hoạt mỗi ngày của các động vật nhỏ rất đơn giản, một món đồ chơi nhưng có thể vui vẻ một thời gian dài, chúng nó thích thể giới của loài người, và cũng đang yêu thế giới này bằng cách của riêng chúng.

Hứa Tuế nhìn nó chơi, quay đầu hỏi Tần Chuẩn: “Sau này nó cũng sẽ được nhận nuôi à?”

Trần Chuẩn gật đầu.

“Anh nỡ hả?”

“Không nỡ thì làm sao, về với gia đình mới là nơi thuộc về cuối cùng của nó.” Trần Chuẩn dừng lại: “Huống hồ chỗ ở căn cứ có hạn, nếu như chỉ nhận mà không thả, anh sợ là mình không gánh nỗi mất.”

Từ trước đến nay, chi phí vận hành trung tâm đều do Trần Chuẩn gánh vác, từ những cái lớn như chi phí điều trị bệnh tật của chúng và chi phí thuê mặt bằng, cho đến những cái nhỏ như mua thức ăn cho chúng, dụng cụ, hay những cái lặt vặt khác, tính cả thì không phải là con số nhỏ.

Ngoài những cái này ra, còn cần phải bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực. Làm công việc cứu trợ rất khó, đó là điều mà sau khi tiếp xúc Hứa Tuế mới nhận ra.

Mà việc khiến cô không ngờ được là, Trần Chuẩn hiện nay có thể kiên trì với trách nhiệm này, có thể gánh vác cho tương lai của mỗi một sinh mệnh bé nhỏ, mặc dù gia đình cậu khá giả, như lại không tiêu pha phung phí, không mặc hàng hiệu, không mê xe, suy nghĩ của cậu chính chắn, không có tính khí xốc nổi như phần lớn các thanh niên cùng tuổi, cậu đã duy trì trung tâm ra gì lắm rồi.

Đấy chính là sức hút của Trần Chuẩn khi đã trưởng thành, khiến Hứa Tuế có chút cảm giác sùng bài cậu, chỉ có điều cô luôn đặt nó trong lòng, chưa từng thể hiện ra ngoài.

Lần này Hứa Tuế đến đây, cô quyên góp khoản lương tháng cuối của mình cho trung tâm.

Ban đầu Trần Chuẩn không chịu nhận, sau đó Hứa Tuế lại lén nhét vào túi cậu.

Trần Chuẩn cảm nhận được vạt áo dưới có gì lạ, muốn cúi đầu nhìn thử.

Nhưng Hứa Tuế đã đi trước một bước ôm cánh tay cậu, đá sang chủ đề khác: “Không thấy ông cụ lần trước nhỉ.”

Lúc này hai người đang tản bộ ở hồ nước ở sau trung tâm.

Sau khi vào đông, nơi đây càng trở nên hoang liêu hơn.

Đón một cơn gió đang ập đến, Trần Chuẩn ôm cô vào lòng, lập tức sau người lại.

Dù sao cũng đi dạo bộ xung quanh đây thôi, thì đi chỗ nào mà không như nhau.

Trần Chuẩn nói: “Ông bác ấy như tiên vậy, lần sau gặp anh phải cảm ơn ông cho đàng hoàng mới được.”

“Vậy anh cảm ơn em thế nào?” Cô nhướn đuôi mày, hiếm khi gương mặt cô khi che giấu vẻ tinh nghịch.

Trần Chuẩn cũng nhếch mày.

“Cảm ơn em giúp anh thoát ế thành công.” Hứa Tuế nói.

Trần Chuẩn cúi đầu nhìn người trong lòng, đầu mũi của cô vì lạnh mà ửng đỏ cả lên, đôi môi nhàn nhạt, hơi mím nhẹ lại, khiến nó càng trở nên trơn mịn.

Trần Chuẩn dùng ngón tay cái lướt nhẹ lên môi cô: “Anh cho em cả con người anh rồi, em còn muốn gì nữa?”

Hứa Tuế vờ cười: “Em hiếm lạ gì quá.”

Nói tiếp nữa là lại sắp cãi nhau đến nơi rồi.

Ngay bờ hồ nước cứ cách mấy mét là sẽ có một cây liễu, mùa này lá cây đã rụng hết, nước đọng ở đầu ngọn liễu bị đông cứng cả rồi.

Trần Chuẩn dẫn Hứa Tuế đi đến chỗ có cây khô, nhớ lại chút chuyện, cậu nhìn cô nói: “Em khoan hẳn nói gì, miệng em là để anh hôn thôi.”

Vốn Hứa Tuế đã lạnh rồi, còn bị câu nói của cậu làm cho giật mình đến phát run, cô ngọ nguậy vài lần, muốn bỏ trốn, nhưng lại không nhịn cười nổi, cô nói: “Anh học câu này ở đâu thế?”

Trần Chuẩn rụt hai vai, không cho cô trốn: “Em không thích nghe à?”

“… Có hơi mắc ói.”

Trần Chuẩn hít mũi, nói với cô: “Có lần anh thấy Tôn Thời nó với Lâm Hiểu Hiểu như vậy, lúc đó Lâm Hiểu Hiểu kích động lắm, ôm Tôn Thời đòi hôn. Anh cứ tưởng con gái tụi em thích nghe mấy câu như vậy.”

Hứa Tuế dựa lưng vào cành cây, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu còn đang chậm rãi kể chuyện, nhưng cô lại có lúc thất thần, đang nghĩ xem khi cậu thấy những người xung quanh yêu đương thắm thiết, thì tâm trạng của cậu sẽ thế nào.

Không biết vì sao, nó cứ như có cây kim châm, nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực Hứa Tuế.

Hứa Tuế rút hai tay từ túi áo khoác phao ra, tách vạt áo khoác của cậu sang hai bên, cách lớp áo lót mỏng manh cô ôm lấy eo của cậu, eo của cậu không quá rộng, không cần dùng quá nhiều sức là đã có thể ôm được rồi.

Giọng Hứa Tuế nhẹ nhàng: “Thế nên là bây giờ anh muốn em hôn anh?”

Ánh mắt Trần Chuẩn nhìn Hứa Tuế bây giờ đã bán đứng ham muốn trong cậu, nhưng miệng thì vẫn không quên nói mấy câu thiếu đòn: “Vậy phải coi coi anh có tâm trạng không…”

Hứa Tuế không thèm nghe cậu nói nhảm, cô nhón gót, hôn cậu thật mạnh.

Trần Chuẩn lập tức im lặng, thế mà cô lại khiến đầu ngón tay cậu run cả lên.

Nhưng sao mà chịu thua cho được, bàn tay cậu vốn đang đặt trên vai cô giờ đây đưa ra sau đỡ lấy ót cô, tay còn lại siết eo cô. Cậu ôm chặt cả người cô, không để cho cô bất kỳ khoảng không nào để trốn cả.

Hứa Tuế dần thở không được, nhưng cũng không đẩy Trần Chuẩn ra được, thế là đành giở trò vén vạt áo của cậu lên, bàn tay lạnh băng ụp thẳng lên đó.

Trần Chuẩn rên nhẹ một tiếng, nhưng cậu không né.

Hứa Tuế đang được hôn, nhưng vẫn cười thành tiếng. mặc dù không phải là cơ bắp, nhưng cũng coi như là xúc cảm chân thật của da thịt, hơn nữa còn có nhiệt độ của riêng cậu, cô đã nhung nhớ nó lâu lắm rồi, bỗng dưng lại cảm thấy mình thật là thô tục.

Không lâu sau, Trần Chuẩn cảm giác phần sau eo của mình từ cực lạnh trở nên nóng hổi, cậu có phản ứng rồi, do dự một lúc, nhưng lần này cậu không cố ý né tránh nữa.

Khoảng cách giữa hai người thế này, cậu nghĩ có lẽ Hứa Tuế cũng có thể cảm nhận được.

Nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu cũng dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng Trần Chuẩn thả Hứa Tuế ra, hơi lùi ra để nhìn vào mắt cô.

Tim Hứa Tuế đập thình thịch, cô không dám nhúc nhích tùm lum: “Nhìn cái gì?”

“Sau này gia đây muốn gặp em thì làm thế nào?”

Hứa Tuế nói: “Ngày nghỉ gia có thể về, hoặc là em đến gặp gia.”

Trần Chuẩn bị chọc cười: “Không thể gặp nhau mỗi ngày.”

“Có thể video call.”

“Vậy thì không hôn được.”

“Anh có thể nghĩ đến cái khác không?” Bỗng Hứa Tuế nhớ ra, đẩy cậu ra xa: “Chuyện mình quen nhau, khoan hẳn nói với bố mẹ em.”

Trần Chuẩn lật mặt nhanh lắm, giọng cậu rõ là giảm hẳn mấy tone: “Anh không đáng để em khoe à?”

“Anh nghĩ cái gì vậy, bố mẹ luôn coi anh như con trai, sợ là bỗng nhiên vậy thì không chấp nhận được liền.”

Trần Chuẩn không vui: “Lại giở cái trò này.”

Hứa Tuế dỗ dành cậu: “Em về tiêm dự phòng cho bố mẹ đã, không lâu lắm đâu mà.”

Ngày Hứa Tuế về Thuận Thành, Trần Chuẩn đưa cô về.

Trên đường đi Hứa Tuế không nói được mấy câu, lòng cứ cảm thấy thấp thỏm, cô từ chức mà chưa bàn bạc với mẹ, về Thuận Thành ở một thời gian cũng không dám nói với bà.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng nổi cơn thịnh nộ của Hách Uyển Thanh, là Hứa Tuế đã sợ khiếp rồi.

Cả đường đi không thể nào ngồi yên được, đến dưới tòa nhà, Hứa Tuế căng da đầu lên tầng.

Chỗ ngồi ở ghế sau và cốp xe toàn là va li, Trần Chuẩn lấy trước một phần, đi theo sau lưng cô.

Giờ này Hách Uyển Thanh đang nấu cơm, nghe có tiếng ngoài cửa thế là cầm cả xẻng đi ra, lúc thấy cảnh tượng trước mặt bà đơ cả ra.

Tam Hữu lắc đuôi chạy bước nhỏ đến nịnh bà trước.

Hách Uyển Thanh không thèm nhìn nó: “Sao hai đứa lại về cùng nhau?”

Trần Chuẩn gãi gãi mày, không dám ăn nói lùng tung.

Hứa Tuế cười: “Thèm cơm mẹ nấu rồi đó.”

Hách Uyển Thanh nhìn va li dưới chân Trần Chuẩn: “Sao còn xách cả va li nữa? Chó cũng dẫn về luôn?”

Tim Hứa Tuế đập thịch: “Con về nhà một thời gian.”

Tim Hách Uyển Thanh đập thịch, giọng bà trầm hẳn đi: “Xảy ra chuyện gì? Công việc không như ý? Bị ăn hiếp à? Hay có kẻ xấu giật dây?”

“Mẹ đừng nghĩ lung tung, chỉ là con nhớ nhà, về để nghỉ ngơi một chút, tiện ở bên chăm sóc mẹ và bố.”

Hách Uyển Thanh là người nhạy bén đến cỡ nào, nên bà đã nhanh chóng đoán ra cái bà mồm to ở lầu dưới nói lần trước đã ảnh hưởng đến con gái.

Bà cố hỏi: “Từ chức rồi?”

Hứa Tuế không dám nhìn vào mắt bà, để túi lên sô pha, gật gật đầu.

Tính tình của Hách Uyển Thanh cũng dữ dằn, bà quăng xẻng lên bàn một cái bụp: “Công việc đàng hoàng mà từ chức làm gì, có phải bây giờ cánh chị cứng cáp rồi, trước khi ra quyết định gì cũng không cần bàn bạc với tôi đúng không?”

Hứa Tuế không hé răng.

“Chị định ở lại bao lâu?”

“Con chưa quyết định.”

Hách Uyển Thanh hỏi: “Nhà ở Nam Lĩnh để không đó? Tiền trả nhà tính thế nào?”

“Mẹ ơi, con có tiền tiết kiệm, con sẽ trả đúng hạn, mẹ không cần lo…”

“Tiền tiết kiệm đẻ ra tiền? Xài không hết hay sao?” Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh cao giọng, làm hai người đứng đó sợ giật mình.

Trần Chuẩn lặng lẽ xoay người, chuẩn bị xuống đồ chuyển đống va li còn lại, cậu cố hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, lúc này đứa nào mà chỏ mỏ vào là đồ ngốc, dù sao thì ở lâu thêm một giây kiểu gì cũng bị vạ lây.

Ai mà ngờ sợ gì dính đấy, cậu vừa bước đi, bỗng nhiên Hách Uyển Thanh kéo tay cậu lại: “Con đợi ở đây, chị Hứa Tuế con từ chức, con cũng biết trước đúng không?”

Trần Chuẩn: “Con…”

“Con không khuyên nó đi, còn đích thân đưa nó về nhà?”

“Bác gái, bác bớt giận đã.” Trần Chuẩn cười: “Hứa Tuế đã lớn đến vậy…”

“Lớn gì mà lớn, không phải toàn làm chuyện không biết suy nghĩ à.”

“Mẹ ơi.” Giọng cô hơi hờn dỗi, đến chắn trước mặt Trần Chuẩn: “Mẹ mắng thì mắng con gì, liên quan gì đến Trần Chuẩn.”

Hách Uyển Thanh không nói gì, ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế một lúc, rồi lại ngẩng cao hơn để nhìn Trần Chuẩn, lúc này nhìn cả hai bà chỉ cảm thấy chướng mắt.

Chuyện đã thế này, nói gì cũng vô dụng.

Không rõ là do tức giận hay là do áy náy nhiều hơn, Hách Uyển Thanh lặng lẽ thở dài, nhớ lại thịt xào ớt còn đang trong nồi, bà nhặt xẻng lên. Bà chê Hứa Tuế đứng chắn cửa bếp, lấy mu bàn tay đầy cô qua một bên.

Hứa Tuế đứng không vững, bả vai đập lên tường.

Trần Chuẩn giơ tay lén đỡ giúp cô.

Hứa Tuế nhìn theo mẹ mình đi vào trong, quay đầu lại, cô nói chuyện với Trần Chuẩn bằng khẩu hình miệng: “Qua ải rồi.”

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người, cửa phòng ngủ chính đang đóng, chắc là Hứa Khang đang nghỉ ngơi.

Trần Chuẩn đứng sau lưng cô, chồm người nói nhỏ: “Không lẽ em đến tuổi đó cũng hung dữ như vậy hả.”

Hứa Tuế chọc khuỷu tay vào ngực cậu: “Dữ hơn vậy luôn.”

Tối ngày hôm đó, Trần Chuẩn ngủ lại nhà, chuẩn bị sáng sớm mai về Nam Lĩnh.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi quây quần trò chuyện, Hứa Khang đã quen ngủ sớm, ông vệ sinh cá nhân đơn giản rồi về phòng.

Hách Uyển Thanh chăm cho ông nằm yên, khi bà đóng cửa phòng đi ra, đèn ở phòng khách đã tắt hết.

Trần Chuẩn nằm nghiêng trên ghế sô pha, tay chống đầu, một chân co lại, lòng bàn chân đặt trên ghế. Hứa Tuế ngồi ở chỗ ngoài gần chân cậu, đang lấy điều khiển ti vi để chuyển kênh.

Ánh sáng từ ti vi rọi lên mặt hai người, lập lòe sáng tối.

Hách Uyển Thanh thúc giục: “Con mau đi ngủ đi, sáng mai Trần Chuẩn còn phải dậy sớm nữa.”

Hứa Tuế nói: “Mẹ qua đây xem tivi chút đi.”

“Không xem.”

Hứa Tuế đặt điều khển ti vi xuống, đứng dậy kéo mẹ ngồi xuống cho bằng được.

Trần Chuẩn lại dựa sát vào trong, để hai người ngồi cho thoải mái.

Hứa Tuế ôm cánh tay mẹ: “Mẹ muốn xem gì?”

“Không muốn xem gì hết.” Hách Uyển Thanh chê cô phièn, rút tay né sang chỗ khác.

Hứa Tuế gãi gãi mũi, rồi lại nhích sang chỗ cạnh bà, tiếp tục kéo bà.

Lần này cô ôm chặt cứng, Hách Uyển Thanh không vùng ra được.

Giọng của Hứa Tuế vừa nhỏ vừa nhẹ: “Mẹ đừng giận nữa mà, con sai rồi.”

Hách Uyển Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chị sai gì mà sai, chị không sai, Hứa Tuế chị là người tài giỏi, sao mà làm sai cho được.”

“Mẹ cho con một phút, nghe con nói vài câu được không?” Không cho bà cơ hội từ chối, Hứa Tuế nhỏ nhẹ: “Chỉ là con muốn về ở với bố nhiều một chút,” cô im lặng một lúc, “Chắc là mẹ còn rõ tình trạng của bố hơn cả con, thân là con gái, con rất đau lòng, con càng không muốn sau này sẽ phải hối hận. Rồi sẽ có lúc… có lẽ chúng ta phải tạm biệt bố, con suy nghĩ rất lâu, lúc chia ly có thể nào không cần dùng cách thức quá mức đau thương không, thế thì nhà mình cứ ở bên nhau, sống vui vẻ qua những tháng ngày còn lại.”

“Chắc chắn là mẹ sẽ nói đến công việc, con còn trẻ mà mẹ ơi, tháng ngày kiếm ra tiền vẫn còn tiếp.” Hứa Tuế nói một mạch: “Lần này con không bàn gì với mẹ mà đã từ chức, vì khi so ra, còn cảm thấy mấy chuyện đó vốn chẳng hề quan trọng.”

Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh rơm rớm nước mắt, nhưng bóng tối đã giấu nhẹm mọi cảm xúc của bà, bà đang trải nghiệm hết các cảm xúc từ mệt mỏi, đau lòng, buồn bả, bà có cả một bụng những lời muốn nói với con gái, nhưng thời khắc này lại không nói nổi một chữ nào cả.

Hứa Tuế: “Mẹ ơi?”

“Biết rồi.”

Hứa Tuế lắc cánh tay bà, áp mặt lên vai bà: “Mẹ còn giận con không?”

“Mẹ giận cái gì đâu.”

“Vậy mẹ nói đi.”

“Nói gì?”

“Nói là mẹ không giận nữa.”

Hách Uyển Thanh mạnh miệng, nhưng giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn rồi: “Mai đi ngủ đi, lớn biết bao rồi mà còn làm khổ người ta.”

Trần Chuẩn nghe mẹ con hai người nói chuyện, từ đầu đến cuối không nói thêm câu nào, chỉ gối đầu lên tay, mắt không rời khỏi Hứa Tuế. Những động tác nhỏ của cô, giọng điệu khi cô mở lời dỗ dành, đều khiến tim cậu nhũn như bùn.

Cậu cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì từ nhỏ đến lớn, mỗi một mặt của Hứa Tuế cậu đề thấy cả rồi, cho dù là thích cười, nói nhiều hay là dã man, ấm áp, hoặc là khi nhõng nhẽo ăn nói nhỏ nhẹ như bây giờ.

Hách Uyển Thanh tắt ti vi, đuổi cô về phòng.

Lần này phòng khách tối đen hoàn toàn, phải đợi một lúc sau, ánh trăng trước giường mới rọi vào.

Trần Chuẩn yên lặng nằm đó, lắng nghe thật kỹ từng chút động tĩnh nhỏ nhặt trong phòng Hứa Tuế, cậu gửi một tin nhắn weixin cho cô: “Khi nào em mới nhõng nhẽo với anh?

Mấy phút sau, điện thoại vang lên, trong phòng ngủ cô có tia sáng yếu ớt.

Trần Chuẩn cong mô cười, tiếp tục gối đầu lên tay nhìn vào phòng cô.

Không lâu sau, điện thoại trước ngực cậu run lên.

Hứa Tuế trả lời: Anh trai ngủ ngon.

Xoạt một tiếng, lông tơ trên người cậu dựng hết cả lên.

Cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn xông vào phòng cô, cậu nhìn chằm chằm màn hình suốt hai phút, quay đầu ra cửa sổ tìm ảnh anh trăng và thầm thế rằng, hai chữ đó, rồi sẽ có một ngày bắt cô phải nói trước mặt cậu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bất Nhị Đại Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net