Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 42
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay lúc này Hách Uyển Thanh lại gọi điện thoại đến.

Bầu không khí mà hai người vừa tạo nên đã bị tiếng chuông điện thoại đánh tan thành mây khói.

Trần Chuẩn nghiêng đầu, yết hầu cuộn lên xuống.

Hứa Tuế muốn mình ngồi cho đàng hoàng để nghe điện thoại, vùng vằng mấy câí, bàn tay đặt ở eo cô lại ôm chặt hơn.

Trần Chuẩn nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích nữa, cứ nghe vậy đi.”

Hứa Tuế chỉ đành ngồi trong lòng cậu nghe điện thoại.

Hách Uyển Thanh vừa thấy nhận điện thoại là nói: “Dắt chó đi đâu luôn rồi? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

Lúc này thì đầu óc Hứa Tuế lại nhạy hơn rồi: “Ở ngay ngoài khu nhà thôi, không đi xa. Con gặp một chú chó hoang, thấy thích lắm, nên đi siêu thị mua ít xúc xích cho nó ăn.”

“Chó thế nào?”

Hứa Tuế lén nhìn Trần Chuẩn: “Một chú chó to.”

Trần Chuẩn chậm chạp nhận ra, cậu bóp tay như đang phạt cô, thấy biểu cảm khuôn mặt cô trở nên phong phú vô cùng, ở trong lòng cậu cong eo trốn bên này né bên kia.

Một tay cậu ôm sau lưng cô, tay còn lại đưa vào trong áo khoác, rồi dùng bàn tay đo một lúc, ách một lớp áo mỏng, cậu phát hiện eo cô chỉ nhỏ chút thế này, vừa đủ độ rộng của phần hõm tay cậu, có vẻ bóp rất đã.

Cho phép bản thân nghĩ bậy hai giây, cậu di chuyển sự tập trung.

Rồi lại nghe Hứa Tuế miêu tả: “Hay nhe răng, nhìn có vẻ tính hơi không ổn, nhưng chịu cho người khác dỗ, vuốt lông một hồi là ngoan lắm.”

Trần Chuẩn cụp mặt, miệng cười nhìn cô, mặc cho cô vui đùa.

Hách Uyển Thanh nói: “Vậy còn không chịu mau đi về, cắn cho rồi thì còn phải đi tiêm ngừa dại.”

Điện thoại mở to, Trần Chuẩn nghe được câu này, đúng lúc mẹ vợ tương lai đang nhắc nhở cậu.

Cổ của cô ở ngay trước mắt cậu, Trần Chuẩn cúi đầu, cắn một phát vào ngay chỗ bên hông cổ cô, cắn mạnh thì không nỡ, cậu chỉ hơi ngậm một chút, không để ý lại trồng thêm một quả dâu tây cho cô.

Hứa Tuế hít một hơi, cảm giác tê dại lan từ xương cùng đến sau não cô.

Hách Uyển Thanh ở đầu bên kia căng thẳng: “Làm sao thế? Bị chó cắn rồi à?”

Hứa Tuế níu lấy áo Trần Chuẩn, cậu vẫn chưa nhả ra, cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Không có, bị vấp cục đá.”

“Con về đây nhanh lên đi, con gái con đứa, đêm hôm còn đang ở ngoài đường.”

“Con biết rồi, con chỉ…”

Còn chưa nói hết câu, Hách Uyển Thanh nói cúp là cúp.

Trần Chuẩn hơi quá đáng, Hứa Tuế vuốt mái tóc hơi cứng nhưng lại mượt mà của cậu, giọng hơi run: “Em phải về thật rồi.”

“Ừm.”

“Đứng lên mau.”

“Ừm.”

Cậu chỉ đáp lời, nhưng cả một hồi lâu vẫn không chịu đứng dậy.

Hứa Tuế cắn môi, không thể không ngẩng đầu nhìn, mắt hơi híp lại, tầm mắt lúc thì rõ lúc lại trở nên mơ hồ.

Cô nhìn những ngôi sao điểm tô trên bầu trời rộng lớn mà xa xôi, một chấm, hai chấm, ba chấm, năm chấm,…

Khi cô lung tung đếm hết rồi, Trần Chuẩn mới nổi lòng tốt bỏ qua cho cô.

 Hứa Tuế choáng váng đứng dậy, giơ Tam Hữu lên đưa cho cậu, cúi đầu chỉnh trang lại cổ áo.

Vốn Tam Hữu đang ngủ ngon lắm, bị cô quăng di mà mặt mày ngơ ngác.

Trần Chuẩn vuốt ve nhét nó vào trong người, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế bận rộn, cũng không quên bình luận thêm một câu: “Eo của em nhỏ thật, nhưng cũng không thiếu thịt.”

Mặc dù Hứa Tuế ốm, nhưng không có cảm giác khô khốc.

Vào cái lần của ba năm trước, Trần Chuẩn đã lén quan sát cơ thể của cô, xương cô nhỏ, eo thon, hông nở, đùi có thịt, cổ chân thon thả…

Nói chung lại là, cả người cô nhấp nhô rõ ràng. Là kiểu mà cậu rất thích.

Đại não của Hứa Tuế đã hồi phục để vận hành bình thường, nói: “Không có được chê bạn gái béo hay là nói mấy câu yêu cầu giảm cân vô lý đâu đấy.”

“Không sao hết, có thịt dễ nựng.”

“Cục bột dễ nựng hơn đó.”

Trần Chuẩn nói: “Sao mà giống được, cục bột đâu có biết kêu đau.”

Cũng chẳng biết Hứa Tuế nghĩ cái gì, thầm mắng cậu biến thái, quay đầu lườm cậu một cái.

Trần Chuần ngồi nhìn cô: “Em trừng mắt nữa thử coi.”

“Đi về mau.” Cô kéo cậu dậy.

Trần Chuẩn im mất vài giây, bỗng thở dài một hơi, thật ra cậu cũng không mặc nhiều, hai chân gần như lạnh buốt cả rồi.

Cậu níu tay Hứa Tuế để đứng lên, ra sức giậm chân: “Thiên thời địa lợi nhân hòa, gia đây chẳng có cái nào.”

Hứa Tuế lặng lẽ cười, không trả lời, kéo cậu đi ra đường lộ.

Chòng ghẹo nhau như vậy, lại làm tốn hết kha khá thời gian, hai người chạy về khu nhà của công nhân đường sắt.

Tạm biệt nhau dưới cửa tòa nhà.

Hứa Tuế nói: “Ngày mai đừng về nữa nhé, đi mất cả bốn giờ đồng hồ, ai mà chịu cho nổi.”

Trần Chuẩn chỉ nói: “Đi vào đi.”

Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, giúp cậu kéo khóa áo lên cao, nhón trần, hôn lên cằm cậu.

Lúc sắp rời ra, cô nhẹ nhàng nói: “Cuối tháng em về Nam Lĩnh, “thiên thời địa lợi nhân hòa” rồi sẽ có thôi.”

Sự gần gũi và giọng điệu khi nói chuyện của cô vào ngay lúc này khiến Trần Chuẩn có hơi không chịu nổi, cậu cúi đầu, đôi mắt của cậu như đang ngậm sương, dường như chỉ cần chớp nhẹ một cái, thì nó sẽ rơi vào đáy lòng cậu.

Hôm nay Trần Chuẩn có xem lịch rồi, từ giờ đến cuối tháng còn tám ngày nữa.

“Đi vào đi.” Cậu giơ tay vuốt tóc cô: “Ai đâu mà ngày nào cũng nghĩ chuyện đó.”

“Vậy được thôi, coi như em chưa nói đi.” Hứa Tuế lập tức nói.

Trần Chuẩn: “…”

Sang ngày hôm sau Trần Chuẩn vẫn muốn về, nếu như việc xong sớm, mà bên phía trung tâm cũng không có việc gì, không chạy lên cao tốc hai chuyến thì cứ như thiếu thốn gì vậy.

Nhưng chiều đến, cậu nhận được tin nhắn của Hứa Tuế gửi đến, nói Hứa Khang phải nhập viện rồi, bảo cậu tối nay ở yên ở Nam Lĩnh đi, đừng có về.

Trần Chuẩn lập tức gọi điện thoại cho cô, có lẽ là cô đang bận, nên không bắt máy.

Tầm khoảng năm giờ, Hứa Tuế sắp xếp xong xuôi cho Hứa Khang, thì đến nhà ăn mua cơm, lo cho ông ăn xong trước, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi mới có thời gian xem điện thoại.

Cô trả lời Trần Chuẩn, nói hai chân của bố sưng lắm, sáng nay lúc xét nghiệm các chỉ số không tốt, bác sĩ yêu cầu nhập viện, để điều chỉnh cả cơ thể ông một cách hệ thống.

Mỗi năm Hứa Khang đều phải nhập viện vài lần, đã trở thành việc bình thường rồi, chỉ là trước đây do Hách Uyển Thanh chăm lo hết, bây giờ đổi thành Hứa Tuế.

Điện thoại rung lên một tiếng, Trần Chuẩn bảo cuối tuần sẽ về thế cho cô.

Hứa Tuế gõ hai chữ “không cần” lên điện thoại, ngón tay dời sang phím gửi, dừng tầm mấy giây, rồi lại xóa, đổi thành “được” rồi gửi đi.

Hứa Tuế đặt điện thoại xuống, húp vài ngụm canh rong biển nấu trứng, cơm bệnh viện thanh đạm, vốn đã đói lắm rồi, lúc này càng ăn vào dạ dày thì càng khó chịu.

Thế nên cô chỉ ăn hết canh, cơm với đồ ăn thì không động tí nào.

Buổi tối đầu tiên ở lại bệnh viện, Hứa Tuế ngủ không ngon.

Phòng bệnh có bốn gian, ông bác giường bên cạnh ngáy như hát, tone cao tone thấp có đủ cả.

Cô nằm trên ghế sô pha, nhẹ nhàng lật người.

Hứa Khang nói nhỏ: “Tuê Tuế?”

Hứa Tuế lập tức ngồi dậy, tựa sát vào giường bệnh: “Bố ơi, có chỗ nào không thoải mái ạ?”

“Không bình thường cả.”

Hứa Tuế hiểu rồi, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nhạc mệt rồi à?”

Hứa Khang mím môi cười, giơ tay vuốt tóc Hứa Tuế, một lúc sau, ông lại nắm lấy tay cô: “Con gái bố vất vả rồi.”

“Nói gì thế, con ở với bố là hạnh phúc lắm đấy.”

“Đừng có dỗ bố.”

Tay của bố vừa khô ráo lại vừa ấm áp, bây giờ Hứa Tuế cảm thấy đủ đầy lắm, cô nói mình hạnh phúc cũng không phải là đang nói dối, ít nhất là còn chưa mất đi, hơi ấm mà cô thân thuộc vẫn còn tồn tại đầy chân thật.

Hứa Tuế áp sát mặt đến: “Không hề dỗ đâu, nhớ lại khi nhỏ có một lần con bị sốt cao, lúc đó con khó chịu vô cùng, con mong mẹ có thể ôm con biết bao, nhưng mẹ không chịu, nói con nhõng nhẽo quá. Sau đó bố ôm con để truyền nước, con còn nhớ túi nước âm được lót dưới tay, là do bố lấy bịnh đựng dịch truyền đổ đầy nươc nóng vào.”

Hứa Khang cũng nhớ lại: “Bố còn nhớ.”

“Lúc đó bố chăm soc cho con, con đã cảm thấy rất hạnh phúc.” Dù sao Hách Uyển Thanh cũng chẳng nghe thấy, Hứa Tuế muốn dỗ bố vui một chút: “Bố tốt hơn mẹ nhiều kìa, từ nhỏ đến lớn, con thích bố hơn mẹ nhiều.”

Hứa Khang cười không khép miệng: “Ngày mai mẹ con đến, con còn dám nói thế không?”

Hứa Tuế hèn liền: “Bí mật của mình thôi, không được nói với mẹ.”

Dỗ bố ngủ xong, Hứa Tuế chẳng còn buồn ngủ nữa.

Cô mặc áo khoác phao rồi lấy điện thoại, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng bệnh.

Đi từ phòng bệnh đến phòng khám ở tầng một, bên đó có cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, bây giờ đang là mười giờ đêm, bên trong chẳng có mấy người lui tới.

Hứa Tuế đi vào lượn một vòng, thấy sandwich sốt mayonaise mà lần trước Lâm Hiểu Hiểu mua cho cô, cô lơ đễnh một lúc, lúc đó cô và Trần Chuẩn vừa xây dựng lại mối quan hệ, tính ra thì, hóa ra đã qua cả nửa năm hơn rồi.

Hứa Tuế mua một cái sandwich và một ly mỳ, úp mì xong thì đi ra sảnh, tìm ghế ở trong góc để ngồi.

Đã đến đêm rồi, đèn trên đỉnh đầu đã có vài ngọn được tắt, bảng đèn điện dối diện vẫn đang chạy chữ màu đỏ chói mắt trên màn hình, cô ngồi xa đó quá, nên nhìn không rõ.

Hứa Tuế mở túi bánh sandwich, cắn một cái, ăn uống ở tình huống thế này đối với cô mà nói là lần đầu tiên đấy.

Bỗng nhiên cô nhớ lại vài chuyện xưa, năm đó cô thi đại học, vào cái đêm mà bỏ nhà ra đi với Trần Chuẩn, giữa đường họ xuống xe, rồi bắt chuyến khác về lại Thuận Thành, lúc ra khỏi trạm đã là một giờ sáng.

Họ gọi cho bố mẹ ở ngay sạp báo ngoài nhà ga, mười phút sau, ba phụ huynh gấp gáp chạy đến.

Hách Uyến Thanh vọt lên vả vào canh tay Hứa Tuế, la lớn lên: “Hai đứa con phải muốn làm người ta lo chết không, suýt nữa là báo cảnh sát rồi, một đứa chuẩn bị thi lên cấp ba, một đứa thì chuẩn bị thi đại học, chán sống rồi phải không.”

Hứa Tuế cúi đầu không nói gì.

Hách Uyển Thanh lại muốn đánh cô, lúc bà giơ cánh tay lên, thì Trần Chuẩn đã kéo lấy Hứa Tuế, một mình cậu chắn ở trước, lần này đánh trúng vào lưng cậu.

Đúng ngay chỗ đó đang bị thương, Trần Chuẩn lặng lẽ cắn chặt răng: “Bác gái ơi, không trách Hứa Tuế, là do cháu không ngoan.”

Trần Chí Viễn chỉ vào mũi Trần Chuẩn, tức đến nỗi phát run: “Mày không muốn sống cho đàng hoàng thì cút ngay, đừng có mà lôi kéo Hứa Tuế.”

Hứa Khang đi đến bảo vệ hai đứa nhỏ, nhìn thấy đầu cổ hai đứa bụi đất mặt mày cả người thì lại bị thương, thế là nói khoan tạm gác những chuyện khác sang một bên, mau đưa đến bệnh viện kiểm tra xem vết thương thế nào.

Lúc đó họ cũng đến bệnh viện này, phòng cấp cứu ở ngay kế bên phòng khám, sảnh tầng một thông với nhau, ghế ngồi đợi bày xung quanh còn là ghế cứng làm bằng thép không gỉ, đối diện cũng không có cửa hàng tiện lợi.

Hứa Tuế cầm sandwich, nhìn sang góc trái đằng sau, hình như lúc đó hai người ngồi ở góc dưới góc bên kia để đợi.

Trên eo Trần Chuẩn có một vết hương chừng ba centimet, đợi sau khi Trần Chí Viễn đóng phí xong, thì phải lên lầu để may lại.

Hứa Tuế nhíu màu hỏi cậu: “Cậu bị thương nặng như vậy, sao khi nảy không nói với tôi?”

Trần Chuẩn lại hỏi: “Chị còn tự tin đi thi không?”

Không còn nơm nớp lo sợ vì chuyện của cậu nữa, ngược lại Hứa Tuế đã yên tâm rồi. Không biết vì sao mà tâm trạng cô lại tốt cực kỳ, những ngày tháng hục hặc với Trần Chuẩn cứ như tấm mạng nhện càng ngày càng được giăng to, bây giờ có một cơn gió thổi đến, cuối cùng cũng thổi tan nát tấm mạng nhện này.

Hứa Tuế trước giờ không giỏi để biểu đạt tâm trạng của mình, lạnh lùng nói: “Cậu lo cho mình trước đi đã.”

Hứa Khang đã đứng trước cửa gọi cô rồi, cách giờ thi buổi sáng còn chưa đến bảy tiếng đồng hồ, cô phải về ngủ bù gấp.

Hứa Tuế đứng dậy: “Đi đây.”

Chưa đi được bao xa, Trần Chuẩn gọi cô lại.

Hứa Tuế quay đầu.

Trần Chuẩn yên tĩnh ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô: “Chị ráng thi cho tốt, không thì những gì tôi thiếu chị, cả đời này cũng trả không hết.”

Hứa Tuế nhếch mày: “Vậy kiếp sau trả tiếp.”

Cô nói xong câu đó, thì rời đi đầy nhẹ nhàng.

Hứa Tuế chưa từng hỏi mình xem liệu có đáng không, thậm chí chưa từng nghĩ kỹ, từ đầu đến cuối cô thật sự coi Trần Chuẩn như người nhà của mình, hay là cố gắng trở thành người nhà.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra khoảng cách giữa hai người đúng là có xa, nế như là loại sau, vậy thì tất cả những cái gọi là “tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ” đều đã có thể phát hiện từ khoảnh khắc nào đó rồi.

Hứa Tuế nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm xúc vẫn khó mà đoán được, dứt khoát không thèm nhớ đến chuyện cũ nữa.

Bánh sandwich trong tay còn dư lại một nửa, cô mở camera trong weixin lên, điều chỉnh ống kính để chụp hình, rồi chèn thêm chữ: Sao mà trên thế giới lại có món ngon thé này.

Ba mươi giây sau, cô nhận được cái like đầu tiên.

Trần Chuẩn vẫn chưa ngủ.

Không lâu sau, Lâm Hiểu Hiểu bình luận dưới: Chị Hứa Tuế ơi chị có biết không, sandwich này có một cái tên đặc biệt đó, gọi là “Anh nhớ em lắm, nhưng anh vẫn phải kiềm chế, chỉ dám lặng lẽ vuốt ve gương mặt em trong lúc em ngủ”.

Hứa Tuế không hiểu lắm, vừa muốn hỏi lại, thì đã thấy Trần Chuẩn trả lời bình luận: Lâm Hiểu Hiểu, cậu đừng có gợi đòn.

Lâm Hiểu Hiểu: Cậu dám đánh con gái?

Trần Chuẩn: Tôn Thời chịu thay.

Lâm Hiểu Hiểu: Cậu dám!

Trần Chuẩn: Đi chỗ khác cho mát trời.

Hứa Tuế xem một hồi, nhưng chẳng hiểu hai người đang cãi nhau cái gì.

Lúc này Trần Chuẩn gửi tin nhắn weixin đến, cô bấm vào xem, cậu không hỏi cô sao trễ thế này mới ăn, cũng không giục cô mau đi ngủ, mà chỉ nói mình vẫn đang thức chơi game, nếu cô muốn tìm người trò chuyện thì lúc nào cũng có cậu ở đây.

Hứa Tuế cong môi, trả lời lại là “được”, rồi tắt điện thoại, chậm rãi ăn cho xong.

Ở bệnh viện chăm hết ba ngày, sáng ngày thứ bảy, Trần Chuẩn đến thay cho Hứa Tuế.

Hai người gặp nhau được một lúc ngắn ngủi, nói được vài câu là lại tạm biệt.

Hứa Tuế về nhà ngâm nước nóng, ngủ một giấc cho đã, ngày hôm sau Hách Uyển Thanh đến bệnh viện trước, đợi Hứa Tuế đến, Trần Chuẩn đã đi mất rồi.

Hứa Khang ở bệnh viện nửa tháng, may thay bác sĩ nói lần này ông điều dưỡng khá tốt, các chỉ số đều đã trở về trong phạm vi quy định, tiếp sau đây phải nghiêm túc khống chế lượng nước nạp vào mỗi ngày, để tránh ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm tách máu.

Lòng Hứa Tuế coi như đã được an ủi không ít, tối đó ăn cơm tắm rửa xong, cô ngồi vào bàn vừa muốn xe chút tài liệu, mắt nhìn sang quyển lịch kiểu cũ đang treo trên tường, bỗng nhiên hứa ra lời hẹn cho ngày “thiên thời địa lợi nhân hòa” với Trần Chuẩn, không biết đã qua hơn một tuần từ bao giờ rồi.

Hứa Tuế cắn môi, đã mấy ngày rồi hai người không gặp nhau, thật ra cô cũng rất nhớ cậu.

Cô lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Trần Chuẩn, chuẩn bị thực hiện lời hứa: Tối mai anh có thời gian không, em muốn về Nam Lĩnh một chuyến.

Cậu gần như trả lời ngay lập tức: Giờ anh đang trên đường.

Hứa Tuế giật mình, gõ chữ rất nhanh: Đi đâu?

Trần Chuẩn: Về Thuận Thành.

Không biết vì sao mà Hứa Tuế căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô nhìn ba chữ đó mất mấy giây, rồi hỏi: Còn bao lâu nữa?

Lần này Trần Chuẩn gửi tin nhắn thoại đến: “Mười phút nữa xuống dưới.”

Đầu bên kia hết sức yên tĩnh, giọng điệu của cậu trầm thấp, còn mang theo cả giọng ra lệnh nữa.

Hứa Tuế dựa vào lưng ghê, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cô cầm ly nước ấm vừa rót lên, một hơi cạn sạch.

Lúc này kim đồng hồ chỉ tám giờ, Hách Uyển Thanh coi được nửa tập phim là bắt đầu gà gật, bà lấy điều khiển tắt tivi, mơ mơ màng màng đi về phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này, bỗng nhiên cửa phòng Hứa Tuế bị đẩy ra, cô vẫn mặc đồ ngủ và áo khoác phao, bước chân cô gấp gáp, đi đến nhà vệ sinh để lấy dây xích.

Hách Uyển Thanh chống lên cửa, quay đầu nhìn cô: “Đi đâu đấy?”

“Dắt chó đi dạo.” Hứa Tuế có sao cho giọng nhẹ nhàng thoải mái.

Hách Uyển Thanh ngáp dài: “Đã trễ lắm rồi, đi nhanh rồi về.”

“Vâng.”

“Tiện tay tắt đèn, để lại một ngọn thôi.”

“Vâng.”

Hứa Tuế đi ra ngoài, chỉ để lại một căn phòng u ám.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Niệm Tiên Quyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net