Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 5
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xe của Trần Chuẩn là chiếc xe máy nhỏ.

Khi Hứa Tuế lái xe ra khỏi hầm đỗ xe, đúng lúc hai người đi ngang qua trước mặt.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy hai người họ, quay đầu vẫy vẫy tay. Tay còn lại của cô thì đặt trên vai Trần Chuẩn, trên mặt là nụ cười tươi tắn, trong làn gió nhẹ đuôi tóc dài dài của cô vẽ một đường xinh đẹp, cả người đều trẻ trung và xán lạn.

Còn người ở phía trước cô gái thì từ đầu đến cuối chẳng quay đầu, ánh mắt chuyên chú, biểu cảm khá ngầu, đôi chân dài đáng thương đặt trên bệ xe, hơi cong lưng, vóc dáng cao to và chiếc xe máy nhỏ bé có cảm giác đối lập cực mạnh, nhưng lại có chút đáng yêu.

Hứa Tuế không tự chủ được mà nở nụ cười.

Hà Tấn: “Làm sao?”

Hứa Tuế phản ứng lại: “Không sao.”

“Khi nảy em chẳng nói gì mấy.”

Hứa Tuế nâng cửa sổ xe, mở điều hòa: “Không thân thiết mấy.”

Những chuyện trước đây với Trần Chuẩn không cố ý giấu diếm Hà Tấn, chỉ là bản thân cô không muốn nhớ đến. Làm đà điểu quen rồi*, cô đã đem cả câu chuyện hoang đường đó và cái đầu này vùi xuống đất từ lâu rồi.

*Đà điểu có thói quen vùi đầu vào đất.

Hứa Tuế đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng chẳng nhớ được mấy chuyện. Có một khoảng thời gian dài cô đã liệt mình vào hàng ngũ gái đểu, khi nghĩ mọi chuyện sắp rơi vào quên lãng rồi, thì cậu lại xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ chẳng đề phòng được.

Hứa Tuế im lặng một lúc, “Đưa anh về nhà xong thì em về trước đây, đúng lúc nhớ ra còn có việc…”

“Chỉ tốn thời gian ăn bữa cơm, chẳng gấp gáp làm gì.”

“Em…”

“Gần đây em kỳ lạ lắm đó.” Hà Tấn ghẹo cô: “Nhà anh có ma à?”

Hứa Tuế liếc anh một cái nhẹ.

Hà Tấn đưa tay qua vỗ vỗ đùi Hứa Tuế, giọng anh ấm áp: “Chuyện đã hứa rồi, em mà đi thì sợ là không thỏa đáng. Cơm thì vẫn phải ăn mà, công việc thì cứ để sau, nếu không người ta sẽ cho rằng cấp trên như anh khắt khe với nhân viên.”

Hứa Tuế cười không nổi, cũng không tiện từ chối nữa.

Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu đi đường tắt về khu nhà trước, dừng xe xong, nhấc túi đồ đã mua lên tầng.

Lấy chìa khóa mở cửa, thế mà chú chó đốm Cát Tường không ra nghênh đón.

Trần Chuẩn đứng im không nhúc nhích: “Cát Tường?”

Nửa phút sau, Tiểu Cát Tường mới chui ra khỏi gầm bàn, cụp đầu dựng đuôi, lê từng bước lại gần chỗ cậu để thăm dò.

Cậu vẫn không chú ý mà để lộ chút ý cười và sự ấm áp trên gương mặt, lấy một miếng đồ khô làm quà khích lệ. Trong đôi mắt chú cún hiện vẻ hăm hở, cái đuôi lắc lư, chú chó chầm chậm bước qua dưới sự cổ vũ của Trần Chuẩn, chỉ hơi hé miệng, cẩn thậm ngậm miếng đồ khô trong miệng, cứ như là sợ gặm phải chủ mình.

Cái kiểu cẩn thận hiểu chuyện thế này, sao mà cái kẻ ngược đãi lại nỡ ra tay thế.

Đợi Cát Tường ăn xong, Trần Chuẩn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu đối xử với chó dịu dàng hơn với con người nhiều.

Trong túi đồ thì bia, nước khoáng và mì gói là của Trần Chuẩn, còn lại là của Lâm Hiểu Hiểu mua cho Tôn Thời. Thỉnh thoảng cô cũng qua bên đây, cũng chỉ là ăn bữa cơm chơi một ván game với họ, rất ít khi ngủ lại.

Cô xếp hết đồ của hai cậu trai vào tủ lạnh, “Mấy hôm nay Cát Tường có tốt hơn chút nào chưa?”

Trần Chuẩn chỉ lười nhác ừm một tiếng.

Hiểu Hiểu quay đầu, thấy cậu ôm chó dựa trên sô pha, gác một chân, khuỷu chân đặt trên đầu gối chân còn lại, cúi đầu, cả người ủ rủ.

“Cứ như sắp chết đến nơi.” Hiểu Hiểu nhếch khóe miệng, chế giễu cậu một cách ghét bỏ, rồi vào nhà vệ sinh vắt khăn lông lau mặt.

Cô đi ra đưa cậu một chai nước khoáng, rồi ôm Cát Tường qua, vuốt ve cái tai bị cắt cụt của nó: “Vẫn còn cảnh giác lắm này.”

Trần Chuẩn: “Ừa.”

Hiểu Hiểu hỏi: “Lần nhận nuôi tiếp đây định khi nào?”

Cô cùng lớp đại học với Trần Chuẩn, sau một lần tình cờ có cơ hội biết cậu làm cứu trợ động vật, thì đã gia nhập tổ chức. Gần như là bên cạnh Trần Chuẩn không có bạn giới tính nữ, Lâm Hiểu Hiểu đã là ngoại lệ rồi. Hai người không xẹt ra tia lửa nào, nói cho chính xác, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy Trần Chuẩn không có hứng thú với con gái, vô cùng hoài nghi việc cậu bị thiếu sót về phương diện nào đó hoặc là xu hướng tính dục không được bình thường, mà ngày nào cô cũng đi học huấn luyện với đám con trai trong lớp, nên tính cũng như cả đám con trai, vốn Trần Chuẩn cũng chẳng coi cô là con gái.

Sau đó có một hôm, Lâm Hiểu Hiểu và bác sỹ Tôn Thời ở bệnh viện mà họ hợp tác yêu nhau, Trần Chuẩn phản ứng vô cùng chậm, hoàn toàn không biết được hai người họ “cấu kết” quen nhau từ khi nào.

Trần Chuẩn nói: “Địa điểm vẫn chưa bàn xong nữa.”

“Vẫn ở ngoài trung tâm thương mại Hằng Hưng à?”

“Đúng rồi.” Trần Chuẩn đứng dậy: “Chút nữa có qua nhà sát vách ăn cơm không?”

Lâm Hiểu Hiểu vốn nghĩ mua đồ xong là về, nhưng mà đã có người mời, nói không chừng ăn cơm xong là Tôn Thời về rồi, còn có thể gặp nhau nữa.

“Đi chứ.” Cô nói.

Trần Chuẩn không quan tâm đến cô nữa, xách ba lô đi vào phòng.

 Anh vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay bộ đồ khác rồi đi ra.

Lầm Hiểu Hiểu vươn cổ hít hà trong không khí: “Cậu xịt nước hoa hả?”

Trần Chuẩn không quan tâm, ngồi xổm trước tủ để chọn giày: “Đôi nào đẹp?”

Đều là giày bóng rổ, một đôi trắng, một đôi màu vàng đen.

Hiểu Hiểu nói: “Đôi bên trái.”

Trần Chuẩn chọn đôi còn lại.

“… Bị bệnh gì thế, hỏi tớ làm gì.” Lâm Hiểu Hiểu trợn trắng mắt: “Qua nhà người ta không phải cởi dép à, ai mà nhìn cậu.”

Đến giờ hẹn, quả nhiên là Lâm Hiểu Hiểu mang dép lào qua thật.

Hứa Tuế ra mở cửa.

Hiểu Hiểu đưa cho cô chai rượu vang, giọng nói vui vẻ: “Chị Hứa Tuế, làm phiền rồi.”

Hứa Tuế cười nói: “Khách sáo rồi, mời vào.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt cô cứ thế, không hề ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn.

Không phải là lạnh nhạt, chỉ là kháng cự một cách gượng gạo. Trần Chuẩn hiểu cô quá rồi.

Trần Chuẩn nhìn mạch máu nhỏ mảnh trên mí mắt và cặp mi mỏng dài của cô. Cô tẩy trang rồi, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, tình trạng da của cô rất tốt, những đốm tàn nhang bên mắt trái của cô là thứ mà cậu quen thuộc.

Hà Tấn bước ra chào hỏi, sau khi bảo họ cứ thoải mái thì quay vào nhà bếp.

Có Lâm Hiểu Hiểu ở đây, không bao giờ sợ bầu không khí ngượng ngùng.

Cô nàng thuộc kiểu mới gặp đã thân, đi đến đâu cũng như nhà mình, mà miệng còn ngọt cực kỳ, rõ ràng là những lời nịnh hót những vẫn nói khiến người ta thoải mái vô cùng. Sau khi khen ngợi thiết kế bố trí của cả căn nhà, cô nàng đi theo Hứa Tuế vào nhà bếp, phụ giúp này nọ.

Một mình Trần Chuẩn ngồi ở phòng khách, để ý để túi xách nằm ở góc sô pha của cô, màu trà sữa, là kiểu đơn giản khiêm tốn; bên cạnh là điện thoại, mặt điện thoại màu xanh đậm ánh quang, không dùng ốp lưng; trên góc bàn có một chùm chìa khóa, chìa khóa nhà và chìa khóa xe ở trên đó hết, còn có móc khóa quà tặng của Starbuck.

Trần Chuẩn lặng lẽ nhìn một lúc, mới nhìn sang chỗ khác.

Không chờ quá lâu, cơm tối bốn món mặn một món canh.

Chỉ mỗi món canh sườn hầm củ sen mà Lâm Hiểu Hiểu đã ăn hết hai bát, củ sen được hầm đã mềm dẻo rồi, nước canh đậm đà vừa phải.

Hiểu Hiểu rất hâm mộ: “Chị Hứa Tuế có lộc ăn thật đó, kiếm được một người bạn trai biết nấu ăn vẫn luôn là ước mơ của em, chỉ tiếc là…” Cô nàng thở dài một hơi đầy khoa trương.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn, cười nói: “Bạn trai em cũng được đó chứ.”

Cách giao tiếp giữa Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu thế này đã tập mãi thành quen rồi, cho nên trước giờ chẳng nói rõ ràng minh bạch mối quan hệ giữa hai người họ.

Chuyện thế này người có mắt nhìn thì đều hiểu được cả, nên họ không hỏi nhiều, nhưng khó tránh dẫn đến hiểu lầm.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy có chỗ nào sai sai, sau đó lại nghĩ, có lẽ là hàng xóm với nhau cả, họ đã từng gặp Tôn Thời rồi.

Mà Trần Chuẩn thì đang lúc mất tập trung chỉ cúi đầu ăn cơm, không hề phát giác.

Hà Tấn quay đầu nói: “Tuế Tuế em có biết không, Trần Chuẩn đang làm bên cứu trợ động vật, lúc anh nghe nói thì bất ngờ lắm, thanh niên bây giờ có thể bỏ qua lợi ích, chuyên tâm làm chuyện công ích là việc hết sức hiếm thấy.”

Một tiếng “Tuế Tuế” làm Trần Chuẩn nghe mà ngứa tai, bữa cơm này ăn chẳng có mùi vị gì, qua đây để mà chịu tội mà.

Trần Chuẩn đặt đũa xuống, cười hừ một tiếng thật nhẹ, không nói gì. Cậu vẫn hi vọng trọng điểm mà mọi người chú ý không phải là ở việc cứu trợ, mà là con người cậu. Những lời khen ngợi đó phù phiếm quá, cậu chẳng cần, cũng không muốn nhắc nhiều.

Nhưng mà…

Bỗng nhiên Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, có hơi bất ngờ: “Cứu trợ động vật?”

Từ lúc gặp lại đến nay đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với cậu.

Trần Chuẩn ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô, trả lời một cách nghiêm túc: “Đúng vậy, Trung tâm cứu trợ động vật Thành phố Nam Lĩnh.”

“Cái trung tâm ở ngoại ô phía tây à?”

“Cô biết à?”

Hứa Tuế nói: “Hiện nay chắc chỉ có mỗi một tổ chức cứu trợ đó ở thành phố Nam Lĩnh thôi, trước đó có từng xem video cứu trợ trên nền tảng, chỉ là không ngờ được… cậu cũng gia nhập vào.”

Hà Tấn hơi ngơ ngác, cảm giác được giọng điệu của Hứa Tuế có sự thay đổi, quay đầu nhìn cô, nhưng lại không nói gì.

Gương mặt Lâm Hiểu Hiểu đầy vẻ tự hào: “Không chỉ gia nhập, cậu ấy còn làm trưởng nhóm của trunh tâm nữa đó.”

Hứa Tuế nói: “Vậy thì lợi hại rồi.”

Ngược lại câu này lại khiến Trần Chuẩn ngại ngùng, cậu khịt khịt mũi: “Cũng chỉ là quản lý lại qua tay người khác thôi.”

Hứa Tuế hỏi: “Bây giờ có bao nhiêu động vật vô chủ?”

“Ba năm nay cứu được tổng một trăm bảy mươi chín con, chó là phần nhiều, mèo khá là ít. Có chín mươi mốt con đã tìm được nhà mới, được nhận nuôi rồi, còn lại thì đều ở trung tâm.” Trần Chuẩn cứ như học sinh tiểu học trả bài tập.

 Hai người họ nói chuyện, khiến hai người con lại không thể nào chen lời được.

Hà Tấn nắm lấy bàn tay Hứa Tuế đang để trên bàn, cười nói: “Trước giờ chưa từng biết, em còn quan tâm đến mấy việc này.”

“Xem đại chút mà thôi.” Cô dừng chủ đề này.

Sau khi ăn cơm, Hứa Tuế rửa bát.

Phòng bếp và phòng khách được ngăn bởi một tấm thủy tinh, bức tường ngoài hành lang chặn che hết một nửa tầm nhìn. Giữa tiếng nước chảy, cô loáng thoáng nghe tiếng tivi và tiếng trò chuyện bên ngoài.

Trần Chuẩn đem hai đĩa cuối cùng vào trong, để cạnh bồn rửa.

Hứa Tuế cứ tưởng là Lâm Hiểu Hiểu, vốn tươi cười quay đầu sang, vừa thấy cậu thì biểu cảm cứng đờ một cách rõ ràng: “Cảm ơn.”

Trần Chuẩn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.

Cậu đứng bên hông người cô, gần như là chắn toàn bộ tầm nhìn ngoài phòng khách.

Ánh sáng trước mặt Hứa Tuế không còn sáng như khi nảy nữa, cô không cố ý nghiêng đầu, nhưng lại cảm nhận được anh đã cao hơn ba năm trước một chút, còn rắn chắc hơn rất nhiều.

Hứa Tuế bắt đầu chột dạ, coi như là không qua được cái hố này rồi.

Không biết cứng đờ suốt bao lâu, bỗng nhiên Trần Chuẩn cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Vẫn trốn tôi tiếp à?”

Huyệt thái dương của Hứa Tuế đập thịch, rõ ràng là giữa hai người có một khoảng cách, nhưng mấy chữ đó lại biến thành một luồng hơi, cố sức khảm vào tai cô.

Một lúc sau, Hứa Tuế nói: “Nói gì thế? Tôi nghe không rõ.”

Trần Chuẩn nhếch một bên môi, lặp lại: “Không có gì muốn nói với tôi à?”

Nước vẫn đang chảy, Hứa Tuế cam chịu dừng động tác trong tay, tìm một chủ để tương đối an toàn: “Đoan Ngọ vẫn khỏe chứ?”

“Cứ tưởng chị không quên nó rồi.”

Hứa Tuế giả vờ không nghe ra ý chế giễu của cậu: “Vẻ ngoài có hơi khác trước đây rồi.”

“Sắp tám tuổi rồi, già rồi.”

Hứa Tuế thầm tính toán, đúng là ở tầm tuổi này rồi, “Bây giờ nó được nuôi ở đâu?”

“Trung tâm.” Một tay của Trần Chuẩn đút vào túi quần, dựng những cái đĩa cô đã rửa lên cho ráo nước, nói: “Nếu như muốn thăm nó, hôm khác có thể đi với tôi.”

Hứa Tuế im lặng.

Thái độ vạch rõ giới hạn với anh đã hết sức rõ ràng rồi.

Đột nhiên trong lòng Trần Chuẩn dâng lên cơn giận không tên, cái đĩa vốn không nhẹ là mấy trượt về chỗ cũ, vang lên một tiếng giòn giã. Cậu thở ra một hơi nặng nề, bất giác nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Lâm Hiểu Hiểu đang cho Hà Tấn coi video cứu trợ, còn miêu tả hết sức sinh động.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn nảy ra suy nghĩ, cúi đầu, quyết tâm: “Tôi có bạn gái rồi.”

Hứa Tuế không hiểu cậu có ý gì.

Trần Chuẩn nói: “Tôi yêu cô ấy.”

Hứa Tuế mím môi, không hiểu ra sao.

Trần Chuẩn đè giọng hỏi dồn: “Mấy chuyện rách nát trước đây tôi đã quên sạch sẽ rồi, cũng chẳng quấn lấy chị nữa đâu. Bên cạnh chị cũng đã có người rồi, còn có gì mà không vượt qua được? Thù oán lớn cỡ nào, muốn đến chết cũng không qua lại nữa à?” Dừng mấy giây, cậu chế giễu kêu cả tên lẫn họ: “Hứa Tuế, trước đây chị đâu có nhát như vậy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Tại Điền Tông Kiếm Đạo Thành Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net