Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 50
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một chân của Hứa Tuế còn đang vắt trên đùi Trần Chuẩn, tay thì nắm cổ áo cậu, tay còn lại đang buông xuôi, nhưng vẫn còn cầm miếng vải màu đen kia.

Trần Chuẩn thì vừa ôm eo vừa miết vai cô, đầu cúi thấp, đang định hôn lên cổ cô.

Hai người cùng nhìn ra cửa, mất hết ba giây mới buông nhau ra, cách nhau một khoảng xa.

Mặt mày Hách Uyển Thanh đi từ kinh ngạc không tưởng đến khó mà tin được rồi lại đến lửa giận ngút ngàn.

 Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà bà đã tự đặt cho mình ba câu hỏi: Vừa nảy hai đứa nó đang làm gì? Mối quan hệ giữa hai đứa nó là gì? Đã bắt đầu chuyện này từ khi nào?

Đầu óc bà rối tung, tức đến nỗi mắt cứ nổ đom đóm, chân cũng nhũn ra đứng không vững.

Hách Uyển Thanh tựa vào cửa trượt dần người xuống, Trần Chuẩn nhanh tay nhanh mắt, vọt ra đỡ lấy vai bà.

Hứa Tuế sợ giật mình: “Mẹ!”

Trần Chuẩn nói: “Mở đèn phòng khách lên.”

Hứa Tuế đứng dậy đi mở đèn.

Trần Chuẩn đỡ bà ngồi vào sô pha bên ngoài.

Cả người Hách Uyển Thanh dựa vào tay vịn, tay thì chống trán, không buồn mở mắt.

Đã mười giờ đêm rồi, tòa nhà đối diện tắt đèn hơn phân nửa, lúc này đều đi ngủ hết cả rồi, ai mà ngờ nhà bà lại xảy ra chuyện lớn thế này.

Hứa Tuế ngồi xổm xuống, hỏi bà bằng giọng hổ thẹn: “Mẹ có sao không?”

Hách Uyển Thanh không thèm quan tâm đến cô.

Hứa Tuế trợn mắt nói dối: “Thật ra… chuyện không phải như mẹ tưởng tượng đâu.”

“Còn phải tưởng tượng nữa hả, thấy hết cả rồi.” Bà vẫn đang nhắm mắt, lấy tay gõ lên đầu cô.

Hứa Tuế cúi đầu theo tìm thức, lập tức cài hai cúc áo lại, cô thầm thở dài một hơi, trốn tới trốn lui lâu như vậy, ai mà ngờ được Hách Uyển Thanh lại biết chuyện cô với Trần Chuẩn theo cách này, vốn còn có khả năng, giờ thì muốn chia rẽ đôi lứa liền luôn rồi.

Không ngoài dự đoán, Hách Uyển Thanh lập tức đưa ra kết quả xử lý: “Hai đứa không được.”

Hứa Tuế không gượng ép, cô dỗ dành bà, “Mẹ bình tĩnh trước đã.”

Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh mở mắt, giơ tay vỗ lên người Hứa Tuế, vừa đánh vừa hỏi: “Tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh hay chị phải tĩnh lại?”

Hứa Tuế đau đến nỗi rụt vai, ngay sau đó đã bị Trần Chuẩn xoay người lại, cậu giơ tay cậu ra, chịu trận thay cho cô.

Cậu cũng thấy áy náy: “Bác gái, bác bớt giận đã, không liên quan đến Hứa Tuế, là lỗi của con hết.”

Hách Uyển Thanh dừng tay, rồi lại đánh liền mấy cái, lòng bàn tay vừa đau vừa tê, bỗng nhiên bà phản ứng lại, cánh tay cậu cứng như đá, làm vậy thì ai mới là người chịu phạt?

Bỗng chốc, bà bị hai đứa nhỏ chọc tức đến nỗi không biết làm sao mới phải.

“Mau lên, anh chị né xa tôi ra.” Bà đuổi họ.

Hai người ngồi xổm cạnh bà không nhúc nhích, Trần Chuẩn còn âm thầm xoa chỗ Hứa Tuế vừa bị đánh khi nảy, hình như là sợ bà lại ra tay với cô, cậu nghiêng vai, che cả nửa người Hứa Tuế.

Hách Uyển Thanh thấy hết hành động của cậu, nhưng tạm thời đầu óc của bà bị cơn giận chiếm cứ, bà rống lên: “Né ra mau.”

Hai người sợ run lên, Trần Chuẩn kéo Hứa Tuế đứng dậy, lặng lẽ chỉ sang bên cạnh, ý là cô và cậu qua góc bên kia ngồi.

Hứa Tuế xoay người đi theo cậu, vòng bàn bàn trà, lúc hai người ngồi xuống, vẫn đang vai kề vai.

Hách Uyển Thanh nhìn sang.

Mông hai người còn chưa kịp chạm ghế, thì lật đật dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.

Hứa Tuế nhớ ra, lần gần đây nhất bị phạt đứng là tận từ hồi tiểu học kìa.

Cô sờ mũi: “Mẹ, vốn dĩ chúng con định ăn tết xong sẽ nói với bố mẹ.”

“Để chúng tôi ăn tết cho yên ổn à?”

“Không phải ý vậy đâu.” Hứa Tuế nói: “Chỉ là muốn tìm cơ hội thích hợp…”

“Vậy là thích hợp lắm, tận mắt chứng kiến kích thích biết bao.”

Hứa Tuế: “…”

Trần Chuẩn tiếp lời: “Bác gái, chuyện hôm nay đừng trách Hứa Tuế.”

Hách Uyển Thanh nhìn sang Trần Chuẩn, lúc này cậu ăn mặc vẫn khá chỉnh tề, ở trên là áo hoodie, bên dưới mặc quần vải, chỉ có điều đi chân trần không mang dép.

Rồi lại nhớ đến đôi giày thể thao dưới gầm giường Hứa Tuế, Hách Uyển Thanh nhắm mắt, hỏi cậu: “Hai anh chị bắt đầu từ khi nào?”

“Từ năm nay.” Cậu nghĩ một lúc, nếu đã bị phát hiện, thì chi bằng thẳng thắn như thể chính thức đi gặp phụ huynh đi, cậu bèn dùng thái độ nghiêm túc nói: “Con vẫn luôn rất thích Hứa Tuế, nhưng vẫn không dám nói với cô ấy, sau này… xảy ra chút mâu thuẫn, chúng con không còn liên lạc là mấy. Cũng từ năm nay quan hệ mới tốt dần lên, sau đó tiếp xúc nhiều mới phát hiện, con thích cô ấy không ít đi chút nào, con muốn ở bên cô ấy, không chỉ dừng ở thân phận người nhà…”

Hứa Tuế kéo gấu áo cậu, để cậu đừng có kể tường tận nữa.

Hách Uyển Thanh đâu có nghe lọt tai chuyện trai gái yêu đương, bà ngại đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, cố nhớ lại, cũng phát hiện hình như năm nay hai người mới cùng về nhà.

“Tôi không nghe mấy cái này.” Bà giơ tay kêu dừng, lúc này bà chỉ quan tâm chuyện khác: “Không phải anh đi rồi à? Sao mà vào được?”

Trần Chuẩn gãi gãy đầu: “Leo cửa sổ.”

Hách Uyển Thanh máu dồn lên não, cúi đầu tìm tới tìm lui, cúi cùng nhặt dép lên, quăng vào người Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn sống ở nhà nhiều năm rồi, bà đối xử với cậu như con ruột, hồi nhỏ vì chuyện học hành mà đánh cậu kha khá lần, vì mối quan hệ như thế, nên nhất thời bà không thể nào chấp nhận hai đứa phát sinh chuyện thế này.

Chiếc dép bay hướng đến đùi Trần Chuẩn.

Nhưng cậu theo bản năng nghiêng người, dép trượt qua quần cậu rơi trên ghế.

Hách Uyển Thanh: “….”

Trần Chuẩn hoang mang quay người, nhặt dép đưa lại bà: “Bác quăng lại đi.”

Hách Uyển Thanh buồn bực xua tay: “Lần nào cũng leo cửa sổ?”

“Không có, mỗi lần này thôi.”

Hách Uyển Thanh thầm nghĩ còn được, nó còn hiểu đứng trước tình yêu thì tính mạng vẫn quan trọng hơn, ai ngờ Trần Chuẩn lại đệm thêm một câu: “Bình thường tụi con toàn gặp nhau ở ngoài.”

Hách Uyển Thanh lập tức nhìn sang, cất cao giọng: “Gặp bên ngoài? Khi nào?”

“Thì…”

Hứa Tuế ngắt eo cậu, bảo cậu ngậm miệng.

Hách Uyển Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ, bà lục lại trí nhớ từ lúc Hứa Tuế về nhà đến nay, bỗng nhiên bà như hiểu ra, mỗi tối con gái dắt chó đi dạo, mỗi lần đi là cả tiếng đồng hồ, chó ra đường thì phải được ôm đi, còn mang đồ ăn cho chó hoang…, vậy thì rõ là hai đứa này lấy Tam Hữu làm cớ lén lút gặp nhau.

Vốn bà còn tưởng Hứa Tuế có bạn trai mới, bà còn nghĩ sẽ tìm một cô gái tốt cho Trần Chuẩn, hóa ra mình là trò đùa, bị chúng ta vờn như khỉ.

Bà thình lình khom lưng, nhặt chiếc dép lên quăng qua hai người họ, ai mà ngờ lần này lại quăng lệch, chiếc dép bay thẳng ra bức tường ở sau.

Biết là không phải lúc, nhưng hai người vẫn không thể nín cười, Trần Chuẩn giơ tay nắm tóc, nhân cơ hội giầu gương mặt tươi cười của mình, cậu hơi liếc sang Hứa Tuế, cô cũng đăng cố mím chặt môi.

Phòng khách ầm ĩ như vậy, thì người mà có ngủ ngon hơn cũng thức giấc thôi.

Thật ra Hứa Khang tỉnh nảy giờ rồi, ông đợi nghe hiểu đại khái mọi chuyện, thì mới chống gậy chầm chậm ra khỏi phòng ngủ: “Sức lực dồi dào dữ vậy hả, còn chưa ngủ nữa?”

Ba mẹ con lập tức nhìn sang, Hứa Khang đã thong thả đi ra ngoài.

Hách Uyển Thanh đứng dậy đỡ ông.

Mắt Hứa Tuế sáng rỡ, cô như tìm được phao cứu sinh vậy: “Bố ơi.”

Hứa Khang nhìn cô, mấy giây sau, ông lại nhìn sang Trần Chuẩn, ông chẳng nói chẳng rành, rồi lại nhìn sang Hứa Tuế.

“Chuyện hôm đó con nói với bố…” Ngón tay Hứa Tuế âm thầm lia qua lia lại giữa mình và Trần Chuẩn: “Bố còn nhớ không?”

Hứa Khang gật gật đầu.

“Vậy bố…”

Hứa Khang cười gượng gạo: “Có hơi bất ngờ.”

Hách Uyển Thanh đi chân không ra đỡ cánh tay ông, định là sẽ đỡ ông ra sô pha ngồi.

Nhưng Hứa Khang không nhúc nhích, ông nói với bà: “Đi ngủ đi, đã mấy giờ rồi.”

Hách Uyển Thanh không chịu thôi: “Chúng nó chọc tôi sắp tức chết rồi, có vài chuyện tôi còn chưa hỏi cho ra lẽ.”

“Ngày mai rồi hỏi.”

“Không được…”

“Mọi người cứ ầm ĩ như vậy thì tôi ngủ kiểu gì.” Hứa Khang cắt lời bà.

Từ ngày Hứa Khang bị căn bệnh ngặt nghèo này thì tính cách thay đổi hẳn, yếu đuối dễ nổi nóng và cứ hễ gặp chuyện gì kích động là dễ rơi nước mắt, cả đời này Hách Uyển Thanh là người cứng rắn, cũng vào lúc người bạn đời của mình bệnh rồi thì mới dần dần học được cách nhường nhịn và nghe theo.

Bà không kiên trì nữa, mà đỡ Hứa Khang đi về phòng, đến cửa thì bỗng nhớ ra rồi dừng lại, bà buông ông ra, quay đầu nói với Trần Chuẩn: “Anh với chú ngủ trong phòng, tôi ngủ phòng khách.”

Thế là bắt đầu đề phòng rồi, Hứa Tuế và Trần Chuẩn nhìn nhau.

Hách Uyển Thanh ngồi xuống sô pha, bà vẫn bày tỏ thái độ với chuyện xảy ra vào tối nay: “Hai anh chị chia tay đi, tôi không đồng ý.”

Bầu không khí như ngưng đọng trong chốc lát, Hứa Tuế cúi đầu chạy vào phòng như một làn khói.

Sáng ngày hôm sau, có khách đến nhà họ Hứa.

Trong điện thoại Hách Uyển Thanh nói vừa gấp gáp vừa mơ hồ, lúc Trần Chí Viễn đến nhà vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.

Ông mang cho Hứa Khang cây sâm núi hai mươi năm tuổi, rồi lại cho người bắt mấy con gà ta, để cho Hứa Khang bồi bổ cơ thể.

Ai ngờ hiếm khi lại thấy Hách Uyển Thanh mặt mày lạnh lùng, bà kể lại cho Trần Chí Viễn nghe một lượt những việc xảy ra đêm qua, sau đó hỏi ông: “Chuyện hai đứa nó ông có biết không?”

Trần Chí Viễn ra vẻ mơ hồ: “Không biết thật này.”

Hách Uyển Thanh đang ngồi ngay nhắn trên số pha, liếc sang hai người đang bị phạt đứng ở đối diện, nói tiếp: “Lão Trần, thật ra hôm nay gọi ông về gấp như vậy tôi cảm thấy không thỏa đáng lắm, nhưng chuyện con cái gấp gáp, nên muốn xem ông nghĩ thế nào.”

Trần Chí Viễn thầm quan sát biểu cảm của Hách Uyển Thanh, đã rõ thái độ của bà, trong thời gian ngắn thầm phỏng đoán những lo âu của bà, có lẽ trong lúc nhất thời bà không cách nào chấp nhận được mối quan hệ của chúng đã thay đổi.

Ông có sao nói vậy: “Tôi rất thích con bé Hứa Tuế.”

“Ý ông là sao?”

Còn chưa để Trần Chí Viễn tỏ rõ thái độ, Trần Chuẩn đã gấp gáp chen lời: “Ý ba con là, đồng ý cho hai đứa con quen nhau.”

“Con câm miệng vào.” Bỗng nhiên Trần Chí Viễn rất nghiêm túc: “Ai dạy con nửa đêm nửa hôm leo cửa sổ? Chuyện hay ho lắm hả, có biết quang minh chính đại là gì không? Biết bao năm nay rồi, sao bố không dạy được con vậy?”

Trần Chí Viễn chưa bao giờ nói chuyện với Trần Chuẩn bằng giọng nghiêm nghị giận dữ như vậy, thậm chí những năm cấp ba cậu ngỗ ngược thì ông cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, chưa từng quát nạt như vậy.

Trần Chuẩn ngớ ra, lập tức im lặng bình tĩnh quan sát.

Trần Chí Viễn cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, cười nói với Hách Uyển Thanh: “Chị dâu, nếu như hai đứa trẻ đều có lòng, thật ra cũng là chuyện vui.”

“Tôi không thấy vậy.” Hách Uyển Thanh gõ lên bàn: “Chúng nó hầu như là lớn lên trong cùng một ngôi nhà, tôi coi Trần Chuẩn như con trai ruột, trong mắt tôi, hai đứa nó là một cặp chị em.”

“Không có quan hệ máu mủ, thật ra cũng không phải là vấn đề vi phạm đạo đức gì lớn lao.” Trần Chí Viễn nói: “Thanh mai trúc mã không phải tốt lắm sao.”

Thái độ của Hách Uyển Thanh kiên quyết: “Hai đứa nó không hợp.”

“Không đâu, hai đứa nó đứng kế nhau lại đẹp đôi lắm kìa.”

Hách Uyển Thanh liếc sang hai người họ, lạnh lùng nói: “Trai lớn gái nhỏ là quy luật truyền từ đời tổ tiên, không phải không có lý do.”

Hứa Tuế chưa hề có cảm giác tồn tại, nghe đến đây không nhịn được nhỏ giọng oán trách: “Mẹ phong kiến từ khi nào thế…”

“Con biết cái gì.” Hách Uyển Thanh la lại, với tư cách người mẹ, những điều bà lo âu nhiều hơn bất cứ ai.

Không thể không thừa nhận, phụ nữ vẫn thuộc nhóm yêu thế, trong quan hệ hôn nhân, cần một người cả tâm lý lẫn đầu óc đều phải trưởng thành đồng thời phải thận trọng và có trách nhiệm, mà còn phải bao dung và biết bảo về. Còn về mặt sinh lý, con trai thường phát triển chậm hơn, nên cũng trưởng thành khá trễ, thế nên sao mà lại tìm người nhỏ tuổi hơn mình được chứ.

Hách Uyển Thanh khá là hài lòng với kiểu người như Hà Tấn, chỉ tiếc là người ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Tối qua bà chẳng tài nào chợp mắt được, cứ mãi nghĩ khả năng nếu Hứa Tuế và Trần Chuẩn đi tiếp, lúc này đây, bà không thể không ích kỉ mà nghĩ cho con gái mình nhiều hơn, bà sợ cô chọn sai, tương lai này khó mà bước tiếp, sẽ đau lòng sẽ bị tổn thương.

Phòng khách bỗng trở nên an tĩnh, lúc này cũng chỉ có mỗi Tam Hữu là thoải mái nhất, ban đầu nó còn nằm trong ổ liếm chân, rồi lại đi lộp chộp đến cạnh Hứa Tuế cào đùi cô, thấy cô không thèm để ý đến, nó chỉ đành nhảy lên sô pha làm thân với Hách Uyển Thanh.

Một lúc sau, Trần Chí Viễn quay sang nhìn Hứa Khang: “Anh Hứa, anh thấy thế nào?”

Bỗng nhiên được hỏi đế, Hứa Khang lại mím môi cười. Ông ngã người dựa ra sau, chậm rãi nói: “Xem ý Hứa Tuế thế nào.”

Hách Uyển Thanh ôm Tam Hữu, liếc mắt nhìn Hứa Khang, nhưng ông đang cúi đầu, chẳng nhìn đến.

Bà thiệt là tức chết đi được, vốn muốn gọi cho đủ người đứng cùng chiến tuyến với bà, ai mà ngờ toàn đứng ở phe đối lập.

Một giờ chiều Trần Chí Viễn còn có buổi họp, trưa nay không thể ở lại ăn cơm, giờ đã bắt đầu chuẩn bị để về lại Nam Lĩnh rồi.

Ông uống cạn trà trong ly, nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu, ông sầm mặt nhìn Trần Chuẩn: “Nghe nói nhóm con đã hoàn thành trước target năm rồi đúng không?”

Trần Chuẩn đáp: “Vâng.”

“Vừa hay bố cho con nghỉ phép, khỏi phải về Nam Lĩnh nữa, ở đây mấy hôm đi, cũng chỉ có bác gái con mới quản được con thôi.”

Hách Uyển Thanh ngơ ngác: “Lão Trần, ông đừng…”

“Chị dâu, chuyện Trần Chuẩn leo cửa sổ em giao toàn quyền xử lý cho chị, chị dạy dỗ nó thế nào em cũng không có ý kiến.” Ông vừa nói vừa đi vòng qua bàn trà, đến cạnh Trần Chuẩn thì dừng lại, nói bằng âm lượng chỉ có hai người nghe: “Đã tạo cơ hội cho con rồi, còn lại thì tự con xử lý đi.”

Trần Chuẩn và bố nhìn nhau, tâm linh tương thông.

Thế nên trong lúc Hách Uyển Thanh còn chưa hoàn hồn, thì Trần Chuẩn đã ở luôn nhà không đi nữa, cho dù trước đây vẫn thường như thế, nhưng bây giờ quan hệ đã khác rồi, bà bắt buộc phải đề phòng hai tên này như trộm vậy.

Tối hôm đó, là một bữa cơm khá phong phú.

Hách Uyển Thanh dậy sớm đi chợ mua cá chép và nạm bò, cá chép thì kho, còn nạm bò thì hầm với cà chua, ngoài ra còn xào thêm ít cải.

Sắp đến giờ cơm, Hứa Tuế và Trần Chuẩn ngồi cạnh nhau trên bàn ăn, đang xem video trong nhóm tình nguyện viên bằng điện thoại của cậu.

Có người đến trung tâm tặng thức ăn cho có, tiện thể gử video một chú chó vàng đang dưỡng thương. Chân sau của nó may mắn hơn Đoan Ngọ nhiều, không cần phải cưa chân, đã được xử lý xong rồi, đang được sưởi đèn, hỗ trợ khép miệng vết thương.

Hứa Tuế hỏi nhỏ: “Là cái lần ôm bạn nữ kia, cứu được chú chó này hả?”

Trần Chuẩn gật gật đầu, nhập văn bản vào khung trò chuyện, muốn nhờ đối phương chụp hình Đoan Ngọ cho xem, gửi xong quay sang nhìn, phát hiện Hứa Tuế đang sầm mặt liếc cậu.

Trần Chuẩn lúc này mới phản ứng lại, cậu tìm nắm tay cô dưới gầm bàn: “Chuyện này chưa qua được đúng không, đã nói là hiểu lầm rồi.”

“Em thấy anh nhớ rõ lắm mà.”

Trần Chuẩn nói: “Đương nhiên rồi, vì chuyện này chọc em không vui, có thể không nhớ rõ được à.”

“Anh học mấy câu này từ khi nào vậy?”

Trần Chuẩn nói nhỏ: “Dỗ dành bạn gái mà còn phải học à, từ tận đáy lòng đó.”

Càng nói càng phát ngây, Hứa Tuế chê bôi vùng vằng tay cậu ra.

Hứa Khang vẫn còn đang ngồi đối diện, hai người cứ lầu bà lầu bầu, ngồi tựa vai nhau, ngồi cách không xa cũng không gần.

Đúng lúc đối phương gửi video của Đoan Ngọ, hai người ngồi gần nhau chuẩn bị xem cùng nhau, ai ngờ bỗng nhiên có một cánh tay thò vào, tách hai người ra.

Hách Uyển Thanh đứng sau lưng, giơ đĩa ngó sen xào qua đầu họ rồi đặt lên bàn, la lên: “Mau đi xới cơm đi, đừng có đứa nào cũng ngồi đó chờ có người hầu hạ.”

Trần Chuẩn lập tức nhảy lên, thái độ tích cực: “Con làm cho.”

Cậu lấy bốn cái chén không đi vào bếp, đơm bốn bát theo sức ăn của từng người, khi cậu bê ra, lại phát hiện chỗ mình đã bị Hách Uyển Thanh chiếm rồi.

Cậu và Hứa Tuế nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh Hứa Khang.

Tối đến Hách Uyển Thanh vẫn ngủ ở phòng khách, kỳ lạ là giấc ngủ của bà nông hơn rất nhiều, ngay cả nửa đêm Hứa Tuế đi vệ sinh, tiếng bước chân khi dừng lại ở cửa phòng Hứa Tuế trong phút chốc bà cũng nghe rõ mồn một.

Bà trở mình, ho vài tiếng tỏ ý nhắc nhở.

Vốn Trần Chuẩn cũng chẳng có ý định là gì, cậu lại ngó vào phòng cô nhìn lần nữa, rồi nhẹ nhàng quay lại phòng.

Trần Chuẩn nhân mấy ngày này cống hiến hết sức niềm nở, cậu ôm hết vào người việc đưa đón Hứa Khang đi thẩm tách, lên xuống lầu cậu đều cõng hết, dù sao cũng là thanh niên trai tráng, cậu bước đi nhẹ nhàng, mặt không đỏ không phải thở hổn hển.

Dì Vương tầng dưới gặp vài lần, bà nhìn với ánh mắt hâm mộ, “Con trai con gái vòng vòng quanh mình đúng là tốt thật.”

Hách Uyển Thanh chẳng để ý đến bà.

Nhưng không thể phủ nhận, bầu không khí náo nhiệt vô cùng phù hợp với dịp cuối năm tết đến, trước đó hầu như là chỉ có Hách Uyển Thanh và Hứa Khang, ăn bữa cơm lạnh lẽo vắng vẻ, coi ti vi cùng rất yên tĩnh, đến đi chợ cùng mỗi bà đi rồi về.

Bây giờ thì lại hay, Trần Chuẩn như miếng keo dính trên người bà.

Ngoài khu nhà vẫn là con đường bán hàng tết, còn có vài món chưa kịp mua, sáng sớm Hách Uyển Thanh đã đến đó đi dạo.

Trần Chuẩn xách hai cái túi vải bạt đi cạnh bà, cái miệng thì cứ lải nhải liên tục, bà mua gì là cậu sẽ là người nhận ngay, rồi mở túi ra, cho vào trong.

Bên đường có sạp bán hạt dưa và đậu phộng, có nhiều loại lắm, chia ra chất từng ụ, lò sắt bên cạnh đang xoay ong ong, mùi thơm từ đậu phộng bay khắp nơi.

Trần Chuẩn nói: “Bác gái, mua chút đậu phộng về ăn đi, tối đến mình coi ti vi rồi ăn.”

“Ăn tối quá không tiêu.”

“Mua ít đi mà, không thôi buồn miệng lắm.”

Hách Uyển Thanh liếc Trần Chuẩn một cái, cuối cùng bà cũng đi qua, đứng trước sạp hàng nhìn nhìn, bà bóc đậu ăn thử trước, rồi lại thử thêm hạt dưa.

Bà chỉ cái vừa mới thử, nói với chủ sạp: “Mỗi loại một cân.”

Trần Chuẩn đứng sau bà đệm thêm một câu: “Loại mới rang nha.”

Chủ sạp: “Có liền, đợi năm phút nhé.”

Mua hạt dưa và đậu phộng xong thì lại đi tiếp, phía trước còn náo nhiệt hơn nữa, một dãy bán câu đối xuân và nút kết truyền thống, dãy còn lại bán đủ các loại đèn lồng và pháo hoa.

Mấy cái này Hách Uyển Thanh đã mua xong hết rồi, thế là cố sức chen qua khỏi đám đông, rồi lại đi qua một con đường, trên kia là sạp trái cây.

Trần Chuẩn chỉ bên đường: “Bác gái, mua một thùng quýt đi.”

Hách Uyển Thanh nhìn vào bảng trên sạp hàng, lắc đầu nói: “Một thùng năm cân lận, xách không nổi.”

“Con xách.”

Hách Uyển Thanh không để ý đến cậu, bà đi luôn, nhưng khi sắp đi hết con đường, cuối cùng cũng mua cho cậu một thùng.

Nhưng chưa đi được bao lâu, Trần Chuẩn lại nói: “Bác gái…”

Hách Uyển Thanh nghe cậu gọi mãi mà đau hết cả đầu, thế là giọng gắt gỏng: “Làm sao nữa?”

Trần Chuẩn nói: “Mua chút nho mẫu đơn đi, Hứa Tuế thích ăn.”

Không thêm câu sau còn đỡ, Hách Uyển Thanh nghe mà tức hơn, có né cũng không né được hai đứa này, còn mua trái cây cho Hứa Tuế giúp Trần Chuẩn?

“Không có tiền.” Bà nói.

Trần Chuẩn nói: “Con có.”

Cậu vạch vải giữ nhiệt che trên sạp ra, lựa tới lựa lui trong lứa nho mẫu đơn được sắp chỉnh tề, lựa một chùm vừa to vừa đầy đặn đưa cho chủ sạp cân.

Cậu không mang điện thoại theo, rút mấy tờ tiền giấy trong túi ra, đếm thử thì lại thiếu năm đồng.

Trần Chuẩn nhìn Hách Uyển Thanh.

Hách Uyển Thanh quay người bỏ đi.

Trần Chuẩn lập tức ôm vai bà, thương lượng với bà: “Cho con mượn năm đầu, về con trả bác.”

“Không có.”

Trần Chuẩn giữ chặt cứng không cho bà đi, nhỏ giọng cầu xin: “Bác giúp con đi mà, người ta cân xong cả rồi, không mua nữa mất mặt lắm.”

Sức Hách Uyển Thanh sao mà bằng được cậu, bà cũng chẳng có mặt mũi đâu mà đứng ngoài đường lôi lôi kéo kéo với mấy đứa nhỏ, cuối cùng cũng rút năm đồng trong túi ra đưa cậu.

Hai người xách đầy ắp về.

Trên đường về Trần Chuẩn chia sẻ với bà: “Có một lần con đến trường Hứa Tuế tìm cô ấy, cũng mang theo nho cho cô ấy, thật ra là con cố ý đến sạp trái cây để lựa đó, còn xách túi chạy bộ một khoảng xa đến đó, nhưng lại nói dối cô ấy là mua đại ở sạp trái cây ngay cổng trường.”

Đồ đạc do Trần Chuẩn xách hết, hai tay Hách Uyển Thanh đút túi, cảm thấy chuyện của mấy đứa nhỏ nghe mà ê cả răng, nhưng bất giác lại tưởng tượng phản ứng và biểu cảm của con gái qua sự miêu tả của cậu.

Ở cái thời của bà, chuyện tình cảm nam nữ khá là bảo thủ, bà và Hứa Khang được giới thiệu mới quen nhau, thích thì cũng là do bên nhau lâu ngày sau khi cưới thì nảy sinh tình cảm, làm gì có qua lại nhiều đến thế.

Bà hỏi: “Năm đó con học năm mấy?”

Trần Chuẩn ngẫm nghĩ: “Còn chưa lên đại học, chắc lớp mười một.”

Hách Uyển Thanh khá là bất ngờ, là do bà lơ là, thế mà không phát giác ra hai đứa này đã bắt đứa làm bậy làm bạ từ lâu rồi, thầm nói chẳng có đứa nào lo ăn học đàng hoàng, mới tí tuổi đầu, thì đã yêu với chả đương rồi.

Bà hừ một tiếng.

Cả con đường về, Trần Chuẩn chẳng im một giây nào, cậu sắp kể cho bằng hết tất cả mọi chuyện giữa mình và Hứa Tuế trong mấy năm qua rồi, đương nhiên rồi, lượt bớt chút tình tiết.

Tai Hách Uyển Thanh sắp đóng kén đến nơi, bà vỗ cậu cho cậu dừng lại: “Cái thằng này sao trước đây đâu có nói nhiều thế đâu, đừng nói nữa, có nói cỡ nào bác cũng không đồng ý.”

Cổ họng Trần Chuẩn sắp bốc khói rồi, cậu im lặng vài giây, quay sang hỏi: “Sao bác lại không đồng ý?”

Hách Uyển Thanh chỉ nói: “Hai đứa không hợp.”

Trần Chuẩn nhức hết cả đầu, cậu còn muốn tranh thủ chút nữa, nhưng phát hiện Hách Uyển Thanh đã thể hiện việc cự tuyệt giao tiếp rồi, thế là khá nản lòng, nhưng lại thầm an ủi mình đừng gấp, ngày tháng còn dài.

Lúc hai người sắp vòng qua vườn hoa, tình cờ gặp dì Từ và con gái bà, hai mẹ con họ cũng đang chuẩn bị đi sắm đồ tết.

Cô gái kia rất có cảm giác con gái ngoan nhà người ta, cô vòng tay mẹ, vui vẻ gọi lớn dì Hách ơi, rồi lại cười gật đầu chào Trần Chuẩn.

Bà dừng chân nói chào với hai mẹ con vài câu, rồi mới tạm biệt để về nhà.

Im lặng lúc lâu, bỗng Hách Uyển Thanh nói: “Thấy cô bé khi nảy không, người ta xinh đẹp hơn Hứa Tuế, tính tình cũng tốt hơn nó, tuổi tác hai đứa xấp xỉ nhau, cũng là nhóm thanh niên vừa tốt nghiệp vừa đặt chân vào xã hội, những việc trải qua và người tiếp xúc cũng tương tự nhau, thế nên sẽ có nhiều chủ đề chung hơn, như hai đứa mới gọi là hợp nhau.”

Nhất thời Trần Chuẩn không tiếp lời.

Hách Uyển Thanh thầm thở dài một hơi thật kẽ, nói tiếp: “Con vẫn còn trẻ, lỡ mà có tổn thương, thì vẫn còn thời gian phục hồi, sau này lại bắt đầu lại. Nhưng chị Hứa Tuế của con không giống vậy, tuổi xuân của con gái chỉ có mấy năm đó, nó không chịu tổn thương nỗi đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Thần Chúa Tể

Copyright © 2022 - MTruyện.net