Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng
  3. Chương 51
Trước /54 Sau

Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Chuẩn đi rửa nho.

Cậu không cho nguyên cả chùm nho vào nước, mà cậu cắt từng quả, vẫn còn để lại một chút cành, cắt cả chùm thành từng quả, sau khi rửa qua nước một lượt, cậu lại ngâm qua nước muối pha loãng một lúc.

Có một cánh tay từ sau giơ ra, lén ăn một quả.

“Ngọt quá.” Hứa Tuế nói.

Lúc cô định bốc thêm quả nữa, thì Trần Chuẩn đã giữ cổ tay cô, vẫy sạch nước cho cô, rồi gạt ra sau.

“Không phải mua cho em ăn à?” Cô hỏi.

Trần Chuẩn vứt hai quả bị nứt: “Còn chưa rửa sạch mà.”

Hai tay Hứa Tuế đặt lên lưng cậu chùi lau vài lần, lầm bầm: “Cũng ra vẻ đó chứ.”

Trần Chuẩn không quay đầu, nhưng cảnh cáo cô: “Còn lau tay bằng vào áo anh, coi coi anh có xử đẹp em không.”

Hứa Tuế rụt tay: “Học từ đâu ra thế?”

“Bố anh.”

Hứa Tuế thấy cậu không được vui vẻ lắm, đoán chắc là sáng nay đi bị Hách Uyển Thanh đả kích rồi.

Một góc dưới đất có đặt thùng quýt, cô cầm mấy trái, lựa trái to nhất để lột vỏ, đút đến miệng cậu: “Há miệng.”

Trần Chuẩn chả có bụng dạ nào mà ăn, thế là nghiêng đầu né: “Em ăn đi.”

Hứa Tuế lại rướn người, dỗ dành cậu: “Mau lên, mở miệng ra.”

Trần Chuẩn đành quay đầu, nghe lời cô ngậm múi quýt, quả quýt mộng nước cắn ngập răng, hương vị ngọt ngào mát mẻ.

“Ngọt không?” Cô lại lột tiếp.

Trần Chuẩn gật đầu.

Hứa Tuế hỏi: “Khi nảy mẹ em nói gì với anh?”

“Còn nói gì nữa, khuyên anh từ bỏ đi.”

Hứa Tuế chia quả quýt ra làm đôi, một nửa cô ăn, một nữa đút cho cậu: “Vậy thì từ bỏ đi.”

Trần Chuẩn quay đầu liếc cô, cứ như sợ cô đạt được ý đồ vậy, cậu cắn răng nói: “Mơ đi.”

Hứa Tuế cười nhẹ: “Vậy thì anh còn buồn rầu gì nữa.”

“Cũng không thể nào cứ căng thẳng như vậy được.”

“Không đâu mà.” Hứa Tuế nói: “Mẹ em là kiểu người cứng miệng mềm lòng, bà trách em thoát khỏi tầm kiểm soát của bà, lúc nào cũng tiền trảm hậu tấu, thêm nữa là sợ mình không hạnh phúc, lỡ sau có chia tay, sẽ ảnh hưởng quan hệ hai gia đình, em với anh cũng bị đả kích. Cho bà chút thời gian thích ứng đi, khi nào bà qua được cái mốc này, thì những chuyện sau đó sẽ thuận lợi cả thôi.”

Quả nhiên là hai mẹ con hiểu nhau rõ hơn, những gì cô nói gần hệt như Hách Uyển Thanh vừa mới nói.

Cậu xoay người lại, cánh tay chống lên kệ bếp, cũng ngoắc tay lấy một quả quýt.

Mặt trời đã lên cao, phòng bếp lại nằm ở hướng đông, vừa hay có thể đón chào những tia sáng đầu tiên, ánh sáng xuyên qua kính thủy tinh, mạ một lớp ánh vàng lên kệ bếp đá hoa cương.

Trần Chuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi lột quyết xong, cậu cũng chia làm hai, mình ăn một nửa, một nửa đút cho Hứa Tuế.

Cậu tự giễu: “Một mình em mất hết tám năm, đừng nói là xử lý bác gái lại tốn thêm tám năm nữa chứ.”

Hứa Tuế cười thành tiếng, nghĩ ngợi, rồi quay sang nhìn cậu: “Vậy… những điều mẹ em lo lắng có dư thừa không?”

Thật ra câu hỏi thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cô vẫn hỏi một cách ấu trĩ vậy đó.

Trần Chuẩn cũng nhìn sang cô, bỗng nhiên cậu phát hiện, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cậu vẫn không cách nào mang đến cho cô đủ cảm giác an toàn. Có lẽ đây là căn bệnh chung của các cô gái.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay niết cổ cô, ngón tay lướt nhẹ trên da cô: “Mình sinh đứa con trước đi.”

Hứa Tuế ngỡ ngàng: “Anh điên rồi!”

Trần Chuẩn nói: “Không phải cổ đại có vụ đẻ trước cưới sau à, mình cũng noi theo đi, vừa có thể giải quyết vấn đề của bác gái trong chỉ một lần, cũng là cam kết cho em và anh.”

Nhìn dáng vẻ của cậu, Hứa Tuế không nghĩ là cậu đang đùa, con người Trần Chuẩn có cái tính nói là phải làm rất quyết liệt, bỗng chốc cô thấy hối hận vì khi nảy đã hỏi sai rồi.

Hứa Tuế hơi nghiêng đầu, chỉ vào bồn nước: “Rửa nho xong chưa?”

“Ý kiến của anh thế nào?”

Hứa Tuế nhấc chân đi: “Em thử coi ngon không.”

“Quay lại.” Trần Chuẩn ôm eo không cho cô nhúc nhích, nhét cô vào lòng, kề vào tai cô nói: “Nhớ em rồi.”

Giọng của cậu trở nên khàn ngay lập tức, chủ đề cũng trở nên không đứng đắn, ba chữ này đâu có đơn giản như trên mặt chữ.

Hứa Tuế rụt vai trốn: “Đừng có quậy, mẹ vào liền bây giờ.”

“Tìm lúc nào nhé?”

“Anh muốn cũng được.” Hứa Tuế gấp gáp thoát khỏi cảnh này.

Hách Uyển Thanh vừa vòng qua hành lang là đã nghe tiếng trong nhà bếp, hai đứa cứ thì thầm to nhỏ, vừa nói vừa cười.

Bà dừng bước, không đi vào đó nữa, ở góc này chỉ thấy được bồn rửa và một góc bếp thôi.

Trên kệ bếp đã chất một ụ vỏ quýt rồi, có một lúc thôi, mà hai đứa nhỏ đã xử hết nửa thùng.

Hách Uyển Thanh thấy cái đống vỏ quýt đó còn tức hơn, bả cũng thấy nản lòng, thầm nói đã can thiệp suốt mấy ngày rồi, mà cũng chẳng thấy hai đứa này có thay đổi gì.

Bà quay người về phòng, tiếng đóng cửa làm mọi người sợ hết hồn.

Hứa Khang đang mặc áo khoác, ngồi ở bàn nhỏ cạnh giường nghiên cứu vé số, ông bị tiếng đó làm cho run cả người lên, ngẩng đầu hỏi: “Ai lại chọc bà rồi?”

Hách Uyển Thanh quay lưng lại với ông ngồi ở trên giường, giọng cọc cằn: “Đừng có mà cứ nghiên cứu mấy tờ vé số rách của ông nữa, đâu có dễ gì mà trúng được năm triệu, có thời gian thì lo mà quản con gái của ông đi.”

Hứa Khang đẩy kính lão lên cao: “Con gái tôi ngoan quá thôi, quản gì nữa?”

Hách Uyển Thanh nói: “Nó sắp chạy theo thằng nhóc kia rồi, đến lúc đó ông đừng có mà khóc.”

“Không phải bà thích thằng bé lắm à?”

“Nó cưới về cho tôi một đứa với nó cưới Hứa Tuế làm sao mà giống nhau được.” Hách Uyển Thanh nói: “Nếu làm con ghế, thằng bé không phải là sự lựa chọn hoàn hảo trong lòng tôi.”

“Không quan trọng.”

“Ông…”

Hứa Khang đặt bút trong tay xuống, mặc dù bệnh đó, nhưng đầu óc ông lại rất sáng suốt: “Đừng có mãi nghĩ sẽ sắp xếp cuộc đời cho người khác, con gái không thể nào sống như thể bà mong muốn được, thân làm bố mẹ, mình chỉ cần cho con ý kiến lúc con cần là được rồi, quyền lựa chọn vẫn ở con.”

Hách Uyển Thanh tức không muốn nói.

Hứa Khang nói tiếp: “Ban đầu bà ép con đi xem mắt, không phải Hà Tấn phù hợp với tiêu chuẩn của bà lắm à, kết quả thì thế nào? Bà cảm thấy con nó vui lắm thích lắm à? Đừng làm những việc như thế nữa, đừng có giày vò mãi thế, yên lòng đi, cũng để mình nhẹ nhàng hơn chút.”

“Nhưng ban đầu là do…”

Hứa Khang hiểu nỗi khổ tâm của bà, ông gắng sức rê người qua, vỗ vai bà: Tôi vẫn kiên trì được thêm vài năm, đừng có gượng ép con nó, cứ để nó đi.”

Hách Uyển Thanh ngồi trên giường hồi lâu không nhúc nhích, những gì Hứa Khang nói toàn là lý lẽ, nhưng đàn ông vẫn lý trí hơn, đối với người làm mẹ chuyện chung thân đại sự cả đời của con gái sao bà không lo lắng đi được.

Hách Uyển Thanh rầu rĩ: “Tôi không muốn Hứa Tuế phải tổn thương.”

Hứa Khang lắc đầu, thở dài: “Không sợ tổn thương, đời người ai mà thuận buồm xuôi gió đâu.”

Hách Uyển Thanh không nói nữa, bà cứ ngồi thế trên giường một lúc, thấy đống quần áo đã giặt khô sáng nay lấy từ trên giá xuống, bà kéo đến trước mặt, gấp gọn gàng từng cái một, sau khi gấp xon thì tâm trạng cũng đã bình thường lại rồi.

Bà đứng dậy chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng.

Hứa Khang lại gọi bà, dặn dò những lời còn lại: “Mọi chuyện hãy nghĩ theo hướng tích cực, tôi thấy Tuế Tuế còn vui hơn bất cứ lúc nào, chưa chắc đã bị tổn thương, hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm đâu có yêu ớt thế.”

Hách Uyển Thanh nắm tay nắm cửa không lên tiếng, dừng vài giây, mới mở cửa đi ra ngoài.

Những gì Hứa Khang nói bà có nghe lọt tai ít nhiều, sau đó khi thấy hai đứa dính lấy nhau bà cũng chẳng quá bực bội nữa, nhưng vẫn cứ sầm mặt, không xem trọng cuộc tình này là mấy.

Tối đó dùng bữa xong, Trần Chuẩn và Hứa Tuế dọn hết bát đũa cũng như thức ăn thừa ào nhà bếp, hai người muốn dọn rửa, nhưng Hách Uyển Thanh không cho.

Tối nay ăn uống đơn giản, nên dọn dẹp cũng nhanh chóng.

Lúc bà lau sạch tay ra khỏi nhà bếp, thì ba người còn lại đang ngồi ở sô pha xem tivi.

Hứa Khang dựa vào một đầu tay vịn sô pha, hai đứa nhỏ thì ngồi thoải mái ở giữa.

Thấy Hách Uyển Thanh đi ra, Trần Chuẩn theo tiềm thức xê mông qua một bên, để một chỗ trống giữa hai người cho bà ngồi.

Cậu phản ứng như thế lại khiến Hách Uyển Thanh không thoải mái.

Bà đá chân Hứa Tuế, kêu cô ngồi vào giữa: “Để mẹ ngồi ngay đây tựa người một lúc.”

“Ồ.” Hứa Tuế xê qua kế Trần Chuẩn.

Phòng khách không mở đèn trần, chỉ để ngọn đèn tờ mờ sáng ngay hành lang.

Ti vi đang phát bộ phim truyền hình hiện đại, vốn hai vợ chồng ông bà đang theo dõi bộ phim này, nhưng mấy nay Hứa Tuế và Trần Chuẩn cũng nhiệt tình hưởng ứng lắm, cứ đúng tám giờ tối là mở sang kênh này, chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, ngay cả quảng cáo giữa lúc phát sóng cũng không để lỡ.

Trần Chuẩn bốc đậu phộng, bên trong có ba hạt, cậu ăn một hạt, hai hạt còn lại nhét vào tay Hứa Tuế.

Hứa Tuế nhai đậu phộng: “Em bỏ lỡ khúc nào hả, nam phụ làm bậy sau lưng nữ chính, sau đó bị bệnh phổi, mỗi ngày nam chính đều đến đưa cơm?”

Trần Chuẩn nói: “Còn giúp trả nợ do cờ bạc nữa.”

“Nam chính độ lượng thật đó, bỏ qua luôn cả việc ban đầu do nam phụ ép buộc nữ chính mới có đứa con.”

Trần Chuẩn cười hừ.

Hứa Tuế lôi điện thoại ra, cô lên mạng tìm kết cục phim này, rồi hỏi Trần Chuẩn: “Có muốn nghe kết cục không?”

“Nói thử coi.”

Hứa Tuế kể đại khái: “Nam phụ bỏ chạy, nam chính cưới người khác, nhưng vợ nam chính chẳng được mấy năm lại bị ung thư não, một mình nữ chính nuôi lớn hai đứa con, trong đó có một đứa còn là con của nam phụ và vợ trước.” Cô bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Trần Chuẩn: “Cuối cùng nam nữ chính vẫn không ở bên nhau.”

Trần Chuẩn ăn đậu phộng: “Biên kịch điên rồi.”

Hách Uyển Thanh ngồi cạnh không thể nhịn cười nỗi, bà chẳng hiểu sao hai đứa này vừa thích coi mà vừa thích chê nữa.

Bà quay đầu, thì tình cờ thấy Hứa Khang ngồi ở đầu bên kia cũng đang cười nhẹ nhàng.

Rồi lại nhìn sang hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ ăn mặc lôi thôi, ngồi cũng chẳng ngồi cho đàng hoàng, mặc dù kế bàn trà có sọt rác, nhưng vỏ hạt vẫn vương vãi đầy sàn.

Phòng khách không mở đèn, ánh đèn ti vi lờ mờ chiếu lên mặt ba bố con.

Hách Uyển Thanh ngơ ngác một lúc, như thể có một dòng nước ấm áp len vào trái tim.

Bà bất giác giơ tay vuốt ngực, mấy giây sau, cảm giác kỳ lạ đó mới dần biến mất.

Phim vừa mới phát sóng được hai mươi phút là bắt đầu quảng cáo, Hứa Tuế nhân lúc này đi vệ sinh, đang lúc rửa tay thì lại cúp điện.

Cô tắt vòi nước, nhanh nhẹn lau tay, bám vào tường đi ra ngoài: “Cúp điện rồi hả?”

Hách Uyển Thanh nói: “Chắc là sụp cầu dao, để mẹ xem thử.”

“Bác ngồi ở đây đi, để con coi.” Trần Chuẩn mở đèn pin điện thoại, rồi đi ra hộp điện ngay cửa nhà kiểm tra: “Không phải sụp cầu dao.”

Hứa Tuế nhìn ra ngoài cửa số, tòa nhà đối diện cũng tối mù, không có bất cứ nguồn sáng nào: “Chắc là cúp điện rồi.”

Thời nay đã rất ít khi xảy ra trường hợp cúp điện quy mô lớn như vậy nữa rồi, chắc là đã xảy ra sự cố gì đó, mà cũng sẽ nhanh có điện lại thôi.

Phim truyền hình mới xem được mỗi nửa tập, còn chưa kịp xem đã.

Hữa Tuế và Trần Chuẩn lại ngồi xuống sô pham chuẩn bị đợi thêm chốc nữa.

Giờ đã là tám giờ rưỡi tối, Hứa Khang ngáp một hơi, thật ra không cúp điện thì ông cũng phải đi ngủ rồi.

Hách Uyển Thanh đỡ ông vào phòng ngủ chính, lục hết tủ ngóc ngách, cũng chẳng tìm được cây nến nào, ở thời nay thì đó là vật hiếm có rồi.

Bỗng nhiên Hách Uyển Thanh nhớ lại thời hai đứa còn đi học, bà ngồi xuống sô pha: “Trước đây mỗi lần nhà cúp điện, hai đứa toàn phải đốt nến làm bài tập.”

Một câu của bà bỗng khiến họ nhớ lại những tháng ngày đã qua.

Có lẽ là do xung quanh đã tối đen, khiến bầu không khí trở nên cực kỳ an tĩnh.

Hứa Tuế nhìn sang mẹ mình: “Mẹ kể chuyện lúc mẹ còn nhỏ nữa đi.”

Hách Uyển Thanh tựa vào lưng ghế, nghĩ một lúc, rồi kể những ký ức sâu sắc nhất: “Lúc đó trong nhà nghèo lắm, sau khi bà ngoại con sinh được năm người con, thì sức khỏe đã gần như kiệt quệ rồi. Ông ngoại thì từ sáng đến tối chẳng thấy đâu, chỉ biết có đánh cờ tướng với mạt chược, ăn mặc trong nhà do một mình bà ngoại gánh vác hết. Bà ngoại con mua hạt dưa, chỉ mua mỗi sạp nửa lon, bình thường thì chủ sạp sẽ đong nhiều hơn một chút, cứ tích góp như thế, thì lợi hơn mua một lon.”

Trong bóng tối, Hứa Tuế và Trần Chuẩn lặng lẽ nhìn nhau, thật ra bà đã kể chuyện này mấy lần rồi, nhưng vào những đêm tối không một tia sáng thế này, thì chẳng hề cảm thấy vô vị chút nào.

Hách Uyển Thanh kể tiếp: “Lúc đó cúp điện một lần là mười ngày nửa tháng, cho dù tối đến không cúp điện thì cũng rất hạn chế mở đèn, bà ngoại dắt theo mẹ với mấy cậu dì mò lên giường cắn hạt dưa, mỗi lần như vậy bà ngoại không ăn, mà đợi mẹ với cậu dì cắn xong thì mới mò trong đống hạt dưa đã cắn đó, coi thử còn dính lại không.”

Hứa Tuế nói: “Chắc là cuộc sống….” Cô bỗng im lặng, bất chợt cảm thấy có tay sờ eo mình, “cực khổ lắm nhỉ.”

Hách Uyển Thanh nói: “Vẫn khá tốt, thời đó không có điện thoại, ít người thức khuya lắm, mấy anh chị em ngồi trên giường trò chuyện cắn hạt dưa, là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”

Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt, rọi đến trước khung cửa sổ, phòng khách tối mịt, chỉ lờ mờ nhìn được bóng của nhau mà thôi.

Trần Chuẩn tựa ra sau, giơ tay tọc mạch quần áo của Hứa Tuế, ngón tay chạm lên phần da trên eo cô.

Hứa Tuế đưa tay ra sau lưng, giữ chặt cánh tay cậu, nhưng chẳng được bao lâu là cô đã thả ra.

Cứ nắm thả như thế cũng khá là ăn ý, Trần Chuẩn nghe Hách Uyển Thanh kể chuyện, lòng bàn tay cậu lướt dần từ sóng lưng cô lên cao, có thể cảm nhận cực rõ là lưng cô dần căng cứng đi.

Hách Uyển Thanh nói: “Thời đó cửa sổ ở nhà bà ngoại đối diện cửa lớn, lúc ông bà ngoại không ở nhà, các anh chị em đều ngồi chơi, chỉ có mẹ là nằm ra cửa sổ nhìn chằm chằm ra cổng, sợ có người xấu vào.”

“Bác cẩn thận lắm.” Trần Chuẩn miệng thì nói, nhưng cũng không làm lỡ động tác tay.

Đầu ngón tay cậu gặp phải vật cản, thế là ngón trỏ và ngón cái kẹp chặt miếng vải cưng cứng, chỉ cần nhích vào trong, thì móc khóa sẽ lỏng liền.

Cậu đã thực hành bước này rất nhiều lần, khá là lành nghề rồi, nhưng lúc này cậu bỗng dừng lại, ngón trỏ gõ mạnh vài lần xuống chỗ đó, rồi lại rụt tay về.

Hứa Tuế cắn môi dưới, cảm thấy khả năng lĩnh ngộ của mình ngay lúc này thật đáng ghét. Đại khái ý của cậu là, bây giờ bỏ qua cho em, thì đừng trách đến lúc đó anh nặng tay.

Cô quay đầu nhìn cậu, cậu đang thong thả tựa ra sau, mũi cậu bật ra một âm cười cực kỳ nhẹ, rõ ràng là người đang chìm trong bóng tối, nhưng cô lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt cậu đang nhìn mình.

Cô đưa tay ra sau, lén nắm tay cậu.

Hách Uyển Thanh chẳng hề phát giác ra chuyện họ đang lén lút làm bậy, bà trả lời Trần Chuẩn: “Đúng thế, mãi cho đến bây giờ mỗi lần đi ra đường lúc tối khuya bác vẫn hay quay đầu, sợ có kẻ xấu đi theo mình.”

“Hứa Tuế không giống bác, cô ấy mạnh dạn lắm.” Trần Chuẩn nắn bàn tay cô.

Hách Uyển Thanh hứ lên: “Cứ như đầu óc bị chập mạch vậy, nó thì sợ cái gì.”

“…” Hứa Tuế thật là cạn lời.

Hôm ấy mãi cho đến tận khuya, nhà vẫn chưa có điện, hai người họ ngồi nghe Hách Uyển Thanh kể biết bao nhiêu chuyện, thỉnh thoảng còn trò chuyện đầy hòa thận, hiếm khi họ có cơ hội lưu lại chút kỉ niệm ấm êm giữa bầu không khí tăm tối.

Sáng ngày hôm sau, Trần Chuẩn về lại Nam Lĩnh.

Bộ phim truyền hình dài tập đó vẫn chưa xem xong, kết cục cũng dừng lại ở những gì Hứa Tuế kể.

Còn vài hôm nữa là đến Tết, ở trung tâm vẫn còn chưa sắp xếp xong, kiểu gì cậu cũng phải ghé một chuyến.

Vừa hay hôm đó có ba vị khách đến thăm nom trung tâm, nói là thường xuyên quan tâm live stream của họ, đã muốn đến thăm đám chó mèo hoang này từ lâu rồi, còn mang đến mấy thùng thức ăn và đồ đóng hộp cho chúng.

Trung tâm mở cửa cho tất cả mọi người, cho phép những người yêu chó mèo đến tham quan cũng như kiểm ta, may là có tình nguyện viên Tiểu Lưu đang ở đó, thế là dắt họ đi tham quan một vòng.

Thời gian này là lúc đại đa số chó mèo đang phơi nắng ở sân sau, thế nên Tiểu Lưu dắt ba người họ đi một vòng ở sau.

Thấy có người lạ đến, mấy chú chó vồ lên lan can sủa ầm ĩ không ngừng, ngay sau đó lại có một đám ùa đến góp vui.

Trong ba người đó có một người mặc áo khoác phao màu xanh lam, anh ta thò đầu nhìn vào trong, hỏi: “Ở đây có tổng bao nhiêu con?”

Tiểu Lưu nói: “Khoảng một trăm con đó.”

“Vậy thì nhiều thật, chắc là mọi người quản lý rắc rối lắm, vất vả quá rồi.”

Tiểu Lưu cười nói: “Không đến nỗi.”

Áo khoác xanh lại hỏi: “Bình thường có cần người ở lại cố định để chăm sóc chúng không?”

“Đúng thế.” Tiểu Lưu nói: “Vợ chồng chú Lưu đều ở đây cả.”

Áo khoác xanh nhìn hai người đi cùng, rồi lại hỏi thêm vài câu.

Mang thái độ tiếp nhận thẩm vấn từ mọi người, hỏi gì là Tiểu Lưu đáp nấy.

Lúc vòng qua bức tường, một người khác chỉ vào phòng riêng trong góc: “Chỗ này cũng là chỗ cho chó ở à?”

Tiểu Lưu quay đầu nhìn: “Ừa, đúng thế.”

“Không có chó à?” Người này cụp mũ thấp xuống, nhưng vẫn có thể thấy được phần đuôi tóc nhuộm xanh.”

 Đoan Ngọ vẫn còn đang nằm viện điều trị, thế là Tiểu Lưu đáp: “Tạm không có.”

Họ không hỏi gì thêm nữa, nói chuyện một lúc thì chuẩn bị đi về.

Trần Chuẩn lái xe đến, đúng lúc đi ngang qua mấy người này.

Sau khi đỗ xe đàng hoàng thì tắt máy, rồi cậu nhìn đằng sau qua kính chiếu hậu, ba người kia đã đi qua cửa cổng, ra đến đường lớn thì gọi xe. Trần Chuẩn lờ mờ cảm giác như đã gặp họ ở đâu rồi, nhưng đột xuất lại chẳng nhớ ra nỗi.

Tiểu Lưu gõ cửa sổ.

Trần Chuẩn thôi nhìn nữa, mở cửa xuống xe: “Những người khi nảy là ai?”

“Đến tham quan ấy, còn quyên góp thức ăn và đồ hộp nữa.” Cậu chỉ vào một đống thùng giấy ở ngay góc.

Trần Chuẩn nhìn sang, cậu không nói gì, khoác vai Tiểu Lưu vào trong tìm chú Lưu.

Vợ chồng chú Lưu đón Tết ở trung tâm, nhưng mùng ba sẽ về thăm nhà, phải qua tết Nguyên Tiêu mới quay lại.

Thế nên Trần Chuẩn liệt kê danh sách những tình nguyện viên có thể ở lại trực ca, loại hết những bạn nữ và các bạn nhỏ tuổi, thì chỉ còn lại đám con trai bốn năm người mấy cậu thôi.

Tiểu Lưu nhìn danh sách, “Sau mùng năm là mình rảnh.”

“Vậy mùng ba mùng bốn để mình trực.” Trần Chuẩn nói: “Để hỏi thêm bên anh Hoa đã, còn lại thì để mình.”

“Để mình trực thêm mấy hôm cho.”

Trần Chuẩn khoác vai cậu: “Đến lúc đó rồi tính tiếp.”

Rời khỏi trung tâm, Trần Chuẩn lại đến trung tâm thú y thăm Đoan Ngọ, lúc về đến nhà là đã chiều rồi.

Cậu đã gọi cho bố trước, biết được ông đang ở nhà.

Lái xe vào sân, cậu đi vào phòng khách, chống tay lên tay vịn sô pha nhảy vào trong, rồi nằm đơ ra đó như hết hơi rồi.

Đúng lúc Trần Chí Viễn đang ngồi ở đầu bên kia nghiên cứu thực đơn, ông nhìn cậu qua cặp kính lão: “Thế nào rồi?”

Bố hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Chuẩn vẫn hiểu ý ông, cậu nói: “Không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.”

“Vậy con về làm gì?”

Trần Chuẩn ngoẹo đầu nhìn ông: “Ngày mốt là tết rồi, con phải về nhà ăn tết chứ.”

Trần Chí Viễn hứ một tiếng đầy bất lực, rồi lại tập trung vào thực đơn, thấy Trần Chuẩn cứ nằm đờ ra đó, ông lại tháo kính lão xuống, “Đồ đạc chuẩn bị hết cho con rồi.”

“Đồ gì?”

Trần Chí Viễn chỉ vào đống đồ tết chất thành đống ngay bên hành lang: “Năm nay con về Thuận Thành đón giao thừa đi, biểu hiện cho tốt vào.”

Trần Chuẩn chống người dậy: “Mua cho nhà Hứa Tuế cả à?”

Trần Chí Viễn gật đầu.

Trần Chuẩn nhìn đống đồ đó một lúc, cậu chẳng nói chẳng rành, rồi lại nằm ra đó.

Trần Chí Viễn đợi một lúc: “Sao thế con trai?”

“Con đâu thể để bố ở một mình được.”

“Sớm ngày lập gia đình, thì chẳng phải mang về cho bố thêm một người sao, rồi thêm đứa cháu trai cháu gái, chạy khắp nhà, thì càng vui vẻ hơn rồi.”

Trần Chuẩn lại nằm một lúc chẳng nói thêm gì, cậu nhìn đèn thủy tinh ở góc cầu thang đến xuất thần, sau đó lại cười ngượng ngùng: “Bố nghĩ hay thật đó, lên kế hoạch năm năm tới cho con luôn rồi.”

“Gì mà năm năm.” Ánh mắt Trần Chí Viễn ngập hi vọng: “Con tranh thủ chút đi.”

Bố còn gấp hơn cả cậu, bao nhiêu năm nay trong nhà chỉ có hai bố con, quạnh quẽ quá.”

Bất giác Trần Chuẩn tưởng tượng đến cảnh bố vừa tả, bỗng bật ngồi từ trên sô pha, ý chí chiến đấu hừng hực: “Được, con tranh thủ ba năm hoàn thành mong muốn của bố.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ca Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net