Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ăn cơm xong thì ngồi trò chuyện thêm một chút, Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy chào tạm biệt.
Cặp đôi Hứa Tuế tiễn khách, Hà Tấn khách sáo nói: “Có thời gian thì hẹn tiếp.”
Trần Chuẩn thay giày, vỗ vỗ vai Lâm Hiểu Hiểu, như có như không ôm cô vào lòng: “Hôm nay làm phiền rồi, lần sau đổi thành chúng tôi mời khách.” Động tác của cậu khá là gượng gạo, cũng không nắm bắt được sức lực.
Lâm Hiểu Hiểu còn chưa biết mình bị lợi dụng, cô nghiêng vai, nhíu mày nhìn cậu, thầm nói tên ngốc này lại bị gì rồi, đánh cô làm gì.
Trần Chuẩn nhanh chóng rụt tay về, nhìn Hứa Tuế: “Vậy hẹn gặp lại.”
Hứa Tuế nhìn cậu: “Hẹn gặp lại.”
Trần Chuẩn nhìn biểu cảm thả lỏng của cô, thầm thở dài một hơi.
Họ về không bao lâu thì Tôn Thời cũng tan ca.
Đêm đó Lâm Hiểu Hiểu không về.
Tản sáng hôm sau, Trần Chuẩn vẫn chạy bộ, lúc cậu về đã ướt mồ hôi cả người, áo ba lỗ trên người đã có thể vắt ra cả vũng nước.
Ổ của Cát Tường trong phòng Trần Chuẩn, Tôn Thời vào phòng thêm đồ ăn cho nó.
“Dắt chó đi dạo chưa?” Trần Chuẩn vừa tắm xong, đứng trước cửa sổ rủ rủ tóc, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Nhìn có vẻ tâm trạng cậu khá tốt, tinh thần tích cực mạnh mẽ phát ra từ tận bên trong, trạng thái rất tốt, cả người cứ như vừa được sạc đầy pin xong vậy.
Tôn Thời nói: “Đi rồi, hôm nay nó đi vệ sinh nhanh lắm, còn chơi với con chó bò Pháp ở quảng trường một lúc, đáng khen lắm.”
Trần Chuẩn vừa mặc áo vừa cong người vuốt ve đầu Cát Tường, hõm tay cậu miết nhẹ vào cằm nó, huých huých mũi với nó: “Chó ngoan.”
Cát Tường ngoan ngoãn nằm im, hơi lúc lắc cái đuôi.
Tôn Thời: “Đã ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Hiểu Hiểu nhà tớ làm cơm rồi, ra ăn chung đi nào.”
Trần Chuẩn đáp lớn.
Họ ăn cơm trên bàn ăn hình vuông nho nhỏ, Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu ngồi đối diện nhau, Trần Chuẩn ngồi đối diện bức tường.
Hình như hai người này vẫn chưa qua được giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cho dù một cô gái có thô lỗ đến mấy đi chăng nữa thì ở trước mặt người mình thích cũng có vài phần khác đi, ăn một bữa cơm mà tạo ra được hiệu quả cho một bộ phim thần tượng, cháo trắng rau kèm mà đút qua đút lại.
Tôn Thời bóc vỏ trứng gà cho cô: “Tự ăn đi, quan tâm đến tâm trạng của mấy đứa ế chút, đúng không Trần Chuẩn.”
Trần Chuẩn gặm một phát là nửa cái màn thầu, đang nghiêng đầu xem bảng tin buổi sáng, muộn màng nhận ra đáp: “Cái gì?”
Tôn Thời muốn ghẹo cậu: “Tớ vẫn luôn rất là tò mò, thấy người ta yêu nhau, đã bao giờ cậu mơ tưởng đến chưa?”
Trần Chuẩn cười hừ: “Không có.”
Chủ đề này thành công khơi dậy hứng thú của Lâm Hiểu Hiểu, cô rất muốn giải mã nỗi nghi hoặc biết bao năm nay: “Thấy người ta nắm tay hôn nhau cũng không có cảm giác?”
Trần Chuẩn liếc cô một cái, lười mà để ý.
Tôn Thời tiếp lời hỏi: “Vậy là không có chút phương diện sinh lý…” cậu kéo dài giọng, nhíu chặt mày nhìn Trần Chuẩn.
Trần Chuẩn rướn người sang phía Tôn Thời, thấp giọng: “Làm một phát là giải quyết xong.”
Tôn Thời bật cười ha hả.
Giọng nói nhỏ quá, Lâm Hiểu Hiểu chẳng nghe được gì.
Gương mặt cô tràn ngập sự hiếu kỳ: “Cái gì cái gì? Nói lại lần nữa đi, tớ nghe không rõ.”
“Lo ăn phần cậu đi.” Trần Chuẩn nhíu mày.
Lâm Hiểu Hiểu đập bàn: “Đừng có quên là cơm cậu ăn do ai nấu đó.”
Miệng Trần Chuẩn đầy đồ ăn, vờ như muốn ói hết ra bàn.
“Gớm chết! Ấu trĩ!” Lâm Hiểu Hiểu ghét bỏ đẩy cậu một cái, kéo ghế ra xa.
Tôn Thời nói: “Đừng quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy độc thân lâu quá rồi, khó tránh khỏi những hành vi thất thường.”
“Em nghi ngờ cậu ấy gặp trở ngại ở phương diện nào đó.” Cô nói nhỏ với Tôn Thời.
“Đó là bệnh, cần phải trị.”
Lâm Hiểu Hiểu nói: “Hay là cậu ấy thích con trai.”
Tôn Thời: “Vậy thì không phải anh gặp nguy rồi à?”
“Cho nên khi mà em không có ở đây, tối nhớ khóa cửa cẩn thận đó.”
Tôn Thời gật đầu, nhưng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hai người họ lấy cậu ra làm trò đùa, Trần Chuẩn nhếch khóe miệng: “Ông đây thích con gái, ông đây là đàn ông.”
“Không được tính đó chứ.”
“Không giả được đâu.”
Tôn Thời hỏi: “Là loại đàn ông… mà tớ hiểu?”
“Đương nhiên” Trần Chuẩn nhếch mày.
Rất ít khi Trần Chuẩn nói về chuyện riêng tư, như dù sao cũng là một cậu trai hai mươi tuổi đầu, ở vài chuyện nào đó, cũng sẽ có vài lần không phục rất buồn cười.
Hai người còn lại bất ngờ không tưởng được.
Lâm Hiểu Hiểu quen biết cậu một thời gian cũng khá dài rồi, Trần Chuẩn không phải kiểu rất rất đẹp trai, nhưng cậu cũng có cặp mắt một mí và sống mũi cao bẩm sinh, cộng thêm đường viền khuôn mặt rắn rỏi, thêm cả vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, dây thần kinh vận động phát triển, cảm giác đàn ông trên người được lan tỏa hết sức mạnh mẽ, cũng coi như là tiêu điểm trong đám đông rồi.
Lúc đi học có mấy cô bạn khoa khác theo đuổi cậu một thời gian khá dài, cậu chẳng chút động lòng, mỗi ngày ngoài tập luyện ra thì chỉ có chó mèo, chưa từng nghe nói đến việc yêu ai cả.
Lâm Hiểu Hiểu còn muốn nhiều chuyện tiếp, nhưng đã bị Tôn Thời nhờ đi lấy thêm cháo rồi.
Tôn Thời dời ghế dịch sang gần hơn, hạ giọng hỏi Trần Chuẩn: “Mấy cậu học thể dục chắc là về phương diện đó mạnh lắm đúng không?” Giữa con trai với nhau ăn nói thoải mái hơn nhiều, chẳng có gì đáng để lén lút.
Trần Chuẩn liếc cậu bạn: “Hỏi Lâm Hiểu Hiểu đó.”
Tôn Thời đấm cậu một cái.
Trần Chuẩn hơi khom người, nói: “Có căn cứ khoa học nhất định. Phần lớn vận động sẽ sản sinh Endorphin, tạo cảm giác hưng phấn, người có thể lực tốt mà còn thường xuyên tập luyện thì không thể nào kém được.”
“Vậy còn cậu?”
Trần Chuẩn: “Không biết.”
“Cậu không phải là đàn ông à?”
Trần Chuẩn không muốn nói đến chuyện này, cúi đầu húp cháo, không để ý đến cậu ấy.
“Khó chịu lắm đúng không.” Tôn Thời cười xấu xa: “Mau tìm một cô bạn gái đi.”
“Không có hạ lưu như cậu, chỉ biết nghĩ đến chuyện này.”
Tôn Thời nói: “Tớ có người bạn là bác sĩ trong đội, nghe nói mỗi năm số lượng tiêu thụ bao cao su của đội viên mấy cậu mỗi năm chất thành cả núi.”
“Có thể đó.” Cậu nhanh chóng ăn xong buổi sáng, ra đến cửa thay giày: “Làm sao? Dẫn cậu đi tập luyện?”
Tôn Thời quá lười: “Để suy nghĩ đã.”
Trần Chuẩn vô cùng xem thường cậu, xách túi đi ra ngoài.
Lúc đợi thang máy, Trần Chuẩn bất giác nhìn về cửa nhà đối diện, thu tầm mắt, ngẩng đầu nhìn con số đang dần dần tăng lên đến xuất thần.
Sáng nay nói đến vấn đề này khá là gay go, lại một lần nữa cậu nhớ đến đêm hôm đó.
Trần Chuẩn nhớ lại cảm giác khi hôn Hứa Tuế, môi cô rất mềm, cảm giác ướt át mát mẻ khiến người ta mất khống chế, nội tâm đấu tranh đến cực hạn.
Những thước phim sau đó vừa hỗn loạn lại vừa sâu sắc, đều là lần đầu tiền, làm gì có kinh nghiệm mà nói.
Quá trình ngắn ngủi, mặc dù cậu cảm thấy mất mặt, nhưng sau này cô chẳng còn cho cậu cơ hội để tiến bộ nữa.
Hứa Tuế: “Hi.”
Trần Chuẩn giật mình, thình lình quay đầu, người trong đầu bỗng dưng xuất hiện, đứng ở trước mặt cậu, suýt chút nữa làm hồn cậu bay mất.
Hứa Tuế cũng ngơ ngác, cười gượng gạo: “Làm sao thế?”
Trần Chuẩn cụp mắt, không biết thế nào mà cổ lại đỏ rần lên: “Đi làm à?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Trần huẩn đỡ sau gáy, không tiếp lời.
Hai người sóng đôi đợi than máy.
Cả tầng lầu yên ắng, cửa sổ ở hành lang thoát hiểm đang mở, gió thổi vào oi ả ngột ngạt.
“Hôm nay 34 độ.” Trần Chuẩn nói
“Hình như nhiệt độ ngày mai còn cao hơn.” Hứa Tuế nói.
“Tuần sau là lập thu rồi.”
“Sau khi vào thu thì còn nóng một thời gian nữa.”
Hai người cứ thảo luận về thời tiết bằng mấy câu vô vị như vậy, cửa thang máy mở ra, Trần Chuẩn bước vào.
Thang máy in bóng hai người, khoảng cách giữa hai người tầm nửa mét.
Trần Chuẩn tùy ý dựa vào tường, hai tay đút túi, mắt nhìn về phía trước.
“Hứa Tuế.” Anh nhìn cô từ trong gương.
Hứa Tuế: “Hửm?”
“Hình như chị cao lên rồi.”
Hứa Tuế hơi cong chân, chỉ cho cậu coi: “Tôi mang giày cao gót, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao mà còn cao được nữa.”
Trần Chuẩn cúi đầu nhìn, cô mang giày gót nhọn màu nude, quần tây ống ôm ôm chặt lấy hai chân, phần cổ chân lộ ra ngoài vừa trắng vừa thon, mắt cá chân nhỏ xinh.
“Đi vững rồi à?” Cậu nhớ lúc cô vừa đi làm cực kỳ phiền vì trang phục đi làm cứng nhắc, giày cao gót thì mang không quen, đi đứng cứ như con vịt, nhìn chẳng thẩm mỹ chút nào.
“Cũng ổn.” Cô nói.
Hứa Tuế thả chân xuống đất.
Cô để ý thấy, đôi giày bóng rổ của người bên cạnh to như cái xuồng.
Hứa Tuế: “Cậu mới cao lên đó.”
“Hai centimet.”
“Bây giờ một mét tám mươi tám?”
Trần Chuẩn ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn cô.
Hứa Tuế cũng ngơ ra, bản thân cô cũng chẳng hề nhận ra, khả năng ghi nhớ của cô lại tốt đến vậy.
Qua hai giây sau, họ gần như nói cùng lúc: “Chị…”
“Cậu…”
Trần Chuẩn: “Chị nói đi.”
Hứa Tuế đổi tay cầm túi: “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
“Thực tập ở công ty bố tôi.”
Năm mới có gặp rồi. Hứa Tuế vẫn hỏi: “Chú Trần vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe lắm.”
Hứa Tuế gật gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Sau đó không còn chủ đề nào thích hợp để trò chuyện, thang máy bỗng chốc yên ắng. Khi đến tầng mười một, có người đẩy xe nôi em bé vào, liên tục không dừng, rồi lại có thêm vài người lục tục đi vào.
Trần Chuẩn không nhúc nhích, Hứa Tuế đứng ở góc bên kia. Cách nhau khá xa.
Hứa Tuế bất giác ngẩng đầu, trong gương cậu là người cao nhất, cổ thon dài, khung xương rõ ràng, mắt đang nhìn vào con số trên thang máy đến xuất thần. Ba năm không gặp, nét trẻ con trên người cậu đã dần bị lột bỏ, cảm giác một người đàn ông càng đậm đà hơn rồi.
Hứa Tuế nhanh chóng cúi đầu, đứa bé trong xe nôi đang nhoẻn miệng cười với cô.
Thang máy đến tầng một, cô là người cuối cùng đi ra, phía trước chẳng còn thấy bóng dáng Trần Chuẩn đâu nữa. Cô vừa đi vừa lục tìm chìa khóa xe trong túi, qua một khúc ngoặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại thấy cậu đang đứng chờ ở cửa khu.
Hứa Tuế nhìn cậu.
Trần Chuẩn khịt khịt mũi, cũng chẳng nói gì quan trọng: “Lần sau gặp lại.”
“Được thôi.”
“Tạm biệt.”
“Ừm.” Hứa Tuế gật gật đầu.
Cậu đi xuống bậc thềm, tốc độ đi không phải là nhanh, nhưng mỗi một bước đi rất rộng, lắc lư lảo đảo, bộ dạng như thể không quan tâm đến việc gì hết.
Hứa Tuế cũng mở khóa xe.
Xe chạy về phía trước, Trần Chuẩn ngồi lên xe máy đội mũ bảo hiểm, chân dài chống dưới đất, đầu gối hơi cong, chiếc áo thun trắng nên người cậu bị nắng chiếu vào đến pahst sáng.
Hứa Tuế nhớ rằng, Trần Chuẩn cũng bị cái tật lưng gù, lúc nào cũng như kiểu lười biếng còn say ngủ vậy, giống hệt như cô, chẳng ít lần bị Hách Uyển Thanh đánh cho.
Đang lúc thất thần, người ở ngoài cửa sổ xe bỗng quay đầu nhìn về hướng này, vẫy vẫy tay.
Hứa Tuế cũng vẫy tay chào, nhưng trong xe tối quá, có lẽ cậu chẳng nhìn thấy.
Trần Chuẩn lái xe đi trước, chân phải chống đất trợ lực, nhanh chóng rẽ sang vườn hoa, không thấy đâu nữa.
Nhìn dáng vẻ thoải mái của cậu, chắc là đã cho qua rồi, Hứa Tuế nghĩ.
Hai người còn có thể quay lại trạng thái như lúc ban đầu không? Hứa Tuế không chắc lắm, nhưng cô có chút nhớ nhung.
Không nhìn theo nữa, Hứa Tuế lái xe đến công ty.
Không hiểu tại sao hôm nay tâm trạng của cô khá tốt, kể cả khi gặp Ngô Hân, cô còn chủ động lên tiếng chào hỏi.
Chuyện đơn đặt lần trước Ngô Hân vẫn còn khúc mắc trong lòng, nên chỉ nhếch miệng, lấy ly rồi ra ngoài.
Hai người dùng chung một văn phòng, nhưng phần lớn thời gian đều ở tầng đón khách.
Trên đường đến công ty Hứa Tuế đã mua bánh bao và sữa đậu nành, trong lúc rửa ly, có người gõ cửa.
Cửa vẫn còn đang mở đó.
Đối phương là một cô gái vô cùng xinh đẹp, để tóc lại, trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc đầm liền thân màu trắng có tay, tay cầm một chiếc túi hàng hiệu. Cô ấy không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn Hứa Tuế một lúc.
Hứa Tuế bị nhìn đến khó chịu, hỏi: “Tìm ai?”
Trên mặt đối phương lập tức nở nụ cười: “Xin hỏi, phòng làm việc của Hà Tấn ở đâu?”
“Đã hẹn trước rồi?”
Cô gái hơi ngừng lại: “Đúng vậy.”
Hứa Tuế nói: “Anh ấy có việc nên đến trễ một chút, không thì vào ngồi đợi nhé, tôi gọi điện thoại cho anh ấy hỏi xem sao.”
Cô gái cắn môi, đảo mắt nhìn bên cạnh suy nghĩ trong chốc lát: “Không làm phiền nữa, để tự tôi liên lạc với anh ấy.”
Cô gái vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách ra, gật đầu chào Hứa Tuế, rồi quay người ra ngoài.
Lần tiếp theo Hứa Tuế gặp cô ấy là một tiếng sau. Cô ấy đi cùng thang máy xuống tầng với Hà Tấn, Hà Tấn tiễn cô ấy đến cửa.
“Vậy thì đợi điện thoại của anh đó.” Giọng cô gái nhẹ bổng, mang thêm chút cảm giác nghịch ngợm.
Trên mặt Hà Tấn không mấy biểu cảm: “Không cần đợi điện thoại của anh, sẽ có cố vấn chuyên nghiệp tiếp nhận lưu trình sau đó.”
Cô gái cười vui vẻ “Được, nghe anh sắp xếp đó.”
Khoảng cách từ cửa đến quầy tiếp tân không xa lắm, cuộc đội thoại của hai người đó thấp thoáng truyền đến, chắc là mua nhà nhờ quan hệ rồi.
Sau khi cô gái đi, Hà Tấn bước qua, nói với người hai bên: “Căn nhà ở tầng 9, nhớ gạch hệ thống.” Anh trực tiếp đưa đơn cho Ngô Hân: “Tìm người theo dõi tiến độ.”
Khách hàng có mối quan hệ thỉnh thoảng cũng sẽ có, lần này đưa cho Ngô Hân, lần sau đưa cho người của cô. Hứa Tuế không có gì bất mãn, chỉ là cô cảm thấy biểu cảm của Hà Tấn khiến người khác phải suy nghĩ.
Chạng vạng năm giờ rưỡi, Hứa Tuế chào Hà Tấn, cô về trước.
Ngày mai cô nghỉ phép, chuẩn bị tối nay sẽ lái xe về Thuận Thành thăm bố.
Cô về nhà tắm rửa trước, thay bộ đồ sạch sẽ, rồi qua chỗ Hà Tấn lấy máy tính hôm qua để quên.
Hứa Tuế gặp cô gái hôm qua ăn tối chung ở cổng khu nhà, cô gái đang đứng bên đường gọi xe, tay cầm một cái rương xanh đậm và một đống công cụ lặt vặt, dáng vẻ rất là gấp gáp.
Vốn dĩ Hứa Tuế không muốn nhiều chuyện, nhưng khi lấy máy tính ra, cô gái vẫn chưa gọi được xe.
Nghĩ ngợi giây lát, cô dừng xe bên cạnh cô gái.
Lâm Hiểu Hiểu cong người, gương mặt kinh ngạc: “Chị Hứa Tuế.”
“Gấp gáp thế, muốn đi đâu?”
Lâm Hiểu Hiểu lại khập khiễng nhìn khắp nơi: “Vừa nảy trong group có người gửi tin nhắn nhờ cứu trợ, cứu một chú cho lang thang.”
“Chỉ mình em?”
“Người khác bận việc hết rồi, không nhính thời gian được.”
Hứa Tuế nhìn đồng hồ, hỏi cũng đã hỏi rồi, cô nói: “Lên xe đi, chị chở em qua đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");