Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Hiểu Hiểu đọc địa chỉ, nằm ở bên phía trung tâm sinh thái thành phố, đi xe ít nhất phải bốn mươi phút.
Cũng không lý nào bảo người ta xuống xe, Hứa Tuế dùng điện thoại dẫn đường: “Đi thôi, thắt dây an toàn vào.”
Lâm Hiểu Hiểu thắt dây an toàn, mồ hôi đầy đầu: “May là gặp được chị Hứa Tuế, càm ơn chị nhiều. Em đứng ngoài đây hơn mười lăm phút rồi, thật sự là gấp chết đi được.”
“Bên kia có khăn giấy, em lau mồ hôi đi.” Hứa Tuế quay đầu xe ở phía trước: “Mỗi lần cứu trợ đều gấp gáp vậy à?”
“Đúng vậy.” Hiểu Hiểu kéo cổ áo hóng gió: “Có chó hoang thì gặp tai nạn giao thông, có con thì bị đánh đến bị thương, có con thì bị bệnh ngoài da rất nặng, thường thì tình trạng không giống nhau. Cứu sớm chút thì có thể trị liệu sớm, có rất nhiều lúc trễ một phút là số phận của chúng nó đã khác đi rồi.”
“Hôm nay thì sao?”
Lâm Hiểu Hiểu mở một đoạn video trong điện thoại, lúc dừng đèn đỏ thì đưa cho cô xem: “Có người gửi vào group, một chú chó lông xù màu trắng lông dài, đặc điểm duy nhất là có đốm ở dưới mắt trái, bây giờ còn không xác định được là chó nhà hay là chó lang nữa. Nghe nói tính cảnh giác của nó rất cao, chưa từng để con người đến gần, chỉ ăn đồ được ném cho và rác.”
Chú chó này không biết đến từ đâu, loanh quanh khu vực này cả hơn nửa tháng nay rồi, ban ngày thì kiếm đồ ăn ở khắp nơi, tối đến thì về nằm nghỉ ngơi dưới góc cầu thang.
Do người nó vừa dơ vừa hôi quá, bình thường bị người ta đuổi đi, cuối cùng có người khiếu nại đến bộ phận quản lý, để họ mau chóng xử lý chú chó.
Chú bảo vệ không nhẫn tâm mới gửi tin cho bên cứu trợ, khi quay video này, gần như là lâu lắm rồi nó không ăn gì, đầu nó cụp xuống, đi đứng rất khó khăn.
Hứa Tuế không hiểu rõ cách vận hành của trung tâm bảo vệ động vật: “Ai cũng có thể gửi tin nhắn cứu trợ à?”
“Hiện nay thì chỉ giới hạn trong thành phố.” Lâm Hiểu Hiểu nói: “Bọn em có nền tảng giao lưu nội bộ cho các tình nguyện viên, cũng có group công cộng cho các bạn yêu động vật, hoặc là khi gặp phải những tình huống như vậy, có thể liên lạc trực tiếp đến số điện thoại trên website.”
“Vậy chi phí phát sinh dùng cho việc cứu trợ…”
Lâm Hiểu Hiểu hiểu ý cô, thẳng thắn nói: “Bên em chủ yếu là dựa vào tình nguyện viên hùn vốn và xã hội quyên góp.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Nhưng mà những gì Trần Chuẩn phải bỏ ra thì hơn chúng em rất là nhiều.”
Hứa Tuế bất giác nhìn sang cô gái.
Lâm Hiểu Hiểu nói: “Địa điểm thành lập căn cứ cũng là mượn từ bố cậu ấy, thật ra cậu ấy là con nhà giàu đó.”
Điều kiện gia đình Trần Chuẩn, Hứa Tuế còn rõ hơn cô ấy. Cô hông chen lời, chỉ im lặng lắng nghe.
Lâm Hiểu Hiểu nghiêng người: “Lúc học đại học tiền sinh hoạt và tiền làm thêm của Trần Chuẩn chủ yếu dùng vào hai việc, một là quyên góp cho trung tâm cứu trợ, hai là mua giày bóng rổ.”
Lâm Hiểu Hiểu dứt câu thì ngưng lại, quay đầu quan sát phản ứng của Hứa Tuế.
Hứa Tuế không hiểu ra sao: “Làm sao thế?”
“Giày bóng rổ của cậu ấy có thể chất đầy hai cái tủ sát đất, không cảm thấy có vấn đề à? Cậu ấy ăn uống rất là tiết kiệm, áo quần cũng không mua đồ hàng hiệu, chỉ có hứng thú với mỗi giày. Chị Huế Tuế này chị có biết không, hôm qua đến nhà chị ăn cơm, rõ ràng là hai đôi giày chẳng khác gì nhau, vậy mà cậu ấy ngồi đơ ra đó chọn hết cả buổi.”
Lâm Hiểu Hiểu kể xấu cậu hết sức sinh động, biểu cảm trên mặt thì sống động, là một cô gái tuy ồn ào nhưng lại khiến người khác yêu mến. Ấn tượng mà Hứa Tuế dành cho cô gái khá tốt, có thể tưởng tượng được hai người ở bên nhau vui vẻ nhường nào.
Bất giác, sợi dây đề phòng trong lòng Hứa Tuế hạ xuống mấy phần.
Hứa Tuế biết cậu thích, cười nói: “Chắc là cũng như chúng ta thích son vậy đó.”
Trước giờ Lâm Hiểu Hiểu chưa từng trang điểm, không hiểu được niềm vui của con gái khi mua son, lầm bầm nói: “Tôn Thời nhà em không như vậy, dù sau cậu ấy là một kẻ kỳ lạ.”
“Cái gì?” Hứa Tuế không nghe rõ.
“Em nói là, số tiền đó dùng để ăn không phải thích hơn hả!”
Mãi lo nói chuyện, Hứa Tuế đi vượt qua ngã tư, bảng chỉ đường thiết lập lại đường đi.
Đi đường đã làm lỡ thời gian, đến nơi đã là bảy giờ tối rồi.
Mặt trời đã lặn không thấy đâu nữa, sắc trời đã dần chuyển tối.
Chú bảo vệ đã thay ca về nhà rồi, hỏi người còn lại, đối phương chỉ nói đại khái phương hướng cho họ.
Lâm Hiểu Hiểu xách rương đồ với gương mặt mù mịt.
Hiện tại trung tâm sinh thái thành phố còn đang trong giai đoạn xây dựng, bóng râm thì nhiều mà hộ dân thì ít, xa xa còn có mấy cái cần trục tháp. Khu này to hơn tưởng tượng rất nhiều, người mà lần đầu tiên đến đây, rất dễ mất phương hướng.
Hứa Tuế lại nhìn đồng hồ, chạy xe nhanh hơn nữa thì về đến Thuận Thành cũng đã chín mười giờ, sợ là bố mẹ ngủ lâu rồi, hơn nữa cũng không yên tâm để một mình Lâm Hiểu Hiểu ở đây.
Hứa Tuế nói: “Chị đi tìm với em.”
“Vậy thì ngại quá, làm lỡ quá nhiều thời gian của chị rồi.” Lâm Hiểu Hiểu xin lỗi.
“Không sao cả, chị cũng tò mò bình thường bên em cứu trợ như thế nào.” Bỗng nhiên cô cảm thấy mình có hơi đường đột: “Nếu không tiện thì…”
Lâm Hiểu Hiểu bật cười: “Quá trình cứu trợ của chúng em đều công khai mà, vô cùng hoan nghênh.”
“Vậy đi thôi.”
Hứa Tuế nhận cái rương từ chỗ Lâm Hiểu Hiểu, hai người đi sâu vào khúc trong.
Gần như mỗi tòa nhà ở chỗ này đều có cầu thang nhưu vậy, mục tiêu không rõ ràng, chỉ có thể dựa vào vận may.
Hai người tìm một lúc lâu, nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng chú chó đó ở đâu cả.
Trong lúc đó Trần Chuẩn đã xong việc gọi điện cho Lâm Hiểu Hiểu, hỏi thăm tình hình, nói với cô rằng trễ quá rồi về trước đi, ngày mai dành thời gian đi đến đây.
Lâm Hiểu Hiểu nói: “Bọn tớ tìm chốc nữa đã, trời tối rồi chắc là nó đi nghỉ rồi.”
Trần Chuẩn hỏi: “Còn ai nữa?”
“Chị Hứa Tuế dó.” Lâm Hiểu Hiểu ồ một tiếng: “Không gọi xe được, chị Hứa Tuế đưa tớ qua.”
Rồi nói thêm vài câu, bên kia đã cúp máy.
Lâm Hiểu Hiểu nói với Hứa Tuế ở trước mặt: “Trần Chuẩn qua liền đó.”
Bỗng nhiên Hứa Tuế ngừng lại, chỉ về một phía, “Ở bên đó kìa.”
Trời tối quá, bên cạnh trạm biến áp có một cái bóng xám. Lâm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng lại gần mấy bước, phân biệt rõ ràng, chính là chú chó trên video.
Lúc này chú chó cũng nghe thấy tiếng lạ, thình lình ngẩng đầu, sau đó ngửa người về sau, dựng thẳng đuôi, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác hơn.
Lâm Hiểu Hiểu mở một cây xúc xích, gọi nó một cách nhỏ nhẹ, thử bước đến gần.
Chú chó lùi về sau vài bước, đứng thẳng, tính cảnh giác rất cao.
Cô chỉ đành quăng xúc xích đến khoảnh đất trống trước mặt, chú chó đang đói quá, cứ lết từng bước lúc đi lúc dừng, ngậm được đồ ăn là chạy.
Hứa Tuế và Lâm Hiểu Hiểu chạy theo sau, vốn không có cách nào đến gần được.
Sau khi ăn xong, nó dừng lại.
Lâm Hiểu Hiểu lại bắt đầu mở đồ đóng hộp, sau khi đặt xuống đất thì lùi về sau mấy bước. Hai cô gái thương lượng, một người sẽ đứng phía trước phân tán sự chú ý của nó, một người sẽ vòng ra sau dùng lưới để bắt nó.
Nhưng nó lại cực kỳ thông minh, nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của hai cô gái, ăn hai ba miếng là bắt đầu bỏ chạy, lần này làm kiểu gì cũng không chịu đến gần.
Trước đó Hứa Tuế đã tưởng tượng quá trình cứu trợ đơn giản quá, hóa ra phần lớn thời gian là để vờn nhau với mấy bé này, cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác gọi là chó dắt người.
Dày vò hồi lâu, người và chó đều mệt, nên đều dừng lại bên đường.
Chú chó ngồi giữa hai người, chỗ bãi cỏ phía tay phải Hứa Tuế, không biết trong đầu nó đang nghĩ gì, nhìn trái nhìn phải rất vui vẻ, rồi thình lình người đầu nhìn cô.
Hứa Tuế bật cười, dáng vẻ dơ bẩn của nó khiến người ta thương xót, nhưng thật sự rất là nghịch ngợm.
Đèn đường đã được bật từ lâu, giữa bóng trời đen kịt chỉ có chỗ này là được chụp xuống ánh đèn màu cam.
Lúc Trần Chuẩn đến nơi, những gì cậu thấy chính là hình ảnh này, hai người một chó, ba điểm tạo thành hình tam giác góc tù. Thời gian như ngừng lại, hai cô gái và chú chó đọ sức với nhau không nhúc nhích dù chỉ nửa bước, có cảm giác buồn cười đầy khó hiểu.
Ánh mắt Trần Chuẩn dừng trên người Hứa Tuế, nhìn thêm một lúc.
Cô ngồi xếp bằng bên ven đường nghiêng hướng với anh, mái tóc xoăn nhẹ xõa tung, chỉ tầm ngang vai. Cô mặc áo thun đơn giản và quần dài ống rộng, ống quần được kéo cao đến gối, nhìn cô thoải mái tự do tự tại hơn mấy lần gặp trước nhiều.
Cậu thả nhẹ bước chân đi lại gần, lấy ngón tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu của cô, trong lúc không chú ý bụng ngón tay lướt nhẹ qua tóc cô.
Hứa Tuế ngẩng đầu, cong môi: “Cậu đến rồi.”
“Hai người ngồi thiền đó hả?” Trần Chuẩn xoa ngón tay, rồi đút tay vào túi quần.
Hứa Tuế chống tay xuống đất để đứng dậy: “Bị nó dắt tê cả chân rồi.”
Trần Chuẩn nhớ ra, trong ba lô sau lưng cậu con một chai nước suối mua lúc trưa nay còn chưa uống.
“Uống nước không?” Cậu lấy ra đưa cho cô: “Còn chưa mở nắp đâu.”
Thật ra Hứa Tuế đã khô họng lắm rồi, nhưng không nhận: “Tôi không uống, đưa Hiểu Hiểu uống đi.”
Trần Chuẩn nhìn chai nước trong tay, có hơi đơ ra, thẳng tay quăng cho Lâm Hiểu Hểu: “Không ngờ chị sẽ đi theo đến đây.”
Hứa Tuế giải thích một cách đơn giản, hỏi: “Còn cậu, đến bằng gì đó?”
“Gọi xe.” Trần Chuẩn nói.
“Xa lắm đấy.”
“Ừm.”
Nói chuyện tự nhiên hơn buổi sáng nhiều.
Trong lúc họ trò chuyện, chú chó đã trốn vào khe hỡ giữa góc tường và miếng xi măng tam giác bỏ không, phía bên kia không được che chắn hoàn toàn, khả năng cao là nó sẽ bỏ trốn.
Lâm Hiểu Hiểu nói một cách gấp gáp: “Hai người đợi chút nữa hẳn nói tiếp, nó sắp chạy rồi kìa.”
Ánh mắt Trần Chuẩn rời khỏi người Hứa Tuế, cậu đi qua lấy balo chặn lối thoát còn lại: “Có mang vợt an toàn không?” Vợt an toàn là dụng cụ cứu trợ chuyên nghiệp vòng hơi tròn có thể co giãn.
“Không có.” Lâm Hiểu Hiểu nói: “Tớ chỉ mang lưới thôi.”
“Xem tình hình này thì chắc là khó dùng lưới rồi.”
Bình thường Lâm Hiểu Hiểu hay cãi nhau với Trần Chuẩn, nhưng khi cứu trợ thì rất nghe theo ý Trần Chuẩn: “Vậy còn rương này thì sao?”
Vừa nảy Trần Chuẩn nhìn qua là đã thấy được: “Chú chó này to hơn cái rương, không có đựng được.”
Lâm Hiểu Hiểu: “…” Cô đứng bên cạnh không nói gì nữa.
Trần Chuẩn nhìn về hướng lúc vào: “Hai người đợi một chút, tôi đi mượn dây thừng đã.”
Trần Chuẩn chạy qua đó, không lâu sau, lại chạy về.
Con trai sau khi hoạt động thì mau ra mồ hôi, trên trán cậu đã đầy mồ hôi, nhưng không thở gấp, lồng ngực hơi phập phồng. Trần Chuẩn thắt nút ở một đầu dây thừng, rồi nhét đầu còn lại vào, sau hai lần như vậy, vòng tròn của sợi dây tạo ra có thể tự co giãn. Một cái vợt an toàn phiên bản đơn giản.
Trần Chuẩn đặt cái vòng tròn ở lối ra, rồi lại đặt đồ đóng hộp vào giữa vòng tròn. Cậu lùi sau vài bước, nắm một đầu dây thừng, quỳ xuống, yên lặng chờ đợi.
Hứa Tuế và Lâm Hiểu Hiểu đứng cách đó xa ra, không làm phiền đến cậu, lúc này Lâm Hiểu Hiểu mới nhớ đến việc quay video lại.
Dù sao cũng là động vật, không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn, huống gì nó đã đói lắm rồi, đã lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy.
Cũng chỉ tầm khoảng năm phút, nó ló đầu ra.
Trần Chuẩn nhẹ nhàng: “Đói rồi? Ăn đi.”
Nó nghiêng đầu nhìn Trần Chuẩn một lúc, thè lưỡi lẹp chẹp vài tiếng, không dám nhúc nhích.
Trần Chuẩn hất cầm: “Mau ăn đi.”
Qua một lúc sau nó mới thử bước lên liếm một miếng.
Tim Hứa Tuế đập nhanh hơn, cô chăm chú nhìn vào sợi dây thừng trong tay Trần Chuẩn, cô lo lắng sao anh còn chưa động đậy gì.
Nhưng Trần Chuẩn lại bình tĩnh hơn nhiều, tư thế của cậu không đổi, vẫn nói nhỏ nhẹ gì đó với chú chó.
Đúng như dự đoán, chú chó lại nhanh chóng lùi về sau.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, khi thế giới bên ngoài ra hiệu khá là an toàn với nó, cuối cùng nó cũng buông lỏng cảnh giác, nhích người đến yên tâm ăn đồ hộp.
Khi nó ăn sắp xong Trần Chuẩn mới ra tay, cậu từ từ đến gần, tay phải dời vòng tròn ra sau, tay trái kéo rút lại, động tác nhanh chóng nhưng không quá mạnh, chỉ trong chốc lát cổ chú chó đã bị buộc lại.
Lâm Hiểu Hiểu hét lên: “Đỉnh lắm! Đẹp trai chết đi được!”
Hứa Tuế chà mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn đồng hồ đeo tay, hai người vật lộn mấy tiếng đồng hồ, Trần Chuẩn đến không được mười lăm phút đã xử gọn rồi.
Trần Chuẩn vẫn quỳ ở đó, trong mắt chú chó vừa thảng thốt vừa lo sợ, nó giãy giụa vài lần, không cách nào thoát được, miệng nó liên tục run lẩy bẩy, cuối cùng đành chịu trận mặc loài người xâu xé. Nó không biết được mọi người đến là để cứu nó. Từ trước đến nay, số phận của những chủ chó không phải do nó quyết định.
Lòng Trần Chuẩn thắt lại, thử lại gần vuốt đầu nó, “Đừng sợ, tao đến để giúp đỡ cho mày đấy.”
Nó ngẩng đầu nhìn cậu một cách nhút nhát, dưới con ngươi là một vành trăng khuyết.
Trần Chuẩn nói: “Đừng lang thang nữa, về nhà với tao nhé, thế nào?” Từ đầu đến cuối cậu đều tin tưởng rằng, chó là loài hiểu tính người.
Lâm Hiểu Hiểu đưa găng tay tránh bị cắn cho Trần Chuẩn, rồi dọn dẹp dụng cụ bắt chó rơi lả tả dưới đất.
Trần Chuẩn kẹp nó lên hết sức cẩn thận, vô tình như kiếm được gì đó, “Qua đây, chụp một tấm.”
Câu này là nói với Hứa Tuế.
Trần Chuẩn kéo lông ở phần cổ bị buộc của chú chó, thế mà lại phát ra vòng cổ phòng đi lạc. Chuyện này đúng là khiến người vui mừng ngạc nhiên, có thể khiến những chú chó cưng tìm về bên chủ của mình là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.
Trần Chuẩn cười để lộ mấy cái răng: “Lại gần chút.”
Hứa Tuế cũng được lan truyền niềm tâm trạng vui mừng của cậu, giơ cao điện thoại, nhấc chân bước qua: “Không nhìn rõ à?”
Vốn dĩ mùi trên người chú chó đã không dễ ngửi, nhưng cô khi cô đến gần hơn, mùi thơm từ dầu gội đầu lại lấn át hết tất cả mùi hôi khó chịu.
Mùi hương này là thứ anh quen thuộc, cô chưa từng thay đổi dầu gội đầu. Trần Chuẩn thất thần.
Hứa Tuế không hề hay biết, đình chỉnh góc độc của điện thoại, để ánh sáng chiếu vào tấm biển nhỏ nhỏ màu bạc.
Trần Chuẩn nghiêng đầu.
Hứa Tuế đọc: “Em bị lạc rồi, người có lòng tốt nhặt được em hãy liên lạc với chị em nhé…” Chữ rất nhỏ, cô đọc rất tốn công: “Thấp một chút, phía sau viết cái gì?”
Hôm nay Hứa Tuế mang giày bệt, thấp hơn Trần Chuẩn cả cái đầu.
Suy nghĩ của Trần Chuẩn khá là thẳng, bình thường không chăm sóc các bạn nữ là mấy, tư thế đứng lúc này càng tiêu chuẩn hơn, lưng vai không nghiêng ngả chút nào.
Cậu cảm giác như linh kiện trên người mình đã gỉ sét hết rồi, không hề nhúc nhích, cậu đọc tiếp: “Chị của em giàu lắm, sẽ chuộc thân giúp em.” Phía sau là một dãy số điện thoại.
Là một người chủ rất thú vị. Xem ra chú chó này cũng đã từng được người ta cưng nựng trong tay, nếu như chủ nó biết được khi đi lạc nó phải uổng nước bẩn, ăn rác, bị đuổi đánh, thì sẽ có tâm trạng thế nào.
Hứa Tuế hạ gót chân, mím môi cười cười, lần đầu tiên có cảm giác đêm mùa hạ không còn quá đáng ghét, những cơn gió bết dính cũng không còn quá khó chịu nữa.
Lâm Hiểu Hiểu liên lạc với số điện thoại như trên, hẹn rõ thời gian và địa điểm với đối phương.
Ba người quay lại khu đỗ xe, chuẩn bị quay về thành phố.
Đường về không quen lắm, Hứa Tuế ngồi xuống việc đầu tiên làm là mở bản đồ.
“Để tôi lái cho.” Trần Chuẩn nói: “Tôi biết đường.”
Thế là hai người đổi vị trí.
Lái xe còn đỡ, Hứa Tuế ngồi không thì lại buồn ngủ. Ban đầu còn có thể trò chuyện với họ vài câu, dần dần hai mí mắt đánh nhau, cô giơ tay chống đầu nghỉ ngơi một lúc.
Trên đường về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Lâm Hiểu Hiểu chuẩn bị xuống mua gì đó lót dạ.
Cô nhướn người lên trước muốn hỏi Hứa Tuế ăn gì.
Trần Chuẩn không để cô kêu Hứa Tuế, nói: “Mua nước suối, rồi mau cho chị ấy thêm sandwich Mayonnaise đi.”
“Sao cậu biết?”
Cậu dừng xe bên đường: “Thì cứ ăn đại vậy, cái gì mà được với không được.”
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ thấy cũng đúng, đẩy cửa xuống xe.
Ở đây ồn ào hơn nhiều, đối diện là bờ sông, dưới ánh đèn nê-on, những quầy hàng hải sản khói lửa ngút trời.
Chú chó được buộc ở ghế sau, ở hoàn cảnh xa lạ, nó điều chỉnh tư thế ngồi một cách bất an, cổ họng bật ra tiếng kêu thút thít.
Trần Chuẩn nghiêng người vuốt ve nó, lúc nghiêng đầu, ánh mắt cậu nhìn mặt Hứa Tuế một lượt. Cậu nhìn về trước, bất giác mím môi, không bao lâu sau, cuối cùng lại nghiêng đầu nhìn cô.
Để lưu thông không khí, cả đường đi cửa sổ xe luôn hạ xuống một nữa, không mở điều hòa.
Cô nhắm mắt dựa vào cửa sổ, tóc vén ở sau tai, để lộ nửa gương mặt và cái cổ vừa trắng vừa thon. Gió thổi nhẹ, tóc con ở trước trán cô cũng theo đó mà lay động.
Trần Chuẩn để ý thấy có một giọt mồ hôi từ thái dương của cô trượt xuống.
Không biết cậu nghĩ gì, bỗng nhiên nghiêng người, gập đốt ngón tay chạm vào má cô một cái.
Âm thanh ầm ĩ lần lộn bên ngoài không liên quan gì đến bên trong xe, bên tai Trần Chuẩn yên tĩnh đến lạ kỳ. Giọt mồ hôi ấy rơi trên da, cậu cứ như người trúng tà, muốn được chạm thêm lần nữa.
Trần Chuẩn nắm chặt bàn tay, nhích người về trước, nhưng khi ý thức được hành vi này không trong sáng, thì ngừng lại hoàn toàn.
Một lúc lâu sau, cậu nản lòng ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về trước. Vừa xoay người lại, suýt chút nữa thì sợ đến té xĩu.
Không biết Lâm Hiểu Hiểu đứng ở đầu xe bao lâu rồi, trong miệng cô ngậm chai nước, nhìn cậu cứ như quỷ vậy. Cả một lúc lâu cô mới nuốt được, cô xác định rõ ràng, mình đã phát hiện ra một chuyện hết sức động trời
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");