Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Tuế không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy, giữa lúc mơ màng có nghe mọi người xung quanh nói chuyện, khi tỉnh giấc thì đã sắp đến nơi hẹn gặp.
Cửa sổ bên cạnh cô không biết đã được đóng lại từ khi nào, trên người có một lớp mồ hôi, đầu tóc ẩm ướt dán trên trán.
“Chị Hứa Tuế, chị tỉnh rồi à.” Lâm Hiểu Hiểu nhướn người lên: “Đây, nước và sandwich.”
Hứa Tuế nhận lấy cảm ơn cô ấy, đầu tiên là cô vặn nắp bình nước uống gần nửa chai, “Em xuống mua đó à?”
“Vâng ạ.” Lâm Hiểu Hiểu gác cầm lên phần tựa lưng, “Chị ăn đỡ trước nhé, hôm nay làm phiền chị rồi, đợi khi nào có cơ hội em mời chị ăn một bữa ngon.”
Hứa Tuế hơi nghiêng người: “Thật ra cũng chẳng giúp đỡ được gì.”
“Cũng phải mời mà.” Lâm Hiểu Hiểu kiên trì, “Đúng không, Trần Chuẩn.”
Trần Chuẩn không nhìn sang họ, chỉ đáp lại một tiếng “Ừm”.
Càng quan sát trạng thái của cậu càng thấy khả nghi. Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn bánh sandwich trên đùi Hứa Tuế: “Chị thích ăn bánh vị mayo này không?”
Hứa Tuế tìm dây chun cột tóc: “Chưa từng ăn, chắc là cũng được đó, những món ăn có liên quan đến trứng chị đều rất thích.”
Lâm Hiểu Hiểu ồ lên một tiếng đầy sâu xa, rồi lại nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, đụng phải cặp mắt ai kia cũng đang nhìn vào.
Ánh mắt Trần Chuẩn hung hăng, ra ý cảnh cáo.
Lâm Hiểu Hiểu xem như không thấy: “Chị Hứa Tuế, quê chị ở đâu vậy?”
“Thuận Thành.” Hứa Tuế nói.
Trùng hợp vậy, Trần Chuẩn cũng ở Thuận Thành. Cô ấy lại cười hì hì: “Còn chưa biết chị bao nhiêu tuổi, nếu không biết, em còn tưởng chúng ta bằng tuổi đó.”
Hứa Tuế cười cô ấy ăn nói quá lên, nhất thời không phản ứng kịp, có sao nói vậy: “Tuổi mụ là hai mươi sáu, lớn hơn mọi người ba tuổi.”
Nếu như nhớ không lắm, ngày hôm đó sang nhà hàng xóm ăn cơm, cô và Trần Chuẩn không nhắc đến tuổi của mình. Hứa Tuế có thể nói chính xác tuổi chênh lệch, xem ra có khả năng trước đó cả hai đã quen biết nhau rồi.
Lâm Hiểu Hiểu: “Vậy chị…”
“Lâm Hiểu Hiểu.” Bỗng nhiên Trần Chuẩn ngắt lời: “Cậu gọi điện cho người ta, nói chúng ta sắp đến rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu nhìn ra cửa sổ, đúng là đã đến gần trung tâm thương mại Hằng Hưng rồi, có chưa thỏa lòng thì cũng đành ngưng đã, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho số trước đó.
Trần Chuẩn dừng xe ở bãi xe, Hứa Tuế không đi chung, cửa sổ xe mở rất lâu, trong xe vẫn còn mùi của chú chó để lại.
Cô đổi sang chỗ ghế lái, lấy khăn giấy ướt lau tay sạch sẽ, rồi mở túi sandwich, lấy một miếng chầm chậm ăn.
Ở ngay trung tâm thương mại, Trần Chuẩn đã gặp chủ của chú chó, từ phía xa Hứa Tuế đã thấy chú chó nhảy tới nhảy lui xung quanh người chủ, liên tục lúc lắc cái đuôi, cho dù nó có ốm yếu cũng không thể nào ngăn cản được sự kích động khi gặp lại chủ của mình. Chủ nó là một cô gái, nhìn từ xa, Hứa Tuế không nhìn rõ biểu cảm của cô gái, cũng không thể nghe được cô gái nói gì, chỉ thấy cô gái quỳ xuống ôm chú chó dưới đất, cả một lúc lâu không nhúc nhích.
Cảnh tượng thế này khiến người khác cảm động không thôi.
Hứa Tuế hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Trần Chuẩn.
Rất lâu về trước, cả cô và Trần Chuẩn đều có suy nghĩ làm về bảo vệ động vật, nguyên nhân là do họ đã cũng nhau cứu một chú Rottweiler, cũng chính là Đoan Ngọ. Nhưng cho đến tận bây giờ, chỉ có Trần Chuẩn nói được làm được.
Hứa Tuế quan tâm đến tình hình bên chỗ họ, mãi một lúc lâu sau mới nhớ đến bánh sandwich trên tay mình. Cô nhanh chóng ăn mấy miếng, bên trong có kẹp trứng gà vụ và mùi sốt ngọt ngào đậm đà thơm ngon, lần đầu tiên cô ăn thử, mùi vị rất ngon.
Cô cúi đầu, nhìn kỹ túi đựng sandwich.
Ở phía bên kia, Lâm Hiểu Hiểu đang lau nước mắt.
Hai tay Trần Chuẩn đút túi đứng bên cạnh, đợi cô gái bình tĩnh lại mới nói: “Lần sau nhớ đeo dây xích, còn đi lạc nữa thì sẽ không may mắn như vậy đâu, có lẽ là số phận của nó sẽ bị thay đổi, có khả năng cô không chấp nhận được hậu quả đâu.”
Những lời như vậy cậu đã nói hàng trăm lần với những người khác nhau, nhưng vẫn có người không nhận thức được tầm quan trọng của việc đeo xích chó.
“Mình biết rồi, sau này sẽ không thả nó nữa.” Cô gái để tóc dài, lau nước mắt đứng dậy: “Nhà mình ở Thành Nam, đến thành phố sinh thái là gần 40km, thật sự là không dám tưởng tượng sao nó có thể chạy xa như vậy, thời gian qua nó đã trải qua những gì.” Càng nói, giọng cô gái lại bắt đầu nghẹn ngào.
Lâm Hiểu Hiểu: “Đừng buồn nữa, bây giờ nó đã trở về bên cạnh bạn rồi, sau này phải chăm sóc nó thật tốt đó.”
Cô gái không nhịn được cúi đầu nhìn chú chó, nó đang ngồi dưới đất xào xạc cái đuôi, đôi mắt bị che dưới lớp lông bết dính sáng rỡ, trong mắt chỉ có cô gái thôi.
Cô gái cúi đầu: “Lần này cảm ơn mọi người, mình có chút tiền, mong mọi người nhất định phải nhận đó.”
Nhìn độ dày của phong thư, có ít thì cũng phải cả mười ngàn.
Cô gái đi xe Audi, trên người mặc toàn đồ hiệu, gia cảnh chắc cũng rất tốt. Chú chó này không phải giống chó đắt đỏ gì, có vẻ rất có ý nghĩa với cô gái.
Trần Chuẩn lùi ra sau một bước: “Cất đi, không cần đưa tiền đâu.”
Cô gái lại tiến lên, muốn nhét tiền cho hai người họ.
Lâm Hiểu Hiểu đẩy tay cô gái về: “Bạn đừng hiểu lầm, liên lạc với bạn không phải vì tiền đâu, bọn tớ bên trung tâm cứu trợ động vật Nam Lĩnh, tất cả việc làm là nghĩa vụ thôi.”
“Vậy thì mình nên cảm ơn mọi người thế nào đây?”
“Quan tâm đến những động vật đi lạc nhiều một chút là được rồi.”
Cô gái suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn: “Mình muốn tham gia với mọi người.”
Trước đây cũng có người yêu cầu như vậy, nhưng đa số đều là do nhất thời bừng nhiệt huyết, đợi đến khi tâm trạng kích động trồi qua, cũng chỉ làm qua loa mà thôi. Trần Chuẩn tập nhiều thành quen: “Gửi tin nhắn cho trang web, sẽ có nhân viên trả lời bạn nên làm thế nào.”
Đối phương gật đầu thật mạnh, cảm ơn thêm lần nữa.
Khi chuẩn bị ra về, cô gái lại nghiêm túc đánh giá Trần Chuẩn thêm lần nữa, hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?”
Trần Chuẩn nhìn cô gái một lúc, trong đầu không có ấn tượng gì: “Mặt mình đại trà, có lẽ bạn nhớ nhầm rồi.”
Trên đường về Hứa Tuế lái xe.
Lâm Hiểu Hiểu cũng đi theo qua chỗ Tôn Thời, trong lòng giấu một bí mật cực lớn, đương nhiên là không nói ra thì sao mà chịu nổi.
Quãng đường không bao xa, sau khi dừng xe xong xuôi ba người đứng ở dưới lầu trò chuyện một lúc, Lâm Hiểu Hiểu hết lần này đến lần khác đưa ra yêu cầu muốn mời cơm, Hứa Tuế không thể thoái thác được, cuối cùng quyết định vào ngày hai mươi tháng này.
Hôm đó vừa hay vào ngày thất tịch*, Hứa Tuế nói: “Không làm lỡ hai người đón lễ là được.”
*Thất tịch (ngày 07/07 âm lịch), theo truyền thuyết Trung Hoa, Lễ Thất tịch là ngày Vương Mẫu cho phép Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau một lần, nên đây còn được coi là ngày Lễ Tình nhân tại Trung Quốc.
Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác: “Tụi em?”
Trần Chuẩn thúc giục: “Cậu lên xem Cát Tường thế nào trước đi.”
Bỗng nhiên Lâm Hiểu Hiểu như hiểu ra gì đó, liếc cậu một cái đầy kỳ quái, xét đến tình bạn khó khăn duy trì trong suốt mấy năm nay, cô không vạch mặt cậu tại chỗ.
Thời gian cũng không còn sớm, những người hóng mát trong công viên cũng tản dần.
Trong tay Hứa Tuế chỉ ví tiền và một chùm chìa khóa: “Đi thôi, đi vào chung nào.”
Trần Chuẩn nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi đi rửa xe.”
Hứa Tuế dừng lại: “Ngày mai đi đường tôi tìm chỗ nào rửa là được rồi.”
“Đưa đây đi.” Trần Chuẩn giơ tay ra trước mặt cô, đi lên trước một bước, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn cỡ nửa mét. Đã không còn là kiểu quan hệ không gì kiêng dè, trong lúc qua lại thì ai cũng phải biết thân biết phận, khi nói chuyện thì càng cần phải chú ý chừng mực.
Từ đầu đến cuối cậu cũng chẳng nhìn cô cái nào, cậu hơi cụp mắt, nhìn chùm chìa khóa đang móc trên tay xuôi bên người cô. Trần Chuẩn hơi đổ người về trước, ngón trỏ xỏ vào khuyên chìa khóa, đầu ngón tay tiếp xúc với phần da của cô, chỉ trong tích tắc, rồi lấy chùm chìa khóa đi.
Một cơn gió nóng thổi đến, bỗng nhiên Trần Chuẩn phiền muộn hết cả người: “Yên tâm, sáng ngày mưa sẽ trả chìa khóa lại, sẽ không làm phiền hai người nghỉ ngơi đâu.”
Vốn dĩ Hứa Tuế không có ý như vậy, vốn muốn hỏi ngày mai cậu có thời gian về Thuận Thành không, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng cũng không hỏi đến.
Cô hỏi: “Giờ này rồi tiệm rửa xe đóng cửa hết rồi, cậu đi đâu để rửa?”
“Tự rửa.”
Hứa Tuế còn đang muốn hỏi cái gì, sau lưng đã có người gọi cô. Cô quay đầu, nhìn thấy Hà Tấn anh đang vắt áo vest ngoài trên khuỷu tau, đang đi về phía cô.
Trần Chuẩn không cố ý đứng đây đợi anh, cậu nhướn cầm chào hỏi, tháo chìa khóa xe ra, phần còn lại thì trả cho Hứa Tuế: “Đi lên trước đây, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Hứa Tuế nói.
Hà Tấn đi đến bên cạnh cố, nhìn về phía Trần Chuẩn đang đi, cười nói: “Trò chuyện gì đó?”
Hứa Tuế không nói rõ, muốn tìm khăn giấy lau mồ hôi cho anh, nhưng chỉ mang ví tiền và chìa khóa xuống, những cái khác cô không mang: “Nửa đêm rồi anh đi đâu thế?”
Hà Tấn ôm vai cô đi vào thang máy: “Ăn cơm xong không có gì làm, nên đi lòng vòng.”
Hứa Tuế: “Sao còn mặc vest?”
Hà Tấn hơi ngớ người, dừng vài giây mới trả lời bằng giọng nhẹ nhàng: “Lấy đại trên giá quần áo, chuẩn bị đẹp đi giặt, mặc thêm lần nữa cho tiện.”
Hứa Tuế không hỏi tới, giơ tay ấn nút thang máy.
Vài giây im lặng, Hà Tấn lại hỏi lần nữa: “Khi nảy nói gì với Trần Chuẩn thế?”
“Đưa cậu ấy và Lâm Hiểu Hiểu đến nơi cứu trợ động vật, cậu ấy nói rửa xe giúp em.”
Hà Tấn nghiêng đầu nhìn cô, anh nửa đùa cười nói: “Vẫn luôn cảm thấy hai người rất thân đó.”
Hứa Tuế cười cười, hỏi ngược lại giọng lấp liếm: “Phải không?” nhưng không nói gì thêm.
Không biêt có phải là càng trưởng thành thì càng khó thổ lộ tâm tình, khi đối diện vấn đề luôn thiếu dũng khí để hỏi đến nơi đến chốn, cũng mất đi sự kiên nhân để giải thích.
Hoặc là do từ khi bắt đầu quen nhau giữa hai người niềm yêu thích vốn ít, chỉ là hảo cảm thì nhiều.
Lúc đó bố cô bệnh nặng, dưới sự cưỡng chế sắp đặt của Hách Uyển Thanh, Hứa Tuế đi xem mắt, trong một lần tình cờ gặp phải Hà Tấn, cũng coi như là có duyên đi. Một người cần bạn trai, một người đúng lúc đang độc thân, bèn ăn nhịp với nhau quyết định thử xem sao.
Thang máy nhanh chóng xuống đến nơi, mà lúc này Trần Chuẩn đã đến tầng mười bảy rồi.
Không đợi lấy chìa khóa, cửa đã được tự động mở từ bên trong rồi.
Với cái miệng của Lâm Hiểu Hiểu thì chắc chắn đã kể cho Tôn Thời nghe rồi, Tôn Thời vừa tan ca, đang ngồi ăn ramen trên sô pha, thấy Trần Chuẩn đi vào, liền cười với cậu bằng nụ cười sâu xa.
Trên bàn thì còn có hạt dưa và khoai chiên, và Lâm Hiểu Hiểu với biểu cảm phấn khích muốn nghe kể chuyện.
Trần Chuẩn dùng mu bàn tay phủi cô, “Cậu làm con người đi, cách xa tớ ra.”
Lâm Hiểu Hiểu đi thẳng vào vấn đề: “Có phải là cậu và chị Hứa Tuế quen nhau từ lâu rồi không?”
Cậu không trả lời, ngồi xuống vuốt ve Cát Tường. Cát Tường đã không còn sợ người là bao, thân thiết đón tiếp Trần Chuẩn, rồi lại lập tức chạy về dưới chân Tôn Thời, nhìn Tôn Thời ăn không chớp mắt.
Trần Chuẩn tháo dây giày, Lâm Hiểu Hiểu cũng cúi người theo cậu: “Không phải hai người là thanh mai trúc mã đó chứ? Cậu yêu thầm người ta à? Hai người từng làm bạn?”
Trần Chuẩn không nói một lời nào.
Cô hỏi tiếp: “Không phải là cậu không yêu ai, mà là trong lòng chị luôn thích một người?”
Trần Chuẩn sốt ruột nhíu mày, nhưng gáy cậu lại bất giác đỏ cả lên.
Lâm Hiểu Hiểu biết mình đoán trúng rồi, cô và Tôn Thời nhìn nhau, nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu: “Vậy sáng hôm đó cậu nhắc đến, không phải là cậu và chị ấy… như vậy đó chứ!”
Tôn Thời cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Đùa thì là đùa, nhưng vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, thì làm bạn không thể không nhắc nhở cậu.
Tôn Thời đầy gọng kính: “Bây giờ người ta có bạn trai rồi, nói chuyện hay làm gì phải chú ý chừng mực, phá hoại tình cảm người khác thì không có đạo đức đâu.”
Lúc này Trần Chuẩn mới nhả ra mấy chữ: “Chưa từng nghĩ đến.”
Lâm Hiểu Hiểu có hơi đồng tình với cậu, ngồi lại bên chỗ Tôn Thời: “Chứ có ý gì thế, không thể ở bên chị ấy mà còn cứ quấn lấy người ta, rõ ràng là tự ngược đãi mình mà.”
Tôn Thời nói: “Trong tâm lý học có một phương pháp trị bệnh gọi là liệu pháp giải mẫn cảm*, tình huống cũng tương tự, cứ bị ngược mãi thì sẽ trở nên tê dại thôi.”
*Giải mẫn cảm (desensitization – sự gây tê): Giải mẫn cảm là liệu pháp trị liệu tâm lý học với hình thức thay đổi cách tiếp cận để tiếp cận với những nguyên nhân gây nên bệnh tâm lý để giải tỏa nỗi lo lắng, sợ hãi.
Trần Chuẩn: “…”
Lâm Hiểu Hiểu thở dài một hơi, cảm giác chuẩn bị hạt dưa và khoai chiên phí công rồi: “Cũng khó trách, tớ gặp chị Hứa Tuế mà còn thích. Chị ấy xinh đẹp như vậy, tướng cũng đẹp, nhìn thì sự nghiệp phát triển chắc khá là tốt, quan trọng là tính cách tốt, còn rất dịu dàng.”
“Cô ấy dịu dàng?” Trần Chuẩn “ha” một tiếng.
Cậu dự định kết thúc chủ đề này, về phòng thay áo ba lỗ quần đùi, xách hai thùng nước xuống rửa xe.
Vừa hay xe Hứa Tuế dừng ở chỗ đối diện cổng khu nhà. Xe cô khá là sạch sẽ, bên trong trang trí đơn giản, ghế xe màu đen, bộ phận điều khiển màu đen, không thấy bất cứ món đồ dành cho thiếu nữ nào, chỉ có chỗ ghế lái có để một cái đệm lưng hoạt hình, nếu không đoán sai thì do cô mua đại thôi.
Trần Chuẩn hừ nhẹ một tiếng, vô vị hệt lúc trước.
Đầu tiên là cậu dùng xà phòng lau thân xe, rồi rửa lại bằng nước sạch, cuối cùng lấy cả miếng lót chân trước sau ra lau một lượt, sau đó gác lên bồn hoa phơi khô.
Sau khi cậu làm xong hết thì mồ hôi khắp người, Trần Chuẩn quăng miếng bọt xốp vào thùng nước, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, mắt cậu nhìn lên từng tầng lầu, bất giác tìm căn phòng có Hứa Tuế.
Khi ánh mắt cậu đã dán chặt lên ô cửa sổ nào đó, thì vốn dĩ đèn đang sáng lại bỗng nhiên tắt ngúm.
Trần Chuẩn lăn nhẹ yết hầu, tim cậu nhói mạnh như bị hung khí sắt nhọn đâm qua. Một lúc lâu sau, cậu kéo áo lau mồ hôi trên trán, tay chống lên đùi, nhìn đi nơi khác.
Cậu thừa nhận, cảm giác như này thiệt chứ mẹ nó chịu không nổi nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");