Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi lên tầng, Hứa Tuế tìm một bộ phim điện ảnh để xem, trong lúc đó cô còn đi tắm, khi cô tắm xong thì hai mắt Hà Tấn đã nhíu lại, nên về phòng ngủ trước.
Hứa Tuế tắt đèn phòng khách, chỉnh nhỏ âm lượng.
Bộ phim “Kẻ phản bội”* của Mark Wahlberg, cô đã coi đi coi lại vô số lần.
*Phim Kẻ Phản Bội kể về kế hoạch trả đũa hoàn hảo của một băng trộm toàn các nhân tài: thiên tài mở khóa, tay lái siêu hạng, trùm hacker, kỹ sư cháy nổ… dưới sự chỉ đạo của một chuyên gia chiến lược.
Hứa Tuế không có nhiều tế bào văn nghệ như vậy, so với phim tình cảm cảm động tinh tế, cô thích phim có kịch bản thuộc thể loại mạo hiểm kích thích hơn.
Những tình tiết trong phim nhanh chóng tràn về, thỉnh thoảng có hơi mất tập trung thì vẫn có thể theo kịp tiết tấu bộ phim.
Bỗng nhiên cô nhớ đến bộ phim kinh dị đã xem với Trần Chuẩn khi nhỏ “Ghost office”*. Lúc đó Trần Chuẩn vừa đến ở nhà cô, vẫn còn là một thằng oắt con, khi âm thanh rùng rợn vang lên, có một bàn tay đầy máu chầm chậm vươn từ trong nhà vệ sinh ra, Hứa Tuế cố ý hét một lớn một tiếng vào cậu, lần đó khiến Trần Chuẩn bị dọa đến phát khóc.
Đến nỗi bộ phim này trở thành cơn ác mộng tiểu thơ của Trần Chuẩn. Sau này lớn lên, cậu đã sớm miễn dịch với phim kinh dị rồi, nhưng mỗi khi Hứa Tuế nhắc lại, cả người cậu vẫn không thoải mái.
Lúc đó rất là con nít.
Hứa Tuế chỉ nhớ sau đó cô bị Hách Uyển Thanh đánh cho một trận no đòn, mông đau hết cả lên, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt. Vốn dĩ trong lòng còn hơi áy náy, nhưung khi thấy Trần Chuẩn đứng bên cạnh che miệng cười thầm, Hứa Tuế tức đến nghiến răng, chiếc thuyền tình bạn nhỏ nhoi vừa được dựng lên đã bị sóng gió đánh tan nát, thù oán cũng bắt đầu từ đó.
Nhớ đến lúc này, Hứa Tuế bất giác liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy qua bên đấy.
Nhìn từ trên xuống không được rõ ắm, Hứa Tuế vẫn lờ mờ thấy có một người nằm dài ra chỗ bồn hoa, chiếc xe bên cạnh bốn cánh cửa mở toang, ánh đén vàng rực soi đến bên cạnh chân cậu.
Hứa Tuế do dự một lúc, đi qua tủ lạnh lấy một chai nước, nhìn thấy chỗ cửa tủ lạnh có một lốc sữa bò.
Cô thay đồ xuống sảnh, bước chân nhẹ nhàng, đến trước mặt mà Trần Chuẩn cũng chẳng phát hiện ra.
Hứa Tuế để hộp sữa lạnh lên cánh tay Trần Chuẩn một lúc.
Trần Chuẩn mở mắt.
Hứa Tuế cười với cậu: “Sao mà nằm ngủ ra đây rồi?”
“Không có ngủ.” Trần Chuẩn thẳng lưng, lập tức ngồi dậy: “Nghỉ một tí, cho ráo mồ hôi.”
Cô cũng qua ngồi bên cạnh, nhìn chiếc xe không dính một hạt bụi trước mặt: “Lau xe sạch lắm đấy, cảm ơn nhé.”
Trần Chuẩn hỏi: “Chưa ngủ hả?”
“Ngày mai được nghỉ, có thể ngủ trễ chút.” Cô đưa sữa lạnh cho anh: “Còn uống cái này không?”
Trần Chuẩn nghiêng đầu, khi thấy hộp sữa trong tay cô thì không khỏi bật cười.
Cậu vẫn luôn cảm thấy mỗi ngày mà họ đã từng trải qua đều ngập mùi hương và ấm áp. Cứ như một buổi sáng sớm nào đó năm cậu mười hai tuổi, mỗi khi nhớ lại, đều thấm đượm mùi sữa bò.
Năm mười hai tuổi ấy, Trần Chuẩn tạm biệt những tháng ngày chờ đằng đẵng bố mẹ sau tan học.
Cậu vào ở nhà Hứa Khang, trên chiếc giường đơn đặt trong góc phòng khách, cái loại mà hễ leo lên là kêu kẽo kẹt ấy, quạt điện thổi tung màn, tấm chiếu luôn nóng ấm dính nhớp. Nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, tiếng bước chân của Hứa Tuế bên trong phòng, và tiếng chào hỏi của bác Hứa.
Rồi sau đó sẽ là một đêm an giấc.
Trần Chuẩn dần thích nghi với cuộc sống ở nhà bác Hứa. Hai người lớn một người hòa nhã đôn hậu, một người tính cách dữ dội, tính tình nóng nảy, nhưng đều là những người có lòng dạ cực tốt, ngoài ra còn có một người được gọi là chị gái tính cách thì hướng ngoại, thỉnh thoảng cũng hay bới lông tìm vết.
Khi đó, mỗi lần chân trời ửng sáng, xóm nhỏ thức giấc, thì phòng bếp lại trở nên nhộn nhịp.
Hứa Khang đi làm sớm, Hách Uyển Thanh giục ông và Hứa Tuế ngồi vào bàn ăn, bình thường sẽ là mỗi người một ly sữa bò, một cái trứng rán và một cái bánh, bắt buộc phải ăn cho hết, không cho phép để thừa.
Hứa Tuế cực kỳ ghét uống sữa bò, lúc nào cũng có mưu đồ cướp trứng rán của cậu.
Cô thương lượng muốn đổi với cậu.
Trần Chuẩn chỉ quăng cho hai chữ: “Không đổi.”
Hứa Tuế vô cùng chính đáng: “Tại sao chứ hả? Bây giờ cậu lùn như vậy, là do cậu uống ít sữa đó, sau này sẽ bị bạn bè ghét bỏ.”
“Mẹ tôi nói con trai chậm cao.”
“Dỗ cậu thôi.”
Trần Chuẩn không hề bị tác động, cắn một miếng lớn bánh rán.
Hứa Tuế giơ đũa muốn cướp.
Trần Chuẩn hét lớn: “Bác ơi!”
Cô lập tức rụt đũa về.
Hách Uyển Thanh ló đầu ra từ phòng bếp: “Làm sao thế?”
Trần Chuẩn: “Hứa Tuế muốn…”
Dưới bàn, Hứa Tuế véo đùi cậu.
Trần Chuẩn cắn răng nghiến lợi, sửa lời: “Chị ấy… chị ấy nói trứng chiên bị cháy rồi.”
Hách Uyển Thanh lớn tiếng: “Nói với nó muốn ăn thì ăn, không ăn đỡ tốn.”
Hứa Tuế không dám thở mạnh, đợi đến khi Hách Uyển Thanh quay vào nhà bếp, cô mới quăng đũa xử lý cậu. Trần Chuẩn cũng chẳng chịu thua. Nhưng lúc đó cậu chỉ đứng đến vai cô, cậu trai thấp bé gầy còm, kiểu gì cũng sẽ chịu thiệt ít nhiều.
Sau khi ồn ào quậy phá, cả người mướt mồ hôi.
Hứa Tuế đẩy ly sữa của mình đến trước mặt cậu: “Uống nhiều chút đi, bé lùn.”
Trần Chuẩn chấp nhận, cuối cùng vẫn rộng lượng đổi sang trứng rán cho cô.
Rất nhiều buổi sáng về sau, Trần Chuẩn hai ly sữa, Hứa Tuế hai phần trứng rán.
Cứ như trở thành một thói quen, trước giờ cơm họ sẽ ăn ý đổi cho nhau.
Không biết từ khi nào, những đứa trẻ năm ấy đã ẩn hiện hình dáng thiếu niên, Trần Chuẩn phản kích thành công, cuối cùng cũng có thể nhìn Hứa Tuế từ trên xuống, còn trả lại cho cô nguyên văn không thay đổi gì: “Ăn nhiều chút đi, bé lùn.”
…
Buổi đêm dễ dàng khiến con người ta buông bỏ cảnh giác. Trần Chuẩn khum bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, rồi di chuyển bàn tay, cố ý kéo xuống đến ngay phần ngực của mình: “Chị có thể đột phá một mét năm đã là kỳ tích rồi.”
Hứa Tuế sửa lại: “Một mét sáu mươi hai.”
“Làm khó chị rồi.” Trần Chuẩn giễu cợt. Cậu lắc hộp sữa, tháo ống hút cắm vào.
“Về nhà hâm nóng rồi hẳn uống.”
“Không sao.”
Miếng lót chân bên cạnh đã khô rồi, Hứa Tuế đứng lên lần lượt lót vào trong xe theo thứ tự: “Uống sữa chỉ có thế thúc đẩy cho cao hơn, chứ không phải yếu tố mang tính quyết định.”
“Phải không?” Một chân cậu giẫm lên bồn hoa, khuỷu tay chống trên đầu gối: “Lúc chị học đại học đâu có nói vậy.”
Hứa Tuế không trả lời.
Bỗng nhiên Trần Chuẩn nhận ra cậu tiếp lời như vậy là hỏng bét rồi.
Cậu không cầm được mà nghĩ đến một người, cậu ngờ ngợ nhớ anh ta họ Tần, bạn trai thời đại học của Hứa Tuế.
Trần Chuẩn cúi đầu im lặng, ngón cái nhấn móp hộp sữa.
Cho dù là trước kia hay là bây giờ, hình như trong mắt cô không hề có cậu.
Hứa Tuế đóng cửa xe: “Ngày mai tôi về Thuận Thành, cậu có muốn về cùng không?”
Trần Chuẩn ngậm ống hút, nghiêng đầu nhìn cô: “Ngày mai là thứ mấy?”
“Thứ tư.”
Nhớ đến Lâm Hiểu Hiểu nói “có ý gì”, Trần Chuẩn lại thầm do dự.
Hứa Tuế lập tức nói: “Không sao đâu, nếu không thì lần sau đi.”
Nhưng cậu lại đáp lời theo bản năng: “Cũng lâu lắm rồi chưa về.”
Cả đêm hôm ấy chẳng ai ngủ ngon giấc.
Sáng sớm thức giấc Hứa Tuế thấy hơi hối hận rồi, đau đầu nhức óc, nên cô dứt khoát quẳng hết mọi chuyện qua một bên không nghĩ nhiều nữa.
Hà Tấn đã đi làm rồi, Hứa Tuế rửa mặt xong thì qua gõ cửa nhà bên cạnh.
Trần Chuẩn xách balo bước ra.
Lái xe đến Thuận Thành phải mất hai giờ đồng hồ, làm sao để có thể ở riêng với nhau trong thời gian dài thế này là cả vấn đề.
Trước khi lên đường Trần Chuẩn đi một vòng quanh xe, rồi lại cúi người kiểm tra gầm xe.
Hứa Tuế: “Kiểm tra lốp xe?”
Trần Chuẩn: “Kiểm tra xem có chó con mèo con nào trốn dưới gầm xe để ngủ không.”
Hứa Tuế khá là ngạc nhiên, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến khả năng xảy ra chuyện này.
Hứa Tuế lái xe nửa đoạn đầu, Trần Chuẩn chê cô lái chậm, chọn vị trí thuận tiện rồi đổi chỗ cho nhau, tốc độ nhanh hơn.
Lần này thế mà ổn, Hứa Tuế ngủ một giấc là đã đến khu vực Thuận Thành. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hôm nay là thứ tư, lúc này Hứa Khang phải lọc máu ở bệnh viện.
Hứa Tuế gọi điện thoại cho Hách Uyển Thanh rồi sang thẳng đó đón bố mẹ.
Cô vẫn luôn có chút mâu thuẫn khi đến phòng thẩm tách, nơi này lúc nào cũng tràn ngập bầu không khí đè nén và sự thê lương, khiến con người ta tuyệt vọng. Người bệnh vào đây rồi thì chỉ có mỗi một kết quả, mà kết quả này còn là kiểu không có khả năng thay đổi.
Cô đã từng phải tốn một khoảng thời gian rất dài để chấp nhận căn bệnh của bố mình, từng nghĩ đến một ngày nào đó vì một biến chứng nào đó mà khiến ông rời xa họ, lòng cô khó chịu như kim chích, bất lực tột cùng.
Có rất nhiều người nhà bệnh nhân đợi bên ngoài, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc, mà bên trái cánh cửa sổ thủy tinh kia chính là phòng thẩm tách.
Hứa Tuế nhìn vào bên trong, nhìn thấy bố mình ở máy số ba bên phải, dòng máu đỏ tươi đang đi qua máy lọc, rồi vào ngược trong cơ thể ông.
Cách một tấm kính thủy tinh, cô cười cười vẫy tay với ông.
Hứa Khang mỉm cười.
Không lâu sau, Trần Chuẩn đứng phía sau Hứa Tuế, hai tay đút vào túi quần, nhìn ông, cũng để lộ nụ cười.
Mắt Hứa Khang sáng lấp lánh, ông cười càng vui vẻ hơn.
Phải mất bốn giờ đồng hồ để hoàn thành một lần lọc máu, Hách Uyển Thanh thấy Hứa Tuế và Trần Chuẩn đều về nhà, nên để điều dưỡng tan ca sớm hơn.
Mấy tiếng đồng hồ giày vò Hứa Khang đến sức cùng lực kiệt, sau khi xuống khỏi máy lọc máu, Trần Chuẩn cõng ông ra ngoài, thanh niên cả người tràn đầy sức lực, bước chân vững vàng khỏe mạnh, không hề thấy tốn chút sức nào.
Bạn cùng phòng bệnh để lộ ánh mắt hâm mộ: “Đây là con trai à?”
Hách Uyển Thanh cười không khép được miệng: “Đúng vậy, đây là con trai, đây là con gái.”
Hứa Tuế và Trần Chuẩn không hẹn mà nhìn nhau, mỗi người nghĩ một việc.
Bạn cùng phòng bệnh: “Lúc quan trọng vẫn cần đến con trai, Lão Hứa thật có phúc.”
Hứa Khang đang yếu ớt, nằm trên lưng Trần Chuẩn cười không nên tiếng, khuôn mặt vàng vọt của ông hiếm khi có được dáng vẻ phấn chấn.
Hai vợ chồng vẫn đang sống ở khu nhà dành cho nhân viên đường sắt, là một khu ở thành phố cũ, mấy tòa chung cư thấp bé vẫn giữ dáng vẻ như ngày xưa, bên ngoài bức tường xây bằng gạch đỏ phủ đầy lá cây, cách con đường là một mảng xanh lục, bên ngoài hành lang an toàn là những đoạn đường sắt song song hoặc đan chéo nhau.
Sau khi về nhà thì Hách Uyển Thanh lo liệu đi mua đồ ăn, bữa ăn tối hôm đó cực kỳ phong phú, đều là những món mà hai đứa con thích ăn.
Hứa Khang vui vẻ, được cho phép uống một ít rượu trắng, chỉ tầm khoảng đáy ly mà thôi. Người mắc bệnh chạy thận phải nghiêm khắc khống chế lượng nước nạp vào, rượu bia thuốc lá cần phải cấm tuyệt đối, cho dù uống trà cũng là mong ước xa xôi.
Ông run lẩy bẩy rót rượu cho Trần Chuẩn: “Hai chúng ta uống chút nào.”
Trần Chuẩn lập tức đỡ lấy, không từ chối: “Để con tự rót cho.”
Hách Uyển Thanh đẩy đĩa sườn sốt cam đến trước mặt Hứa Tuế, rồi lại đẩy đĩa cá mú hấp sang chỗ Trần Chuẩn: “Trần Chuẩn à, công việc có thuận lợi không?”
Cậu trả lời: “Vẫn ổn ạ, có rất nhiều việc vẫn còn ở giai đoạn mò mẫm thôi.”
Hách Uyển Thanh cảm thán: “Không ngờ chớp mắt mà thằng nhóc nghịch ngợm như con cũng đã bắt đầu đi làm rồi, lúc mới đến còn bị chị Hứa Tuế của con dọa sợ khóc chảy cả nước mũi nữa.”
Trần Chuẩn bật cười, không thừa nhận: “Không có chuyện đó.”
Bà hỏi: “Đã có bạn gái chưa?”
Trần Chuẩn bất giác liếc nhìn Hứa Tuế, ậm ừ trả lời.
Hách Uyển Thanh lại hỏi Hứa Tuế: “Sao Hà Tấn không về với con, quen nhau lâu vậy rồi, cũng nên về nhà chút rồi đó.”
“Anh ấy đi làm mà.”
Hách Uyển Thanh hỏi: “Thế nào? Cuối năm có khả năng kết hôn không?”
Miếng cá trên đũa Trần Chuẩn rơi trên bàn, cậu cúi gằm đầu, gắp miếng cá lên lặng lẽ ăn.
“Không có nhanh vậy.”
“Định kéo đến bao giờ?”
Thật ra trong lòng Hứa Tuế đang rất phản cảm vấn đề này, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài: “Cứ đợi xem sao đã.”
Hách Uyển Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, “Tưởng mình còn nhỏ lắm hả? Con gái chỉ có được mấy năm này mà thôi, con còn đợi cái gì nữa? Đợi đến khi hoa tàn ít bướm hay là định đợi đến lúc mẹ chết?”
Bà nói mình chết, chứ không nói Hứa Khang. Nhưng Hứa Tuế vẫn hiểu ý mẹ mình.
Bàn cơm yên lặng một lúc, khiến âm thanh trong tivi càng rõ hơn.
Hứa Khang ầm lên một câu, “Được rồi, mau câm miệng ăn cơm đi, chỉ nghe bà lải nhải không thôi.” Căn bệnh giày vò đã nhiều năm, khi ông nhả chữ không được rõ, nói chuyện cũng không có hơi.
Trước đây ông sẽ không nói chuyện với Hách Uyển Thanh bằng giọng điệu như vậy, cả đời ông vui vẻ hòa nhà, bảo sao làm vậy, nhưng mà sau khi bệnh rồi thì tính khí lại trở nên nóng nảy, đổi thành Hách Uyển Thanh nhẫn nại bao dung, ông nói gì nghe nấy.
Hách Uyển Thanh im lặng.
Hứa Khang cười cười: “Con gái mau ăn cơm đi, đừng quan tâm đến mẹ con.”
Trong ấn tượng của cô Hứa Khang rất ít gọi tên cô, từ nhỏ đến lớn đều gọi cô là con gái. Cô còn nhớ ông từng nói: Thích nhất là được nhìn thấy con gái của bố cười, cứ như là nhìn kiểu gì cũng không đủ.
Hứa Tuế che đậy cảm xúc, cong moi gắp đồ ăn cho ông: “Bố ăn nhiều chúy nhé.”
“Uống rượu không?”
“bối ơi, con phải lái xe.”
Hứa Khang đặt đũa xuống, ông nhấc bình rượu lên một cách chậm cháp: “Ở nhà một đêm đi, mai rồi cùng về với Trần Chuẩn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");