Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi nhìn xung quanh thì thấy một người đàn ông bận âu phục Armani đứng ở cạnh cửa.
Hiển nhiên anh ta nghe được câu nói của anh hai tôi.
Anh hai tôi nhướng mày lên nói: “Tôi nói lão già kia trúng tả” Người đàn ông nhíu nhíu mày, bước vào phòng chúng tôi, xoay người đóng cửa lại nói: “Các người là thuộc phái nào?” Phái nào??? Anh ta nghĩ chúng tôi là đạo sĩ ư? Anh hai tôi bĩu môi nói: “Chúng tôi không phải đạo sĩ.
Chỉ là những người kinh doanh nhỏ, không môn không phái.
Nhưng tôi họ Mộ.” Vừa nghe anh tôi giới thiệu xong, đôi mắt anh ta sáng lên.
Anh ta hạ giọng nói: “Tôi có nghe nói về gia đình cậu.
Nghe nói những đồ vật thỉnh ở nhà các cậu về sẽ rất linh nghiệm.
Cậu cảm thấy ông nội tôi bị cái gì?” Anh hai tôi lộ ra bộ mặt của gian thương, cười nói: “Tôi cũng không biết.
Nếu không anh thỉnh đại sư nhìn xem thử xem.
Nếu yêu cầu cái gì thì cứ đến tiệm của chúng tôi tìm thử xem, biết đâu sẽ có thứ anh cần” Anh ta gật gật đầu nói: “Được” Chờ anh ta đi ra ngoài, tôi kéo tay anh hai thấp giọng nói: “Anh còn dám nói ngoa, cửa hàng nhà mình có rất nhiều đồ giả, lân trước em ném nhiều đồ vật như vậy chẳng có gì trấn trụ được tên quỷ đó.
Anh còn không biết xấu hổ lại còn khoe khoang” Anh hai tôi cười ngượng: “Không phải bố cần tiền điều trị sao? Hiện tại bố đã ốm, anh chính là trụ cột trong gia đình.
Vì vậy việc kinh doanh cứ để anh, em chỉ cần chuyên tâm học hành là được” Tôi không nói nên lời.
Sau bảy ngày ông chồng quỷ xấu xí ban đêm không còn xuất hiện nữa.
Anh ta chính miệng nói: “Sau bảy ngày em có cầu xin tôi thì tôi cũng không chạm vào em.
Em làm tôi mất hứng!” Quả nhiên đã đi luôn rồi.
Hừ loại gieo giống xong bỏ chạy mất.
Tra nam! Cho dù anh ta có là đế quân hay tôn thân.... cũng đều là tra nam! Mắng thì mắng nhưng tôi vẫn đeo thẻ ngọc của anh ta, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng của mình.
Tên Quỷ Vương đã đào tẩu kia không biết khi nào sẽ xuất hiện trở lại.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Bảy ngày vừa rồi quả thực tôi đã tiêu hao hết năng lượng của mười tám năm.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, tôi một lần nữa bắt đầu đi học trở lại.
Yên bình đến mức có chút không chân thật, giống như cuộc sống an ổn này chỉ có trong giấc mơ.
Có điều tôi cũng có thêm một mục tiêu là tiết kiệm tiền.
Tôi không thể dựa vào anh hai tôi, anh ấy vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Hơn nữa trong ngành kinh doanh đồ cổ này hôm thì đắt khách hôm thì chẳng có ai.
Trời mới biết khi nào mới có thu nhập.
Nhưng tôi lại chỉ là một sinh viên năm nhất, kỹ năng chưa có, chứng nhận cũng không có, càng không có kinh nghiệm gì.
Muốn kiếm tiền quả thực là chuyện khó.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của tôi, Tống Thanh Vy rủ tôi đi mua sắm.
“Tớ giờ đây nghèo kiết xác, còn dạo phố cái gì chứ?” Tôi bày ra dáng vẻ đau khổ lắc đầu.
“Ai da, đi thôi.
Mặt cậu suốt ngày ủ ê kéo mây đen giăng kín mặt thế kia thì Thần Tài làm sao thấy được mặt chứ? Không thấy mặt thì sao có thể cho cậu tiền được? Tớ dẫn cậu đi mấy chỗ hàng địa phương giá rẻ đi dạo nhé!” Cô ấy vui vẻ nắm tay tôi kéo đi.
Con gái đi dạo phố thì chẳng khác gì một chuyến tàu bị hỏng chỉ biết mua sắm, ăn uống và mua sắm.
Đề tài chính là: bộ quần áo kia thật xinh đẹp, anh chàng đi ngang qua thật đẹp trai,...
Sau đó miệng không ngừng vừa nói chuyện vừa ăn những viên Takoyaki không cay vị trà sữa..
Cuối cùng chính là: tìm toilet.
Tống Thanh Vy dẫn tôi đến những quầy hàng ngon, giá rẻ - chính là trung tâm thời trang đông đúc người chen lấn xếp hàng mua hàng.
“Cậu không cảm thấy nơi này rất buồn tẻ sao?” Sau khi bị cô ấy kéo đi dạo thật lâu, xem cô ấy dành hai mươi phút để mua áo phông và ba mươi phút cho váy ngắn...
“Tớ nghĩ cậu mới nhàm chán ấy!” Cô ấy nói một cách không hài lòng: “Lan Lăng, gần đây cậu rất hốc hác và tiều tuỵ nha! Có phải do bố cậu nhập viện không? Nhưng như vậy thì cũng đừng có buồn quá nhiều nha.
Tiền thì tớ không giúp được nhưng tớ có thể giúp cậu giải toả nha.
Cô ấy rất thẳng thắn làm tôi hơi ngượng và nở nụ cười miễn cưỡng: “Cảm ơn cậu” “Ai nha, bộ đồ này thật đẹp.
Lan Lăng cậu tới thử xem!” Cô ấy chỉ vào bộ quần áo trêи người ma-nơ-canh” Tôi vừa nhìn thấy bộ quần áo bó sát người cổ chữ V lớn, lộ rốn...
phía dưới có một chiếc váy xếp ly eo cao, kết hợp với một đôi với quá gối và giày cao gót vuông trông nóng bỏng và có chút phong cách sinh viên.
Tống Thanh Vy đẩy tôi vào phòng thử đồ và chặn cửa để tôi không được ra ngoài.
Tôi đã đành phải thay váy áo.
Chiếc váy này quá hở hang...
Vai và xương đòn của tôi đều lộ ra.
May mắn những dấu vết mà gã chồng quỷ xấu xí của tôi để lại thì đã biến mất, nếu không cũng không dám mặc thử.
Chiếc váy eo cao dài tới hơn đầu gối năm centimet.
Cũng không phải là một chiếc váy ngắn, nhưng nếu cúi xuống thì rất dễ bị hở.
Tôi đối với loại váy này thì cảm thấy không an toàn và không quen được.
Tống Thanh Vy cười nói: "Được rồi được rồi, yên tâm đi” Cuối cùng, cô ấy khăng khäng bắt tôi đi tất quá đầu gối và giày cao gói.
“Woaaa, niceeee. Rất đẹp nha”
Cô ấy khoa trương đến mức lấy ra di động chụp ảnh: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là nữ thần của tớ nha” Tôi có chút không tự nhiên, áo thì ngắn hở rốn, váy thì không an toàn.
Tống Thanh Vy mặc kệ không quan tâm nhiều đến thế.
Cô ấy buông di động ra và mặc cả với cửa hàng: “Ông chủ, tôi sẽ gửi ảnh tên cửa hàng của ông và hình ảnh nữ thần của tôi lên facebook, đảm bảo sẽ có vô số người đến thăm.
Cho nên ông giảm 50% cho tôi nhé?” Tới chợ đầu mối mà ép giảm giá 50% thì cô là người đầu tiên.
Cuối cùng ông chủ bị lừa đến mức trực tiếp cắt nhãn để tôi mặc đi luôn.
Tống Thanh Vy vụng bàn tay lên: “Tớ sẽ trả cho cậu, dù sao thì sinh nhật của cậu cũng sắp tới rồi” Tôi cười và chấp nhận lòng tốt của cô ấy, hai chúng tôi đi dạo đến mức cửa hàng đã muốn đóng cửa.
Cô ấy vội vàng nói muốn tìm wc.
Chúng tôi đã tìm rất lâu mới tìm thấy được một wc nhưng lại đang để biển hiệu đang tu sửa.
“Haizzz thôi không nghĩ được là có tu sửa hay không nữa, cậu ở đây chờ tớ, tớ sẽ quay lại ngay” Cô ấy nói rồi ném những món đồ đã mua vào tay tôi và chạy vào nhà vệ sinh dành cho phụ nữ.
Tôi chờ mãi mười phút sau cô ấy vẫn chưa ra ngoài.
“Tống đại tiểu thư ơi, bụng cậu có vấn đề sao?” Tôi hét vào bên trong.
Nhưng bên trong wc lại vô cùng yên lặng không hề có một âm thanh nào.
Một giọng nam đột ngột vang lên phía sau tôi: “Này, cô làm gì ở đây vậy?” Nhìn anh ta mặc âu phục trêи ngực có một huy hiệu cài áo.
Có thể là quản lý trung tâm đến đây kiểm tra.
“Bạn tôi đi vào nhà vệ sinh nữa, tôi đang đợi cô ấy” Tôi thành thật trả lời.
Khuôn mặt anh ta thay đổi, giận dữ nói: “Bạn cô không thấy bảng đang sửa chữa sao?” “Có nhưng biết làm sao đây, nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại rất khó tìm, chẳng lẽ lại để một cô gái cởi quần đi wc ngoài đường sao?” Tôi hét lên.
Khuôn mặt anh ta trắng bệch, anh ta gầm lên giận dữ: “WC này đã hỏng rồi, đi vào thì sẽ bị khoá bên trong” Khoá trong? Tôi hoảng sợ chẳng lẽ Tống Thanh Vy đã bị nhốt bên trong rồi sao? Thấy tôi vừa nhấc chân đi vào anh ta liên kéo tôi lại.
Nhưng chỉ vừa mới kéo nhẹ một cái, áo tôi liền bị tuột ra…