Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Dâu Của Diêm Vương
  3. Chương 26: Tôi à Khôn nhà họ Thẩm
Trước /262 Sau

Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 26: Tôi à Khôn nhà họ Thẩm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Tâm nguyện ư? Tôi cùng ông già chết tiệt kia đã hẹn không được sống cùng nhau thì phải chết cùng nhau.

Nhưng tôi vẫn còn trêи giường bệnh, ông ta đã cùng nữ thư ký hẹn hò rôi."

Nữ quỷ cười lạnh nói: "Tôi phải nhắc nhở ông ta, không được quên những gì mình nói, mỗi ngày tôi đều đang chờ ông ta...

"Ông ta không chỉ không ăn năn, mà còn dám kêu pháp sư đuổi tôi đi! Haha.

Đáng tiếc là con trai tôi ngu ngốc, chỉ thuê được một tên pháp sư tà đạo! Pháp sư tà đạo thì biết cái quái gì, chỉ biết dùng cách thức độc ác để bồi bổ dương khí cho chính hắn mà thôi."

"Không biết từ đâu mà tên pháp sư đó kiếm được một bức tượng Hoan Hỉ Phật bằng đồng, còn kiếm được cả một cô gái thế thân"

Giọng của nữ quỷ vừa đau đớn vừa thê lương, bà ta phẫn nộ cào mặt đất, nghe vô cùng đáng sợ.

"Tôi đã tận mắt chứng kiến, tôi đã tận mắt chứng kiến.

Ước gì tôi có thể xé xác tên khốn đó."

Bà ta điên cuồng cào xé, thậm chí cào lên chính cổ mình.

Người đàn ông trung niên kia bị cào tới xước cả da cổ, rơm rớm máu.

"...

Bình tĩnh lại đi, đây là con trai bà."

Tôi nhìn vào cái cổ đầy máu và cảm thấy buồn nôn.

"Con trai."

Bà cười nhạo và nói: "Đúng là một người con tốt.

Nó đã tìm được một người như thế cho bố nó, ha ha ha..."

Điều này thực sự tàn nhẫn, không một người phụ nữ nào chịu được cảnh tượng này.

Nữ quỷ phát điên một thời gian, đột nhiên thấp giọng ai oán khóc: "Tôi thời trẻ cũng giống như cô vậy, tôi tin rằng ông ấy sẽ ở bên tôi mãi mãi, tôi tin rằng ông ấy sẽ chân thành với tôi...

Haha, lời của đàn ông đều không thể tin được!"

Có một câu nói, một người phụ nữ điên có thể giết mười người, chưa kể một người nữ quý phát điên, bà ta đã phát điên vì ghen tuông.

"Bà đã chết rồi, buông tay đi.

Hãy đi đầu thai và tìm một người đàn ông tốt"Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Tôi khuyên nhủ: "Giữ mãi một ông già sắp chết để làm gì?"

Bà ấy đứng lên và di chuyển thân xác con trai về phía tôi từng bước một.

"Phải, tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng đầu thai sẽ quên đi quá khứ, tôi không thể quên được hận thù này...

Nếu cô muốn giúp tôi đạt được tâm nguyện của tôi, cô cũng có thể cho tôi nhập vào cơ thế cô."

Bà ta hét lên, bay ra khỏi xác con trai và lao vào tôi.

Nhãn của tôi liên phát ra ánh sáng, môi khi tôi gặp phải một tình huống như vậy, chiếc nhẫn sẽ tạo ra một rào chắn cho tôi.

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong tai tôi: "Chủ nhân, hãy mau niệm chú ởi."

Đại Bình? Tên sai vặt của âm phủ? Sao giọng của anh ta lại ở trong đầu tôi? Niệm chú gì chứ? "Được rồi, nữ chủ nhân, hãy đọc đi "

"Bỏ đi, để tôi đọc cho cô nghe...

Đại từ đại bị, đại thánh đại từ.

Địa phủ bắc âm Phong Đô, huyện khánh đại đế, Cửu U rút tội Thiên Tôn..."

Tôi đọc theo anh ta, phía sau lập tức có chút lạnh, quay đầu lại liên thấy hai hôn ma mặc áo bào, đội mũ trùm đen, gương mặt u sầu xuất hiện phía sau lưng tôi.

"AI"

Tôi kêu gào trong sợ hãi, đằng trước và đằng sau tôi đều có quỷ.

Tên quỷ nhỏ mặc áo bào liên nhìn tôi cay đắng: "Nữ chủ nhân, không phải cô gọi chúng tôi sao, cô sợ hãi gì chứ?"

Anh ta múa máy xiềng xích trong tay, cùng lúc đó tên quỷ còn lại cầm lệnh bài, khiến cho nữ quỷ kia tựa như mất trí, ngây ngốc đứng nguyên một chỗ.

"Nữ quý này còn không có giết người, thật dễ dàng."

Tên quỷ nhỏ khóa bà ta lại rồi nhìn tôi mỉm cười: "Lần tới có một chuyện tốt như vậy, nữ chủ nhân nhớ chiếu cố cho chúng tôi."

Tôi đã rất sửng sốt, đây có phải là ma quỷ do tôi gọi tới không? Nhìn bọn họ, rõ ràng là quý sai của âm phủ.

"Chờ một chút, chờ một chút!"

Tôi đã chặn chúng lại và hỏi: "Giang Lãnh đang ở đâu? Anh biết không?"

Giang Lãnh? Quỷ sai có vẻ bối rối lắc đầu.

Bộ dáng này, tôi thực sự cảm thấy có chút dễ thương.

Gì vậy? Tam quan của tôi lật ngược rồi "Đó là ai? Chúng tôi không biết..."

Anh ta lại tỏ ra tốt bụng nói: "Sao cô không đi hỏi thần thổ địa ấy.

Ông ấy là một quan chức địa phương, chắc chắn biết."

Họ không biết Giang Lãnh là ai sao? Tôi cau mày và hỏi theo một cách khác: "Vậy...

Đế Quân đang ở đâu?"

"Đế.."

Quỷ sai có chút sợ hãi, chốc lát run rẩy, qương mặt thất thần nhìn tôi: "Nữ chủ nhân, cô đừng nói đùa.

Hành tung của đế quân, không phải cô nên biết rõ hơn tôi sao?"

Hai người quỷ sai không muốn ở lại lâu hơn, vội kéo nữ quỷ đi rồi nói: "Còn dám chạy tới đây? Trở về liền xử tội ngươi"

Thân hình của họ biến mất trước mặt tôi, và tôi chỉ có thể giữ chặt ngực mình.

Giang Lãnh từng nói với tôi, anh ta có rất nhiều việc cần làm ở dương gian, mà là việc gì thì tôi đều không biết.

"Lan Lăng, xong rồi chứ? Anh thấy âm khí ở đây đã tan cả rồi."

Anh trai tôi vừa vặn đứng ở cửa phòng, Hâu Bảo Ngọc và tên sai vặt âm phủ ấn sau lưng anh.

"Bi thôi"

Tôi đã gật đầu và ngoắc tay gọi tên sai vặt: "Lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Tôi kéo anh ta ra sân và hỏi: "Sao anh lại nói vào tai tôi lúc nãy?"

"Chỉ là một trò ảo thuật nhỏ thôi."

Đại Bình nói lắp bắp: "Chúng tôi mấy kẻ sai vặt đều biết những trò này."

"Vậy làm sao anh biết răng nếu tôi đọc câu thần chú đó, tôi có thể triệu hồi quỷ sai?"

Đại Bình dường như càng oan ức: "Nữ chủ nhân, đế quân để lại dấu ấn cho cô, chẳng phải là để cô có thể sử dụng quỷ sai hay sao? Tôi tưởng cô đã biết rồi..."

Thật sao? Giang Lãnh để lại dấu ấn này cho tôi, đồng nghĩa với việc tôi có thể sử dụng quỷ sai ư? Tròng mắt Đại Bình xoay chuyến, anh ta trâm giọng nói: "Nữ chủ nhân, sau này tôi sẽ giúp cô làm việc vặt, chắc chản có thể kiếm nhiều hơn là làm cho âm phủ.

Cô là người nhà họ Thấm, rất có danh tiếng trong giới.

Hơn nữa đế quân còn rất thích cô, cho cô cả quyên điều khiến ma quỷ.

Trong giới mà nói, đi theo cô nhất định có thể kiếm được không ít."

Anh ta thích tôi? Tôi không thể cay đắng bật cười.

Anh ta giận tôi liền bỏ đi, chính tôi còn không biết tìm anh ở đâu.

Bố của Hầu Bảo Ngọc trải qua chuyện này, dường như đã già thêm mười tuổi.

Nhưng đó là chuyện do ông ta gây nên, nếu không phải ông ta tự mình rước tới một tên pháp sư từ đạo, ông ta sẽ không giận bị hôn ma của mẹ mình trút giận, cũng không tới cơ sự này.

Theo lời khuyên của anh trai tôi, cô Hầu đã mua một cái hồ lô đồng để trấn trạch từ cửa hàng của chúng tôi.

Bán một cái hồ lô, anh tôi lập tức thu về mười lăm tỷ.

Có điều, anh lập tức chuyển nó vào thẻ của tôi.

Anh sợ rằng có nhiều tiên như vậy sẽ không kìm được lòng mà mang đi chơi, sợ rằng sẽ thua hết.

Ngay sau khi sự kiện này kết thúc, trong giới liên có tin đồn, một Khôn của nhà họ Thẩm cùng một thương nhân nhà họ Mộ cùng nhau kết hợp, khí thế rất lớn, hậu sinh khả úy.

"Khôn, là nói tới tôi sao?"

Tôi hỏi tên sai vặt Đại Bình.

Đại Bình gật đầu và nói: "Đúng vậy, nam nữ phân biệt bằng Càn và Khôn, đó chỉ là một cách gọi.

Nhưng những Khôn của nhà họ Thẩm rất nổi tiếng trong giới vì sức mạnh và sự bá đạo.

Ai dám động tới phụ nữ nhà họ Thẩm, đừng nghĩ tới chuyện có thể giữ được thể diện.

Vì thế vì thấy pháp ở nhà họ Hầu đã lập tức rời đi khi nhận ra cô là một Khôn nhà họ Thẩm.

Thà rằng không kiếm khoản tiền này còn hơn gây sự với phụ nữ nhà họ Thẩm"

Đầu tôi có chút mơ hồ, thực sự có tiếng tăm vậy sao.

Có vẻ như tương lai tôi cân cẩn thận hơn, không thể tùy tiện lấy ra món đồ này của mẹ trước mặt mọi người.

"Lan Lăng, bà già gọi điện, muốn em tới phòng khám của bà..."

Quảng cáo
Trước /262 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Tần Đế Quốc: Kim Qua Thiết Mã - ·

Copyright © 2022 - MTruyện.net