Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gà, vịt, cá và ngỗng, mười tám nghìn bảy con.
Anh tôi mắng: “Các người xấu xa quá, hét giá gấp mười lần. Các người muốn cướp sạch của tôi hả? Gặp tôi giống như là như vớ được vàng hả, các người!”
Cả gia đình trong khu trang trại này chạy ra bao vây xe của anh tôi, anh ấy lái xe đi vì có chuyện lớn cần làm nhưng lại bị họ chặn lại.
Người đàn ông vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Nếu anh trả tiền, chúng tôi sẽ đi làm thịt ngay! Người làm ăn như chúng tôi rất biết giữ lời.”
“Tin tưởng các người hả! Các người còn có mặt mũi nói chuyện tin tưởng...” Anh tôi cầm lấy tiền tôi mang đến, giơ lên trước mặt người đàn ông: “Mau làm đi! Nếu không, tôi không trả tiền đâu!”
Nói xong, anh ấy kéo tôi ngồi vào trong xe, tức giận nói: “Mạnh Huyên và cậu họ Long đó, làm gì cũng liều lĩnh không để ý đến hậu quả! Anh lại phải dọn dẹp tàn cuộc cho bọn họ!”
“Thôi bỏ đi...” Tôi cười cười vỗ vai anh: “Anh à, em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh ấy quay đầu lại liếc tôi một cái, hỏi: “Làm sao vậy? Sao tự nhiên em nghiêm túc thế...chồng em đi tìm nhân tình à?”
“...”
Bầu không khí này, làm sao có thể nói chuyện nghiêm túc với anh ấy được chứ?
Giang Lãnh còn cố tình bỏ đi để đuổi theo chị gái kia cùng đám xác chết, hiếm thấy Đế quân đại nhân lại chu đáo như vậy nên tôi phải nắm bắt cơ hội.
“Ồ, em có gì thì nói đi, anh không thể chịu được bầu không khí nghiêm túc như vậy, nói đi, anh có thể làm gì? Ngoại trừ việc thân mật ra, điều gì anh cũng đồng ý với em.” Anh hai tôi sốt ruột nói.
“À...em vừa đến nhà Trình Ôn Thiệu.”
“Sau đó?”
“Ông ta giúp em xử lý chất độc xác chết. Còn nói em không có tà niệm, nhưng đột nhiên em nhớ đến một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Em nhìn thấy anh trong chiếc gương đồng, miệng ngậm điếu thuốc, đầu tóc bù xù, quay ngoắt lại nhìn em...rất giống cảnh tượng đầu tiên em nhìn thấy anh khi bước chân vào nhà mình.”
“…Rồi sao nữa?”
“Sau đó...Sau đó thì em mới hiểu tại sao anh lại ghét Lâm Thừa Liễu đến vậy.”
Anh ấy nhìn tôi rồi cau mày nói: “Này, em muốn chơi anh hả?”
“Không phải, không phải, chỉ là em muốn nghe những lời thật lòng của anh. Anh luôn giấu rất kỹ, thật thật giả giả làm em không phân biệt được.” Tôi nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Anh ấy vò đầu bứt tai hỏi: “Lời nói thật lòng gì chứ?”
“Vậy thì em sẽ nói trước nhé...” Tôi cười cười, rồi nghiêm túc nói: “Anh à, anh rất quan trọng với em, nên em không muốn có bất kỳ khúc mắc gì giữa hai chúng ta. Lần trước anh đến chỗ Trình Ôn Thiệu....chắc hẳn cũng cảm nhận được điều gì đó đúng không…. Ây, tà niệm kỳ quái bị phóng đại lên nhiều lần.”
Anh tôi trợn mắt không nói nên lời: “Lan Lăng, em có biết không, tà niệm của anh thật ra là muốn đánh bố một trận.”
“Hả? Bố ư?” Tôi choáng váng.
Có chuyện gì với bố?
“Ông già này, trước khi đưa em về nhà, ông ấy cũng không để lộ ra ngoài bất cứ điều gì cho anh biết! Một chút tin đồn cũng không có. Cô bé mười tám tuổi thay đổi rồi! Em đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà mình, đứng ngược sáng, anh không hề nhận ra em!”
Anh ấy nói với một chút tức giận: “Anh lơ mơ đứng nhìn bố mang về nhà một cô bé!”
“...Lan Lăng, em có biết em được nuôi dưỡng ở quê nhiều năm như vậy không khói lửa, khi đi vào ngược ánh đèn, anh còn tưởng rằng anh chưa tỉnh ngủ.”
“Và cách em nhìn anh, em có vẻ như rất hay khóc...Anh đã nghĩ rằng biểu cảm của anh hơi hung hăng nên làm em sợ hãi...Sau đó anh nhận ra rằng lông mày của em rất giống anh, cuối cùng anh mới nhận ra em.”
“Ông già đó! Không nói cho anh biết chuyện gì vừa xảy ra! Anh chẳng hề biết gì, bị em gái ruột mình làm cho mờ mắt, ông ấy sao lại thích tạo ra ám ảnh tâm lý cho anh như vậy chứ?”
Anh tôi trút giận.
Nói xong, anh ấy thở gấp.
Rồi nhìn tôi chằm chằm.