Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày nay không nhìn thấy Ngô Nhược, Dạ Nam Hành cứ nghĩ cô ghét anh nên mới tìm cách tránh mặt, không để bản thân xuất hiện trong tầm mắt của anh, phải tới một tuần sau Dạ Nam Hành mới phát hiện ra điểm kì lạ.
Buổi tối Dạ Nam Hành tới nhà Ngô Nhược thăm cô nhưng chờ mãi không thấy cô trở về, trước đây dù về muộn nhưng Ngô Nhược vẫn luôn trở về, hôm nay đã hơn mười hai giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu thật khiến anh cảm thấy bất an.
Dạ Nam Hành cầm lấy điện thoại lục tìm danh bạ tìm đến dãy số mà anh lưu trước đây, nhấn gọi.
"Alo." giọng Ngô Nhược trong điện thoại nhẹ nhàng vang lên.
"Ngô Nhược em đang ở đâu sao giờ này vẫn chưa về?" Dạ Nam Hành ngồi trong xe khó chịu nới lỏng cravat.
"Dạ Nam Hành." Ngô Nhược nhận ra anh liền im lặng, trong lòng có chút hoảng hốt đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Em đang ở đâu?" Dạ Nam Hành tiếp tục truy hỏi.
"Tôi ở đâu sao phải nói cho anh biết?" Ngô Nhược chột dạ gắt lên.
Dạ Nam Hành nghe giọng điệu này của cô cực kỳ khó chịu, lúc nào nói với anh cũng bằng cái thanh âm lạnh nhạt đó, thật khác xa khi nói cùng tên Trịnh Khải kia khiến anh càng không vui, bực dọc hỏi: "Em đang tránh mặt anh?"
"Tôi sao phải tránh mặt anh, Dạ Nam Hành tôi mệt rồi muốn ngủ." Ngô Nhược nhanh chóng lấy lý do tắt điện thoại, sợ bố mẹ không liên lạc được với cô sẽ lo lắng nên cô mới giữ lại cố điện thoại này, thật không muốn cùng anh ta liên hệ chút nào, Ngô Nhược âm thầm bỏ số điện thoại Dạ Nam Hành vào trong danh sách đen.
"Gọi Ngô Nhược phòng thiết kế lên gặp tôi." Sáng hôm sau việc đầu tiên Dạ Nam Hành làm khi tới công ty, là gọi Ngô Nhược tới gặp mình.
"Dạ." Thư Ký nối máy với phòng thiết kế sau đó gọi lại cho Dạ Nam Hành.
"Sếp tổng, cô Ngô Nhược nghỉ phép tuần trước rồi".
"Nghỉ phép, lý do là gì?" Dạ Nam Hành nhíu mày, sao lại là nghỉ phép hơn nữa đã qua một tuần.
"Trưởng phòng thiết kế Ngụy Minh nói cô ấy xin nghỉ đi mổ ruột thừa." Thư ký nghe giọng không vui của Dạ Nam Hành cẩn thận nói.
" Haha Ngô Nhược em được lắm, còn dám bịa lý do, em đang muốn làm gì? Thách thực sự nhẫn lại của tôi đối với em sao?" Nghe thư ký nói Dạ Nam Hành ném điện thoại xuống đất, tức giận cầm áo ra ngoài.
"Dạ Tổng". Thư Ký Bạch nhấn nút nghe.
"Điều tra Ngô Nhược hiện giờ đang ở đâu cho tôi, ngay lập tức." Dạ Nam Hành ngồi trong xe gọi điện cho Thư Ký Bạch điều tra Ngô Nhược, cô ấy nghĩ rằng có thể dùng cách đó bình yên rời khỏi anh sao. Câu cuối anh gằn giọng lên rồi cúp máy.
"Ngô Nhược nếu em làm tổn hại đến đứa bé, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho em". Dạ Nam Hành nhấn ga phóng xe đi, anh không biết nhiều về cô, nên giờ cũng không nghĩ ra nơi nào cô có thể tới, cứ như vậy vô định nghênh ngang phóng trên đường.
" Ting ting." Điện thoại trong túi quần đổ chuông báo có tin nhắn được gửi tới, Dạ Nam Hành đánh tay lái, đỗ bên lề đường.
"Thôn tô lịch Xã Nam An thành phố J."
Thấy đoạn tin do thư ký gửi, còn kèm theo cả định vị chi tiết vị trí mà Ngô Nhược đang ở, Dạ Nam Hành hài lòng khen ngợi, Bạch Nam này cũng coi là người nhanh nhẹn.
Anh vứt điện thoại sang một bên giơ tay nhấn vào bảng chỉ đường trên xe, sau đó lái xe đi.
Ngô Nhược nhàn rỗi không có việc gì làm theo mấy đứa trẻ trong thôn đi bờ sông chơi.
"Chị Ngô Nhược lại đây xem này, tiểu mao bắt được rất nhiều cá." Một cô bé thắt bím tóc hai bên chạy lại khoe Ngô Nhược.
"Tiểu Mao giỏi quá, đâu chị xem nào?" Ngô Nhược đi tới gần chỗ Tiểu Mao nhìn vào giỏ cá trong tay cậu, những đứa trẻ trong thôn này khác xa so với trẻ con thành phố cả ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, những đứa trẻ ở đây đi học về còn biết ra đồng phụ giúp cha mẹ làm việc rất siêng năng.
" Ọe." Cô quên mất đứng quá lâu, cạnh giỏi cá của Tiểu Mao, mùi cá tanh khiến Ngô Nhược khó chịu chạy ra một chỗ nôn đến choáng váng.
" Chị không sao chứ để em về gọi mẹ em." Cô bé thấy Ngô Nhược nôn liền nghĩ cô bị ốm.
" Chị không sao, nôn hết sẽ khỏi thôi." Ngô Nhược nôn xong cả người khó chịu cố gắng nói để cô bé yên tâm.
" Lúc em ốm cũng như vậy, mẹ cho uống thuốc ngủ một giấc là khỏi".
" Chị trở về sẽ uống thuốc, để mau khỏi giống em." Ngô Nhược xoa đầu cô bé rồi gọi Tiểu Mao trở về.
" Bà xem con bắt được nhiều cá chưa?" Tiểu Mao chạy vào trong sân khoe với bà.
" Bác Lý Tiểu Mao rất giỏi...." Ngô Nhược đang nói thấy người đàn ông đứng sau bác Lý liền im lặng, vẻ mặt bất an hiện ra.
" Ngô Nhược, bạn trai cô tới tìm này, cậu ấy ngồi bên ngoài chờ cô đã rất lâu rồi, nên tôi mời cậu ấy vào nhà tôi ngồi chơi".
"Thấy tôi em ngạc nhiên như vậy sao?" Dạ Nam Hành giọng đầy mệt mỏi nhìn cô.
Ngô Nhược bần thinh đứng đó vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì, tâm trạng của bản thân lúc này chính cô cũng khó mà diễn tả được thành lời, chỉ biết anh tới làm cô cảm thấy bao nhiêu dự định của mình tan tành hết rồi.
"Hai người nói chuyện đi, tôi đưa tiểu Mao đi tắm." Bác Lý nhìn hai người bọn họ lắc đầu đoán Ngô Nhược giận dỗi bạn trai nên như vậy, nên cố ý tránh mặt.
Ngô Nhược đi về phía phòng của mình mở cửa đi vào, Dạ Nam Hành thấy vậy liền đi theo vào trong, nhìn căn phòng nhỏ có vài món đồ mới mua anh nhìn cô rồi lên tiếng: "Em định cả đời sống ở đây để tránh tôi".
"Tôi không cần phải làm thế".
"Vậy em tới đây là vì lý do gì?" Anh cho người điều tra Trịnh Khải vẫn ở thành phố A, cô là một mình tới đây?
"Tôi không được tới nghỉ dưỡng sao?"
" Từ bao giờ em lại học được thói nói dối như vậy, chủ nhà nói em hợp đồng mấy năm, em nghỉ dưỡng lâu như vậy sao?"
Ngô Nhược chưa từng nghĩ đến khả năng nhanh như vậy đã bị anh ta tìm được, cô đã quên mất anh ta là ai? Anh ta giàu như vậy, mối quan hệ lại rộng, tìm một người đối với anh ta còn dễ hơn may một chiếc áo đấy chứ, là do cô quá ngốc rồi.
"Trở về cùng tôi." Sắc mặt Dạ Nam Hành không mấy tốt, hung hăng cầm lấy tay Ngô Nhược kéo đi.
"Tôi không muốn." Cô đưa tay còn lại cố gắng đẩy bàn tay đang nắm tay mình ra.
"Ngô Nhược nghe lời". Dạ Nam Hành khó chịu cất giọng lạnh lùng. Trước giờ đối với cô anh luôn dùng bộ mặt dịu dàng nhất có thể, mới khiến cô như vậy không để anh trong mắt?
" Dạ Nam Hành xin anh tha cho tôi đi". Ngô Nhược giọng bất lực nói.
"Em đã làm gì đứa bé?" Nếu nghe kỹ trong lời nói của Dạ Nam Hành lúc này có chút run rẩy kèm theo.
" Tôi bỏ rồi". Ngô Nhược nhẫn tâm nói.
Dạ Nam Hành lạnh lùng nâng cằm cô lên, nhìn vào mặt cô: "Tôi mong đó chỉ là lời nói dối của em, nếu em dám bỏ tôi sẽ cho những người em thương yêu đi cùng với nó."
Ngô Nhược nhìn anh lúc này sợ hãi lùi về sau, cô chưa từng thấy anh ta như vậy, khuôn mặt như muốn bóp chết cô vậy.
Nhà cô cũng không phải ra đình bình thường, anh ta muốn làm gì thì làm sao.
"Em đi làm mà không tìm hiểu về ông chủ của em sao, Ngô Nhược em quá không hiểu chuyện rồi". Như đọc được suy nghĩ của Ngô Nhược, Dạ Nam Hành tiếp tục nói.
"Anh định làm gì bọn họ?"
"Vậy phải xem em đã làm gì? Công ty của Trịnh Khải kia đang làm ăn rất tốt, em xem bây giờ..." Dạ Nam Hành cố ý không hết câu, cho Ngô Nhược tự suy đoán ý tứ của mình.
"Dạ Nam Hành anh đừng bỉ ổi như vậy". Ngô Nhược tức giận quát lớn, người vô sỉ như anh ta đây là lần đầu cô thấy.
"Tôi không nghĩ như vậy là bỉ ổi, tôi chờ em bên ngoài." Dạ Nam Hành nói xong đi ra ngoài để lại Ngô Nhược đứng đó, cách nói của anh có thể hiểu Trịnh Khải có sống tốt hay không dựa vào Ngô Nhược nghĩ như thế nào, cô đã có lỗi với tình yêu của anh, không muốn tâm huyết bấy lâu nay của anh vì cô mà phá hủy.
Ngô Nhược dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn phải nghe theo. Cô bất lực thu dọn quần áo, sau đó đi sang nói với bà chủ vài câu.
"Hợp đồng thuê nhà đã ký tiền cô đã đưa tôi không thể trả lại được, nhưng nhà tôi sẽ giữ lại cho cô đến khi hết hợp đồng".
" Cháu cũng không định lấy lại tiền, cảm ơn bác thời gian vừa qua".
"Chị Ngô Nhược chị phải đi sao, chị còn quay lại nữa không?" Tiểu Mao nghe cô nói sắp đi buồn bã hỏi.
"Có thời gian chị sẽ quay lại thăm em, tiểu Mao cố gắng chăm chỉ học tập nhé".
" Chị Ngô Nhược tạm biệt".
" Tạm biệt bác Lý, tiểu Mao." Ngô Nhược kéo vali đi luyến tiếc nhìn lại.
Dạ Nam Hành thấy cô đi ra, tiến tới gần đưa tay cầm lấy vali trong tay cô đi tới cốp xe đặt lên.
" Tự tôi làm được." Dạ Nam Hành định vươn người sang thắt dây an toàn giúp cô, nhưng bị cô lạnh nhạt từ chối, anh không nói gì ngồi thẳng người lái xe rời đi.
Ngô Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, chạy xa như vậy vẫn không thể thoát khỏi số phận bị anh ta kìm chặt bên người, trở lại thành phố A khiến cô rất đau đầu cho tương lai phía trước của mình. Phải giải thích với mọi người xung quanh như thế nào về việc bản thân có con với người đàn ông khác? Hiện tại cô thật chưa thể nghĩ ra.
Dạ Nam Hành lái xe đưa Ngô Nhược về ngôi nhà mà lần trước đã đưa cô tới, anh không sống cùng cha mẹ, nhà này chỉ có mình anh ở, anh có thuê một cô giúp việc tuần vài buổi tới lau dọn mà thôi.
Cô thấy anh dừng xe lại lúc này mới mở mắt ra nhìn, nhận ra đây là căn nhà lần trước cô từng tới.
" Em Xuống xe đi, yên tâm tôi sống một mình". Dạ Nam Hành đi ra sau cốp xe cầm lấy vali của cô đem xuống.
Ngô Nhược nghe anh ta nói sống một mình có chút méo mó khuôn mặt, sống một mình với anh ta cô còn sợ hơn đấy.
Anh mang vali của Ngô Nhược đi vào phòng ngủ của mình đặt ở đấy, căn nhà này có hai tầng tầng 1 là bếp và phòng khách, tầng hai có hai phòng ngủ. Là căn nhà thuộc khu đô thị hạng sang thành phố A.
Ngô Nhược không muốn ở cùng phòng với anh ta, liền đi sang căn phòng khác với căn phòng mà anh ta đi vào, đưa tay bật công tắc mở đèn cô nhìn bài trí trong căn phòng liền đứng yên ở đó, trong căn phòng là chiếc nôi của trẻ con cùng rất nhiều đồ chơi của trẻ nhỏ, bên cạnh là chiếc giường 2 tầng nhỏ, thì ra anh ta đã sớm chuẩn bị, đối với đứa nhỏ dụng tâm như vậy.
" Em thấy sao, chỗ kia anh định đặt một chiếc tủ quần áo, làm thêm hàng rào chắn ở kia." Dạ Nam Hành lâu không thấy cô đi vào liền đi ra ngoài tìm, thấy phòng mà anh chuẩn bị cho con có ánh điện sáng nghĩ cô bên đó nên đi qua.
"Còn chưa biết trai hay gái, chuẩn bị sớm như vậy làm gì?" Ngô Nhược không nhịn được lẩm bẩm.
"Ba tháng là biết được rồi, anh mua đều là đồ trai gái đều có thể chơi." Dạ Nam Hành đưa tay đặt lên bụng Ngô Nhược xoa nhẹ, gương mặt mang nét cưng chiều khẽ nói.
Nhận ra anh ta thích đứa trẻ như vậy, Ngô Nhược yên lặng để cho bàn tay anh đặt lên bụng mình. Dạ Nam Hành tuy rằng đối với cô không tốt, nhưng anh ta có lẽ sẽ là ông bố tuyệt vời của con cô.