Năm Tống Ương Ương vừa tròn mười chín tuổi đã phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc gả cho Đại thiếu gia của Trần thị là Trần Tấn Nhiên.
Hôn lễ được tổ chức hoành tráng, giống như trong huyền thoại, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố đều rung động và hâm mộ, nhưng ai biết được rằng đây lại là khởi đầu của cuộc hôn nhân đầy đau khổ của Tống Ương Ương.
Bởi vì chán ghét sự sắp đặt hôn nhân của gia tộc và cha mẹ mà ngay sau buổi lễ Trần Tấn Nhiên liền mất tích. Hơn ba năm sau khi kết hôn anh cũng chưa từng xuất hiện một lần ở tân phòng.
Ngoại trừ những buổi yến tiệc trong đại cuối năm của gia tộc, ngoại trừ ngày mừng thọ của hai bên cha mẹ, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng được gặp gỡ người chồng của mình. Mà anh dù ngay bên cạnh cô cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một lần.
Sau ba năm cưới cô, anh vẫn không biết rõ được hình dạng của cô như thế nào. Tóng Ương Ương lúc đầu còn tràn đầy sự chờ mong, nhưng về sau trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh như tro tàn. Cuối cùng sau ba năm sống trong tình trạng như vậy, cô quyết định ra đi. Ở một nơi hẻo lánh, dưới sự trợ giúp của những người bạn tốt, cô bắt đầu cuộc sống mới.
Cô mở một quán cà phê nho nhỏ, phong cách đặc biệt yên tĩnh và thư thái. Ngẫu nhiên thời gian này Trần Tấn Nhiên lại trở thành khách quen ở chỗ đó. Bọn họ dần dần quen biết, nói chuyện với nhau thật vui. Chỉ là anh chợt có chút nghi hoặc, thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, người phụ nữ trong sáng như ánh nắng ban mai, dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mắt mình kia, lại chính là người vợ mà anh đã lạnh nhạt suốt ba năm. Anh hỏi ý kiến cô về sự bất đồng của người phụ nữ, cô chỉ mỉm cười đối với anh, chân thành nói ra những cách nhìn và quan điểm chân thật nhất.. Chỉ chớp mắt một cái, nhưng lệ đã rơi đầy mặt.
Trần Tấn Nhiên, chẳng lẽ anh vẫn một mực không nhận ra rằng, tôi là vợ của anh chứ không phải một con rối chỉ biết theo sự điều khiển của người khác.