Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Vào ở trong phòng ngủ của cô
Trần Tấn Nhiên lười biếng liếc mắt nhìn người con gái còn đang nằm hôn mê ở trên ghế sô pha, nhìn thấy máu tươi nơi hạ thân của cô mà giật mình. Nhìn vệt máu nhiễm đỏ cả mặt ghế sô pha vàng nhạt, Trần Tấn Nhiên cảm thấy có chút chói mắt. Tiện tay anh giật lấy chiếc váy của cô đã bị mình xé nát, ném lên trên người cô để che đi, sau đó mới chịu xoay người, tay vừa cài lại cúc áo sơmi, vừa chạy ra ngoài: "Thím Lý, hãy bác sĩ tới thăm khám cho cô ta một chút, thêm nữa, nhớ cho cô ta thuốc tránh thai!"
Thím Lý lên tiếng rồi đi ra, thím liếc mắt nhìn Tống Ương Ương bị ném ở đó, vẫn đang chìm trong hôn mê liền hỏi chút lo lắng: "Thiếu gia, thiếu phu nhân không làm sao chứ?"
"Cái gì mà thiếu phu nhân? Cô ta mà được coi là thiếu phu nhân sao?" Trần Tấn Nhiên trừng mắt liếc nhìn thím Lý, lại sực nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói tiếp: "Còn có, từ nay về sau người phụ nữ này sẽ ngủ ở phòng của khách ở tầng hai, dọn dẹp lại phòng ngủ chính ở tầng hai một lần nữa cho gọn gàng, ngày mai Y Lan trở về nên sẽ ở đó."
"Thiếu gia... Như vậy không được hay lắm đâu!" Thím Lý có chút khó xử mở miệng nói, liếc mắt nhìn Ương Ương nằm đó vẫn còn đang mê man chưa tỉnh lại, tự đáy lòng thím không khỏi có chút thương cảm.
"Có cái gì mà không hay! Cô ta nguyện ý ngã vào nhà này, cô ta nguyện ý mặt dày mày dạn như vậy, thím còn bận tâm đến thể diện của cô ta làm cái gì!" Trần Tấn Nhiên không kiên nhẫn được nữa, nói cắt ngang lời của thím Lý, hàng lông mày cong liền bắt đầu chau lại vẻ khó chịu: "Cứ quyết định như vậy đi! Trong hai ngày tới tôi sẽ không trở về nhà, thím nhớ nhắc người hầu vào trong phòng dọn dẹp cho sạch sẽ đấy, xong rồi nhớ sắp xếp, sửa sang lại phòng ngủ, Y Lan yêu thích vách tường màu vàng nhạt, toàn bộ đồ dùng ở trong phòng đó cũng đổi đi."
Thím Lý nhìn anh tức giận, cũng không dám nhiều lời, chỉ biết đáp lại vâng vâng với anh, sau đó nhìn anh xoay người đi ra khỏi biệt thự.
Mãi cho đến khi Trần Tấn Nhiên đã đi xa, thím Lý mới xoay người đi đến nơi ghế sô pha. Thím nhìn thân thể mảnh mai, bé nhỏ tí xíu nằm trên ghế sa lon, không khỏi có chút đau lòng. Sắp tới tiểu thư Y Lan sẽ trở về sống đây, tính tình tiểu thư Y Lan lại ích kỷ như vậy, chắc từ nay về sau, thiếu phu nhân sẽ còn phải chịu nhiều sự xúc phạm.
Thật đáng thương làm sao, vừa mới kết hôn ngày đầu tiên mà đã gặp phải tình huống thế này, không biết từ nay về sau cuộc sống của thiếu phu nhân sẽ phải tiếp tục trải qua những ngày như thế nào đây.
Thím Lý gọi điện thoại mời bác sĩ đến, sau đó dặn dò người hầu đỡ Ương Ương đi lên trên lầu, rửa ráy sạch sẽ thân thể cho cô trước, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ sau đó đặt lên trên giường chờ bác sĩ đến.
Bác sĩ đến, mở hòm thuốc lấy ra bình dịch truyền treo lên, bổ sung thêm thuốc tiêu viêm truyền cho Ương Ương. Thím Lý giúp cô uống thuốc tránh thai, theo dõi đến khi cô ngủ thiếp đi rồi, lúc này mới ra khỏi phòng.
Vào ngày Trần Y Lan trở về, buổi sáng ngày hôm đó tiết trời trong sáng lạ thường, vạn dặm không mây, nền trời xanh ngắt trong veo giống như một cái gương.
Trần Tấn Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy giữa đám người là bóng dáng mặc bộ váy áo màu xanh da trời. Y Lan và sắc trời gần như hòa vào với nhau làm một, nhẹ nhàng giống như một đám mây màu xanh lam.
"Y Lan!" Chỉ có điều, mới một tuần không nhìn thấy cô, mà Trần Tấn Nhiên đã cảm thấy tựa như mình đã xa cách cô cả một đời rồi! Trần Tấn Nhiên kêu lên một tiếng tên của Y Lan, sau đó bước đi đến bên cạnh Y Lan.
Y Lan vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thoáng cái, chiếc túi trong tay liền rơi xuống trên mặt đất. Nhìn thấy người kia đang tiến đến gần mình, thoáng cái nước mắt của cô liền tuôn ra tràn ngập hốc mắt.
Y Lan cắn môi xoay người bỏ đi, cô rảo bước chân đi thật nhanh, cô biết rõ mình bỏ đi như vậy, Trần Tấn Nhiên cũng sẽ không tức giận, mà sẽ chỉ càng làm cho anh thêm đau lòng. Nhưng cô chính là muốn nhìn thấy anh đau lòng, cô hận anh, hận anh lại có thể dễ dàng đồng ý chấp nhận lấy người khác như vậy!
"Y Lan..." Trần Tấn Nhiên từ phía sau lưng gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia: "Y Lan, em đừng đi... anh xin em đấy!"
"Anh đã kết hôn, không thể còn như trước được!" Trần Y Lan cố nén sự chua xót nơi đáy lòng, giãy dụa muốn tránh khỏi sự trói buộc của anh.
"Anh sẽ ly hôn! Y Lan, hãy tin tưởng anh...” Trần Tấn Nhiên nhất định không chịu buông tay ra, chỉ càng ôm lấy cô chặt hơn, cúi đầu vào nơi cần cổ của cô:"Y Lan, anh nhớ em muốn chết đi được, em đừng bỏ đi nữa..."
"Anh nhớ em sao? Anh đã cưới được tiểu thư họ Tống như hoa như ngọc, mà vẫn còn có thể nhớ tới em sao..." Y Lan nói đến đây, nước mắt lại đã thật sự rớt xuống, cô hung hăng đẩy anh ra: "Anh đừng có đụng vào em, em chán ghét anh, em chán ghét anh... Em cũng sẽ phải lập gia đình, em không muốn cứ phải tiếp tục lén lút với anh như vậy nữa..."
Mỗi khi nhìn thấy cô khóc, Trần Tấn Nhiên lại cảm thấy cực kỳ đau lòng. Anh cuống quít nhẹ nhàng ôm lấy Y Lan, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt phong phú cô: "Bảo bối Y Lan của anh, em cứ yên tâm... Chỉ cần anh ly hôn được với Tống Ương Ương, cho dù phải trả một cái giá lớn đến bao nhiêu đi nữa, anh sẽ cưới em ngay lập tức..."
"Nhưng mà liệu ba ba có chấp nhận chuyện này không? Chúng ta là anh em mà!" Y Lan ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, trong ánh mắt của cô chỉ thấy tràn ngập nỗi buồn khôn nguôi. Ánh mắt ấy của Y Lan nhìn sang Trần Tấn Nhiên, quả thực đã sắp làm tan chảy trái tim của anh ra rồi.
"Y Lan... Ai nói chúng ta là anh em? Anh bất chấp mấy cái chuyện khỉ gió kia, cái gì mà là anh em với không là anh em! Em có biết hay không, lúc em rời đi, dường như trái tim của anh đã bị em mang đi mất vậy, anh không thể không có em... Y Lan, theo anh về nhà đi, em hãy ở lại bên cạnh anh."
"Anh Tấn Nhiên... Anh đã kết hôn rồi, em, không thể đến đó ở cùng với anh được..." Vừa nghĩ tới chuyện có một người phụ nữ khác nằm ở bên cạnh anh Tấn Nhiên như vậy, đáy lòng Y Lan liền cảm thấy khó chịu giống như bị gai đâm vào vậy! Tại sao trong chuyện này lại không có sự công bằng như vậy chứ? Tại sao cô và anh Tấn Nhiên thật lòng yêu nhau như vậy, lại không thể được ở cùng một chỗ với nhau?
Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì lý do trên danh nghĩa bọn họ là anh em sao? Đơn giản chỉ vì mẹ của cô đã gả cho ba của anh sao?
"Người đàn bà đê tiện kia!" Trần Tấn Nhiên nở nụ cười lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng ôm lấy Y Lan: "Anh hoàn toàn không thèm để cô ta vào mắt. Y Lan, em cũng biết rồi đó, hiện tại anh không thể nào làm cho ông nội bị tức giận được, cho nên hết lần này tới lần khác, anh đã ép buộc cô ta phải tự mình đưa ra đề nghị ly hôn... Chỉ là người phụ nữ kia da mặt dày đến dọa người, cứ quấn quít chặt lấy anh không muốn rời đi! Y Lan, em cứ sống ở trong nhà của anh, anh không tin, trong tình huống như vậy mà cô ta vẫn còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn được!"
"Sống ở ngay tại nhà của anh sao?" Dù như thế nào Y Lan cũng không ngờ đến anh Tấn Nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy được. Lúc trước ba ba chỉ mới uy hiếp anh một chút, anh liền chấp nhận kết hôn luôn, Y Lan còn tưởng rằng ở trong lòng của anh, cô căn bản không hề có chút sức nặng nào... Nhưng mà bây giờ xem ra, chính xác là anh Tấn Nhiên đã cực kỳ vô cùng quan tâm đến cô!
"Đúng vậy, em sẽ sống ở trong nhà của anh!"
"Nhưng mà, nếu em sống ở nhà anh như vậy lỡ người khác trông thấy thì biết làm thế nào?" Y Lan vừa nghĩ tới những lời nói kia của ông nội, lập tức trong ngực cô, trái tim đập nhanh một hồi.
"Dù thế nào em cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Trần, em sống ở trong nhà của anh trai mình mà cũng không được sao?" Trần Tấn Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực: "Đi thôi, phòng của em anh đã dặn người dọn dẹp ổn thỏa xong rồi."
"Em... Em không muốn đi." Y Lan vừa buông mi mắt xuống, cô không muốn hàng ngày đều phải nhìn thấy anh Tấn Nhiên ngủ với người phụ nữ kia chung một chỗ, mà mình lại không thể làm gì khác được, cô cũng không cách nào chịu được chuyện này.
"Làm sao vậy Lan Lan?" Trần Tấn Nhiên ân cần ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Em đi đến đó làm gì chứ, đến ở đó để nhìn thấy hai người cùng ở trong một căn phòng, cùng nằm ở trên một cái giường hay sao?" Y Lan có chút lười biếng mở miệng nói, chỉ cảm thấy trong người mệt mỏi một hồi. Ly hôn ư, chuyện có thể đơn giản như vậy hay sao? Cho dù nhà họ Trần có đồng ý đi nữa, thì nhà họ Tống cũng sẽ không chịu chấp nhận chuyện này...
Nếu như người phụ nữ kia vẫn cứ như vậy, có chết cũng không chịu buông tay thì cô phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đợi đến khi hoa tàn ít bướm lượn quanh, cô lại tùy tiện tìm một người đàn ông xứng đáng để gả đi sao?
"Y Lan, anh đã bảo người phụ nữ kia chuyển ra khỏi phòng ngủ rồi."
"Anh nói cái gì?" Y Lan không dám tin ngẩng đầu lên nhìn sang Trần Tấn Nhiên đang ở trước mặt mình, vẻ mặt anh đầy sự tàn nhẫn, độc ác! Anh thực sự chán ghét người vợ mới cưới của mình đến như vậy thật sao?
"Anh đã bảo Tống Ương Ương chuyển ra khỏi phòng rồi, cô ta không có tư cách ở cùng một chỗ với anh." Trần Tấn Nhiên nắm tay Y Lan thật chặt. Cô giống như một thứ quý giá nhất của đời anh, tưởng bị mất mà giờ lại tìm thấy được, lại càng đáng giá để sau này anh càng quý trọng thêm gấp bội lần.
"Anh Tấn Nhiên... Anh làm như vậy, liệu có phải là chút quá độc ác hay không?" Dù sao Trần Y Lan cũng là một phụ nữ, hơn nữa cô cũng không phải là là người có tâm địa xấu xa. Trần Y Lan nghĩ đến chỉ vì anh Tấn Nhiên yêu thích cô mà trở nên ác nghiệt đối với người phụ nữ kia như vậy, ít nhiều tự đáy lòng cô cũng cảm thấy có một chút áy náy.
"Ha ha, Y Lan, em thực sự là một người con gái quá thiện lương, khi nào em gặp người phụ nữ kia thì em sẽ biết ngay, quả thực trên đời này không thể nào tìm thấy một người nào khác có da mặt dầy hơn cô ta đâu!" Trần Tấn Nhiên cầm tay của Y Lan, đỡ cô lên xe, tiếp đó ngồi xuống ở bên cạnh cô: "Đừng lo lắng, cũng đừng có sợ hãi chuyện gì hết, ba ba đã về Singapore để nghỉ ngơi rồi, đến một năm nữa cũng không thể biết chắc là ông ấy có trở về hay không. Em chỉ cần quan tâm đến chuyện ở lại nhà thật yên ổn là được, cũng không cần thiết phải để ý đến những chuyện khác đâu."
"Anh Tấn Nhiên... Nhưng mà... nhưng mà, chung quy thì cô ấy vẫn là vợ của anh..." Nơi đáy lòng của Trần Y Lan cảm thấy vui buồn lẫn lộn, đương nhiên cô cảm thấy vui vì Trần Tấn Nhiên lại coi trọng cô như vậy, nhưng lo chính là, dù sao anh đã cưới người phụ nữ kia, chuyện ly hôn cũng không phải là chuyện một chốc một lát mà giải quyết ngay được!
Trần Tấn Nhiên liền nhíu mày, nghĩ đến vẻ mặt đầy vẻ quật cường của Tống Ương Ương vào một ngày nào đó, lại còn bộ dạng cô đặc biệt không muốn ly hôn với anh, Trần Tấn Nhiên liền cảm thấy một hồi một hồi thực ảo não.
"Y Lan, em đừng có đề cập đến cô ấy nữa... Tóm lại bây giờ chúng ta chỉ cần coi cô ta cứ như không khí là được, chờ đến khi cô ta không chịu được nữa, đương nhiên cô ta sẽ chủ động đưa ra đề nghị ly hôn thôi!"