Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Gây tại quầy rượu
Nửa đêm, Đoan Mộc Mộc bị tiếng phá cửa đánh thức, ngoài ý muốn là Lam Y Nhiên đang đứng ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng cửa, nhưng bị ngăn trở: "Không thấy An Thần."
Những lời này khiến cơn buồn ngủ của Đoan Mộc Mộc tỉnh hơn phân nửa, nhưng nghĩ lại, người i đàn ông kia không thấy có liên quan gì đến mình, ngáp một cái, Đoan Mộc Mộc mở cửa lớn một chút: "Anh ta không có ở đây, không tin cô có thể đi vào lục soát!"
Lam Y Nhiên lắc đầu một cái: "Tôi biết. . . . . . Anh ấy đang say ở quán bar, cô có thể giúp tôi đưa anh ấy về không?"
Thì ra là vì vậy!
Đoan Mộc Mộc rất muốn từ chối, nhưng lúc này nhìn trong ánh mắt Lam Y Nhiên có vẻ cầu khẩn, cuối cùng cô cũng không nhẫn tâm, nghe nói những người phụ nữ xinh đẹp sẽ có lực hút cực mạnh, quả nhiên không sai, Đoan Mộc Mộc tùy tiện thay bộ quần áo khác, cùng Lam Y Nhiên đi tới quán bar.
Trong một góc mờ tối, trước mặt Lãnh An Thần nằm ngổn ngang một đống chai bia, mà trong ngực của anh còn có mỹ nữ, tóc vàng mắt xanh, vóc người nóng bỏng khiến người ta chảy cả máu mũi.
Đoan Mộc Mộc nhìn một màn này, ở trong lòng liền vang lên một tiếng, Lãnh An Thần ơi Lãnh An Thần, anh ra ngoài hưởng tuần trăng mật mang theo vợ không đủ, còn mang theo người tình, kết quả vẫn chưa thoả mãn, lại còn đi chơi lêu lổng, anh thật là rách nát tới cực điểm.
Nhưng Lam Y Nhiên lại không bình tĩnh được như Đoan Mộc Mộc, khi nhìn thấy bàn tay cô gái ngoại quốc cắm vào trong lưng quần của Lãnh An Thần thì nhất thời ghen ghét tức giận, đi lên kéo người phụ nữ kia cho một cái tát.
Trong phút chốc quán bar đang huyên náo trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nhục mạ của Lam Y Nhiên cực kỳ vang dội: "Thật không biết xấu hổ!"
Khi cô gái ngoại quốc quay mặt thẳng lại thì Đoan Mộc Mộc rõ ràng thấy khóe môi cô có vết máu đỏ tươi, trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh, Lam Y Nhiên ra tay quả thật rất nặng, thật ra thì Đoan Mộc Mộc cũng đã từng lĩnh giáo qua.
Không khí chung quanh đột nhiên trở nên mỏng manh, Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã bị vây quanh, phía sau toàn là những người đàn ông hung hãn, lòng nhất thời trầm xuống, kéo Lam Y Nhiên, sau đó cùng cô ta nhấc Lãnh An Thần lên: "Thật xin lỗi các vị, vui lòng nhường đường một chút!"
Câu nói của Đoan Mộc không những khiến họ không nhường đường, mà ngược lại càng khiến không gian của bọn họ càng trở nên nhỏ hẹp, Đoan Mộc Mộc cho rằng bọn họ muốn tiền, nhanh chóng móc ví trong túi Lãnh An Thần ra, sau đó lấy ra một cọc tiền không quản là bao nhiêu, tất cả đều đặt hết lên trên bàn, cười thân thiện một tiếng: "Hiện tại OK rồi hả?"
OK? Đoan Mộc Mộc nằm mộng đi! Chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, cô bị xách lên y hệt như con gà con, ném ra chiếc ghế sa lon phía sau lưng, sau đó Lam Y Nhiên cũng bị hai người đàn ông bắt lại.
"Buông tôi ra, khốn kiếp, các người muốn làm gì?" Lam Y Nhiên sợ hãi, liều mạng hét chói tai.
Chỉ thấy người phụ nữ bị đánh vừa rồi chợt móc từ trong ủng ra một con dao nhọn chỉa vào mặt Lam Y Nhiên: "Con đàn bà thúi này dám đánh tao, hôm nay tao sẽ rạch nát mặt của mày ra!"
Lam Y Nhiên sợ hãi rơi cả nước mắt, Đoan Mộc Mộc cũng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Lam Y Nhiên bị rạch nát khuôn mặt.
"Dừng tay!" Chợt, Lãnh An Thần nửa tỉnh nửa say trong thoáng chốc tỉnh táo lại: "Thả cô ta ra!"
Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, nhìn vẻ mặt người đàn ông khôi phục lại vẻ âm lãnh, cô sao lại có thể quên mất Lam Y Nhiên là tâm can bảo bối của anh, sao anh có thể để cô bị hủy dung chứ?
Tuy nhiên Lãnh An Thần hình như quên mất là đang ở nước ngoài, hơn nữa hiện tại anh còn thân cô thế cô . . . . . .
"Cẩn thận ——" khi Đoan Mộc Mộc nhìn thấy một họng súng đen ngòm chỉa vào gáy Lãnh An Thần, theo bản năng cô lao tới, khi tiếng súng vừa vang lên thì cô đã nhào tới sau lưng Lãnh An Thần, ôm chặt lấy anh .