Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
Chim hót rầm rì, ánh mặt trời vàng óng phá vỡ mộng đẹp của đêm, Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, tay của một người đàn ông quấn ngang hông, giống như sợi dây leo, chặt chẽ như vậy, cô hoảng hốt mấy giây, cho đến khi nhìn thấy bản thân mình đang dựa vào tấm bia.
Sau giây phút kinh hãi ngắn ngủi, dường như không thể tin được, cô lại ngủ cả đêm ngoài nghĩa trang, thật ra thì chỉ là nửa đêm, nhìn lại người đàn ông đang dựa vào trong ngực cô, chân mày giãn ra, khóe môi mỉm cười, dán chặt vào ngực của cô, như một cậu bé không muốn xa rời mẹ mình.
Nghĩ đến đêm qua anh say rượu nỉ non, cô nhíu mày, người đàn ông này sẽ không xem cô thành mẹ mà dựa vào chứ?
Bĩu môi, Đoan Mộc Mộc đang suy nghĩ có nên gọi anh tỉnh dậy hay không, lại phát hiện anh đã tỉnh rồi, đang kinh ngạc nhìn cô, hình như ngoài ý muốn khi thấy cô ở chỗ này, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã hoàn toàn tỉnh táo, không chút do dự rời khỏi ngực cô, cất bước đi khỏi nghĩa trang.
Không nói một câu, thậm chí còn không nhìn cô một chút nào, anh lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ, lạnh lẽo giống như ngăn cách với cả thế giới này.
Đoan Mộc Mộc chống tay vào tấm bia đứng lên, xoay xoay cơ thể đau nhức, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói ra được, đau xót, thật không dễ chịu chút nào.
"Sáng hôm nay máy bay xuất phát lúc mười một giờ, nếu như không muốn trễ, thì nhanh một chút. " Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc nhìn tấm hình trên bia mộ bất mãn bĩu môi thì từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Tại sao lại đi máy bay? Câu nói của Lãnh An Thần khiến Đoan Mộccó chút ngây ngốc, hoàn toàn quên mất hôm qua lão phu nhân có nói về chuyến đi qua Pháp, nhưng lời của anh cô không dám không tuân theo a, hướng về người phụ nữ trên mộ bia vái thật sâu một cái, Đoan Mộc Mộc vội vàng đi theo.
Trong xe, Đỗ Vấn đã tỉnh, thật ra thì ngày hôm qua anh muốn gọi bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ kề cận gắn bó bên nhau ấm áp như vậy, anh cũng không muốn quấy rầy, vì vậy ngủ luôn trên xe.
"Về biệt thự!" Đoan Mộc Mộc vừa lên xe, người khác liền phát hiệu lệnh.
Tắm, thay quần áo, cho đến khi ngồi lên máy bay, Đoan Mộc Mộc vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ, người đàn ông này làm việc cũng quá lưu loát đi?
Đoan Mộc Mộc đã nhớ lại lão phu nhân có nòi về chuyện đền bù tuần trăng mật, đột nhiên trái tim nhỏ nhảy loạn, không nhịn được nhìn về người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh nhắm hai mắt, rất chặt, có lẽ do đêm qua ngủ không ngon, giờ phút này có chút sưng mọng, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh chút nào.
"Nhìn rất đẹp trai phải không?" Anh chợt mở miệng, nhưng mắt vẫn nhắm.
Đoan Mộc Mộc giật mình sỡ hãi, vội vàng ngồi thẳng dậy, trên mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, "Ai mà thèm nhìn?"
Khóe môi Lãnh An Thần khẽ khẽ động, "Nguyện vọng của lão phu nhân không thể không thỏa mãn, em chuẩn bị xong chưa?"
"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc phát hiện người này nói chuyện luôn không đầy đủ, thích làm cho người ta suy đoán.
"Cháu trai của bà. " Lãnh An Thần chợt mở mắt nhìn về phía cô, tròng mắt đen nhưng sáng quắc nhuộm một tầng ẩm ướt, anh tuấn mê hoặc khiến người khác thấy hoảng hốt, nhưng trong lòng Đoan Mộc Mộc sợ lại là câu nói của anh.
Anh có ý gì? Không phải muốn đùa mà thành thật, thật sự muốn cùng cô sinh con chứ?
Không, tuyệt đối không thể.
"Lãnh An Thần, anh muốn làm gì?" Suy nghĩ trong đại não của Đoan Mộc Mộc vòng vo nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông cố định trên mặt cô, phức tạp khó hiểu, trong chốc lát, chỉ thấy anh điều chỉnh tư thế ngồi, một lần nữa nhắm mắt lại, nói một câu, "Chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Sinh con sao?
Oanh ——
Câu nói cuối cùng này của Lãnh An Thần giống như một trái pháo phá tan tâm trạng vui vẻ đi du lịch của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh nhỏ.