Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh và Thư kí Lâm về khách sạn hai anh ăn xong. Phó Cẩn Hiên chẳng cho thư kí Lâm nghỉ ngơi mà lôi anh dậy.
- Cậu nói xem bước tiếp theo tôi nên làm gì?
- Sếp à. sếp phải cho em nghỉ ngơi chứ?
Thư kí Lâm nên tiếng phản đối nhận lại cái lườm téo lửa của anh và theo vào đó là cái gối bay vào mặt anh. Cũng may anh thân thủ cao không thì e rằng mặt tiền của anh bị ảnh hưởng tí.
- Sếp à. Sếp tặng hoa và quà cho cô ấy đi.
- Ý kiến hay mai tôi và cậu đi mua hoa và quà. Nhưng giờ tối rồi tôi muốn đến xem cô ấy làm gì. Cậu mau chuẩn bị đi.
Anh đúng là bó tay với sếp anh. Muốn có vợ đến sắp điên rồi hay sao ấy. Thư kí Lâm ngồi dậy bất mãn đi xuống tầng. Hai chạy xe đến cổng thì thư kí Lâm nên tiếng.
- Sếp anh vào nhà đi. Anh gặp cô ấy nói chuyện.
- Cậu bị ẩm đầu à. giờ mà vào cô gấy ghét tôi thêm. Bây giờ chỉ còn cách chèo tường.
Nghĩ là làm ngay phó Cẩn Hiên xuống xe quan sát xung quanh và tìm chỗ nào thấp nhất để chèo. Thư kí Lâm lẽo đéo đi theo.
- Sếp à? thế này thì ngã chết đó.
- Cậu lo gì chứ? tôi thân thủ cao cường ai như cậu. Mau giúp tôi chèo vào nhanh nên.
Thư kí Lâm ái ngại nhìn anh tường này cũng phải 3m chứ ít đâu mà không lo. Sếp mà chết thì tiền lương của biết làm sao? úi sếp của tôi.
- anh chèo nên lưng em đi. Anh cẩn thận đó sếp. Không biết bên trong thế nào? sếp đừng khinh địch nhé.
- Cậu từ bao giờ thành người nói nhiều vậy.
Tôi nên được rồi. Cậu mau đưa tay đây tôi kéo cậu lên.
Thư kí Lâm đành theo tay sếp của mình mà đưa tay cho Phó Cẩn Hiên kéo nên. Thế này mất mặt quá.
Hai anh sau khi chèo vào trong thì đi đứng rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Thư kí Lâm từ đằng xa đã nhìn thấy một em Chó tây tạng với hàm răng trắng nhìn về phía hai anh. Anh kéo tay sếp anh.
- Sếp... sếp... nhìn...
- Cậu sao mà nhát vậy? có gì mà nhìn cơ chứ.
Phó Cẩn Hiên quay người lại định cho thư kí Lâm một cái cốc đầu thì nghe thấy tiếng xủa của ai đó.
Gâu... gâu... gâu... gừ...
- Lên làm gì bây giờ thư kí Lâm?
Ai mà biết đường lại gập con chó đó. Thế này mà để Hạ Chi Linh nhìn thấy thì mất mặt nắm.
- Sếp chỉ còn cách chạy là thượng sách sếp ạ.
Thư kí Lâm còn chưa nói xong thì đã thấy sếp anh chạy rồi. Ai mà biết được Phó Cẩn Hiên sợ chó nhất cơ chứ. từ nhỏ Phó Cẩn Hiên đã dị ứng với chó rồi.
- Cứu... cứu mạng... thư kí Lâm cậu nghĩ cách đi.
Vậy thế là một người một chó đuổi nhau khắp vườn nhà Hạ Chi Linh. Còn thư kí Lâm đang đứng ngây ngốc đó nhìn sếp mình bị chó đuổi. Anh cũng há hốc mồm sao sếp mình lại chạy nhanh đến vậy hơn cả chó luôn.
- Cậu còn đứng đó à? mau cứu tôi...
- Sếp à. Anh lâu ngày không vận động anh nên vận động đi nhé.
- Cậu chán sống sao? còn không mau cứu tôi.
- Em đi ngủ tẹo sếp nhé. sếp cứ chơi vui vẻ.
Thế rồi thư kí Lâm anh ngồi xuống ghế đá nhắm mắt còn Phó Cẩn Hiên đang phải đối phó với anh Bạn chó kia.
- Mày đứng lại cho tao
- Gừ... gâu gâu... gừ...
- Tao nói mày biết nhé. thịt tao không ngon đâu.
- Ư....gâu gâu....
- Được rồi. mày muốn tiền không tao cho mày nè.
Từ cái thẻ ngân hàng của Phó Cẩn Hiên được lôi ra và để xuống đất nhẹ nhàng cho con chó đó. Đúng là chỉ có Phó Cẩn Hiên mới nghĩ ra rằng cho chó tiền.
- Gâu... gâu... gừ...
Con chó cứ nghĩ Phó Cẩn Hiên trêu nó, nó càng tấn công về phía anh. Anh vừa chạy vừa kếu cứu mạng..
- Hạ Chi Linh em.mau cứu anh... cứu...
Hạ Chi Linh đang xem tivi vì tiếng tivi to mãi mới nghe thấy tiếng chó xủa cô chạy ra ngoài cửa thì thấy cảnh tượng hết sức buồn cười. Một người và chó chạy đuổi nhau vùng quanh sân. Thư kí Lâm hé mắt thấy cô thì chạy đến.
- Phu nhân cô mau cứu sếp tôi đi.
- Cun cun... mau lại đây.
Con chó nghe giọng cô thì chạy lại vẫy đuôi ra vẻ thân thương nhưng mắt vẫn liếc Phó Cẩn Hiên.
Phó Cẩn Hiên sau khi không bị chó đuổi nữa anh ngồi xuống sân thở hổn hển. Cẩn Nam thấy vậy không quên chạy ra trêu chọc anh.
- Ba ba sao ba ba lại vô dụng vậy? sợ gì không sợ lại sợ chó?
- Con thì biết gì chứ? mỗi người có một cái sợ khác nhau.
Anh xoa đầu con trai và bế nó nên hướng mắt về phía cô. Cô lé tránh ánh mắt đó và nói.
- Sao hai người lại đến đây?
- Anh... anh...
Thư kí Lâm nhanh nhẹn đáp lời thay anh.
- Chủ tịch vì nhớ cô nên muốn đến thăm cô nhưng sợ cô không cho phép mới phải chèo tường.
Hạ Chi Linh nghe thấy anh chèo tường thì mắt mở to hết cỡ. Tường cao vậy mà anh dám chèo.
- Ba ba đúng là không có tiền đồ gì? muốn theo đuổi vợ thì phải đàng hoàng.
- Con dám chê ba ba của con sao?
Cô thấy Cẩn Nam gọi anh bằng ba ba ngọt sớt cô thấy ngạc nhiên nên đã đón Cẩn Nam từ tay anh và bảo.
- Con không được phép gọi người lạ là Ba ba nghe chưa.