Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hóa bướm tìm Quân, tương tư luyến.
Dưới chân cầu Nại Hà, Hoa Nguyệt lẳng lặng nhìn dòng Vong Xuyên đen thẳm không thấy đáy, gương mặt bình thản không chút gợn sóng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy rõ đáy mắt chứa đầy đau thương chua xót.
"Đã qua trăm năm rồi." Nàng thấp giọng thì thầm, cũng chẳng biết là nói cho ai nghe, hay tự nói với bản thân mình.
Đúng vậy, từ ngày Hoa Nguyệt trầm mình nơi Diệp Hàn Đàm đã qua trăm năm. Nàng may mắn không bị hồn siêu phách tán, nhưng tiên duyên đã đoạn, trở thành một hồn phách phiêu đãng dưới Hoàng Tuyền. Thân là một linh hồn nho nhỏ, Hoa Nguyệt nhất định phải theo sắp xếp mà đầu thay chuyển thế bắt đầu một kiếp sống mới, chẳng qua nàng lại không muốn như vậy. Nàng vì có thể gặp lại Từ Thanh mới trầm mình nơi Diệp Hàn Đàm, bây giờ người còn chưa gặp, sao có thể cam tâm uống canh Mạnh Bà, xóa toàn bộ ký ức, bắt đầu một cuộc sống mới được?
Hoa Nguyệt lần nữa đứng giữa đại điện Diêm La. Nàng nhìn Minh Vương đang nhíu mày sau thư án, trong lòng có chút dao động nhưng rất nhanh đã bị ngọn lửa kiên định đốt thành tro.
"Xin Minh Vương điện hạ hiểu cho. Hoa Nguyệt chỉ muốn tiếp tục được ở cạnh huynh ấy. Nếu như uống canh Mạnh Bà, đi qua luân hồi, e rằng ta và huynh ấy sẽ lại lạc mất nhau..."
Minh Vương thở dài, đặt công văn lên bàn. Hắn bận trăm công ngàn việc, chuyện sinh chuyện tử, thưởng thiện phạt ác, suy xét công đức, làm mãi không hết, thế nhưng bây giờ lại còn không ngừng bị làm phiền.
"Hoa Nguyệt, niệm tình chúng ta từng quen biết, ta mới để nàng thoát khỏi quy tắc mà ở lại trăm năm, giờ nàng còn chưa thấy đủ?"
Hoa Nguyệt cắn răng, trong phút chốc không nói nên lời. Nàng cũng biết mình tùy hứng càn quấy, nhưng vì có thể gặp lại người trong lòng, ngay cả Diệp Hàn Đàm nàng cũng không sợ, thì trên thế gian này còn có chuyện gì khiến nàng chùng bước?
"Cho dù kiếp sau bị đày xuống Địa Ngục A Tỳ, Hoa Nguyệt cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong một kiếp này có thể giữ trọn ký ức."
Minh Vương tức giận. Cả đại điện chìm trong khí lạnh âm u, ngay cả hai chậu lửa thắp sáng nơi cửa điện cũng bập bùng ánh xanh lạnh lẻo.
Bóng dáng mảnh mai dưới đại điện bỗng chốc dao động, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Minh Vương lúc này mới giật mình thu lại lửa giận, xém tí nữa thôi là người phía dưới bị cơn tức của hắn làm cho hồn siêu phách tán.
Hoa Nguyệt cho dù vừa trải qua một ải nguy hiểm, nhưng trong ánh mắt vẫn sáng ngời kiên định. Minh Vương thoáng chốc ngây người. Hồi lâu sau, hắn thở dài, tỏ vẻ cam chịu:
"Hoa Nguyệt, đây là lần đầu cũng là lần cuối."
Hoa Nguyệt vừa nghe Minh Vương nói, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng thi lễ:
"Đa tạ Minh Vương thành toàn."
"Nhưng..." Chưa đợi Hoa Nguyệt vui vẻ, Minh Vương đã trầm giọng nói tiếp:"Ta có thể giúp nàng qua cửa ải canh Mạnh Bà, nhưng ta lại không thể trực tiếp phá hủy quy tắc nơi này."
Minh Vương vừa dứt lời, nét vui vẻ trên mặt của Hoa Nguyệt lập tức tiêu tan. Nàng lẳng lặng nhìn Minh Vương, ánh mắt khó che giấu được lo lắng cùng bất an.
Minh Vương dĩ nhiên nhìn ra chuyện này, vì vậy hắn cũng không cố ý kéo dài, mà lập tức nói vào chuyện chính:
"Nàng vốn là hoa tu luyện thành tiên, nhưng lại tự đoạn tiên duyên bản thân, lại được Thiên Đế thương tình mà thu lại linh hồn, cho phép bước vào luân hồi chuyển sinh thành người. Nhưng nàng lại muốn làm trái quy tắc vì vậy ta chỉ có thể biến nàng thành bướm, sau đó lén thả nàng lên trần gian. Chỉ là sau khi kiếp bướm chấm dứt, đoạn trí nhớ khi hóa thành bướm của nàng sẽ biến mất một phần, mà ta cũng không biết được chính xác nàng còn giữ được bao nhiêu ký ức, đây là hậu quả phải nhận khi làm trái quy tắc cõi âm."
Hoa Nguyệt không chút do dự mà đồng ý, chỉ cần có thể giữ nguyên phần ký ức này trở về tìm Từ Thanh thì dù bắt nàng hóa thành gì nàng cũng sẽ gật đầu chấp nhận.
Minh Vương khe khẽ lắc đầu, phất tay ra hiệu cho Hoa Nguyệt rời đi:
"Nàng đợi thêm một thời gian nữa, khi Quỷ Môn Quan mở ra, chúng quỷ trở về dương thế, ta sẽ nhân cơ hội đó mang nàng đi."
"Đa tạ Minh Vương điện hạ." Hoa Nguyệt hơi cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, sau đó lập tức lui ra ngoài.
Minh Vương nhìn theo bóng dáng Hoa Nguyệt, khe khẽ thở dài. Hắn vốn dĩ không cần đồng ý giúp Hoa Nguyệt, nhưng vì hắn và nàng xem như cũng có duyên quen biết, lại vì chân tình của nàng dành cho người kia đả động, vì vậy mới giúp đỡ nàng.
"Đa tạ."
Minh Vương nhướng mày nhìn người đột ngột xuất hiện giữa đại điện, khẽ nhếch môi:
"Ngươi đa tạ chuyện gì? Ta giúp Hoa Nguyệt là do bị chấp niệm của nàng làm cảm động, không liên quan đến ngươi."
Ti Mệnh nhìn Minh Vương, sau đó cúi đầu, một tầng sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy người hắn. Trước khi Ti Mệnh biến mất hoàn toàn, hắn khẽ đáp lời:
"Chỉ cần là chuyện của nàng ấy thì đều là chuyện của ta."
Minh Vương khe khẽ lắc đầu, vươn tay cầm lấy bút lông bắt đầu giải quyết công việc đã chất chồng của mình. Hắn không rõ tại sao họ lại cố chấp như vậy, nhưng hắn lại bị sự cố chấp của bọn họ mà lay chuyển. Nếu không, chỉ ba chữ "có quen biết", còn chưa đủ để hắn phá vỡ quy tắc ở nơi này.
Hoa Nguyệt vừa rời khỏi đại điện Diêm La thì lập tức trở về vị trí cũ của mình - dưới chân cầu Nại Hà mà ngẩn người, chỉ là chưa được bao lâu thì bên cạnh nàng lại xuất hiện thêm một bóng dáng, người này cũng không mấy xa lạ, chính là Ti Mệnh Tinh Quân vẫn một mực giúp nàng phá tan mộng cảnh khi còn ở Thiên Cung.
Hoa Nguyệt cười khẽ, nhưng đáy mắt lại không có ý cười:
"Tinh Quân lần này đến là muốn ngăn cản ta?" Thật ra nàng biết hắn là muốn tốt cho nàng, nhưng cứ nghĩ đến người này vẫn không ngừng ngăn cản nàng và Từ Thanh bên nhau là nàng lại không kìm được mà khó chịu.
Ti Mệnh im lặng nhìn Hoa Nguyệt, lúc chưa đến nơi này, hắn quả thật có suy nghĩ ngăn cản Hoa Nguyệt đi tìm Từ Thanh, nhưng khi đến đại điện Diêm La, nghe từng câu từng chữ Hoa Nguyệt đối đáp cùng Minh Vương, hắn lại đổi ý. Có lẽ để Hoa Nguyệt nhìn rõ khoảng cách giữa nàng ấy và người kia thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hơn.
Hoa Nguyệt không nghe Ti Mệnh đáp lời cũng không tiếp tục truy vấn, nàng hạ mi, chăm chú nhìn mặt nước Vong Xuyên bình lặng, nàng đang lo lắng, khi gặp lại Từ Thanh, y sẽ không còn nhớ nàng là ai, giống như trong những hồi mộng cảnh ngày trước.
"Người kia sẽ không quên."
Hoa Nguyệt giật mình, ngẩn người một lúc mới biết Ti Mệnh đang nói chuyện với mình, nàng nghiêng đầu, mày liễu hơi nhíu:
"Ý Tinh Quân là gì?"
Ti Mệnh khẽ cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho người khác có cảm giác man mác buồn:
"Chẳng phải nàng đang lo người kia sẽ không nhớ ra nàng sao?"
Hoa Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Ti Mệnh, trong khoảnh khắc, lòng nàng dâng lên chút bối rối. Ti Mệnh quả thật rất hiểu nàng, chỉ cần một ánh mắt, một cái nhíu mày, hắn cũng có thể dễ dàng đoán được nàng đang nghĩ gì. Chỉ là... tại sao hắn lại nói Từ Thanh sẽ không quên nàng? Cho dù tính như thế nào, thời gian qua lâu như vậy, mấy kiếp luân hồi, Từ Thanh ắt hẳn phải không còn nhớ về chuyện trong rừng trúc năm xưa nữa mới phải. Mà nhắc đến luân hồi, nàng lại nghĩ đến chuyện trăm năm qua đợi ở nơi này... Trong thời gian đó, nàng thế nhưng lại không hề gặp được Từ Thanh. Là nàng vô tình bỏ qua y, hay vì y đang muốn lẫn tránh nàng?
"Đợi đến lúc nàng gặp lại người kia, nàng sẽ biết vì sao Thiên Hậu lại nhất quyết ngăn cản nàng."
Ti Mệnh nói xong thì lập tức rời đi, có nhiều chuyện cho dù hắn biết rõ thì cũng không cách nào nói với Hoa Nguyệt, mà cho dù hắn nói ra, thì có lẽ Hoa Nguyệt cũng sẽ không tin, thôi thì cứ để nàng tận mắt thấy, tận tai nghe, để rồi không phải hối tiếc nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến rằm tháng bảy, mà đây cũng là thời gian Quỷ Môn Quan mở cửa cho chúng quỷ trở về dương thế. Hoa Nguyệt vì sợ Minh Vương quên mất chuyện đưa mình trở về trần gian mà từ rất sớm đã đứng chờ ở cửa đại điện. Tuy mấy ngày qua không đáng gì so với trăm năm nàng đứng dưới chân cầu Nại Hà, nhưng khi trong đầu tràn đầy hình ảnh nàng và Từ Thanh gặp lại thì mấy ngày qua thật sự còn dài gấp mấy lần trăm năm.
Cánh cửa nặng trịch bằng đá chạm khắc vô vàn hình thù kỳ lạ bỗng bật mở, từ trong đại điện đen kịt lóe sáng hàng loạt điểm sáng trắng xanh, rồi bùng cháy mãnh liệt giữa không trung thành những ngọn lửa rực rỡ dữ dội, Hoa Nguyệt tuy đến đây mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến những ngọn lửa U Minh dần rực sáng trong bóng tối, khí tức âm u lạnh lẽo còn mãnh liệt hơn lúc thường gấp mấy lần khiến nàng không nhịn được mà rùng mình.
"Đến sớm như vậy..." Trong hư không bỗng truyền đến lời cảm khái, Hoa Nguyệt lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói này là Minh Vương.
Hoa Nguyệt chớp chớp mắt, cố tìm bóng dáng Minh Vương bên trong đại điện.
"Đừng nhìn nữa, ta ở phía sau nàng."
Hoa Nguyệt lập tức cảm thấy sau lưng ngưng tụ một luồng khí lạnh băng, nàng vội vã xoay người, trên gương mặt không giấu được sợ hãi. Cái loại lạnh lẽo âm u tràn ngập chết chóc này khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn.
Minh Vương cười, khẽ phất tay áo, hai hàng lửa U Minh lập tức dịu lại, lẳng lặng soi sáng điện Diêm La.
Minh Vương liếc nhìn Hoa Nguyệt, không nhanh không chậm tiến vào đại điện.
Đến khi Minh Vương đã vào giữa điện, Hoa Nguyệt mới chợt tỉnh mà vội vã theo sau. Có lẽ vì thời gian qua, Minh Vương đối xử với nàng quá mức thân thiện, thành ra nàng quên mất hắn là người đứng đầu chốn U Minh này, là người nắm trong tay sự tồn vong của linh hồn vạn vật trên thế gian.
"Thế nào, nàng sợ ta sao?" Minh Vương nhướng mày, giọng điệu có chút trêu cợt.
Hoa Nguyệt lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Minh Vương nhìn nàng, bật cười, cũng không tiếp tục trêu đùa Hoa Nguyệt.
"Nàng thật sự muốn như vậy?"
Hoa Nguyệt không chút do dự gật đầu, vẻ mặt đầy kiên quyết. Ngay cả Diệp Hàn Đàm nàng cũng không sợ, chỉ hóa thành bướm thôi, có đáng là gì.
Minh Vương lắc lắc đầu, vẫy tay bảo Hoa Nguyệt đến trước mặt mình.
Hoa Nguyệt siết chặt hai tay bên người, vẻ mặt đầy căng thẳng, cẩn thận đến trước mặt Minh Vương. Khoảng cách đột nhiên thu hẹp, trong lòng Hoa Nguyệt bỗng dâng lên một tầng sợ hãi. Nếu như Minh Vương đổi ý không muốn giúp nàng, nếu như hắn muốn nhân cơ hội này mà thu lại hồn phách của nàng rồi cưỡng ép bước vào luân hồi thì phải làm sao?
Minh Vương nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của Hoa Nguyệt cũng biết nàng đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không có ý định lên tiếng an ủi hay giải thích. Hắn vươn tay bắt lấy một lọn tóc của Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt giật mình, định lùi về sau nhưng nàng lại cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên nặng nề, ngay cả nhấc chân cũng không nổi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoa Nguyệt, Minh Vương khẽ niệm một đoạn chú dài, ánh sáng vàng nhạt dần bao phủ lấy tay hắn, dần dần theo tóc của Hoa Nguyệt mà nuốt gọn lấy bóng dáng của nàng. Minh Vương hạ tay, lọn tóc đen mượt nhuộm ánh vàng chói mắt.
"Hoa Nguyệt, nếu nàng đổi ý, bây giờ vẫn kịp."
Hoa Nguyệt muốn đáp lời, nhưng nàng lại không thể, tiếng nói cứ như đang tắt nghẹn nơi cổ họng, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm của nàng đã nói lên tất cả. Nàng, cho dù hồn siêu phách tán cũng phải gặp lại Từ Thanh.
Minh Vương lần nữa thở dài, trên tay xuất hiện một ánh lửa xanh, hắn phất tay, ngọn lửa xanh lập tức bay thẳng đến vị trí trái tim của Hoa Nguyệt, lửa bập bùng, dần dần thiêu đốt.
Hoa Nguyệt cảm giác cả người đau đớn không thôi, đây không phải đau về thể xác, mà là đau đớn từ linh hồn. Linh hồn của nàng, dường như đang vỡ nát, mà nàng thì ngay cả một tiếng kêu la cũng không đủ sức. Hai mắt dần trở nên mơ hồ, nước mắt cũng dần tràn ra khóe mi, nàng... vẫn chưa gặp được y.
Trong lúc Hoa Nguyệt và Minh Vương không để ý, từ ngón vô danh trên tay phải của Hoa Nguyệt xuất hiện một đường sáng nhỏ màu đỏ tựa như sợi chỉ quấn quanh, mà đồng thời, khi sợi chỉ đỏ này xuất hiện, đau đớn của Hoa Nguyệt cũng tan biến trong nháy mắt.
Minh Vương nhìn linh hồn của Hoa Nguyệt dần tan rã thành bụi phấn bay tứ tung khắp đại điện Diêm La, trong mắt khẽ lướt qua chút thương xót, hắn nhón chân, cả người lập tức lơ lửng giữa không trung, hắn nhẹ nhàng di chuyển đến trung tâm của lớp bụi phấn kia, cẩn thận thu hồi từng hạt một.
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn làm chủ U Minh này, gặp được một người yêu đến cố chấp như vậy. Nhưng muốn đạt được một thứ gì đó thì nhất định phải trả giá. Hoa Nguyệt muốn thoát khỏi quy tắc chốn U Minh, chút đau đớn này không thể tránh khỏi.