Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Thệ tưởng tượng ra tình cảnh khi đó, không khỏi lắc đầu nhếch môi cười.
Nhưng mà nói thú vị thì thú vị, cũng làm lộ ra một vấn đề.
Đa số những yêu ma quỷ quái tồn tại ở âm giới là tập hợp từ oán khí và chấp niệm của những người hồi còn sống, bọn nó không có trí thông minh, chỉ có bản năng sinh tồn, lấy thức ăn là con người.
Còn bây giờ, sau khi người chết đi càng có nhiều quỷ hồn lảng vảng ở nhân thế, bọn nó không còn do oán khí và chấp niệm tạo thành nữa, mà là những linh hồn không thể vào luân hồi.
Bọn nó còn nhớ rõ những kí ức hồi còn sống, cũng giữ lại một vài thói quen, trông chẳng khác gì một con người bình thường, chỉ là bị tróc ra khỏi thể xác.
Sau khi tách biệt khái niệm quỷ riêng và quái riêng, quỷ ngày nay cũng khác với quỷ quái trước kia, được tạo thành từ oán khí và chấp niệm được gọi chung là ‘quỷ quái’, còn hiện nay được gọi là ‘Oán đoàn’.
Linh khí ngày càng tăng, ngày càng xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái tưởng như chỉ có trong truyện ma nhân gian, khiến người ta không thể không nghi ngờ, phải chăng sẽ có một ngày tái hiện lại tình cảnh bách quỷ dạ hành mà người dân truyền miệng từ thời xa xưa. thuyngu.wordpress.com
May thay, mặc dù sự uy hiếp của ma quỷ ngày càng gia tăng nhưng nồng độ linh khí cũng tăng lên không kém, năng lực của nhóm linh cảnh ở Sở Linh Quản cũng tăng cường rất nhiều, vì vậy không cần phải lo âm giới sẽ bị loạn lạc.
Chẳng qua, Cao Thệ luôn nhớ đến những lời mà Ứng Bất Giải từng nói—
Địa phủ của thế giới này sụp đổ, luân hồi không còn.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Ứng Bất Giải nói ‘thế giới này’, liệu có phải còn có những thế giới khác?
Ngày nay, linh khí đang từ từ khôi phục, giống như sắp hé lộ chân tướng năm đó.
Xem ra thế gian sắp có biến lớn.
Trực giác của Cao Thệ mách bảo, biến lớn này có lẽ sẽ liên quan đến Nhạc Nhạc.
…
Thường Dương rung đùi đắc ý kể xong chuyện của quỷ nhỏ kia, bỗng sực nhớ ra gì đó mà quay sang nói với Cao Thệ: “Đội trưởng đội trưởng, Đại Hùng đi làm nhiệm vụ lần này lâu quá đi, suốt hai tháng trời không thấy mặt mũi đâu, chuyện bên thành phố A vẫn chưa kết thúc sao?”
Cao Thệ gõ bàn nói: “Chuyện của bên kia rất bí mật, quyền hạn được biết rất cao, chưa có dấu hiệu cậu ấy sắp về.”
Cao Thệ vừa nói vừa hất cằm gọi Nhiễm Thu: “Thu.”
“Dạ em ở đây sếp ơi.”
“Tần suất xuất cảnh bên thành phố A còn tăng không?”
Nhiễm Thu vác cái tay bị bó bột nặng trịch lên bàn, nhưng mười ngón tay lại gõ phím rất nhanh, gần như chỉ thấy mỗi bóng mờ, sau một trận gõ phím lách cách lạch cạch vang lên, hắn bấm vào nút enter, trên màn hình máy tính hiện ra một tấm bản đồ. thuyngu.wordpress.com
“Trong khoảng thời gian trước, số lần xuất cảnh của Cục Dị Quản ở thành phố A có xu hướng tăng vọt, sau đó duy trì ổn định trong thời gian ngắn, hiện tại đang rục rịch tăng trở lại.”
Đây không phải điềm báo tốt lành gì.
Cả nhóm vây quanh chỗ ngồi của Nhiễm Thu, ai nấy nhíu mày.
Thường Dương tặc lưỡi hít hà: “Không phải chứ, một phần ba dị cảnh bên thành phố B chúng ta đã bị điều động sang đó, thế mà vẫn chưa giải quyết được chuyện của thành phố A?”
Cao Thệ mở vòng bạn bè của Đường Hành Chi ra, thời gian đăng bài là từ một tháng trước.
Cao Thệ luôn dự cảm chính xác những chuyện có liên quan đến Nhạc Nhạc, anh luôn cảm thấy chuyện bất thường ở thành phố A rất có thể đang nhắm vào Cao Cố Sanh.
Đối phó với loại kẻ thù trong tối thế này thật sự rất khó chịu, càng khó chịu hơn là anh nằm mơ thấy rõ những chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng khi tỉnh lại giống như có bàn tay vô hình lau sạch toàn bộ kí ức của anh.
Cao Thệ vỗ tay: “Được rồi, siêng năng làm việc lên, chỉnh sửa và sắp xếp lại các hồ sơ của nhiệm vụ lần trước đi. Nếu có thông báo khẩn cấp thì bên trên sẽ báo cho chúng ta tiếp tục tăng viện trợ, đừng suy đoán lung tung.”
“Yes sir!”
“Đã rõ thưa đội trưởng! Đội trưởng có muốn nếm thử táo khô vị ô mai này không?”
“Đội trưởng, anh đã đọc xong chồng tiểu thuyết hôm bữa chưa? Chỗ em còn thêm mấy chồng nữa, anh có muốn lấy về xem không?”
Các đội viên chiếp chiếp meo meo đủ chuyện, chỉ có mỗi Hoàng Sam là lo cắm đầu làm việc, nhưng hai mắt của anh ta thừ ra không tập trung.
Cao Thệ nhìn Hoàng Sam ngồi im lặng trong góc, từ lúc anh bước vào đến giờ, Hoàng Sam luôn ngồi thả hồn lên mây như vậy.
Năm nay Hoàng Sam ba mươi lăm tuổi, anh ta là người đĩnh đạc và tỉnh táo nhất trong đội.
Tâm tư của anh tinh tế và kín đáo, được xem là anh cả trong đội, các thanh niên trẻ tuổi trong Cục Dị Quản ai nấy đều hoạt bát sôi động, mặc dù tình cảm của mọi người rất tốt nhưng sớm chiều bên nhau, khó tránh sinh ra chút va chạm, Hoàng Sam luôn là người đừng ra hòa giải và làm đôi bên bình tĩnh lại.
Từ lúc Cao Thệ nhận chức tới nay, anh chưa từng thấy Hoàng Sam tỏ ra thất thần như vậy bao giờ.
Cũng là lần đầu tiên Hoàng Sam và Phi Vũ gặp nhau.
Chẳng lẽ có liên quan đến Phi Vũ?
Nhưng Phi Vũ cứ cách một khoảng thời gian sẽ bế quan một lần, từ lúc Hoàng Sam vào đây làm việc tới nay, hôm đó là lần đầu tiên anh ta gặp Phi Vũ.
Mỗi người trong đội đều có bí mật của riêng mình. Có chút bí mật không muốn bị người ngoài chạm vào, nên những người khác đều ăn ý không hỏi.
Cao Thệ cất bước đi tới chỗ Hoàng Sam, nhưng do dự giây lát vẫn là chuyển hướng quẹo ra ngoài.
…
Kết thúc công việc hôm nay, Cao Thệ đi tới phòng nghỉ ngơi cho người thân.
Ứng Bất Giải ở trong phòng nghỉ ngơi đang ngậm kẹo mút, ngồi chung với bọn trẻ trước ti vi, say sưa xem phim hoạt hình Heo Peppa.
Mái tóc dài của Ứng Bất Giải xả tung uốn lượn trên sofa, y ngồi ngay ngắn đàng hoàng, trong mắt chiếu ra ảnh ngược của màn hình ti vi, trông vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Cao Thệ không hiểu sao có cảm giác mình giống như phụ huynh đến nhà trẻ đón con về, không khỏi phì cười.
“Đạo trưởng, đi thôi.”
Ứng Bất Giải đứng lên, trước ánh nhìn của đám trẻ đi tới bên cạnh Cao Thệ, bị Cao Thệ nhìn ra y bước đi rất nhanh nhẹn, giống hệt thằng cu đầu tiên chạy ra được ba mẹ đón đi.
Hôm nay anh bị làm sao thế này?
Trong đầu toàn những suy nghĩ tầm phào.
Cao Thệ còn chưa hoàn hồn lại, lại nghe mấy đứa nhóc nói chuyện với nhau.
“Quào, cái bạn to xác kia là người đầu tiên được ba tới đón kìa.”
“Tui cũng muốn được ba mẹ tới đón mình sớm nhứt.”
“Cái anh này cao quá trời, sao lại ở đây với tụi mình?”
Một bé gái cất giọng bi bô giải thích: “Bạn chẳng hiểu gì hết, mẹ tui có nói hồi trước có một anh mười hai tuổi, ảnh cao lắm lun, cao cỡ một mét tám á, lúc ảnh đi lấy số ở bệnh viện vẫn phải vào khoa nhi đó.”
Bé gái giải thích được đám bạn xung quanh trầm trồ thán phục: “Quào! Bạn biết nhiều quá, bạn thật giỏi!”
Cao Thệ dở khóc dở cười, không ngờ Ứng Bất Giải bên cạnh mình thế mà được đám trẻ ở đây ngưỡng mộ vì được ba mẹ tới đón sớm.
…Có chút đáng yêu.
“Đạo trưởng có đói bụng không?” Ngồi lên xe, Cao Thệ hỏi.
Ứng Bất Giải lắc đầu.
Y vỗ vào túi vải căng phồng của mình, là của Cao Thệ mua cho, có lẽ chẳng ai nghĩ bên trong túi vải trông thể thao nhẹ nhàng này lại đựng toàn thức ăn.
“Nếu đạo trưởng không đói, chúng ta ghé sang studio bên kia một chút đi.”
Ứng Bất Giải không có ý kiến, y ngồi bên ghế phó lái, cắn một miếng lớn bánh mì gối phết mứt việt quất, mùi sữa bánh lan ra khắp cả xe, trông thơm ngon hấp dẫn. thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ ngó sang, thầm nghĩ Nhạc Nhạc cũng thích ăn bánh mì phết mứt việt quất, muốn nhìn xem Ứng Bất Giải đang ăn của nhãn hàng nào, ngửi mùi rất thơm và bùi, có thời gian sẽ mua về cho Nhạc Nhạc.
Ứng Bất Giải thấy anh nhìn sang đây, cúi đầu nhìn bánh mì trong tay rồi đưa sang cho anh.
Cao Thệ hơi ngạc nhiên, không ngờ đạo trưởng sẽ chia đồ ăn đã ăn tới miệng cho mình.
Anh cười nói: “Tôi không đói”.
Anh không nên dành ăn với đạo trưởng.
Ứng Bất Giải lại giống như con nít muốn chia sẻ món ngon với bạn thân của mình, y vẫn đưa bánh mì tới trước mặt anh.
Cao Thệ hết cách, đành phải cúi đầu cắn một miếng.
Bánh mì mềm mại thơm phức mùi sữa, mứt việt quất nhiều nhưng không quá ngọt và béo ngậy, ăn vào thấy chua chua ngọt ngọt, rất vừa miệng.
“Ngon lắm.”
Lúc này Ứng Bất Giải mới lấy tay về, y cúi đầu nhìn dấu cắn trên bánh mì gối, không biết đang nghĩ gì.
Hai người Cao Thệ đến studio là để một mặt nhìn xem có gặp được Tiêu Dư Thánh hay Lệ Mạch Trần không, mặt khác anh có chút lo lắng cho Bì Bì.
Đứa bé này hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Thằng bé cảm thấy ba mẹ đánh mình là vì mình chưa ngoan, chưa nghe lời, nhưng thằng bé lại không biết một đứa trẻ bằng tuổi mình lẽ ra phải được sà vào lòng ba mẹ làm nũng, hay là bắc ghế rửa giúp ba mẹ rửa cái tô cái chén, sau đó được ba mẹ thơm vào má lấy làm phần thưởng. thuyngu.wordpress.com
Bất kỳ một đứa trẻ bảy, tám tuổi nào hoàn toàn không có trách nhiệm phải kiếm tiền nuôi cả gia đình trong tình huống ba mẹ vẫn khỏe mạnh lành lặn.
Thằng bé luôn nghĩ mình bị đòn là đáng phải nhận, tất cả bất hạnh ập xuống gia đình đều tại mình không ngoan ngoãn nghe lời.
Cao Thệ đậu xe dưới lầu, có lẽ vừa nhắc là Tào Tháo tới, anh chưa mở cửa xe ra thì đã thấy một bóng người vụt qua, nhìn kỹ lại thì đó là ba của Bì Bì.
Lần trước gặp mặt ba Bì Bì, đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ vest thẳng thớm vừa người, nhìn mặt thì trông hắn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mang chút vẻ đẹp đại thúc trong mắt của các cô gái.
Mặc dù trông hắn có tham vọng chen chân vào mạng lưới quan hệ trong giới giải trí, nhưng không thể phủ nhận hành vi giả tạo của hắn rất có cảm giác lễ độ và lịch lãm, hoàn toàn dễ dàng lừa người.
Hôm nay, giao diện lịch lãm này có thêm một chút thập thò lén lút, hấp dẫn sự chú ý của Cao Thệ.
Chắc chắn có vấn đề.
Cao Thệ nhìn ba Bì Bì đi tới gần một người, còn chưa xuống xe đã được xem một màn kịch khá đặc sắc.
“Cô Xá à, tôi nhìn thấy một túi xách rất hợp với khí chất của cô. Tôi rất xin lỗi về chuyện của Bì Bì, hy vọng cô có thể nhận cái túi này, để người làm ba như tôi bớt áy náy một chút.”
Ba Bì Bì cầm trong tay một túi xách, đoán chừng khoảng 150 ngàn. (gần 500 triệu)
150 ngàn trong giới giải trí không tính là nhiều, nhưng nếu dùng làm quà tạ lỗi thì lại quá quý giá.