Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#55
" Anh...anh...anh " Cô lấp bấp đầy đỏ mặt nhìn anh, định đẩy anh ra cuối cùng lại bị anh ôm trọn vào lòng.
" Khoảng khắc này...anh chỉ mong có thể kéo dài thêm " Lúc cô nổ súng, anh cảm giác được rằng nếu ngày nào đó trong tương lai mình bị cô bắn như vậy.
Anh cũng thấy cam lòng.
Bắc Đường Tùy này chưa bao giờ muốn chết trong tay ai, nhưng nếu cô sẵn sàng giết mình, anh đều đồng ý chấp nhận chết dưới tay cô.
Không hiểu sao nhưng anh cảm thấy mình nợ cô rất nhiều. Nếu lúc trước anh tàn nhẫn thêm chút nữa, có lẽ đã cướp lấy cái mạng nhỏ này của cô rồi.
Huyên Lâm Cảnh buông lỏng súng trên tay xuống, khẩu súng cũng rơi trên mặt đất. Cô đưa tay ôm chặt lấy eo anh.
Cả hai bây giờ vẫn chưa thể nào bình tâm lại, họ vẫn đang sợ...
Ngày nào đó cả hai sẽ chỉa súng vào nhau! Một bên bóp còi, một bên buông xuôi.
...
Nhà chính Bắc gia..
Bắc Băng Diễn ngồi thản nhiên xem tấm ảnh của cô và anh. Ông đưa mắt nhìn đống tài liệu điều tra về cô và thời gian gần đây với Bắc Đường Tùy.
Ông đứng dậy, cầm tấm ảnh của cô lên, đưa ra ánh sáng mặt trời sau đó cầm bật lửa lên đốt tấm hình đó của cô.
Tấm hình dần cháy rụi, Bắc Băng Diễn đưa chân đạp lên tầm hình còn tro tàn ấy.
" Xử lí Huyên Lâm Cảnh, nhưng không được làm tổn hại đến Bắc Đường Tùy "
Thằng nhóc ấy vẫn còn giá trị, Bắc thị đang đi lên một tay đều do Bắc Đường Tùy dựng lên. Nếu nó chết, mọi thứ sẽ khó kiểm soát được.
Vị sát thủ luôn theo Bắc Băng Diễn cúi đầu. Huyên Lâm Cảnh...đừng trách sao cô xấu số..
Chỉ trách cô là con gái của Huyên gia!
...
Bắc Đường Tùy dừng xe lại ở quán ăn nhỏ, anh và cô cùng nhau vào quán mì dùng bữa..
Nhìn đối diện Lâm Cảnh ăn rất ngon miệng anh cũng vui lòng. Ngày hôm nay xem như là ngày thảnh thơi của cả hai, anh và cô bên nhau trong hạnh phúc đi..
" Ăn từ từ thôi " Bắc Đường Tùy nói, vội lấy khăn giấy đưa cho cô lau miệng..
" Hôm nay là ngày em thấy bình yên đến vậy " Cô ngẩn đầu đáp, nhìn anh mỉm cười nói.
Bắc Đường Tùy cũng cười lại, cô vui là được rồi. Mọi thứ sau này cứ đợi nó tới rồi mình đáp trả vậy.
Ăn xong thì cả hai về lại biệt thự. Trước khi về cô đã bảo anh ghé vào tiệm hoa, mua một bó hoa về cắm vào lọ.
Nhìn cô ôm bó hoa trên tay đầy hạnh phúc, anh lại nghĩ đến.
Ngày mà cô và anh có con, cô ở nhà làm người vợ chăm sóc con, anh đi làm về mua bó hoa tặng cô vào những ngày đặc biệt của cả hai. Một mái ấm nhỏ nhưng đầy hạnh phúc.
Chỉ tiếc là...nó có thành hiện thực hay không?
...
Đông Niển và Bổn Kiến Đình trở về tìm Du Trường Tụ.
Tên lão đại này vẫn vậy, an nhiên ngồi trên ghế xoay qua xoay lại tỏ vẻ như không biết gì.
Đông Niển tiến vào phòng làm việc của Du Trường Tụ, không nói gì chỉ lại sofa ngồi xuống..
" Lão già đó trở về rồi à " Du Trường Tụ lúc này lên tiếng..
" Phải, ông ta đánh hơi ra được về Lâm Cảnh rồi " Đông Niển đáp. Bổn Kiến Đình chỉ thấy đau đầu về hai con người kì lạ này.
" Sau khi hoàn thành mục đích, hãy đưa con bé trở về. Tôi không muốn Cảnh Cảnh ở bên cạnh Bắc Đường Tùy "
Đông Niển:"..."
Bổn Kiến Đình:"..."
" Nếu hai người có ý định giúp con bé thì bỏ đi. Biết rõ Du Trường Dụ tôi thế nào mà? "
Người đàn ông này nếu không có được, người khác cũng không có được.
Nếu Lâm Cảnh muốn bên cạnh Bắc Đường Tùy mặc mọi thứ, chính tay Du Trường Tụ này sẽ nổ súng với cô.
Thà giết cô chứ không để Bắc Đường Tùy có được!