Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
‘’ Em phải hiểu rõ một chuyện, giết người đền mạng, pháp luật không bỏ sót bất cứ ai. Tôi không bắt em không phải bởi vì không có chứng cứ, tôi chỉ muốn lúc đưa ra xét xử, em có thể được miễn giảm tội trạng nhẹ hơn.’’
Lăng Hỷ vừa về đến nhà, đứng từ xa nhìn thấy mẹ đang dọn cơm cho mình, không kìm được xúc động. Cô trốn sau bức tường, lẳng lặng lấy ống tay lau nước mắt. Lăng Hỷ hiện tại bị cảm xúc tội lỗi giày vò, giờ đây cô đang rất khổ sở. Mà về nhà mỗi lần nhìn thấy mẹ của mình, trong thâm tâm lại dấy lên một hồi đau đớn.
Lăng Hỷ cuối cùng cũng không có can đảm đi đến trước mặt mẹ, cô kìm nén cảm xúc đi đến cổng sau của Lục thị, lặng lẽ rời đi.
Ngồi trong xe taxi, Lăng Hỷ nghĩ rất nhiều. Dạo gần đây vì bị Ngô Diệu Chân khống chế, cô ngay cả Kiều Vũ cũng không dám gặp, trường cũng chẳng dám đến. Lăng Hỷ xoa xoa hai bên thái dương, thể hiện rõ tâm trạng mệt mỏi cùng tiều tụy. Chính bởi vì điểm thi lần trước quá cao, mỗi lần đến lớp không bạn học thì cũng là bị thầy cô giáo làm khó.
Ngô Diệu Chân một mặt nói là muốn giúp cô, chẳng qua hắn chỉ muốn thông qua Lăng Hỷ để hủy hoại Âu Hoa. Mặc dù cô tuy không được sắc bén nhanh nhẹn, nhưng cũng không phải loại người dễ dàng bị thao túng. Ngô Diệu Chân hắn nghĩ mình là ai, muốn đụng đến Lục thị bằng vài trò trẻ con này sao? Thật là nực cười.
Ngô Lệ cũng không có ngu! Bà ta sớm đã để Cố Hạo Nhiên thăm dò cô từ lâu, bên cạnh đó còn âm thầm điều tra trong nội bộ Âu Hoa, kẻ bòn rút ngân quỹ người đứng sau chính là Ngô Diệu Chân. Có điều vì sao Ngô Lệ không vạch mặt hắn ta thì cô không rõ.
Mới lên xe ngồi một chút mà đã dừng lại biệt thự ở sau núi, Lăng Hỷ xuống xe, dặn dò tài xế vài câu rồi mới rời đi. Cô cầm theo túi xách bước vào trong biệt thự, trời vừa xẩm tối, xung quanh u ám đến dọa người. Cánh cổng sơn vàng rộng mở, Lăng Hỷ đi vào bên trong một cách thành thục, giống như đã từng đến đây rất nhiều lần.
Cô vừa bước vào cửa phòng khách, thì vừa hay lại gặp người quen.
Cổ Cẩn Mai xông ra bên ngoài, vẻ mặt trông rất tức giận. Lúc đi qua Lăng Hỷ còn cố ý đẩy vào vai cô. Lăng Hỷ quay lại lườm cô ta một cái, không nghĩ nhiều liền bước vào bên trong.
‘’ Cô ta cũng là tác phẩm của anh sao?’’- Lăng Hỷ nhìn Ngô Diệu Chân đang nhàn nhã vắt chéo chân uống trà, không kìm được lên tiếng mỉa mai.
Ngô Diệu Chân không trả lời câu hỏi của Lăng Hỷ, chỉ nhàn nhã uống rượu:’’ Nhiếp Quân tìm em có việc gì?’’
Lăng Hỷ ngồi xuống sô pha, lạnh lùng trả lời:’’ Một số chuyện liên quan đến Kiều Vũ thôi.’’
Ngô Diệu Chân ngồi dậy rót trà vào chén đưa đến trước mặt Lăng Hỷ, làm bộ như rất căng thẳng, ân cần khuyên nhủ cô:’’ Tôi đã sắp xếp người, chỉ cần bây giờ em và mẹ dọn ra nước ngoài, thì những ngày tháng sau này của hai người không cần lo lắng gì nữa.’’
Lăng Hỷ trong lòng âm thầm cười lạnh, nhanh như vậy đã muốn tống cổ cô đi rồi sao, xem ra Ngô Lệ đã bắt đầu gây áp lực lên hắn rồi. Lăng Hỷ cao giọng khiêu khích Nhiếp Quân:’’ Chỉ một tên cảnh sát cỏn con đã khiến anh phải sợ đến mức này?’’
Ngô Diệu Chân tỏ rõ thái độ không vui, khẽ nhíu mày:’’ Muốn loại bỏ hắn không cần đến tôi ra tay, em cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.’’
Nói xong hắn thoải mái ngả người ra sô pha, dùng ánh mắt dò xét thái độ của Lăng Hỷ.
Lăng Hỷ nghe hắn nói xong ánh mắt liền trở nên sắc bén lại thường, có chút nghi hoặc nhìn về phía Ngô Diệu Chân:’’ Lần này anh lại muốn nhắm vào ai?’’
Ngô Diệu Chân khẽ cười, trong mắt ánh lên vài tia xảo trá:’’ Cố Hạo Nhiên, em tìm cách hẹn cậu ta đi. Địa chỉ tôi sẽ đưa cho em.’’
Nhìn thái độ băn khoăn thấp thỏm của Lăng Hỷ khi nhắc đến Cố Hạo Nhiên, Ngô Diệu Chân lập tức thay đổi thái độ, rất không vui:’’ Sao vậy?’’
‘’ Không có gì.’’
Lăng Hỷ chỉ trả lời hắn qua loa, sau đó đứng dậy rời đi. Người lần này Ngô Diệu Chân muốn đụng vào lại là Cố Hạo Nhiên. Bây giờ cô phải làm sao? Nếu cô hẹn gặp hắn, không phải sẽ dẫn hắn vào đường chết ư, nhưng nếu như không làm theo yêu cầu của Ngô Diệu Chân, hắn nhất định sẽ không ngừng gây khó dễ cho cô và Lăng Thiếu Mai.
Lăng Hỷ nhất thời cảm thấy bế tắc, hai tay bất lực luồn vào mái tóc suôn mềm, âm thầm cúi mặt xuống gối.Với tính cách của Ngô Diệu Chân, khi con mồi hết giá trị lợi dụng, hắn nhất định sẽ thẳng tay loại bỏ. Cũng giống như Trần Du Nghiên lúc đó, treo đầu của Ngô Cảnh Diệu lên tường rào sau trường, cuối cùng cũng nhận được một cái giá quá đắt. Con người Ngô Diệu Chân vừa máu lạnh vừa vô tình, cô không cách nào phản kháng. Nhưng nếu như cứ tiếp tục bị hắn chi phối, chắc chắn sẽ có một ngày hắn dùng chính cô để làm hại đến Lục Kiều Vũ.
Mà Lăng Hỷ không cho phép điều đó xảy ra.
…
Tố Như đi quanh một vòng các hiệu sách cũ trong khu phố nhỏ, đi mãi cũng không tìm thấy Lôi Diện, nhưng rõ ràng vừa nãy cô thấy đám người bọn họ đi vào trong khu phố này. Tố Như đứng trên tầng hai của một quán cà phê, còn đang thắc mắc vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây thì ngay trước mặt cô đã xuất hiện câu trả lời.
Đám người này như vậy mà lại đánh nhau?
Tố Như đứng trên tầng hai quan sát tất thảy mọi thứ, tiếng người bị đánh xen lẫn với tiếng cãi nhau ngày một to dần. Trong một cái sân nhỏ tồi tàn của ngôi nhà vừa phá, Viên Tuấn đang bị đám người Sở Phi Dương tẩn cho một trận.
Sở Phi Dương không lưu luyến sút vào người Viên Tuấn một cái, cậu ta quần áo tả tơi nằm co ro trên nền đất. Thấy Phi Dương còn không kìm chế được mình, Lôi Diện đứng ngoài từ nãy tới giờ tiến tới cản cậu ta lại:’’ Như vậy đủ rồi, cho cậu ta một bài học là được rồi.’’
Phi Dương nhìn Viên Tuấn nằm co ro trên nền đất, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nói:’’ Lần sau nếu còn dám đụng vào Lục Kiều Vũ, thì sẽ không chỉ thế này thôi đâu. Cậu mà còn dám chạm vào cô ấy, tôi nhất định sẽ chặt đứt tay cậu.’’
‘’Đi thôi.’’
Đám người Sở Phi Dương kéo nhau rời đi, bỏ mặc lại một mình Viên Tuấn bị thương nằm đó, tức giận và bất lực hòa vào nhau. Trước đó Lôi Diện nhìn lên trên, không cẩn thận chạm vào ánh mắt của Tố Như, cậu ta dùng ánh mắt cảnh cáo cô, không nói gì trực tiếp bỏ đi.
Ánh mắt lạnh lùng lại có thêm vài phần cảnh cáo này Tố Như đã thấy nhiều, cô đã sớm quen. Có điều Sở Phi Dương đánh bạn là lần đầu Tố Như nhìn thấy, bình thường trong mắt đám nam sinh chẳng có ai dám đắc tội với cậu ta.
Trong đầu cô hiện lên kí ức của buổi tiệc tối hôm trước, tại nhà của Triệu Anh Tử cô cũng có tham gia. Hôm đó không biết Viên Tuấn đưa Lăng Hỷ đến bằng cách nào, nhưng nhìn thái độ của Triệu Anh Tử chắc hẳn có liên quan đến cô ta. Nhưng tại sao Triệu Anh Tử lại nhắm vào Lăng Hỷ? Một đứa con gái của giúp việc thì có thể làm được gì chứ?
…
Còn ba tuần nữa là tói kì thi Olympic quốc tế, giáo sư Hardwell gọi tất cả học sinh suất sắc trong các khối đến, chuẩn bị dặn dò thật kĩ càng. Cuộc thi diễn ra kế tiếp này, Âu Hoa bọn họ nhất định phải đứng đầu bảng mới có cơ hội vực dậy, nhất định không được xếp sau Đông Phương. Bạn có biết trang truyện ~ t r ù m t r u y ệ n .OR G ~
Theo lời kể của các giáo viên, đám học sinh Đông Phương đến Âu Hoa toàn bộ đều rất xuất sắc, không thể khinh địch. Trong trường lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy, Lục Kiều Vũ thiếu chút nữa cũng bị hủy tư cách thi. Một học sinh lớp F làm sao có thể đi thi kì thi quốc tế được chứ, phải đến một số giáo viên trong trường nói đỡ mới có thể dẹp yên một số ý kiến đến từ các thầy cô.
Các học sinh đều được gọi đến phòng họp ở phía sau trường, hôm nay tất cả học sinh đều có mặt, chỉ thiếu Lôi Diện và Sở Phi Dương. Chỗ ngồi bên cạnh Kiều Vũ bị trống, giáo sư Hardwell phàn nàn về hai người bọn họ vài câu thì phía ngoài cửa có người đến.
‘’ Thưa thầy, em đến muộn’’. – Bên ngoài cửa cất lên một giọng nam trầm nhưng mang theo sự ấm áp, chảy thẳng vào tai những người đang có mặt ở đây.
Kiều Vũ không quan tâm lắm, nhưng cũng theo phản xạ ngước lên nhìn.
Trước mắt cô là một chàng thiếu niên cao lớn, quần âu áo sơ mi trắng đang đứng ở cửa ra vào. Một chàng trai có khí chất lạnh lùng nhưng nụ cười lại tỏa nắng, cậu ta vừa xuất hiện liền thu hút toàn bộ ánh nhìn của nữ sinh ở đây.
Cô nghe loáng thoáng người khác gọi đó là Cố Tân Vinh! Học sinh khối dưới nhưng lại tham gia kì thi quan trọng lần này.
Ra là nhỏ hơn một tuổi, hèn gì trông mặt mũi non nớt đến lạ.
Cố Tân Vinh có một loại hấp dẫn thu hút người khác, mang đến cảm giác nghiêm chỉnh khiến người khác tan chảy, trong khí chất có hòa đồng, trong lạnh lùng có ấm áp. Vừa nhìn cậu ta Kiều Vũ liền biết Sở Phi Dương lần này lại mất đi một lượng fans lớn rồi. Loại người thu hút như Cố Tân Vinh, đặt ở đâu cũng có thể trở thành tâm điể. Nhan sắc thì khỏi phải bàn, có điều giọng nói của cậu ta nghe rất lọt tai.
‘’ Tân Vinh, đến rồi sao. Mau lại đây ngồi đi.’’Giáo sư Hardwell có vẻ rất thích cậu học sinh này.
Kiều Vũ vừa cúi đầu xuống, chiếc ghế bên cạnh cô liền bị kéo ra. Cố Tân Vinh ấy mà lại chọn ngồi bên cạnh cô. Kiều Vũ tuy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không để lộ ra khuôn mặt, vẫn điềm tĩnh như thường. Vậy mà đám nữ sinh ngồi xung quanh bàn lớn suýt nữa không kìm chế được mà hét lên.
Giáo sư phổ biến một chút, Kiều Vũ đang chăm chú nghe thì có người đụng nhẹ vao tay cô, quay sang chỉ thấy Cố Tân Vinh lén lút đưa cho cô một cái kẹo dưới gầm bàn.
Kiều Vũ xua tay, vẫn rất bình tĩnh:’’ Tôi không ăn ngọt.’’
Cố Tân Vinh hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vài tia kì quái, cuối cùng len lén đưa cho nữ sinh ngồi bên cạnh mình. Cô ấy vui mừng đến mức suýt nữa bật cười thành tiếng.
‘’ Chị là Lục Kiều Vũ đúng không? Các thầy cô rất hay kể về chị.’’- Cố Tân Vinh không thèm để ý đến lời của giáo sư, chống tay lên bàn ngang nhiên quay sang nói chuyện với Kiều Vũ.
‘’ Tôi biết.’’- Vẫn là bộ dạng lạnh lùng như lúc ban đầu.
Đáy mắt Cố Tân Vinh thoáng ngạc nhiên, nhưng trường hợp này là lần đầu tiên gặp qua bất ngờ cũng đúng. Thực ra Cố Tân Vinh từ khi chưa vào trường đã nghe danh một nhân vật đình đám, cậu ta đăng kí cấp ba Âu Hoa đến bảy phần là vì Kiều Vũ.
Lúc đó Tân Vinh mới học lớp chín, mặc dù cùng với Kiều Vũ ở cùng một khu nhà nhưng lần nào đi qua cũng không nhìn thấy cố ấy. Hôm đó trên ti vi phát trực tiếp chương trình hùng biện quốc tế, lúc đó Cố Tân Vinh cách một màn hình đã trúng phải tiếng sét ái tình của cô Lục kia. Mặc kệ hội trường đông đến thế nào, đối phương có áp đảo ra sao Kiều Vũ vẫn không thay đổi, cũng không hề run sợ. Thần thái đỉnh cao cùng với phần thi suất sắc ăn điểm tuyệt đối, cũng đồng đời ghi điểm tuyệt đối trong lòng cậu thiếu niên mới lớn này.
Cố Tân Vinh biết được Kiều Vũ cứ thứ sau hàng tuần đều sẽ đến văn phòng lấy tài liệu, cậu ta luôn tìm cách đến gần đó, duy trì một khoảng cách nhất định ngắm nhìn cô. Cho đến hôm nay, được ngồi bên cạnh cô, phải khó lắm mới không bộc lộ cảm xúc của mình, đây có lẽ là chuyện mà cậu ta mơ ước từ rất lâu.
Suốt cả buổi hôm đó, mặc dù bị Kiều Vũ ngó lơ nhưng Tân Vinh vẫn rất nhiệt tình, hơn thế nữa còn không hề cảm thấy thất vọng hay buồn bã, thậm chí còn rất vui. Lục Kiều Vũ cảm thấy người ngồi bên thật phiền phức, nói nhiều như vậy còn nhàm chán nữa, cô liếc cậu ta một cái, tuyệt tình nói:’’ Im miệng.’’