Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đau! Đau rát vùng bụng! Đây là cảm giác của hắn lúc này!
Cố gắng mở hai hàng mi nặng trịch ra nhưng dường như là việc khó khăn, chỉ sau khoảng hai ba lần cố gắng hắn mới mở được đôi mắt ra!
Một màu trắng toát đập vào mắt Nguyễn Trọng Nam! Đây là đâu?! Không phải hắn đang ở công trường xây dựng sao?! Không lẽ do công trình có vấn đề nên hắn được nhân viên đưa vào đây?! Nhưng đây giống cảnh của thành phố Bạch Trì, còn hắn đang ở Las Vegas mà !
Mà đau nhất trên cơ thể hắn không phải là đầu sao?! Sao bây giờ đau nhất của hắn lại là vùng bụng?!
Dùng tay giở áo bệnh nhân ra, quả nhiên là vùng bụng được băng bó lại nhiều lớp vải, nhưng vẫn có một chút máu lộ ra, chứng tỏ vết thương này không hề nhẹ!
Hắn vội vàng sờ lên cổ, đâu rồi?! Chiếc đồng hồ có hình vợ cùng tro cốt của cô đâu?! Đâu rồi!? Hẳn nhân viên của hắn biết đây là vật bất ly thân của hắn, ai đụng vào chắc chắn không yên!
Hắn vội vàng đeo dép lê đặt dưới giường vào, tìm y tá gần nhất hỏi:
-Cô ơi, ban nãy có ai tháo đồng hồ trên cổ tôi ra không?!
-Không, chúng tôi không thấy đồng hồ gì cả, chúng tôi chỉ thay cho anh bộ quần áo bệnh nhân thôi! Còn xe và tiền bạc của anh thì vẫn giữ nguyên, do cô gái bên ngoài giữ!
Cảm thấy đúng là quá kỳ lạ! Hắn không khỏi mở miệng hỏi thêm:
-Cô ơi, cho tôi hỏi tý tôi đang ở đâu đây?! Và bây giờ là ngày mấy, tháng mấy?!
Thấy một anh chàng điển trai nhưng lại hỏi những câu vớ vẩn như vậy cô y tá kia không khỏi bật cười:
-Anh đang ở bệnh viện Bạch Trì. Hôm nay là thứ bảy, ngày 16/08/2015!
2015! 2015! Chẳng phải là mười lăm năm trước hay sao?! Chẳng phải lúc này hắn còn là thầy giáo đang công tác ở trường trung học phổ thông chuyên Lam Sơn sao?!
Và điều quan trọng là đây chẳng phải là thời gian vợ hắn, Lạc Mẫn vẫn còn sống sao?! Vậy là … hắn trở lại mười lăm năm trước!
Nghĩ đến đây, khóe môi hắn cong lên một độ cong thấy rõ, hay nói đúng hơn hắn cười tươi đến nỗi cô y tá đứng bên cạnh cũng cảm thấy hắn cực kỳ ấm áp.
Vậy “cô gái” đưa hắn đến đây là ai?! Hắn muốn gặp cô ấy ngay!
Vội hỏi đường đến phòng hồi sức, tâm trạng của hắn thật sự vừa vui mừng, vừa hồi hộp! Đã bao nhiêu năm hắn chưa bao giờ biết đến niềm vui là gì rồi! Mười năm, mười năm hắn chờ một người, mười năm hắn dùng để chuộc lại lỗi lầm năm xưa! Nhưng hôm nay, không lẽ ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của hắn! Đúng ra hắn nghĩ bản thân đang mơ, nghĩ là bản thân do uống quá nhiều thuốc ổn định tâm thần mà sinh ra ảo giác, nhưng cái đau ở vết thương, cái bỏng rát của cơ thể hắn do da thịt bị khâu lại nhắc nhở hắn đây là sự thật… Đây là hắn được … trọng sinh! Hắn được trọng sinh!
Hắn quả nhiên thấy lại hình bóng năm xưa.
Vợ hắn! Đúng rồi, đúng là Lạc Mẫn mà! Đúng là em rồi!
Hắn chạy vội đến chiếc giường có một thân thể tròn trĩnh đang cuộn mình lại! Nhưng đến rồi bỗng bàn tay hắn bỗng run khi đứng trước Lạc Mẫn. Bàn tay to nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như thế gần chục lần hắn vẫn không dám đụng vào người cô.
Cuối cùng hắn vẫn không thoát được khao khát sờ nhẹ lên mái tóc được buộc lại lỏng lẻo che đi khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu!
Anh biết, kiếp trước là anh ngu! Là anh có mắt không có tròng mới thương tổn em, mới đi ngoại tình cùng người khác! Lúc ấy anh chỉ cảm thấy bản thân mình mới là kẻ đáng thương, vì dù sao bản thân vẻ ngoài cũng được xem là điển trai thêm gia sản của hắn cũng thuộc dạng giàu có nức tiếng trong nước. Nhưng lại bị ép phải lấy một bà vợ mập mạp, chẳng có điểm gì ưu tú hơn người, hắn cảm thấy thật là mất mặt! Trả thù cô, hắn chẳng buồn để ý đến hai chữ “hôn nhân”, vì dù sao hắn cũng đâu phải là loại người coi trọng mấy cái thứ khuôn phép lễ nghi ấy!
Nhưng khi Lạc Mẫn bị tai nạn mất đi, lòng hắn bỗng dưng cảm thấy thật trống vắng! Càng đau hơn khi hắn biết cô vì hắn đã mang bào thai hai tháng! Phải chi lúc ấy hắn đuổi theo… Phải chi lúc ấy hắn bỏ cô thư ký xinh đẹp kia ra để chạy theo vợ… Dù không dỗ dành, ngọt ngào thì chắc hẳn Lạc Mẫn đã không tuyệt vọng đến mức bỏ đi giữa trời đem giông bão!
Cô mất đi, hắn một giọt nước mắt cũng rơi không nổi! Vì sao ư?! Vì trái tim hắn thật sự đã chết lặng đi tự lúc nào rồi! Khốn nạn thay, lúc này hắn mới nhận ra hắn yêu cô! Hắn yêu gương mặt tròn trĩnh cười thật đẹp dưới ánh mặt trời khi tiễn hắn đi làm! Hắn yêu cả thân hình nộn nộn thịt đầy vòng tay hắn! Hắn yêu cả những hành động thục nữ, thiện lương của cô! Thì ra hắn yêu cả con người Lạc Mẫn! Hắn thật sự đã quá yêu cô! Dường như hai tiếng “Lạc Mẫn” đã ăn sâu vào tâm trí hắn một cách vô thức!
Hắn không buồn về nhà! Vì về nhà là hình bóng cô lại lẩn quẩn trong tâm trí hắn! Vì về nhà là hắn lại muốn chết quách đi cho xong! Sao hắn lại có thể khốn nạn như thế chứ?!
Lúc ấy, hắn mới nhận ra, không phải là Lạc Mẫn không xứng với hắn mà là hắn không xứng với cô! Hắn thật sự là một thằng tồi! Một thằng đàn ông ích kỷ! Có ngọc quý trong tay mà chỉ biết đi ấp ôm loài hoa dại! Hắn đúng là ngu muội!
Sau đó gần như vì đứa con của hắn và Lạc Hy, hắn phải tiếp tục sống, nhưng hắn tuyệt không rước cô ta vào cửa! Vì trên đời này người vợ của hắn – Nguyễn Trọng Nam danh chính ngôn thuận chỉ một mình Lạc Mẫn mà thôi! Sống vì cha mẹ hắn, sống vì con trai hắn, sống vì trách nhiệm! Nhưng sống còn khó chịu hơn là chết! Vì trái tim của hắn dường như không còn đập nữa. Hắn sống mỗi ngày chỉ vì công việc, vì tương lai con hắn, vì sự kỳ vọng của cha hắn!
Hắn nhớ Lạc Mẫn, nhưng cô chẳng để lại gì cho hắn cả, trừ một tấm ảnh trên bàn thờ… Còn chứ, cô để lại cho hắn tro cốt của cô! Hắn đã đem một phần tro cốt bỏ vào trong một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ, cùng với tấm hình tươi cười của cô! Dường như hắn coi trọng chiếc đồng hồ đặc chế ấy hơn cả mạng sống của mình…
Nhưng giờ cô đang ở trước mặt hắn, vẫn nét mặt như xưa, vẫn thanh tú đáng yêu như ngày nào! Thật sự làm hắn không kiềm chế nổi mà muốn rước ngay cô về nhà!
Nhưng không thể vội! vì lúc này cô vẫn chỉ là một cô bé 17 tuổi và điều quan trọng là lúc này cô đang yêu hắn tha thiết!
Ông trời xem như còn thương hắn! Xem như mười năm chờ đợi, thủy chung của hắn cũng đã không uổng phí! Đã cho hắn trở về ngày vợ hắn còn yêu hắn say đắm!
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy nhẹ lòng. Lúc này, hắn chỉ cần chờ đợi bà xã nhỏ của hắn đeo bám hắn, kiếp này hắn sẽ ngoan ngoãn theo cô. Chỉ chờ đến sinh nhật 18 tuổi của cô, cô sẽ lại như xưa lôi kéo hắn lên giường! Lần này hắn sẽ hai tay dâng bản thân lên mặc Lạc Mẫn “chà đạp”, còn phối hợp nhuần nhuyễn làm cho gạo nấu thành cơm, chính thức rước cô vào Nguyễn gia, sẽ yêu thương cô cho tới già!
Nhưng bây giờ vẫn là nên chờ cá cắn câu, vội vã quá e là hóa vụng! Nên hắn chỉ cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên đôi má bầu bĩnh đang ngủ say kia! Hôn xong một bên má còn cảm thấy dường như chưa đủ, vội hôn bên má còn lại rồi đi nhanh về giường bệnh.
Nằm trên giường bệnh hắn nhẹ nhàng sờ lại lên đôi môi mỏng đang không thể khép lại kia! Da thịt ấm nóng, trơn mịn kia thật sự là của vợ hắn! Cả mùi hương sữa tắm đó cũng chẳng có gì thay đổi!
Mười năm rồi! Hắn chờ đã mười năm rồi, hắn mới có thể có được cảm giác chân thật này! Thật sự hắn gấp đến độ muốn ẵm cô về nhà ngay, rồi đem giấu trong nhà, ngày nào cũng tha hồ lăn qua lộn lại cho đỡ nhung chán nhớ!
Nghĩ đến tương lai tươi đẹp phía trước cùng bà xã mủm mỉm, đáng yêu hắn chìm vào giấc ngủ tự lúc nào! Một giấc ngủ đúng nghĩa sau mười năm dài dằng dặc, một giấc ngủ yên bình không có những cơn ác mộng vây quanh và gương mặt điển trai không che giấu nổi niềm hạnh phúc ngay cả khia đã chìm vào mộng!
Nhưng thật sự mọi việc có đơn giản như Nguyễn Trọng Nam nghĩ?! Lòng hắn vẫn như xưa nhưng lòng của Lạc Mẫn có còn như xưa?!
Chắc chỉ có thời gian và số mệnh mới có thể giúp hai con người này trả lời những câu hỏi trong tương lai!