Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Gái Trong Trang Sách
  3. Chương 25: Hiểm họa khi mất em
Trước /39 Sau

Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 25: Hiểm họa khi mất em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi súng kề miệng, người ta chỉ có thể ú ớ mà thôi.

Lời thoại trong phim Fight Club của Chuck PALAHNIUK

Trung tâm y tế khách sạn

Một giờ sáng

- Anh là chồng cô ấy à? bác sĩ Philipson vừa hỏi vừa khép cánh cửa phòng nơi Billie vừa thiếp đi.

- Ờ... không, không phải như thế.

- Chúng tôi là anh họ của cô ấy, Milo khẳng định. Chúng tôi là những người thân duy nhất của cô ấy.

- Ừm... và anh thường xuyên tắm với “em họ” của mình hả? vị bác sĩ đưa mắt nhìn tôi mỉa mai hỏi.

Một tiếng rưỡi trước, khi đang chuẩn bị đánh một cú thật nhẹ nhàng, ông phải vội vàng khoác áo blouse trắng ra ngoài bộ đồ chơi gôn để tới cấp cứu cho Billie. Ông ngay lập tức nhận định tình hình nghiêm trọng và phải chật vật lắm mới làm cho Billie tỉnh lại được, đưa cô ta tới trung tâm y tế và tiến hành những bước điều trị đầu tiên.

Không đợi câu trả lời của tôi, chúng tôi theo ông tới phòng làm việc: một căn phòng dài nhìn ra một bãi cỏ được chiếu sáng và mượt như sân gôn, giữa bãi cỏ có cắm một lá cờ nhỏ. Khi tiến lại gần cửa sổ có thể nhìn thấy một quả bóng gôn nằm cách lỗ bảy hoặc tám mét.

- Tôi sẽ không dối các vị, bác sĩ mời chúng tôi ngồi rồi bắt đầu nói. Tôi hoàn toàn không biết cô bạn các anh bị đau ở đâu, cũng không hiểu cô ấy bị chứng gì.

Ông cởi áo blouse ra, treo lên móc rồi ngồi đối diện với chúng tôi.

- Cô ấy sốt cao, cơ thể cứng đờ bất bình thường và cô ấy nôn hết mọi thứ trong bụng. Cô ấy cũng bị đau đầu, khó thở và không đứng nổi, ông bác sĩ tóm tắt tình hình.

- Vậy thì sao? tôi hỏi, nóng lòng muốn được nghe chẩn đoán.

Bác sĩ Philipson mở ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc lấy ra một điếu xì gà vẫn còn nằm trong vỏ bọc.

- Rõ ràng là cô ấy có triệu chứng thiếu máu, ông nói rõ hơn, nhưng điều khiến tôi thực sự lo lắng là thứ chất đen đen cô ấy nôn ra không biết bao nhiêu ấy.

- Trông nó giống như mực viết, đúng không bác sĩ?

- Có thể...

Vẻ ngẫm nghĩ, ông rút điếu thuốc ra khỏi vỏ bọc bằng nhôm rồi vuốt vuốt bên ngoài như thể mong chờ phát hiện ra điều gì đó khi chà xát vào lá thuốc.

- Tôi đã yêu cầu xét nghiệm máu, phân tích thứ chất đen ấy và mẫu tóc mà theo như anh nói đã đột nhiên bạc trắng đi.

- Chuyện ấy có thể xảy ra, đúng không bác sĩ? Tôi thường nghe nói rằng một cú sốc tình cảm có thể khiến người ta bạc tóc chỉ trong vòng một đêm. Chuyện đó đã xảy ra với hoàng hậu Marie-Antoinette vào đêm trước khi bị hành hình.

- Vớ vẩn, vị bác sĩ gạt đi. Chỉ có nhuộm mới làm tóc mất màu nhanh như vậy được.

- Liệu ông có đủ trang thiết bị để làm những xét nghiệm kiểu này không? Milo lo lắng hỏi.

Bác sĩ cắt đầu điếu xì gà:

- Các anh thấy đấy, chỗ chúng tôi được trang bị những công nghệ tối tân. Cách đây năm năm, con trai cả của quốc vương một quốc gia nhiều dầu mỏ đã nghỉ tại khách sạn chúng tôi. Cậu ta bị tai nạn khi đi mô tô lướt sóng: cú va đập mạnh vào thành xe khiến cậu ta hôn mê nhiều ngày liền. Cha cậu ta hứa sẽ tặng trung tâm một khoản lớn nếu chúng tôi cứu được cậu ta. Nhờ may mắn thì đúng hơn là nhờ những biện pháp chữa trị của chúng tôi, cậu ta khỏi bệnh mà không bị di chứng gì và vị quốc vương đã giữ lời hứa, vậy nên chúng tôi mới có trang thiết bị hiện đại như bây giờ.

Khi bác sĩ Mortimer Philipson đứng dậy tiễn chúng tôi về, tôi liền yêu cầu được ở lại với Billie.

- Thật ngớ ngẩn, bác sĩ thẳng thừng nói. Chúng tôi có một y tá trực và hai bác sĩ nội trú khoa sinh học làm việc suốt cả đêm. “Em họ” anh là bệnh nhân duy nhất tại đây. Chúng tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy không người giám sát dù chỉ một giây đâu.

- Cho tôi ở lại đi, bác sĩ.

Bác sĩ Philipson nhún vai rồi quay lại bàn làm việc, miệng lẩm bẩm:

- Nếu anh thích ngủ trên một chiếc ghế bành chật chội để gãy lưng thì tùy anh thôi nhưng với cái chân bị bong gân và mạng sườn bị thương như thế thì sáng mai anh đừng có đến than vãn với tôi là không đứng dậy được đấy nhé.

Milo chia tay tôi trước cửa phòng bệnh của Billie. Tôi cảm thấy cậu ta đang bối rối:

- Tớ lo cho Carole. Tớ đã gửi cho cô ấy cả chục tin nhắn nhưng không thấy trả lời. Tớ phải đi tìm cô ấy.

- Được rồi. Chúc may mắn, anh bạn.

- Chúc cậu ngủ ngon, Tom.

Tôi nhìn cậu bạn đi xa dần trong hành lang, nhưng được vài mét, cậu ta khựng lại rồi quay lại đi về phía tôi.

- Cậu biết đấy, tớ muốn nói với cậu rằng... rằng tớ rất lấy làm tiếc, cậu ta thú nhận với tôi, mắt nhìn thẳng vào tôi.

Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu và sáng rực, gương mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ quyết tâm.

- Tớ đã thất bại thảm hại với những khoản đầu tư tài chính liều lĩnh của mình, cậu ta tiếp tục. Tớ tưởng mình ma lanh hơn kẻ khác. Tớ đã phụ lòng tin của cậu và đã làm cậu sạt nghiệp. Tớ xin lỗi...

Giọng cậu ta vỡ òa. Cậu ta chớp mắt và một dòng nước mắt bất ngờ lăn dài trên má. Khi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cậu ta khóc, tôi vừa lúng túng vừa cảm thấy nguôi ngoai.

- Thật quá ngu ngốc, cậu ta vừa nói thêm vừa đưa tay quệt mắt. Tớ cứ tưởng mình đã làm được điều khó nhất, nhưng tớ đã nhầm: điều khó nhất không phải là giành được thứ mình muốn mà là biết cách giữ nó.

- Milo, tớ không quan tâm tới số tiền đó. Nó chẳng mang lại gì, cũng chẳng giải quyết được gì, cậu biết thế mà.

- Rồi cậu sẽ thấy, chúng ta sẽ thoát khỏi tình trạng này giống như chúng ta vẫn thường làm được, cậu ta hứa và cố gắng lấy lại tinh thần. Ngôi sao may mắn của chúng ta sẽ không bỏ rơi chúng ta lúc này đâu!

Trước khi đi tìm Carole, cậu ta ôm hôn tôi như hai người anh em và quả quyết với tôi:

- Tớ sẽ đưa chúng ta thoát khỏi khó khăn, thề với cậu đấy. Có thể sẽ mất thời gian nhưng tớ sẽ làm được.

o O o

Tôi mở cửa không một tiếng động rồi ló đầu qua khe cửa. Phòng bệnh của Billie chìm trong một thứ ánh sáng xanh mờ. Tôi lặng lẽ tiến lại gần giường cô ta.

Cô ta đang ngủ chập chờn vì sốt hầm hập. Một tấm chăn dày được phủ lên người cô ta, chỉ để hở khuôn mặt nhợt nhạt. Cô gái linh lợi, hoạt bát, cơn lốc xoáy màu vàng hoe ban sáng vẫn còn quét qua đời tôi đã già đi cả chục tuổi chỉ trong vài giờ. Xúc động, tôi ngồi lặng đi bên cô ta một lúc lâu rồi mới đặt tay lên trán cô gái.

- Em là một cô gái thật lạ kỳ, Billie Donelly, tôi nghiêng người về phía cô ấy thì thầm.

Cô ấy cựa mình trên giường và đôi mắt vẫn nhắm, cô ấy lẩm bẩm:

- Em tưởng anh sẽ nói là “một kẻ quấy rầy lạ kỳ”...

- Đúng là một kẻ quấy rầy lạ kỳ, tôi nói để che giấu cảm xúc của mình.

Tôi vuốt ve gương mặt cô ấy và bộc bạch:

- Em đã giúp anh thoát khỏi cái hố đen nơi anh sảy chân rơi xuống. Em đã dần đẩy lùi nỗi phiền muộn vẫn hủy hoại anh. Nụ cười và niềm tin ngờ nghệch nơi em đã chiến thắng sự câm lặng giam cầm anh...

Cô ấy định nói gì đó nhưng hơi thở ngắn và nhịp thở giật cục khiến cô ấy đầu hàng.

- Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, Billie. Anh hứa với em đấy, tôi đảm bảo với cô ấy, siết chặt tay cô ấy.

o O o

Mortimer Philipson quẹt một que diêm châm điếu xì gà rồi cầm gậy gôn trên tay, ông đi ra bãi cỏ, bước vài bước trên sân gôn. Quả bóng gôn cách chỗ ông đứng khoảng bảy mét, trên một triền đất hơi dốc. Mortimer rít một hơi thuốc đầy khoan khoái rồi quỳ gối xuống để xem xét kỹ hơn cú gậy cần đánh. Đó phải là một cú đánh rất khéo nhưng ông đã từng đánh hàng trăm cú như thế từ khoảng cách này. Ông đứng dậy, lấy tư thế và tập trung cao độ. “Vận may chỉ là sự gặp gỡ giữa ý muốn con người và thiên thời địa lợi”, triết gia Sénèque đã từng nói như vậy. Mortimer vung gậy đánh một cú như thể cú đánh sẽ quyết định vận mệnh ông. Trái bóng lăn trên cỏ, có vẻ lưỡng lự trên đường đi rồi lượn qua lỗ gôn chứ không rơi xuống đó.

Đêm nay, quả là không thiên thời địa lợi.

o O o

Milo bất thần lao ra sân yêu cầu nhân viên đỗ xe đánh chiếc Bugatti đang gửi trong hầm khách sạn tới. Anh lái thẳng hướng La Paz và dùng hệ thống định vị GPS để tìm lại đúng chỗ đã chia tay Carole lúc chiều.

Buổi chiều trên bãi biển, anh đã cảm nhận được những tổn thương đau đớn ở cô bạn gái. Những tổn thương mà trước đây anh không ngờ là có tồn tại.

Rõ ràng là ta thường chẳng hay biết gì về nỗi đau mà những người ta yêu mến nhất phải trải qua, anh buồn bã nghĩ.

Anh cũng đã bị thương tổn khi nghe cô mô tả bức chân dung về mình không chút thiện cảm. Giống như mọi người, cô lúc nào cũng coi anh là một kẻ cặn bã, không được học hành tử tế, một gã nhà quê cục mịch ở khu phố nghèo khổ, giữ tư tưởng trọng nam khinh nữ. Cũng phải nói rằng anh chưa bao giờ làm gì để cô hiểu đúng về mình. Bởi hình ảnh ấy bảo vệ anh, che giấu đằng sau nó một con người nhạy cảm mà anh không dám thừa nhận. Để có được tình yêu của Carole, anh sẵn sàng làm tất cả nhưng cô lại không tin tưởng anh đủ để anh hé lộ con người thật của mình.

Anh chạy xe suốt nửa giờ đồng hồ, lao đi giữa màn đêm đen mờ. Bóng những rặng núi hiện rõ trên nền trời xanh trong, điều khó gặp ở những thành phố ô nhiễm ngày nay. Đến nơi, Milo rẽ vào một con đường rừng, đỗ xe ở đó rồi sau khi nhét một tấm chăn cùng chai nước vào túi xách tay, anh men theo con đường lổn nhổn sỏi đá dẫn ra bờ biển.

- Carole! Carole! anh hét to hết cỡ.

Tiếng gọi của anh bị cơn gió nóng ẩm, đỏng đảnh cuốn đi mất hút, cơn gió vi vu thổi trên biển.

Anh tìm tới chỗ vũng nước mà họ đã đứng cãi nhau lúc chiều. Khung cảnh thật êm dịu. Vầng trăng vàng tròn đầy kiêu hãnh soi mình xuống mặt nước. Milo chưa bao giờ thấy bầu trời nhiều sao đến thế, nhưng anh chẳng thấy dấu vết gì của Carole. Cầm đèn pin trên tay, anh tiếp tục trèo lên những mỏm đá dựng đứng men theo bờ biển. Đi tiếp khoảng năm trăm mét, anh bắt gặp một con đường mòn hẹp dẫn xuống một vịnh nhỏ.

- Carole! anh lại cất tiếng gọi khi xuống đến bãi biển.

Lần này giọng anh vang xa hơn. Vịnh nhỏ được một vách đá granit bao quanh nên tránh được gió và tiếng sóng vỡ vào bờ cát cũng êm dịu hơn.

- Carole!

Nghe ngóng dò xét mọi phía, Milo chạy khắp vịnh cho tới khi nhận thấy có gì đó chuyển động ở phía đầu kia. Anh tiến lại chỗ vách đá dốc đứng. Chạy dọc cả vách đá là một khe nứt dài, mở ra một hang đá tự nhiên.

Carole ở đó, cô ngồi trên cát, lưng cong xuống, hai chân gập lại, người đang lả đi. Đầu cúi xuống, cô run lập cập trong khi tay vẫn nắm chặt khẩu súng.

Milo nhẹ nhàng quỳ xuống bên cô, ban đầu anh chỉ e sợ đôi chút nhưng đã nhanh chóng chuyển sang lo lắng thực sự vì sức khỏe của cô bạn. Anh lấy chăn trong túi ra choàng lên người cô rồi bế cô tới tận chỗ đỗ xe.

- Tha lỗi cho tớ vì những gì đã nói với cậu lúc trước, cô thều thào. Tớ không bao giờ nghĩ như thế cả.

- Tớ quên rồi, anh trấn an. Giờ thì mọi việc sẽ ổn cả.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh và lạnh hơn.

Carole lùa một tay vào mái tóc Milo rồi ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

- Tớ sẽ không bao giờ làm cậu đau khổ, anh thì thầm hứa vào tai cô.

- Tớ biết, cô nói, tay ôm choàng lấy cổ anh.

o O o

Đừng khuỵu ngã, Anna, vững vàng lên, vững vàng lên!

Cũng ngày hôm ấy, vài giờ trước, tại một khu phố bình dân của Los Angeles, một phụ nữ trẻ, Anna Borowski, chạy ngược lên phố. Nhìn dáng cô chạy, trong chiếc áo thun lót bông có mũ choàng dày, người ta sẽ tưởng cô đang chạy bộ buổi sáng.

Nhưng Anna không chạy bộ. Cô đi lục thùng rác.

Một năm trước, cô sống khá dễ chịu, thường ăn tối tại nhà hàng và không hề ngập ngừng khi phung phí cả nghìn đô la trong những chuyến mua sắm với đám bạn thân. Nhưng cuộc khủng hoảng kinh tế đã đảo lộn tất cả. Chỉ trong một sớm một chiều, hãng cô đang làm việc đã sa thải nhân công ồ ạt và xóa bỏ luôn cái ghế giám sát quản lý của cô.

Vài tháng đầu, cô nghĩ mình chỉ đang trải qua một giai đoạn khó khăn nên không hề nản lòng. Sẵn sàng chấp nhận bất cứ vị trí làm việc nào phù hợp với bằng cấp của mình, cô dành hàng ngày trời lướt khắp các trang web tuyển dụng, gửi CV và thư xin việc đi khắp nơi, tham gia vào các diễn đàn việc làm, thậm chí còn chi cả tiền để tới tư vấn tại một văn phòng tư vấn tạo dựng sự nghiệp. Vậy mà mọi nỗ lực của cô đều kết thúc trong thất bại. Suốt sáu tháng, cô không hề nhận được một lời mời phỏng vấn nào có thể gọi là nghiêm túc.

Để sinh nhai, cô đành chấp nhận mỗi ngày làm công việc tạp vụ theo giờ tại một trại dưỡng lão ở Montebello nhưng số tiền ít ỏi nhặt nhạnh được từ công việc này không giúp cô trả nổi tiền thuê nhà.

Anna chạy chậm lại khi tới phố Purple. Vẫn chưa đến bảy giờ sáng. Con phố vẫn còn khá tĩnh lặng, dù cho bầu không khí cũng đang dần náo nhiệt. Dù sao cô cũng chờ cho chiếc xe buýt của trường học rời đi rồi mới chúi đầu vào thùng rác. Cô đã học được cách dẹp lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh sang một bên khi làm việc này. Dù thế nào chăng nữa, cô thực sự chẳng còn lựa chọn nào khác. Lỗi là do tính khí ham chơi kiểu ve chứ không chăm chỉ như kiến và cũng tại vài món nợ có vẻ chẳng là gì vào thời cô vẫn còn kiếm được 35 000 đô la mỗi năm, nhưng giờ đây chúng như bóp nghẹn lấy cô và đe dọa cướp đi trốn nương thân của cô.

Thời gian đầu, cô chỉ đi lục những công te nơ rác tại siêu thị gần nhà mình để tìm đồ ăn quá hạn sử dụng. Nhưng cô không phải người duy nhất nảy ra sáng kiến này. Hằng tối, một đám đông toàn những kẻ vô gia cư, người có công ăn việc làm không ổn định, sinh viên và những người về hưu nghèo khổ chen chúc bên cạnh những thùng rác kim loại, khiến cho quản lý siêu thị cuối cùng đã phải rẩy nước tẩy vào đồ ăn để không ai dám lấy nữa. Vậy là Anna quyết định thám hiểm ra ngoài khu nhà mình. Ban đầu, khi làm công việc này cô như một kẻ loạn tâm thần, nhưng rõ ràng con người là một loài sinh vật có khả năng quen dần với mọi loại nhục nhã.

Thùng rác đầu tiên đầy ắp và cuộc tìm kiếm của cô không uổng phí: một hộp gà rán mới ăn hết một nửa, một cốc Starbucks vẫn còn rất nhiều cà phê đen, một cốc cappuccino. Trong thùng thứ hai cô tìm thấy một chiếc áo sơ mi hiệu Abercrombie bị rách mà cô nghĩ có thể giặt sạch rồi vá lại, và trong thùng thứ ba là một cuốn tiểu thuyết vẫn còn mới, bìa giả da rất đẹp. Cô cho kho tàng khốn khổ của mình vào ba lô rồi tiếp tục buổi chạy bộ.

Nửa tiếng sau, Anna Borowski về đến nhà - căn hộ nhỏ trong một tòa nhà vẫn còn mới và rất sạch sẽ, đồ đạc trong nhà tối giản hết mức. Cô rửa tay rồi đổ cà phê và cappuccino vào ca, hâm nóng chúng trong lò vi sóng cùng gà rán. Trong lúc chờ đợi bữa sáng sẵn sàng, cô bày những thứ lượm được lên bàn bếp. Bìa sách kiểu gô tíc thanh lịch đặc biệt thu hút sự chú ý của cô. Một mẩu nhãn nhỏ đính ở góc trái quyển sách có ghi:

Tác giả của Hội Thiên thần

Tom Boyd ư? Cô đã từng nghe đám bạn cùng chỗ làm nói về tác giả này, họ rất thích sách của anh ta nhưng cô thì chưa bao giờ đọc. Cô vừa lau vết kem trên bìa sách vừa nghĩ rằng có thể bán lại quyển sách kiếm lời, rồi cô lại dùng trộm wifi của hàng xóm để vào mạng. Nếu còn mới, trên Amazon bán 17 đô la. Cô nhấn vào tài khoản của mình trên eBay và thử vận may: bán lại với giá 14 đô la nếu mua ngay lập tức.

Rồi cô đi giặt chiếc áo sơ mi, tắm rửa để “tẩy trần” và mặc chiếc áo vào, đứng ngắm vuốt trước gương.

Cô vừa bước sang tuổi ba mươi bảy. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn trẻ hơn tuổi của mình, nhưng giờ đây cô già đi nhanh chóng, như thể một con ma cà rồng đã hút hết vẻ tươi tắn trong cô. Từ khi mất việc, do toàn ăn những đồ bỏ đi nên cô tăng cả chục cân, chủ yếu là ở mông và trên mặt, nên giờ trông cô như một con chuột lang khổng lồ. Cô thử mỉm cười nhưng kết quả thật thảm hại.

Cô đã buông xuôi và có thể đọc thấy sự suy sụp trên gương mặt khốn khổ của cô.

Nhanh lên, mình sẽ muộn mất!

Cô mặc một chiếc quần jean sáng màu, một chiếc áo thun dài tay có mũ và đi giày basket vào.

Được rồi, mình đâu có đi hộp đêm. Đâu cần phải diện đẹp để chùi đít cho mấy cụ già nhỏ thó!

Cô ngay lập tức hối hận về thái độ trâng tráo của mình. Cô cảm thấy rất rối trí. Biết bấu víu vào đâu trong những thời khắc đen tối nhất đây? Cô chẳng biết nhờ cậy ai giúp đỡ, chẳng biết thổ lộ những bế tắc cùng ai. Cho đến giờ cô không có người bạn thực sự nào, cũng không có người đàn ông nào - mối hẹn hò mới đây nhất của cô cũng từ nhiều tháng rồi. Còn gia đình cô? Vì sợ mất mặt, cô không nói những khó khăn của mình cho bố mẹ biết. Vả lại họ cũng có sốt sắng muốn biết tin tức của cô làm gì cho cam. Gần đây, cô có chút tiếc nuối vì đã không ở lại Detroit như chị gái cô, chị vẫn sống cách nhà bố mẹ chỉ có năm phút đi đường. Lucy chẳng bao giờ có hoài bão gì. Chị đã lấy một gã nhà quê thô lậu làm đại lý bảo hiểm và có một thằng con trai không thể chịu đựng nổi nhưng ít nhất hằng ngày chị cũng không phải tự hỏi xem làm thế nào để kiếm được thức ăn đây.

Khi mở cửa ra, Anna thấy hơi choáng. Giống như bao người khác, cô cũng phải uống thuốc: thuốc giảm đau để chống chọi với chứng đau lưng và Ibuprofène flash mà cô ngốn như ăn kẹo vì chứng đau nửa đầu kinh niên. Nhưng hôm nay có lẽ cô cần loại thuốc giảm đau mạnh hơn. Càng ngày cô lại càng lún sâu vào trạng thái lo lắng vì cứ phải sống triền miên trong nỗi sợ hãi với cái cảm giác cứ bám riết lấy cô rằng dù cho cô có cố gắng đến mấy, ý chí có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể làm chủ nổi cuộc sống của mình. Đôi khi cảm giác bấp bênh khiến cô quay cuồng và cô thấy mình sắp phát điên, giống như người đàn ông từng làm cán bộ tài chính sống cách đây vài phố. Chín tháng trước, ông ta đã đâm chết năm người trong gia đình rồi tự tử. Ông ta để lại một lá thư tuyệt mệnh giải thích với cảnh sát hành động của mình là do không tìm được lối thoát cho những khó khăn kinh tế. Ông ta bị mất việc từ nhiều tháng nay và trước khi xảy ra vụ việc lại mất hết tiền tiết kiệm do thị trường chứng khoán sụp đổ.

Đừng khuỵu ngã, Anna, vững vàng lên, vững vàng lên!

Cô đấu tranh để dần làm chủ lại cuộc sống. Nhất là không được phép khuỵu ngã. Nếu buông tay cô sẽ chìm nghỉm, cô biết điều ấy. Cô phải dốc hết sức chiến đấu để giữ lại căn hộ. Đôi khi cô có cảm giác mình hạ cấp xuống chỉ còn là một con vật trong cái hang của nó, nhưng ít nhất ở đây cô cũng có thể tắm rửa và ăn ngủ mà không bị nguy hiểm.

Cô đeo tai nghe iPod, bước xuống cầu thang, bắt xe buýt tới trại dưỡng lão. Cô dọn dẹp suốt ba tiếng đồng hồ rồi tranh thủ giờ nghỉ trưa để vào mạng tại một chỗ máy trống trong phòng nghỉ của trại.

Tin tốt lành. Đã có người đồng ý mua quyển sách với giá cô rao bán. Cô tiếp tục làm đến ba giờ chiều rồi tới bưu điện gửi cuốn tiểu thuyết cho người mua:

Bonnie Del Amico, Ký túc xá Berkeley, California.

Cô lồng cuốn sách vào trong phong bì mà không hề hay biết rằng hơn một nửa số trang sách còn trắng tinh...

o O o

- Này, các anh, khẩn trương lên!

Chiếc đài radio phát ra câu cảnh báo này với tất cả các tài xế thuộc đội tám đầu kéo xe moóc thường băng qua vùng công nghiệp Brooklyn. Giống như các xe chuyển tiền, thời gian và lộ trình giữa kho New Jersey và xí nghiệp tái chế gần Coney Island được quy định cực kỳ chặt chẽ để tránh tình trạng ăn cắp hàng hóa. Chất đầy ba mươi khay hàng, mỗi xe tải chở tới mười ba nghìn cuốn sách được đóng trong các thùng các tông.

Đã gần mười giờ đêm khi chuyến hàng khổng lồ phóng dưới màn mưa lao qua cổng trạm hủy sách được xây dựng giữa một khoảng đất rộng bao quanh là hàng rào lưới sắt khiến người ta liên tưởng đến một doanh trại quân đội.

Lần lượt từng chiếc xe tải thả hàng xuống nền sân rải nhựa của khu nhà kho rộng lớn: hàng tấn sách vẫn còn được bọc trong phim nhựa.

Đi cùng một viên thừa phát lại, đại diện của nhà xuất bản giám sát hoạt động này. Không phải ngày nào người ta cũng hủy một trăm nghìn bản sách do lỗi in ấn. Để tránh mọi hình thức gian lận, hai người đàn ông kiểm soát thật cẩn thận chuyến hàng tới. Mỗi khi hàng được thả xuống, nhân viên tư pháp lại rút một cuốn sách từ một thùng các tông ra để xác nhận xem có đúng bị lỗi in ấn hay không. Tất cả các bản in ở đây đều có một thiếu sót: trong năm trăm trang sách, chỉ một nửa là có in chữ. Câu chuyện đột ngột đứt đoạn ở giữa trang 266, ngay một câu dang dở...

Ba chiếc máy ủi được đưa tới xung quanh biển sách như thể đó là đống gạch vữa vụn, rồi ủn chúng lên băng chuyền chạy với vận tốc lớn đưa những quyển sách tới chỗ những cái miệng đang há hốc ra của đám quái vật bằng sắt. Việc hủy sách công nghiệp có thể bắt đầu.

Hai chiếc máy nghiền ngốn lấy ngốn để hàng chục nghìn cuốn sách. Con quái vật bằng sắt xé nát rồi nhai đống sách không hề thương tiếc. Xung quanh nó, trong đám bụi giấy, những trang sách rách nát được đẩy ra.

Sau khi được tiêu hóa xong, một đống sách đã bị xổ tung, rách nát không chừa trang nào thoát ra khỏi bụng con quái vật và được đưa tới nén trong một máy ép. Ở đầu kia, chiếc máy ép đùn ra những bịch lớn hình lập phương có dây sắt bao quanh.

Rồi người ta chất đống những khối lập phương đã được nén chặt trong góc nhà kho. Hôm sau, chúng sẽ được chất lên những xe tải khác. Chúng được tái chế thành bột giấy rồi lại hóa thân thành báo, thành tạp chí, thành những chiếc khăn giấy dùng một lần hoặc thành hộp đựng giày.

o O o

Trong vòng vài giờ đồng hồ, công việc đã hoàn tất.

Khi toàn bộ lô hàng được hủy xong, người đứng đầu nhà máy, đại diện nhà xuất bản và viên thừa phát lại ký một biên bản ghi lại một cách bài bản số lượng bản in đã được hủy mỗi lần.

Tổng cộng có 99 999 bản sách...

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hắc Điếm Thần Cấp

Copyright © 2022 - MTruyện.net