Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi cô còn đang trong trạng thái ngủ say Tề Hạo đã ôm cô vào thang máy, nhấn tầng chót của thanh máy, áo sơ mi của anh thay đổi hiện ra ttạng thái rất không tự nhiên, cho dù đã ngủ cô cũng không nguyện ý bỏ quần áo của anh ra.
"Đại, đại ca?" Người, người siết?
Vũ Lâm nhìn chỗ ngồi phía sau không còn ai.
☆☆☆
Thẩm Yên Phi từ từ mở mắt, ngủ thật là thoải mái, a, cô chợt ngồi bật dậy, sắp trễ giờ đi làm rồi, cô phải nhanh bò dậy mới phải, nhất định sẽ không kịp để đưa báo nữa.
Y? Y? Làm sao lại là không dậy nổi?
Cô kéo chăn bông ra vừa nhìn, thậm chí có cái tay để ngang hông mình, dọc theo cánh tay nhìn lên trên mặt của chủ nhân, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
"Hô."
Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay đặt ở ngang hông bản thân ra, ừ, quá, quá nặng, một cánh tay tại sao có thể nặng như vậy?
Cô phải dùng hai cái tay mới có biện pháp nâng cánh tay ngang hông mình lên.
Thẩm Yên Phi rón rén xuống giường.
"Ừ." Tề Hạo lầu bầu một tiếng, xoay đầu ngủ tiếp.
Thẩm Yên Phi vỗ vỗ trái tim đột nhiên gia tăng tốc độ của mình, cũng may, cũng may, cô còn tưởng rằng anh tỉnh lại nhanh như vậy.
Thật ra thì cô cũng không cần đi đưa báo nữa rồi, bởi vì bà chủ tòa soạn báo cả ngày lẫn đêm ghét bỏ mình chẳng những chân tay vụng về, tốc độ lại chậm. Cô biết bà chủ vẫn muốn tìm nam sinh viên làm việc công tới thay thế cô, ngày hôm qua lúc mới hưởng ứng lệnh triệu tập nam sinh và bản thân đi một chuyến đường, cô cũng biết đại khái hôm nay cô cũng sẽ bị cuốn gói.
Hôm nay dứt khoát nghỉ một ngày đi. Thẩm Yên Phi nghĩ.
Đi vào phòng tắm rửa mặt thì cô nhìn mình trong gương, phát hiện vốn sưng đỏ thế nhưng đã tiêu sưng, ngoại trừ còn một chút xíu hồng, một chút cũng không nhìn ra dấu vết tối hôm qua bị đánh.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra phòng tắm nhìn chung quanh một chút, nơi này chắc là nhà anh, đồ không phải màu đen chính là màu trắng, có chút lạnh lẽo. Cô sợ lại ồn đến anh, đi nhanh ra bên ngoài cửa phòng.
Thẩm Yên Phi nhẹ nhàng khép cửa phòng, cho đến bây giờ cô vẫn không dám tin có người giúp cô trả ba chục triệu, không, không, là sáu trăm triệu, sáu trăm triệu, cả đời này cô không ăn không uống cũng không có biện pháp kiếm nhiều tiền như vậy.
Anh thật là một người tốt, ba so với anh thật là kém cõi, không, không đúng! Tại sao cô có thể nói ba của mình kém cõi?
Thật xin lỗi, cô không phải thật nghĩ nói như vậy.
Thẩm Yên Phi chân không đi trên sàn nhà lạnh lẽo, cô nhàm chán nhìn chung quanh một chút, sờ sờ cái này, xem chỗ kia một chút , cô chỉ hi vọng chủ nhân của phòng ốc đừng tỉnh nhanh như vậy, cô muốn chờ ở chỗ này thêm một lát, không nghĩ trở về cái nhà kia nhanh như vậy, cái nhà đó cả ngày lẫn đêm có người đến đòi nợ.
Ba không chút nào lo lắng an toàn của cô sao? Khắp nơi thiếu nợ, khắp nơi nói với người ta con gái của ông sẽ thay ông trả tiền.
Nếu như có thể, cô không muốn trở về cái nhà kinh khủng đó nữa.
Đúng , đúng, rồi ! Cô có thể giúp anh nấu bữa ăn sáng, như vậy anh vừa tỉnh lại cô cũng không cần lập tức rời đi, bởi vì cô phải đợi anh ăn sáng xong mới có thể giúp anh rửa chén.
Ha ha ha, mới vừa thế nào lại không nghĩ tới chuyện này?
Nhưng mà khi cô vừa mở tủ lạnh ra, cô liền thất vọng, trừ một lon lại một lon bia, thứ gì cũng không có.
Kho tủ lạnh phải có thực phẩm chứ? Vén một cửa tủ lạnh, cô lại thất vọng, trừ một đống khối băng ti bằng nắm tay, chẳng có cái gì cả.
Anh toàn ăn đào tiên để làm tiên sao? Thứ gì cũng không có. Cô thật là muốn khóc đó, bởi vì cô thật đói bụng, thật đói, cả ngày hôm qua cô cũng không có ăn cái gì.
Một tay Thẩm Yên Phi để ở phía trên cửa tủ lạnh, từ từ trượt xuống, cô giồng như con cua nằm trên mặt đất.Là ai nói ông trời đóng của cô lại một cánh cửa, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác cho cô? Của tủ lạnh không thể coi là cửa sao?
"Ừng ực ừng ực. . . . . ." Bụng của cô vào lúc này lại bỏ đá xuống giếng, cho dù muốn dùng bia xử lý cũng phải có trứng tôm mới được, bia, khối băng, bia, khối băng, khối băng, bia có thể làm được cái gì?
Ai, ai, ai, cô không khỏi cảm thán ba tiếng.
Cô rất muốn rất muốn đi ra ngoài mua thực phẩm trở về xuống bếp, nhưng không có chìa khóa, ngộ nhỡ sau khi cô ra ngoài anh nghĩ là chính mình muốn đi vậy làm sao bây giờ? Cô nghĩ muốn da mặt dày một lần cũng không có biện pháp sao?
Mau giúp cô mở một cánh cửa đi, Bồ Tát. Cô nằm trên mặt đất van xin .
"Em đang làm gì?" Tề Hạo chỉ mặc bộ một cái quần từ trong phòng đi ra, anh cho là cô đã rời đi, không ngờ là nằm trên mặt đất trước tủ lạnh nhà mình, cô đang suy nghĩ gì?
Thẩm Yên Phi nghe được giọng nói vội vàng ngẩng đầu, "Anh...anh tỉnh rồi?" Cô dừng một chút, "Ha ha." Sao anh không ngủ thêm một lát nữa vậy? Cô còn chưa nghĩ ra biện pháp đâu.
"Ha ha ha." Cô không biết nên nói gì, giống như chỉ có thể cười gượng. Cô nghĩ giả bộ không có chuyện gì từ từ đứng lên, chẳng lẽ anh cảm thấy mình nằm trên mặt đất như vậy rất xấu sao?
"Ừng ực ừng ực. . . . . ." Lúc này bụng của cô thay cô giải trừ trầm mặc!
Khuôn mặt Thẩm Yên Phi đỏ lên! "Không, không phải là của tôi phát ra." Cô thật muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, nơi này cũng chỉ có anh và bản thân hai người.
Có thể cũng nói lại sao? Tại sao cô vẫn luôn thất bại? Đây không phả là chủ ý của cô.
"Trong ngăn kéo trên bồn rửa mặt có một cái túi." Tề Hạo làm bộ như không nghe thấy tiếng gào thét rất hung mãnh này...ừ....ừ....., càng không nghe cô nguỵ biện, đồng thời phát hiện tối hôm qua sau khi bôi thuốc cho cô, gương mặt sưng đỏ đã tiêu sưng.
Ánh mắt Thẩm yên Phi sáng lên, "Tôi... Tôi giúp anh làm bữa sáng có được hay không? Tôi nấu đồ ăn rất ngon đó, tôi có làm công trong một quán ăn."
"Phòng bếp ở nơi nào." Tề Hạo hếch cằm về phía bên trái.
Thẩm Yên Phi như được đại xá xông về phía phòng bếp, Tề Hạo nhìn bóng lưng di chuyển của cô, mới vừa rồi anh gấp cái gì? Anh bới bới tóc.
Cô vui mừng mở hộc tủ trên bồn rửa ra, tay chỉ với được tới tay cầm cửa, lại không với được tới cái túi đặt bên trong, ngón chân của cô đều đã nhón đến cao nhất có thể, đột nhiên, một cơ thể ấm áo dán lên sau lưng cô, Tề Hạo đi tới giúp cô lấy chiếc túi xuống.
"Oanh" một tiếng, một đốm lửa chui lên gương mặt của cô, anh thật là gần, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được.
"Ừ." Tề Hạo giao chiếc túi cho cô.
"A." Thẩm yên phi có chút vụng về vội vàng đón lấy chiếc túi trên tay anh.
Tề Hạo không hiểu nổi phản ứng kì quái của cô, không phải cũng bởi vì như vậy anh mới cảm thấy thú vị sao? Đúng, cô là cô nhóc thú vị.
"Tôi đi tắm." Ngày hôm qua cô vẫn nắm y phục của anh làm anh không có biện pháp đi vào phòng tắm tắm.
"Được, được, anh ra ngoài là có thể ăn, em nấu rất nhanh." Một đôi tay nhỏ bé của Thẩm Yên Phi động tác thuần thục nhanh chóng.
Từ nhỏ cô đã thường xuyên đợi một mình ở trong nhà, nấu cơm giặt quần áo những chuyện tạp nham này đối với xô mà nói giống như tắm đánh răng tập.mãi thành quen.
Thẩm Yên Phi giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hít hà trên người bản thân, trời ạ, tại sao cô không thể giống như Hương phi luôn thơm ngào ngạt hay sao? Mới vừa rồi anh đến gần như vậy, sẽ không cảm thấy trên người mình có mùi gì lạ chứ?
Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Yên Phi khổ sở, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới độ linh hoạt của đôi tay đang đun nấu thức ăn của Thẩm Yên phi.
☆☆☆
Tề Hạo dùng khăn lông lau tóc đi ra phòng tắm, anh ngửi thấy mùi thơm toả ra từ phòng bếp, khi anh đi tới bàn ăn thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình cười mị mị, trên bàn còn có hai món đang bốc khói lên là thịt bò và cơm.
"Mau tới ăn a." Hai tay nhỏ bé của Thẩm Yên Phi an phận đặt trên đầu gối, cô chờ không kịp nghĩ muốn vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến một phen.