Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?
  3. Chương 17
Trước /37 Sau

Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một cơn mưa rào lại kéo đến, những cơn mưa vào mùa hạ là những điều không thể tránh khỏi nhưng sao hôm nay nó cảm thấy cơn mưa này lạnh quá, từng giọng mưa rơi xuống người nó cứ như là những mũi dao đâm vào nó vậy. Đau…rất đau là cảm giác của nó lúc này. Có phải chăng ông trời cũng đang chế giễu nó, chế giễu sự ngây ngốc của nó. Tin rằng chỉ cần nó luôn bên cạnh cô thì cô sẽ yêu nó nhưng thật ra nó quên rằng mình chỉ là thế thân. Nhìn cô bên cạnh Tuấn rất xứng đôi, hai người như đôi tiên đồng ngọc nữ. Tuấn là con trai có thể cho cô hạnh phúc còn nó nó có thể cho cô gì đây???

Tại nhà cô

Đã 12g nhưng cô vẫn chưa thấy nó về thì cũng có chút lo lắng. Kể từ khi hai người chính thức quen nhau thì số lần nó ở nhà cô còn nhiều hơn nhà nó. Khi cô về nhà thì luôn có một ánh đèn đang chờ đợi cô, nhưng hôm nay khuya vậy rồi mà nó vẫn chưa về. Điều này làm cô rất lo lắng. Bỗng tin nhắn đến, cô tưởng là nó nên nhanh chóng mở ra xem. Nhưng không phải đó là tin nhắn của Tuấn.

- Tuấn: Em đã ngủ chưa???

- Cô: Em vẫn chưa

- Tuấn: Hôm nay em chắc đã mệt rồi. Mau ngủ sớm đi

- Cô: Vâng. Anh cũng ngủ sớm đi

- Tuấn: Ngủ ngon. Anh nhớ em

Nhìn dòng tin nhắn cô lại không kiềm nỗi sự xúc động, Tuấn ngày xưa đã trở lại. Một Tuấn biết quan tâm, biết sẽ chia luôn dịu dàng với cô đã trở lại. Điều đó làm cho tâm hồn cô lại một lần nữa dao động

- Cô: Ngủ ngon

Những suy nghĩ về Tuấn đã làm cho cô quên mất đi sự lo lắng dành cho nó. Cô hầu như không còn nhớ đến và lo lắng cho nó nhưng lúc nãy nữa.

——–

Một buổi sáng lại đến, nó tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ làm nó có hơi hoảng hốt.

- Nó: Mình đang ở đâu đây???

Bỗng nhiên có một người con gái đẩy cửa tiến vào

- Cô gái: Cậu tỉnh rồi hả???

- Nó: Em là ai??? Sao tôi lại ở đây???

- Cô gái: Tôi tên là Gia Linh, hôm qua tôi nhặt được cậu trên đường. Cậu bị ngất xỉu

(GTNV: Phan Gia Linh, là tiểu thư tập đoàn đá quý nổi tiếng, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, chiều cao thì hơi bị khiêm tốn 1m52. Nhìn cô cứ như là một cô bé nhưng cô mang trong mình tâm hồn già cỗi. Hiện đang là sinh viên năm hai của trường quý tộc X)

- Nó: Cảm ơn em

- Gia Linh: Này, cậu lớn hơn tôi bao nhiêu mà cứ mở miệng ra là em thế hả???- (dáng người và khuôn mặt như trẻ con nhưng rất thích làm chị người ta ^^)

- Nó: Nhìn em nhỏ nhắn như vậy chắc là mới học lớp 8 lớp 9 gì đó thôi chứ gì

- Gia Linh: Tôi đây là sinh viên đại học rồi có nghe chưa hả???- nghe nó kêu mình là học sinh lớp 7 lớp 8 làm cho Gia Linh tức đỏ con mắt

- Nó: A…a vậy vậy xin lỗi chị. Em vô ý quá *gãi gãi đầu cười gượng*

- Gia Linh: Mà nè. Nhà nhóc ở đâu??? Sao nhóc lại ngất xỉu ngoài đường vậy hả???

- Nó: Không có gì đâu

Thấy nó không muốn nói thì Gia Linh cũng không muốn ép nó làm gì. Cô nhẹ nhàng xuống dưới nhà để trả lại không giang yên tĩnh cho nó.

—–

Dinh…dong…dinh…dong….

- Cô: Ai vậy???-vừa mở cửa ra thì trước mặt cô là một đoá hoa hồng lớn làm cho cô không giấu nỗi sự bất ngờ

- Tuấn: Chào em. Hôm nay em đi ăn với anh nha

- Cô: Hôm nay anh không trực hả???

- Tuấn: Từ nay anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Anh sẽ chuộc lại những lỗi lầm khi xưa

- Cô: Anh vào nhà đi, em thay đồ rồi mình đi

- Tuấn: Ừ

Ở nơi góc tường nó đã chứng kiến hết thảy. Nó chỉ định ghé qua nhà cô xem thử cô có ăn uống đầy đủ không, không có nó cô có nhớ nó không. Nhưng hình ảnh trước mắt đã làm cho nó thất vọng. Hiện giờ cô đang rất hạnh phúc chắc cô sẽ không nhớ tới một đứa như nó đâu. Nó lặng lẽ trở về nhà mình.

- Bác quản gia: Cậu chủ đã về. Cậu ăn gì chưa??? Để tôi kêu nhà bếp chuẩn bị

- Nó: Không cần đâu bác- nói rồi nó bước lên lầu

Ngồi trong bồn tắm nó miên man suy nghĩ về chuyện của nó và cô. Nó là người bắt đầu trước, người chủ động cũng là nó nhưng hôm nay nó lại do dự vì quyết định của mình. Có phải nó đã sai, nếu như khi ấy nó chỉ lẳng lặng bên cô thì giờ đây nó đã bớt đau hơn không???

- Nó: Mình nên buông tay cô sao???

Dù lí trí mách bảo nó nên buông tay sớm sẽ bớt đau khổ hơn nhưng con tim nó lại không nghĩ vậy. Trái tim nó không muốn buông bỏ, không muốn rời xa hạnh phúc mà nó chỉ mới vừa được nếm trải

- Nó: Mình sẽ không bỏ cuộc, mình sẽ cố gắng, sẽ cho bản thân mình thêm một cơ hội nữa. Nếu khi ấy mà mình vẫn không thể nào cho cô hạnh phúc, làm cô yêu mình thì lúc đó mình sẽ buông tay vẫn còn chưa muộn

Sau khi đã thông suốt những khuất mắt thì nó bắt đầu lên giường ôm con gấu của nó mà đi ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng.

***Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình ^^*****

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bệnh &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Không Thể Yêu&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Copyright © 2022 - MTruyện.net