Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lớp bên phải kiểm tra một tiết, lớp của Hương cũng không phải ngoại lệ, hôm đó Dung viết đề lên bảng đề kiểm tra. Vì mới là buổi kiểm tra một tiết đầu tiên của năm học nên mọi người vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, có bạn hỏi bên lớp bên đề thế nào, hôm nay cô giáo ra đề khác mới biết bị bể tủ.
Bình thường khi học tập Hương là một người rất nghiêm túc, bạn bè kế bên muốn nói chuyện đều phải chú ý đến sắc mặt của cô, hôm nay làm bài kiểm tra cũng làm thật nghiêm túc. Sau khi làm bài kiểm tra xong mang lên nộp xong Hương vẫn chưa thấy có gì xảy ra, cho đến ngày phát bài.
Thường thì mọi người đều nghĩ Hương học hành nghiêm túc nên rất giỏi, đến lúc cô chủ nhiệm bảo: "Trong lớp chỉ có một bạn dưới trung bình." Mọi người đoán già đoán non nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến Hương, cho đến khi cô bảo đích danh là Hương, mọi người còn không tin.
"Cô không hiểu sao em nộp cô tờ giấy nháp."
Lúc này mọi người mới phá lên cười, ai đời lại đem bài kiểm tra bỏ vào hộc bàn còn bài nháp đem nộp. Hương lật đật tìm trong cặp xem thử, thì ra bài kiểm tra còn kẹp trong sách Văn.
"Chết rồi!" Hương gãi gãi đầu mình.
Tối đó trong lúc ăn cơm Dung thấy không khí yên lặng nên mới nói: "Về đến nhà chị mới xem bài, đúng thật là chị có thể kêu em đưa bài cho chị chấm. Nhưng như vậy trái với quy tắc của chị."
"Em hiểu mà." Hương cười hì hì, đối với cô mà nói cho dù có sóng to gió lớn cô cũng vẫn giữ thái độ lạc quan như thế. Một năm học dài biết mấy, lỡ một bài này, bài sau cô sẽ cố gắng gấp đôi để bù lại.
Dung gắp đồ ăn cho vào trong bát mình, mặt còn không ngước lên.
"Nhưng chị muốn xem bài em."
"Một chút ăn xong em đưa cho chị xem."
"Ừm."
Hương tò mò hỏi: "Chị... làm giáo viên lương đủ sống không ạ?"
Nụ cười nhạt trên môi Dung một thời gian cũng khiến Hương quen, đối với nụ cười thế này cũng không thấy người ta đang cười nhạt mình. Cô nhìn chằm chằm chị giáo, muốn nghe câu trả lời từ chị ấy.
"Như thế nào là đủ, như thế nào là không? Biết đủ thì là đủ, còn nếu không thì cho dù làm giám đốc cũng không đủ."
Nghe được câu trả lời như vậy Hương cũng không tò mò nữa, chị ấy là một người biết đủ còn anh họ của cô là một người hoàn toàn trái ngược. Cô lên nhà hai người ở được một tháng tròn nhưng số lần anh hai có ở nhà chỉ là hai lần, một lần đón cô lên, một lần để quên usb ở nhà. Đôi khi Hương cũng không biết vợ chồng họ sinh hoạt thế nào, chỉ thấy đường ai nấy đi, chẳng có chút điểm chung nào.
Đang ăn thì điện thoại reo, Hương bắt máy, vui vẻ hỏi: "Ba gọi con có gì không ba?"
"Ba gửi chiếc xe đạp lên cho con, chắc một tiếng nữa là lên tới rồi đó. Con đi xe ôm ra bến xe lấy xe đạp đi, để ba gửi con số điện thoại tài xế hen."
"Vậy hả ba? Vậy giờ con chuẩn bị đi lấy."
Hương tắt điện thoại, lùa cơm cho hết chén cơm của mình rồi mang chén bát bỏ vào chậu rửa. Thấy vậy Dung mới hỏi: "Em đi đâu?"
"Em thay đồ đi ra bến xe lấy cái xe đạp."
"Đi bằng cái gì?"
"Ba bảo em đi xe ôm."
Dung cũng cất chén cơm của mình vào chậu rửa, nàng nói: "Để chị chở cho."
Vậy là hai người đèo nhau trên con xe máy của Dung ra đến bến xe, Hương vào trong nhận chiếc xe đạp của mình. Ba cô mua cho cô một chiếc xe đạp martin mới toang, Hương thật sự vui vẻ, lâu lắm rồi ba mẹ mới mua cho cô thứ gì đó. Tuổi nhỏ như Hương thì chỉ biết xe đạp là thứ gì đó được mua bằng đồng tiền lớn, muốn mua ba mẹ cô phải để dành tiền mua, nhận được xe mà Hương cảm động không thôi.
Chị giáo chạy xe tàn tàn cùng cô về nhà, phàm là những cái "của mình" thường là những cái rất tốt, rất đẹp, Hương chạy "xe đạp của mình" mà cảm thấy suиɠ sướиɠ còn hơn ngửi được mùi đất khi mưa xuống, lâng lâng khó tả. Hương yêu cái xe đạp này, yêu như yêu bàn tay lao động của ba mỗi khi sửa xe cho khách, thương như thương mẹ năm tháng tảo tần nuôi cô, một đồng một cắc của ba mẹ đều là những đồng tiền mồ hôi xương máu, Hương thương yêu ba mẹ nên chẳng dám đòi hỏi nhiều, được ba mẹ thương âu cũng là phúc phận của cô.
"Có xe rồi em sẽ đi làm thêm."
"Em mới lớp mười một, năm sau phải thi đại học đấy."
Cô cười duyên, thật ra cô cũng tính cả rồi, nếu không có xe cô cũng tự đi xe bus đi làm. Muốn có tiền trang trải với phụ giúp cha mẹ Hương phải đi làm, khi ở dưới quê ba mẹ xót cô không nỡ cho đi làm, lên thành phố rồi thoát khỏi ánh mắt của ba mẹ có thể tự đi làm để va chạm với xã hội. Cô biết cô không phải người giỏi nhất, nhưng cô dám khẳng định cô là người có thể cân bằng. Nếu muốn vừa có học bổng vừa có tiền, chẳng còn cách nào khác ngoài cách cân bằng mọi thứ.
"Em sẽ cân bằng việc học, đảm bảo GPA của em tốt."
Chị giáo yên lặng không nói, chỉ cùng cô chạy xe về nhà.
Cô mang xe cất vào trong nhà rồi lên phòng mình tìm bài văn cho chị xem, vừa mở cửa phòng chị đã thấy chị mặc vội cái áo thun vào lại. Hương vội vã đóng cửa sập lại, chết rồi, tự nhiên lại mở cửa ngang nhiên như thế!
"Vào đi."
Hương ngại ngùng để bài văn của mình lên bàn trang điểm nho nhỏ của chị ấy, còn xin lỗi vì vào phòng nhanh quá.
"Không sao."
Trong lòng Dung lại nghĩ Hương có nhìn mình cũng chẳng sao, dù sao cũng là nữ với nhau, cái gì nàng có Hương cũng có, vậy thì có gì để ngại?
"Bài văn của em, chị xem qua nha."
Dung đem áo vừa thay xếp gọn lại bỏ vào trong giỏ đồ chuẩn bị giặt, Hương có cảm giác rằng cho dù có ai thông báo trời sắp sập xuống thì chị ấy cũng thong thả như vậy. Dáng vẻ lạnh nhạt với mọi thứ trên đời này khiến cô tự nhủ rằng có thứ gì có thể khiến chị ấy nhiệt tình, có thứ gì khiến chị ấy trở nên một chút trẻ con như các cô gái khác. Có lẽ không, chị ấy sống gần ba mươi năm trên đời chưa hề tìm thấy thú vui, Hương nghĩ cũng sẽ mãi mãi không tìm được, có lẽ đến năm qua ba mươi gần bốn mươi chị ấy còn khó ăn khó ở hơn nữa.
"Em để đó đi."
Một câu trục khách của Dung, Hương hiểu ý bèn để bài văn xuống bàn rồi chạy trối chết ra khỏi phòng nhường không gian riêng lại cho chị ấy.
Dung cầm bài văn của con bé lên xem, nét chữ rất đẹp và rõ ràng dễ nhìn.
Đề bài là: "Tôi của tương lai."
Nàng ngồi xuống giường đọc từng lời từng lời văn mà Hương viết, con bé vừa nắm được trọng tâm vừa thể hiện bản thân mình rất tốt. Nàng nghĩ rằng nếu nàng chấm bài này, nàng sẽ không do dự mà cho con chín hiếm hoi của mình, con bé quả thật viết rất tốt.
"Tương lai là một khái niệm mơ hồ, hệt như một màn sương dày đặc đang ở trước mặt tôi. Tôi của tương lai cầm một ngọn đèn được đốt bằng tri thức, từng bước từng bước soi sáng tương lai của mình."
Cô còn chẳng tìm thấy một chút trẻ con nào của Hương, con bé thật sự trưởng thành hơn cô nghĩ. Cô tin Hương sẽ có cách làm chủ tương lai của mình.