Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 14: Sả: Ngụy Thuần Giơ Hai Tay Lên Trời, Ra Hiệu Đầu Hàng, Rút Lui
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 14: Sả: Ngụy Thuần Giơ Hai Tay Lên Trời, Ra Hiệu Đầu Hàng, Rút Lui

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Thuần dựa người vào bàn nấu ăn, nhìn Khương Điềm cởi áo blouse trắng vắt lên một chiếc ghế gần đó, bên trong vẫn là chiếc váy đuôi cá màu xanh lục đậm như lần đầu anh gặp cô, có thể thấy rõ thân hình hút mắt ấy.

Bản thân cô cũng không nhận ra bộ váy này quyến rũ đến nhường nào, tiện tay cầm chiếc tạp dề màu xanh lục lên mặc vào, vẻ gợi cảm lập tức được phủ thêm một lớp dịu dàng.

Phụ nữ đúng là một sinh vật thần kỳ, đổi cách trang điểm, đổi quần áo, khí chất lập tức biến đổi.

Nhưng chẳng qua là cô nương này đã chọc giận anh rồi đấy, cho dù đã mặc chiếc tạp dề nhỏ nhắn dịu dàng vào mà cô vẫn giữ thái độ lạnh như băng với anh, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Ngụy Thuần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Khương Điềm, đầu lưỡi chọc chọc vào răng hàm.

Nhóc nóng tính anh đây dỗi rồi đấy.

Khương Điềm vòng tay ra sau lưng, buộc dây tạp dề, nhưng buộc hai vòng rồi vẫn không buộc được.

Ngụy Thuần đột nhiên cất lời: “Tôi giúp em nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Khương Điềm lạnh lạnh lùng lùng từ chối.

Ngụy Thuần phớt lờ lời từ chối của cô, đi tới rút chiếc dây từ tay cô ra, nhanh chóng thắt nút, khi cô quay lại trừng mắt thì Ngụy Thuần đã giơ cao hai tay, dựa lưng vào bàn bếp với tư thế đầu hàng.

Khương Điềm không nói gì, lấy nguyên liệu nấu ăn bắt đầu “cành cạch cành cạch” thái nhỏ, nghe tiếng động có lẽ là đang coi đồ ăn trên thớt là anh, nên lúc thái rất ra sức.

Ngụy Thuần quệt chóp mũi cười cười, anh cũng không biết chọc người ta giận rồi thì nên dỗ như thế nào, lão Giang Việt kia là người tính tình tốt vạn năm có một, trước giờ chưa bao giờ tức giận, vả lại cũng đã quen với mấy lời không đứng không đắn của Ngụy Thuần từ lâu.

Đương lúc rảnh rỗi buồn chán, Ngụy Thuần cầm lấy một quyển sách cũ “Sứ mệnh của nhà điều chế nước hoa” được đặt trên bàn bếp lên, mở ra đảo mắt nhìn hai lượt, cố tìm chuyện để nói: “Cuốn sách này là của em à?”

“Của quỷ đấy.” Khương Điềm lạnh nhạt đáp.

Yo, đây là giận thật rồi sao, quỷ cũng không sợ nữa luôn?

Ngụy Thuần đang suy nghĩ miên man, khóe mắt thoáng thấy cô nương kia đang cầm dao thái cà chua, cô so vai, lo lắng quay lại nhìn anh, khi quay người lại cầm dao thái lần nữa, đôi bả vai cứng ngắc của cô rõ ràng là đã rũ xuống.

Ngụy Thuần cười không thành tiếng.

Xem ra không phải là không sợ, mà là cứng miệng không dám nói.

Thật ra anh cũng hơi hối hận rồi, câu hỏi trước khi bước xuống tầng, hỏi sớm như vậy cũng có phần đột ngột, ít nhất cũng nên hỏi trong lúc ăn cơm hòa thuận với nhau.

Khương Điềm sở hữu một đôi mắt màu hổ phách nhạt, trông rất đẹp, vốn dĩ ban đầu Ngụy Thuần cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng cô gái nhỏ yêu cái đẹp chạy theo xu hướng đeo kính áp tròng màu.

Bây giờ kính áp tròng của mấy thiếu nữ màu gì mà chẳng có? Xanh xanh hồng hồng, đến loại có hoa văn cũng có người đeo, nhưng phổ biến nhất là màu hổ phách nhạt.

Nhưng vừa rồi ở trên tầng, anh nhìn kỹ mấy lần đều cảm thấy kính áp tròng này trông cũng quá thật rồi.

Ngụy Thuần có thể nhận ra cô nương này không muốn ở một mình, nếu không cũng sẽ không lần lữa lề mề không dọn đống chai lọ nhỏ nhỏ đó đi, anh cũng không thấy có vấn đề gì, có thêm một người cùng nhau buồn chán cũng không phải là chuyện xấu nên anh mới cân nhắc tìm chủ đề để nói chuyện.

Kết quả là câu hỏi “em có phải là con lai không?” kia quá đường đột, đoán chừng đã dẫm phải bãi mìn nào đó của người ta rồi.

Dáng vẻ khi đó của cô nương này như muốn g.i.ế.t anh diệt khẩu đến nơi, mặt vô cảm bỏ lại một câu “Cả nhà tôi đều là người Trung Quốc” xong lập tức đi xuống tầng, Ngụy Thuần còn tưởng rằng bữa ăn khuya của mình bị cho ngâm nước luôn, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đi đặt cơm hộp.

Không ngờ khi xuống tầng lại thấy được Khương Điềm cởi áo khoác trắng rồi mặc tạp dề vào.

Mạnh miệng yếu lòng, giống y như Giang Việt.

Chẳng qua là, cuộc nói chuyện đi đến ngõ cụt rồi, thế mà vẫn làm đồ ăn cho anh sao? Lương thiện vậy à?

Giang Việt là anh trai ruột của anh, cô lại không phải.

Ngụy Thuần cong cong khóe miệng.

Cô Khương này hoặc là đã phải lòng anh, không thì chắc chắn là, không muốn ngồi ngây ngốc một mình.

Cũng giống như anh bây giờ, muốn nhiều người tám chuyện gì đó với mình.

Trong lúc nhất thời, Ngụy Thuần lo lắng không biết liệu Khương Điềm có thức khuya nói chuyện với mình không, trong lòng xuất hiện một loại cảm thán “cùng một lứa bên trời lận đận*”.

Ngụy Thuần lật cuốn sách trong tay, cuốn sách này chắc hẳn đã được mua từ lâu, bìa hơi cong nhưng bên trong thực ra còn khá mới, nhìn giống kiểu sách giáo khoa của học sinh học cho có, chỉ được cái bìa trông hơi cũ cũ.

Anh lật vài tờ, một chuỗi đường lượn sóng gần như che mất nửa dòng chữ, cuốn sách trông hỗn loạn không giống sách của con gái tí nào, bên cạnh còn có một câu tiếng Pháp được đánh dấu, C’est des conneries.

Có một khoảng thời gian Giang Việt rất hay đi du lịch ở Pháp, ngay cả tiếng nói mớ khi ngủ cũng là tiếng Pháp, Ngụy Thuần nghe cả ngày mà không nhớ nổi câu nào, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, tải một ứng dụng dịch thuật về, chầm chậm gõ câu tiếng Pháp này vào, dịch sang tiếng Trung.

C’est des conneries:

Đồ nhảm nhí.

Ngụy Thuần ngẩn người nhìn chằm chặp câu được dịch ra, không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Khương Điềm đang quay lưng về phía anh nấu ăn, nghe thấy tiếng cười liền quay đầu lại, khi thấy rõ cuốn sách trong tay anh, nét mặt cô bỗng nhiên dịu đi: “Anh cũng cảm thấy chữ viết đó rất buồn cười hả? Có phải là giống học sinh tiểu học lắm không?”

Ngụy Thuần quơ quơ cuốn sách trong tay, cười nói: “Tôi đọc không hiểu.”

Khương Điềm vừa nói chuyện vừa tắt bếp, cả một nồi thịt bò nấu với cà chua và nấm kim châm đang sôi sùng sục, tỏa ra một mùi thơm chua chua ngọt ngọt, cô bưng nồi ra phòng ăn, chỉ đạo: “Đặt sách xuống đi.”

Ngụy Thuần đặt sách xuống bàn ăn, Khương Điềm không chút khách sáo đặt nồi lên trên cuốn sách.

Ngụy Thuần không nhịn được nữa, dựa vào bàn cười hỏi: “Ây, cuốn sách này có thù oán gì với em à?”

“Đối thủ một mất một còn viết đấy.” Khương Điềm nói.

Khương Điềm lấy hai cái bát trong tủ ra, múc đầy một bát thịt bò cà chua béo ngậy rồi đẩy đến trước mặt chủ nhà, do dự hai giây mới cất lời: “Anh có muốn uống chút rượu không?”

Chủ nhà có lẽ hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi dựa vào ghế, bất cần chỉ vào mình và nói: “Vị cô nương này, tôi vừa mới tỉnh rượu đấy, nhớ không?”

Khương Điềm rất giỏi mời người khác uống rượu, khi đi chơi với bọn Tô Vãn Châu ngoài uống rượu cũng chỉ có uống rượu, uống rượu đã nằm trong trình tự có sẵn.

Gì mà “cầm chén rượu trong tay, hốc không hết làm chó”, “một chén cạn, hai chén hết, ba chén mới là tình cảm chân thành”, “núi không cao nhưng có tiên ở tất thiêng, rượu không nhiều nhưng có chén là được”... Cứ mở miệng là văn thơ lai láng.

“Vậy thì uống xíu thôi,” Khương Điềm chọn một câu cát lành, tẩy não chủ nhà, “Tối nay uống rượu tối nay say, chén rượu trong tay có ngay trăm tuổi.”

Chủ nhà buồn cười, gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Tôi nói này cô Khương, có phải chỉ vì tôi hỏi em có một câu em có phải là con lai không mà em định chuốc tôi say chết để diệt khẩu sao?”

Khương Điềm thật sự muốn uống chút rượu, nỗi buồn ẩn sâu trong lòng đang kêu gào muốn bùng lên, cả đời này cô chưa từng nói chuyện này cho ai nghe, ngay cả Tô Vãn Châu cũng không biết.

Nhưng vị chủ nhà trước mặt đây, ngoại trừ việc thất tình khiến anh gần như lúc nào cũng trầm mặc, chịu đựng nỗi đau, thì những lúc khác trông anh rất hồn nhiên, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả, cả người toát ra vẻ “chuyện này thì có gì to tát”.

Sự kiêu ngạo và bất cần đời của Khương Điềm đều là giả, chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh.

Còn chủ nhà là thật, có làm gì cũng không che giấu được.

Khương Điềm rất cần mượn chút khí thế từ anh, rất muốn nghe anh nghĩ như thế nào về quá khứ của cô.

“Được, uống đi, tôi cũng ngủ cả ngày rồi nên không muốn ngủ nữa, trông em cũng vậy.” Chủ nhà nhấp liên tiếp hai thìa canh cà chua, giơ tay lên: “Bia trắng không? Nói trước nhé, tôi không uống rượu vang đỏ đâu.”

Khương Điềm cười cười, đứng dậy mở tủ lấy một thùng bia ra, rồi lấy dao rạch thùng, lấy từng lon bia đặt trên bàn.

Chủ nhà đặt tay trên đầu gối, nhìn cô xếp từng lon bia thành hình kim tự tháp.

Tiếng lon kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, giống như khúc nhạc dạo đầu cho chuyên mục trò chuyện lúc nửa đêm.

Khương Điềm nhìn chủ nhà rồi cười, còn chủ nhà nhìn qua không có biểu cảm gì cả.

Ngụy Thuần đơ mặt, trong lòng kêu khổ.

Tác dụng chậm của bia trắng Franziskaner này rất lớn, ngày thường Ngụy Thuần không bao giờ đụng tới, còn không bằng uống chút rượu trắng sau đó nôn ra là được, uống bia này vào ngày hôm sau sẽ đau đầu, còn là lon 500ml nữa chứ.

Cô nương à, chuyện lớn đến mức nào mà phải lôi thứ này ra uống chứ.

Uống hết lon đầu tiên vẫn chưa ai lên tiếng, lon thứ hai cụng vài lần tượng trưng, lon thứ ba dường như chưa đầy năm phút đã uống xong rồi, lon thứ tư cũng không khác là bao.

Mãi cho đến lon thứ năm, chủ nhà tay mở lon bia, đưa tới trước mặt Khương Điềm lắc qua lắc lại: “Em ổn không đấy? Uống nhiều ngày mai bị đau đầu thì đừng trách tôi không nhắc em.”

Khương Điềm cầm lấy lon bia, nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của chủ nhà, chậm rãi cất lời: “Anh nói xem, cả nhà tôi đều là người Trung Quốc, chỉ có tôi là con lai, chuyện này có hợp lí không?”

Chủ nhà bật nắp lon bia uống vài ngụm, nghe thấy lời cô nói cũng không quá ngạc nhiên, ngữ điệu bình thản: “Bố em mẹ em đều là người Trung Quốc, sau đó sinh ra em, là con lai?”

Khương Điềm gật đầu.

“Đột biến gen? Vậy thì em trâu bò quá xá.” Chủ nhà cười cười, “Có ảnh chụp không?”

Khương Điềm lục tìm điện thoại, lấy ra một bức ảnh cưới được cho là của bố mẹ cô rồi đưa đến trước mặt chủ nhà.

Chủ nhà xem thật kỹ, còn phóng to lên, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Em thế này trông nổi bật quá, nhìn không cùng một cấp bậc ngoại hình với hai người trong ảnh, bởi vì thế nên em mới không muốn người khác hỏi em có phải là con lai không sao?”

“Vâng.” Khương Điềm uống hết lon bia thứ năm, muốn bóp nát lon bia, nhưng sức không đủ lớn, lon nhôm chỉ bị ép xuống thành hai cái lỗ nhỏ.

Khương Điềm giống như là bằng chứng của tội ác.

Bố bạo hành mẹ, còn mẹ ngoại tình với một người nước ngoài, những thứ này vốn dĩ là rễ cây ngoằn ngoèo dưới mặt đất, sự chào đời của cô khiến những thứ bẩn thỉu này không còn được che giấu dưới lớp vỏ bọc tầm thường nữa.

Vì vậy người nhà họ Khương ghét cô, cũng sợ bị người ta bàn tán, nên tuyên bố với bên ngoài cô là đứa trẻ được nhà bác cả nhận nuôi, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với nhà họ Khương nhưng bị ép phải trở thành một thành viên của nhà họ Khương, đặt tên là Khương Điềm.

Khương Điềm rũ mắt, cảm giác bực bội đè ép dưới đáy lòng cuối cùng cũng bộc phát.

Gia đình vốn dĩ hẳn là giống như một tấm khiên chặn lại lưỡi dao sinh mệnh sắc bén, nhưng gia đình của Khương Điềm lại giống như lưỡi dao sắc bén đó, đâm ngược lại cô.

Chủ nhà cũng uống hết lon bia thứ năm, ném lon nhôm vào thùng rác rồi đột nhiên đứng dậy, Khương Điềm tưởng anh muốn đi vệ sinh cho nên tự mình chìm đắm vào những bực bội đó, không ngẩng đầu lên.

Không ngờ chủ nhà bước đến trước mặt cô, cài bông hồng đỏ Bulgaria lấy ở trên tầng xuống lên tai cô, khom lưng, đưa ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói: “Đây là những chuyện đã qua nhưng chưa được giải quyết của thế hệ bố mẹ em, không liên quan gì đến em cả, cười cái nào.”

Khương Điềm đối mắt với chủ nhà, nghe thấy anh nói: “Nào, vui lên nào, vui xong thì đàn cho em nghe một khúc.”

Ngữ điệu vẫn không đứng đắn như vậy, nhưng lại dịu dàng đến khó hiểu.

Khương Điềm có chút bất ngờ, chủ nhà cũng không phải không nghe hiểu ẩn ý của cô, cũng không thật sự cho rằng cô bị đột biến gen.

Khương Điềm nhìn gương mặt tươi cười của chủ nhà, bỗng nhiên cảm thấy rất thân thiết, cách an ủi vốn không được coi là an ủi của anh, lại lần nữa làm cô nhớ đến năm 18 tuổi gặp được Ngụy Thuần ấy.

“Anh sẽ đàn sao?” Khương Điềm bỗng hứng thú với “đàn một khúc” của anh, chờ mong hỏi, “Đàn nhạc cụ nào?”

“Guitar hay piano đều được, nhưng ở nhà anh không có đàn piano, chỉ có đàn guitar thôi.” Chủ nhà búng ngón tay, kéo cổ tay cô, “Đi với tôi.”

Uống rượu xong, bàn tay của chủ nhà ấm áp trở lại, nơi cổ tay được anh nắm ấy truyền đến một cảm giác rất quan tâm.

Anh có vẻ rất thích lôi kéo người khác như vậy.

Trước đây anh cũng kéo tay bạn trai cũ đi quanh biệt thự như vậy sao?

Khương Điềm theo chủ nhà trở lại tầng hai, nhìn anh lôi một cây guitar acoustic từ trong tủ ra, anh nói: “Chờ một chút, lâu lắm rồi không đụng vào, tôi phải chỉnh dây đã.”

Khương Điềm đi một vòng quanh phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có hai cái ghế dựa, một cái chủ nhà ngồi, một cái để hộp đàn guitar.

Cô tùy ý ngồi xuống thảm, dựa vào mép giường.

Trong phòng chỉ có hai ngọn đèn đang sáng, ánh sáng cũng không tính là sáng lắm nhưng lại rất có không khí, đồng hồ treo trên tưởng điểm mười hai giờ đêm, Lune không biết đã chạy đi đâu chơi, trong phòng chỉ có duy nhất âm thanh chủ nhà thỉnh thoảng gảy dây đàn.

Chủ nhà chỉnh dây xong, mỉm cười nhìn cô, vẫn là giọng điệu bất cần đó: “Nào cô Khương, gọi một bài đi.”

Khương Điềm nghe anh nói vậy thấy hơi buồn cười: “Gọi bài gì cũng được sao?”

“Chuẩn rồi, nhanh nào.” Chủ nhà thúc giục, như nghĩ đến điều gì đó, anh cười ghẹo, “Chỉ có thể gọi bài hát, tôi bán nghệ chứ không bán thân.”

Khương Điềm cười: “Bài hát của Ngụy Thuần được không? Có lẽ có thể tìm được bản nhạc trên mạng...”

Cô còn chưa nói xong, đầu ngón tay của chủ nhà đã khẽ động, dây đàn phát ra âm vang thanh thúy, khúc nhạc dạo đầu cực kỳ quen thuộc từ giữa những đầu ngón tay và dây đàn tuôn ra, hòa lẫn với ánh trăng và ánh đèn, tràn ngập khắp căn phòng.

Là bài <Thiên đường rực cháy> của Ngụy Thuần.

Khương Điềm đã từng mơ thấy cảnh tượng này.

Cô mơ thấy năm ấy gặp được Ngụy Thuần trên tầng thượng của tòa nhà, anh ngậm điếu thuốc trong miệng và rồi cho cô nghe thấy bài <Thiên đường rực cháy>, đôi cánh đen dày phía sau lưng tỏa sáng dưới ánh trăng sáng huyền ảo.

Khương Điềm hơi kinh ngạc, cảm giác như giấc mơ hóa thành hiện thực. Nhưng người này...

Cô nghe xong mới ngơ ngác cất tiếng, giọng điệu có phần vội vàng: “Không phải anh nói anh chưa từng nghe đến tên Ngụy Thuần bao giờ sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nô Lệ Của CEO

Copyright © 2022 - MTruyện.net