Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không phải anh nói anh không biết Ngụy Thuần là ai sao?”
Nói xong, cả hai người trong phòng rơi vào yên lặng, chủ nhà chậm rãi gảy đàn guitar, bỗng nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng cười phì.
Khương Điềm nghi ngờ nhìn sang, thấy chủ nhà ôm đàn guitar, nhàn nhã nhìn cô cười một tiếng, tỏa ra khí chất của một <Cao thủ tình trường · đích thực>, anh lười biếng gảy thêm hai tiếng trên dây đàn, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong như cười như không, trêu chọc: “Không phải từng tán rất nhiều đàn ông rồi sao, sao còn dễ lừa vậy chứ?”
Đầu óc bị ngâm cồn quá lâu không phản ứng lại kịp, mơ màng chớp mắt.
Đáng lẽ không nên mua loại bia trắng Franziskaner đó, nếu đổi lại uống chút bia hoa quả 1664, thì chắc chắn sẽ không choáng như vậy.
Xem ra chủ nhà nói rất đúng, sáng mai ngủ dậy đầu nhất định sẽ đau muốn nứt ra.
Lý do khiến những người uống nhiều bị cho là say, hoặc là bởi vì khi nói chuyện đến nói từng chữ cũng không rõ ràng, hoặc là từ một người nói tiếng phổ thông bình thường biến thành một cái máy nhắn tin.
Rượu là do cô đòi uống, nếu cô say trước, thế thì sẽ mất mặt lắm.
Khương Điềm cố gắng kiềm chế bản thân, muốn khiến bản thân trông thật tỉnh táo, trừng mắt, lạnh lùng nhả ra hai chữ đầy nghi ngờ: “Lừa sao?”
“Gãi đúng chỗ ngứa đó có hiểu không? Đó là cách bắt chuyện phổ biến nhất. Em toàn nói Ngụy Thuần là...” Chủ nhà tiện tay vứt cây đàn lên thảm lông, rất đáng ngờ dừng lại nửa giây rồi liếm khóe miệng, “Là nam thần của em, tôi đàn cho em nghe một khúc nhạc còn có thể đàn bài của người khác sao, lúc lên cầu thang đã tra bản nhạc trên điện thoại rồi.”
Không chú ý tới ánh mắt mất tự nhiên của chủ nhà khi nhắc đến hai từ “nam thần”.
Ngược lại, khi nghe phân tích của anh, Khương Điềm cảm thấy chữ “đểu” của bản thân trên giang hồ có nguy cơ bị tiêu diệt.
Chủ nhà bắt chéo hai tay sau đầu, dựa vào tường, nói tiếp: “Em nói xem, nếu em gặp phải một người đàn ông lừa dối em, còn xoay em như thằng hề nữa? Lại còn tự xưng đã từng yêu đương rất nhiều lần.”
Hình tượng gái đều của Khương Điềm đã bao năm sừng sững không đổ, nhưng vị chủ nhà này đã nghi ngờ không dưới một lần!
Người uống quá chén sẽ thường tỏ ra bướng bỉnh hơn ngày thường, so với bình thường thì càng cứng đầu hơn khi gặp chuyện.
Khương Điềm của lúc này cứng đầu hơn bao giờ hết.
Cô hơi choáng, cũng hơi tức giận, sao cô lại không thể làm một kẻ cặn bã chứ, cô giả vờ làm một kẻ cặn bã đến mức cả nhà họ Khương đều tin sái cổ, sao người này lại không tin vậy.
Không, phải chứng minh mới được.
Khương Điềm bám vào giường của chủ nhà đứng lên, chỉ vào chủ nhà, bỏ lại một câu “đợi đấy” đầy khiêu khích rồi hếch cằm lạnh lùng đi xuống tầng.
Ngụy Thuần cất đàn guitar vào trong hộp đựng đàn, khẽ cười.
Anh cảm thấy cô gái Khương Điềm này rất thần kỳ.
Cho dù bất kỳ cô gái nào đó thật sự là một kẻ cặn bã trong tình trường thì khi ra ngoài cũng sẽ giả bộ si tình, khi được hỏi đã qua lại người khác bao nhiêu lần, vĩnh viễn luôn là hai câu trả lời.
Nhìn lên trời một góc 45o, ưu thương nhấp một ngụm rượu, một là nói với anh “Tôi yêu anh ta nhưng anh ta không yêu tôi”, hoặc là “Anh ta yêu tôi, nhưng thật sự là tôi, ôi, không phù hợp đâu”.
Nếu bạn trò chuyện thêm vài câu với cái cô gái ấy, có lẽ họ sẽ vô cùng phiền muộn cảm thán, vì sao luôn là đúng người sai thời điểm, đúng thời điểm nhưng sai người.
Còn Khương Điềm thì khác, cô nương này rất cuốn hút, bạn có thể thấy được vẻ u sầu trong đáy mắt cô, không kém gì khi anh nhớ đến Giang Việt, nhưng nếu, bạn đàn cho cô ấy một khúc nhạc thì cô ấy có thể giấu đi những cảm xúc ấy một lần nữa, chớp chớp đôi mắt sáng trong của mình và nói với bạn tại sao cô ấy không phải là một kẻ cặn bã.
Tựa như tạo ra một lớp vỏ bọc mỏng manh cho bản thân, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng sợ hãi không dám bước ra ngoài.
Người muốn tâm sự với anh là cô, nói được vài câu rồi kịp thời dừng lại cũng là cô.
“Gái đểu” có lẽ là vỏ bọc mà cô tự tạo ra cho mình.
Ngụy Thuần nheo mắt, lấy một điếu thuốc ra, nghĩ đến Khương Điềm có thể sẽ quay lại, anh dừng tay, hộp thuốc trong tay xoay vài vòng rồi bị nhét trở lại túi.
“Anh nói xem, cả nhà tôi đều là người Trung Quốc, chỉ có tôi là con lai, chuyện này có hợp lí không?”
Khóe miệng Ngụy Thuần chậm rãi mím lại, cúi đầu thở dài, khàn giọng than thở: “Anh à, anh xem, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, nhưng cũng không có ai giống như anh, rốt cuộc vì sao anh, lại thế.”
Anh mới than thở một câu, liền nghe thấy tiếng dép lê bước trên cầu thang truyền tới, sau đó là một tiếng gì đó không biết là đã vấp phải thứ gì.
Khương Điềm trở lại, tay xách theo một đôi giày cao gót, cô đã thay váy, dựa người vào cửa phòng ngủ của Ngụy Thuần bật cười khanh khách: “Anh đã đàn một khúc nhạc cho tôi nghe, vậy để tôi nhảy một điệu cho anh xem đi.”
Cô nương hơn nửa đêm rồi còn muốn khiêu vũ xoay người lại, để lộ làn da trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp.
Thế mà lại mặc váy hở lưng.
Ngụy Thuần quay mặt đi “khụ” một tiếng.
Có phải cô ấy hiểu lầm gì rồi không? Cảm thấy cô không phải là gái đểu cũng đâu có nghĩa là cô không quyến rũ đâu!
Khương Điềm tìm một bản rumba phát máy nghe nhạc, đá phăng dép ra, trong tiết tấu nhẹ nhàng của bài hát từ từ đi giày cao gót vào, buộc chặt dây cài kim loại, đá chiếc ghế dựa đang đặt đàn guitar ra, như một yêu tinh đưa tay lên gỡ bông hồng đỏ đang cài bên tai xuống, ném cho Ngụy Thuần, rồi nhảy theo điệu nhạc.
Hồi còn đi học, các buổi liên hoan văn nghệ đều có khiêu vũ, bình thường Ngụy Thuần làm khán giả ở những sự kiện như vậy về cơ bản chỉ có hai phản ứng, một là đeo tai nghe đi ngủ, hai là đeo tai nghe chơi game.
Một năm nọ, trong buổi liên hoan có một cô gái nhảy điệu Latin, bởi vì trông rất xinh xắn nên đột nhiên trở nên nổi tiếng trong trường, trở thành chủ đề bàn tán của các nam sinh sau giờ học, sau bữa ăn.
Khi đó có người hỏi Ngụy Thuần: “Anh Thuần, anh thấy Chúc Di Di xinh không?”
Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, hơi mất kiên nhẫn: “Ai cơ?”
“Chúc Di Di đó, anh không xem à, dáng người cao ghê, xinh nữa, lúc nhảy Latin anh không xem sao?” Người đó chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi, “Em nhớ là lúc đó anh có nhìn lên sân khấu hai lần, em thấy hết rồi!”
Ngụy Thuần đúng là có nhìn lên sân khấu mấy lần, nhưng đó là do đám ngốc xung quanh hò hét quá lớn khiến anh tỉnh giấc, anh tháo tai nghe nhìn quanh, nhận ra buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc, lại uể oải đeo tai nghe vào nhắm mắt ngủ tiếp.
Còn nhảy Latin gì đó, không thấy!
Lúc bị hỏi về Chúc Di Di, Ngụy Thuần đang cầm điện thoại chơi game, đâu có rảnh để tám mấy chuyện vớ vẩn này: “Biến đi, không thấy!”
“Anh Thuần à! Sao anh không nhìn chứ! Đẹp vậy mà! Không ngắm sẽ hối hận đấy!” Người nọ vô cùng đau đớn.
Ngụy Thuần vốn không để trong lòng, sau đó nhà trường phát cho mọi người đĩa CD ghi hình của buổi biểu diễn, Ngụy Thuần mang về vứt trên bàn, nhưng Giang Việt lại rất hứng thú mở máy tính lên xem thử.
Khi xem đến đoạn nhảy Latin gì gì đó, Giang Việt cười đến là hiền hậu: “A Thuần, đàn em nhảy Latin của bọn em này khá đấy.”
Ngụy Thuần ngậm kem ngồi trên tay vịn ghế máy tính của Giang Việt: “Giang Việt à, anh à, anh ruột ơi, anh thích kiểu con gái này á? Không nhận ra nha?”
Giang Việt đẩy anh, cười nói: “Em đấy, lúc nào cũng không đứng đắn, anh nói là nhảy khá đấy, chứ không nói người.”
Ngụy Thuần nhìn hai lượt, chọc vào màn hình máy tính: “Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi đã là khá lắm? Lắc la lắc lư trông như bị chuột rút ấy, em nói anh chứ, cô gái này không sớm thì muộn cũng bị thoát vị đĩa đệm, có gì để xem chứ, đi đi đi đi ăn thôi, hôm nay chúng ta ăn món nào cay đi, tôm hùm đất hay cua cay thơm?”
Lúc ấy, Ngụy Thuần cảm thấy điệu Latin hay Rumba nào dù có đạt tiêu chuẩn quốc gia cũng không đẹp, y như con cá chình, uốn a uốn éo không thú vị gì cả.
Đâu hấp dẫn bằng tôm hùm đất với cua cay thơm.
Nhưng bây giờ, ngay tại thời khắc này, Ngụy Thuần đối diện với Khương Điềm đang lắc mình theo điệu nhạc, bắt gặp làn da lưng lộ ra ngoài khi cô xoay người, mí mắt anh giật liên tục.
Khương Điềm lắc eo ngồi xuống, tay chậm rãi trượt dọc xuống theo sườn, trong không trung như mọc ra những sợi leo mảnh khảnh, uốn éo móc lấy dây thần kinh của Ngụy Thuần.
Váy cô còn không dài tới đầu gối, khi ngồi xổm xuống lại càng ngắn hơn, mắt thấy váy cô bị tốc lên theo động tác ngồi xuống, Ngụy Thuần cau mày kéo tay Khương Điềm đứng dậy, giải thích với cô như đang cầu xin: “Không phải tôi nói em không quyến rũ mà là...”
Khương Điềm uống nhiều quá, cũng không nghe anh nói hết, bị anh kéo còn rất hưng phấn, cảm thấy có lẽ là anh muốn nhảy với cô, cô vòng ra phía sau lưng Ngụy Thuần, đặt thẳng hai tay lên vai anh, đầu ngón tay mơn trớn lưng anh,
Ngụy Thuần cứng đờ người, thở dài.
Rumba vốn là một vũ điệu cuồng nhiệt, khi cô hất tóc, mùi hương thảo trong không khí nồng đượm hơn, hòa vào với mùi bia, linh động đong đưa quanh người anh, như một chú cá.
Khương Điềm không chỉ linh hoạt mà còn rất to gan, đột nhiên sát lại người anh, Ngụy Thuần cảm giác được nơi mềm mại nào đó cọ vào eo mình, anh bước vội sang bên cạnh, đầu gối đập vào cuối giường phát ra tiếng trầm vang.
Muốn mạng anh quá, Ngụy Thuần nghĩ.
Khi điệu nhảy cuối cùng cũng kết thúc, Ngụy Thuần mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không buồn quan tâm có phụ nữ ở đây, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng.
Không đợi anh cất tiếng, tổ tông một hai phải chứng minh mình là kẻ cặn bã phía sau kia không biết lại vấp phải thứ gì, ngã nhào về phía Ngụy Thuần.
Ngụy Thuần vừa mới đưa điếu thuốc vào miệng, nghe thấy tiếng cũng không thèm để ý đến hộp thuốc lá rơi xuống đất, chỉ kịp xoay người bảo vệ Khương Điềm, nhất thời mất thăng bằng bị cô đẩy ngã xuống chiếc giường phía sau.
Năm đó anh chọn cái giường này cho bớt việc, không đặt làm và thiết kế riêng như của Giang Việt, chỉ mua bừa nó trên một trang web nào đó, ngày thường cũng không để ý đến chất lượng, nhưng bây giờ đột nhiên hứng chịu sức nặng của hai người, ván giường cũng không phải được làm từ gỗ nguyên khối, kháng nghị phát ra từng tiếng, “kẽo kẹt—”.
Máy phát nhạc không ai quan tâm đã chuyển từ một bản Rumba sang một bản dân ca khá khó nghe, Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc trong miệng, giơ hai tay lên, hơi bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà: “Khương Điềm Điềm, xuống mau.”
Khương Điềm nhào vào lòng Ngụy Thuần, ánh mắt mê man, không đứng dậy được nên cứ nhìn anh như vậy, trong ánh mắt mang vẻ khó hiểu, có lẽ còn đang bực mình sao tự dưng lại ngã.
“Bộp,” Ngụy Thuần vỗ trán cô, “em có thể cảnh giác tí được không? Em cứ nhào vào lòng tôi thế này, lát nữa tôi mà có phản ứng gì thì sẽ rất xấu hổ, đúng không?”
Chắc là Khương Điềm đã nghe hiểu được mấy lời này, suy nghĩ, đầy hoài nghi, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh là gay sao?”
“Tôi...” Ngụy Thuần sửng sốt, tức giận cười, “Tôi là gay? Được thôi, dù là gay thì cũng xuống ngay mau.”
Khương Điềm như là không nghe thấy lời anh nói, thấy trong miệng anh ngậm thuốc lá, mắt liền sáng lên, nhấc tay rút điếu thuốc từ trong miệng anh ra, ngậm vào miệng.
Đã cướp điếu thuốc của người khác mà vẫn còn muốn nhiều hơn, cô ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, hỏi: “Anh có bật lửa không?”
Không biết có phải do khiêu vũ nên bị nóng hay không, hai má Khương Điềm ửng hồng, môi cũng đỏ, Ngụy Thuần quay mặt đi, tay vẫn giơ cao, nhất thời không biết phải nói gì.
Anh đờ người, cô nương này bắt đầu sờ soạng tìm túi quần anh, những ngón tay thon dài với vào trong túi quần của Ngụy Thuần, mò mẫm tìm được bật lửa, “tách”, hút thuốc.
Ngụy Thuần thở dài, cảm thấy đêm nay mình thở dài còn nhiều hơn cả một năm cộng lại.
Hay ấy tăng tiền thuê nhà lên, anh chỉ ăn mấy miếng thịt bò với cà chua, chẳng những phải cùng uống rượu, đàn guitar, còn bị người ta sờ tới sờ lui.
Khương Điềm hút một hơi thuốc lá rồi phả ra một làn khói trắng, nheo mắt, bỗng dưng nói đầy tỉnh táo: “Tôi cảm thấy tôi uống say rồi.”
Em còn biết em say rồi à?
Khương Điềm vừa dứt lời, mắt trực tiếp nhắm lại ngã vào lồng ngực Ngụy Thuần.
Ngụy Thuần lấy điếu thuốc trong miệng Khương Điềm ra, do dự nửa giây, đưa lên miệng mình, ngậm điếu thuốc nhấc người lên: “Không uống được còn thích thể hiện, má nó uống say rồi còn làm loạn sờ soạng người ta.”
“Thôi được rồi.” Ngụy Thuần dùng hết sự quân tử cả đời này đỡ lấy vai Khương Điềm, ôm cô đến giữa giường, đặt gối dưới đầu cho cô, đưa tay búng trán Khương Điềm một cái, nghiến răng nghiến lợi, “tôi uống say em chăm tôi một lần, em uống say tôi chăm em một lần, huề nhau!”
Ngụy Thuần nhổm dậy đứng ở mép giường, cau mày nhìn cô: “Giường cũng nhường cho em rồi, tôi đi ngủ ghế sofa.”
Anh vừa quay đi, tay lại đột nhiên bị nắm lấy, Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc lá quay đầu lại, liếc thấy cổ áo chữ V xẻ sâu của Khương Điềm, liền kéo chăn bông đắp lên người cô, quấn cô thành kén, rồi xoa xoa ấn đường: “Vẫn chưa yên à?”
Còn chưa nói câu phía sau, anh đã thấy rõ đôi mắt ngập nước của Khương Điềm, tròng mắt màu hổ phách nhạt như vầng trăng tàn phản chiếu xuống dòng nước suối cô đơn.
Trên mặt Ngụy Thuần vốn dĩ mang vẻ bất cần, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt đong đầy trong mắt Khương Điềm, anh nghiêm túc lại, cau mày, thở dài ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Khương Điềm.
“Còn khóc nữa à!” Ngụy Thuần đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra từ khóe mi Khương Điềm.
Giọng điệu nghe rất hung dữ, nhưng động tác lau nước mắt thì lại vô cùng dịu dàng.
Bản dân ca khó nghe kia vẫn đang phát, giai điệu cũng không hay bằng khúc nhạc bỏ đi mà Giang Việt ném vào thùng rác, Ngụy Thuần cau mày cầm điện thoại của Khương Điềm lên.
Trước khi tắt nhạc đi, anh nghe thấy lời bài hát: “Nếu anh hôn em sẽ khiến em cười, vậy thì hãy để anh hôn em...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");