Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vốn dĩ Khương Điềm đã cảm thấy xấu hổ vì những hành vi của mình sau khi uống rượu ngày hôm đó, bây giờ lại thấy chủ nhà móc nội y của mình trên tay, chỉ số ngượng ngùng giữa hai người tăng vọt, Khương Điềm đã lăn lộn trong xã hội từ nhỏ hiếm hoi rơi vào trầm mặc trong giây lát.
Không biết phải nói gì.
Chủ nhà nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, ném nội y cho cô, cười đùa: “Ngẩn người gì chứ, lấy về đi thôi, nếu không thì tôi giữ lại mặc chắc?”
Khương Điềm bắt được nội y, đờ người, bỗng nhiên bị chủ nhà chọc cười.
“Cô Khương này, em chỉ say rượu thôi mà tránh mặt tôi mấy ngày rồi đấy nhỉ?” Chủ nhà dựa lưng vào ghế sofa, trong giọng điệu để lộ sự lười biếng, không đứng đắn nói, “Muốn trốn thì cũng phải là tôi trốn em, em còn xấu hổ trước nữa chứ.”
“Tôi còn lâu mới xấu hổ.” Khương Điềm mạnh miệng đốp lại một câu, sau đó cất quần áo của mình vào phòng ngủ, khi trở ra liền ngối xuống cạnh chủ nhà, sự xấu hổ mấy ngày nay đã bị dăm ba câu của anh giải quyết, cô mất tự nhiên cào cào tóc, “Trước đây tôi chưa từng uống nhiều như vậy, có phải dọa anh sợ rồi không?”
Chủ nhà cười, ngay cả giọng điệu khuyên nhủ cũng cà lơ phất phơ: “Cũng không có vấn đề gì đâu, sau này đừng uống nhiều như thế, nếu gặp phải người xấu thì em phải làm sao? Chủ động lên giường với bị kéo lên giường vẫn là khác nhau.”
“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng.” Dù sao cũng đã sàm sỡ người ta, phải nghe dạy dỗ cũng là chuyện thường tình, Khương Điềm vội vàng gật đầu.
Hôm nay Khương Điềm dậy sớm, báo thức chưa kêu đã rời giường, ngồi trên sofa trò chuyện cùng chủ nhà đôi ba câu thì nghe thấy điện thoại di động trong phòng reo lên.
Đó là bài <Chào buổi sáng cô gái> của Ngụy Thuần, tiếng đàn guitar và giọng hát êm ái của anh truyền đến từ trong phòng ngủ, giống như ánh nắng chan hòa xuyên qua ô cửa kính chiếu vào trong phòng máy lạnh.
Chào buổi sáng cô gái
Anh muốn hôn lên gương mặt em
Ánh bình minh không đẹp bằng em
Em như bông hoa nở trong tim anh
Chào buổi sáng cô gái
Anh muốn bước vào trái tim em
Những chú chim cũng hót vang vì em
Anh sẽ yêu em cho đến khi cùng trời cuối đất.
...
Lời bài hát rất đơn giản, đây là bài có tiết tấu nhanh và nhẹ nhàng nhất trong số năm bài gốc do Ngụy Thuần hát, phong cách có phần giống với dân ca.
Năm ngoái Khương Điềm đi công tác đến cơ sở hoa Vân Nam để khảo sát hương liệu, mọi cửa hàng bán trống Djembe trong trấn cổ đều phát bài hát này, lúc đó cô còn mua một cái trống Djembe nhưng sau đó không biết đã vứt ở xó nào rồi.
Chủ nhà nghe thấy tiếng hát thì ngẩn người, sau đó chỉ ngón cái về phía phòng ngủ của Khương Điềm: “Này, điện thoại của em kêu kìa.”
Khương Điềm lạch bạch chạy vào phòng tắt đồng hồ báo thức, khi chạy ra thì thấy chủ nhà dựa vào ghế sofa với vẻ mặt đầy suy tư.
“Cùng đi ăn sáng không?”
“Không nghe điện thoại à?”
Hai người đồng thanh cất lời, Khương Điềm có chút bối rối: “Điện thoại gì thế? Anh nói cái nhạc chuông vừa rồi hả? Là đồng hồ báo thức ấy mà.”
Chủ nhà gật đầu, nhìn qua vẫn là dáng vẻ lười biếng ấy, dựa vào ghế sofa, một lúc sau, đột nhiên cất lời: “Tôi còn tưởng, là cái người muốn rút ống thở ra để hôn em.”
Khương Điềm nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng thầm nghĩ, ai phải đeo ống thở cơ?
Cô bối rối mất vài giây mới nhớ ra, chủ nhà đang nói đến mấy lời buồn nôn mà Tô Vãn Châu gửi đến:
“Em là người mà tôi muốn rút ống thở để hôn trước khi chết.”
Đồ ngốc.
Cô xua tay nói: “Không phải anh ta, chắc bây giờ còn chưa dậy đâu, dậy rồi sẽ gửi tin nhắn liền, ngày nào cũng gửi, càng ngày càng buồn nôn.”
Khương Điềm không nhận ra bản thân đã quen thuộc cực kỳ với giọng điệu của Tô Vãn Châu, lúc cô nói “mỗi ngày”, cô nghe rõ chủ nhà đã cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn theo quán tính nói cho hết câu, nói xong thì thấy hơi mờ mịt.
Cô nói gì sai rồi sao?
Chủ nhà mặt vô cảm, trầm mặc không nói gì.
Khương Điềm có chút bồn chồn, sau khi nghĩ ngợi thì đổi qua một chủ đề khác: “Tôi sẽ không đặt bài hát của Ngụy Thuần làm chuông điện thoại nữa.”
“Vì sao?” Chủ nhà nể mặt hỏi lại.
“Anh đã từng nghe nói đến câu, nếu như bạn muốn nghe chán một bài hát, hãy đặt nó làm chuông điện thoại, lâu dần rồi sẽ không thích nghe nữa.” Khương Điềm rất nghiêm túc trả lời.
Chủ nhà vẫn không tỏ thái độ gì, nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng đặt làm chuông báo thức thì khác, lâu dần sẽ chán luôn.”
“Đương nhiên là khác.” Khương Điềm thoáng nhìn qua chủ nhà, ra vẻ nghiêm túc nói, “Giọng của Ngụy Thuần là động lực để tôi thức dậy.”
Nói xong, Khương Điềm bỗng dưng nhận ra đây là thời cơ tốt để quảng cáo Ngụy Thuần, giọng hát của Ngụy Thuần khác với cảm giác về con người thật của anh, nghe dịu dàng như tiếng nỉ non của người thương.
Chủ nhà là người mới vừa thất tình, nghe những bài hát của Ngụy Thuần có lẽ sẽ thấy khá hơn phần nào.
“Tôi cho anh mượn tài khoản hội viên nhé? Anh cũng thử nghe Ngụy Thuần hát xem, tuy rằng thần tượng của tôi không đứng đắn lắm, như tên lưu manh, nhưng thật ra lại là một bảo bối nhỏ ấm áp của cuộc đời, vầng thái dương nhỏ bé của ngày đông, hơi ấm của tiết trời tháng tư, chuyên trị bệnh ảm đạm, giọng nói cực kỳ chữa lành, vô cùng thích hợp với người thất tình đang buồn bực không vui như anh...” Khương Điềm nghiêm túc nói.
Chủ nhà nheo mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, Khương Điềm lập tức ý thức được rằng mình đã lỡ lời, liền bịt chặt miệng mình lại.
Không nên nhắc đến hai chữ “thất tình” với người đang thất tình.
Lune trèo lên ghế sofa, chen vào giữa hai người, bắt đầu liếm chân, liếm đuôi, liếm kê kê, lép nhép lép nhép như mắc bệnh sạch sẽ.
Khương Điềm đang định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì chủ nhà đã tiếp lời: “Sao em biết Ngụy Thuần là một người không đứng đắn? Em từng gặp anh ta rồi à?”
Khương Điềm giật mình, cô phát hiện mình luôn không có sự đề phòng khi nói chuyện với vị chủ nhà này, lần uống say đó là thế, nói về Ngụy Thuần cũng thế, quá lơi lỏng cảnh giác rồi.
Từng gặp được Ngụy Thuần là bí mật của cô, không thể kể cho người khác biết được.
Khương Điềm nghĩ ngợi, quyết định thử thách kỹ năng diễn xuất của mình, cô nhún vai, dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể, nói: “Biết chứ, tôi đương nhiên là biết rõ về Ngụy Thuần rồi, tôi là cô gái mà sau này anh ấy muốn cưới, tôi là người vợ mà vận mệnh đã định sẵn của anh ấy.”
Vẻ mặt chủ nhà có chút kỳ quái, quay đầu đi, đưa tay lên miệng “khụ” một tiếng.
À quên, nói những chuyện này với một người đang thất tình không ổn lắm thì phải, dù sao thì người ta cũng đang bị tổn thương về mặt cảm xúc mà.
Ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu tí tách tí tách rơi, chủ nhà nhất thời không nói gì, Khương Điềm nhìn về phía sân, thấy bông hồng vàng mọc giữa đám cỏ dại đã bung nở hai cánh.
“Xin lỗi nhé, có phải tôi đã khiến anh nhớ đến chuyện buồn của anh rồi không?” Khương Điềm thở dài, nhẹ giọng nói.
Vốn dĩ vào những ngày trời mưa tầm tã sẽ rất dễ khiến người ta nghĩ đến những chuyện làm tâm trạng mình khó chịu, thế mà hôm nay cô lại như cố tình vứt đầu óc trong ổ chăn không mang theo cùng, câu nào câu nấy đều khiến người ta phải shock.
Chủ nhà vẫn dựa vào ghế sofa như người không xương, nghe thấy những lời này mới di di ngón tay trên điện thoại, nhàn nhạt nói: “Đúng là chuyện rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, có muốn nghe kể không?”
Một người vô cùng thần bí như chủ nhà, ấy thế mà sẽ chủ động nhắc đến chuyện đau lòng của mình sao?
“Là bởi vì thất tình sao?” Khương Điềm nghĩ ngợi rồi hỏi.
Trong lòng cô cảm thấy không nên hỏi, nhưng không hiểu sao rất muốn biết trải nghiệm tình cảm của chủ nhà, chắc là muốn tìm cảm hứng để điều chế nước hoa?
Chủ nhà nhìn Lune đang liếm lông trên ghế sofa, vẻ mặt thâm trầm, anh trầm mặc trong chốc lát, chầm chậm cất lời: “Có một người mà tôi rất yêu rất yêu, đột nhiên rời bỏ tôi mà không báo trước.”
Anh dừng lại vài giây, cười tự giễu: “Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết lý do vì sao anh ấy lại làm vậy, có lẽ so với mất đi anh ấy, điều làm tôi khó có thể buông bỏ hơn là tại sao anh ấy lại làm vậy.”
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, khi đối mặt với chuyện gì đó mà họ không biết rõ nguyên nhân, sẽ vô thức đoán những trường hợp có thể xảy ra.
Về chuyện thất tình của chủ nhà và bạn trai cũ, Khương Điềm cũng từng tự phỏng đoán qua.
Vì dù sao thì sống trong một môi trường tràn ngập “hơi thở của bạn trai cũ của chủ nhà”, nhiều chi tiết trong nhà và thậm chí cả cách trang trí nhà cửa cũng có thể phản ánh được những thói quen nhất định của người đó, nên Khương Điềm cũng vô thức tự đoán:
Bạn trai cũ của chủ nhà là người như thế nào?
Vì sao họ lại chia tay?
Vì độ chấp nhận của xã hội đối với tình yêu đồng giới là quá thấp? Hay là vì tình cảm dần tiêu tan theo những củi gạo mắm muối của cuộc đời? Hay là vì một trong hai người đã có người khác mà mình thích?
Thậm chí cô còn không sử dụng đến tế bào não của mình, chỉ đoán những trường hợp có thể xảy ra dựa trên sự phát triển dập khuôn của những bộ phim và những cuốn tiểu thuyết.
Nhưng trường hợp mà chủ nhà nhắc đến khiến Khương Điềm rất ngạc nhiên, cô cảm thấy tình huống rất không phù hợp với tình hình mà cô quan sát được lúc này.
Khi Khương Điềm vừa mới chuyển đến biệt thự, một số hành lý vẫn chưa được gửi đến, lần đầu tiên vào bếp nấu ăn, cô mở tủ ra thì thấy một hộp cà phê viên nang lớn bên cạnh máy pha cà phê có dán giấy nhớ, trên đó là một dòng chữ được viết theo lối chữ Thảo rất đẹp:
“Hạn sử dụng đến cuối năm.”
Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng những người trước kia sống trong ngôi nhà này có thể có sở thích tích trữ đồ ăn, hơn nữa còn rất tinh tế.
Tuy nhiên, nếu là người đã rời đi, có khi nào dòng chữ trên tờ giấy đó thật ra là để cho chủ nhà xem không?
Nói với anh, hạn sử dụng của cà phê là cuối năm, nếu quá hạn thì đừng uống nữa.
Giống như chút dịu dàng được để lại của người sắp rời đi.
Nhưng sự dịu dàng này thực sự không cần thiết!
Sẽ chỉ khiến những người ở lại thấy hoài niệm hơn khi tìm thấy nó.
Có lẽ vì cô không đáp lời, chủ nhà nương theo ánh mắt của Khương Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bông hồng vàng đã nở hai cánh dưới mưa, giọng điệu bình thản: “Chỗ đó vốn là một vườn hoa hồng vàng, từ trên tầng nhìn xuống như bánh trứng hẹ đặt trên bãi cỏ, quá khó coi.”
Đúng là lời nhận xét của trai thẳng không có tế bào lãng mạn.
Khương Điềm bị sự liên tưởng của anh làm cạn lời, hai giây sau mới hỏi lại: “Là anh ấy trồng sao?”
Anh có chắc là hai người chia tay chỉ vì anh ấy đột nhiên rời đi không?
Chứ không phải một người đàn ông vừa dịu dàng vừa lãng mạn như vậy phải tức giận rời đi vì không chịu được những lời nói huỵch toẹt của anh?
“Ừm, vườn hoa và xích đu trong sân đều là anh ấy làm, như một bà mẹ.” Chủ nhà bất đắc dĩ cười, dường như không quá tự nhiên khi nhắc tới anh ấy, đưa tay day day huyệt Thái Dương, “Anh ấy thích những thứ như vậy, nếu tôi không cản anh ấy lại, có khi anh ấy đã mua sơn để sơn lại hết sỏi trong lối đi rải sỏi trong vườn rồi, cũng không chê phiền phức.”
Nhìn từ góc độ này, anh đang tựa đầu vào ghế sofa, đường cong của yết hầu trông thực gợi cảm, ngón giữa và ngón cái day huyệt Thái Dương, mắt nhắm hờ, để lộ góc nghiêng cấm dục chết người.
Khương Điềm ngắm yết hầu gợi cảm của chủ nhà, ngắm thật lâu, trong lòng cũng rối rắm thật lâu, tiếng mưa rơi đập vào cửa kính sát sàn hòa với tiếng máy điều hòa êm dịu trong phòng và tiếng Lune liếm lông, tạo nên một buổi sáng ẩm ướt và ngột ngạt.
Tiếng sấm rền vang, ngoài trời, mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Anh ấy cũng không phải bỗng dưng rời đi, Khương Điềm chợt tức giận nghĩ.
Anh ấy là một người dịu dàng và tinh tế, thậm chí còn dốc lòng chăm sóc cho những chú mèo hoang, vì sao lại rời đi mà không báo trước?
Sự bỏ đi của anh ấy chẳng nhẽ là có dự tính từ trước?
Thế nên mới ghi lại hạn sử dụng trên gói cà phê, thế nên mới trồng hoa hồng vàng với ý xin lỗi.
Bởi vì anh ấy biết rằng bản thân sớm muộn gì cũng phải đi thôi.
Nếu là người đã có suy nghĩ như vậy thì dựa vào đâu mà chủ nhà phải tự trách bản thân về sự rời đi của anh ấy, dựa vào đâu mà chủ nhà phải chịu đựng cảm giác nặng nề đến mức mỗi lần hút thuốc đều như là đi viếng mộ vậy chứ.
Khương Điềm nhìn chủ nhà không chớp mắt, anh vẫn nhẹ nhàng day huyệt Thái Dương, gân xanh trên trán nổi lên.
Mình không muốn thấy anh ấy như vậy, Khương Điềm chợt nghĩ.
“Anh có bao giờ từng nghĩ là, có lẽ không phải anh ấy bỗng dưng rời đi, mà là đã có ý định rời đi từ lâu chưa?” Khương Điềm nói.
Chủ nhà dừng động tác day huyệt Thái Dương, quay đầu qua, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, trong mắt là tơ máu đỏ hồng, anh hỏi: “Em nói gì cơ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");