Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 22: Huệ Dạ Hương: Tiếng Thở Của Anh Khiến Tay Cô Tê Rần
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 22: Huệ Dạ Hương: Tiếng Thở Của Anh Khiến Tay Cô Tê Rần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi trở về từ Trường Trung học Trực thuộc, Khương Điềm đột nhiên tràn đầy linh cảm, cả người đắm chìm trong sự nghiệp, đặt điện thoại ở chế độ máy bay mấy ngày liền, chặn lại tất cả những lời chất vấn của nhà họ Khương và mấy chuyện không đâu của đám bạn xấu.

Tuy không tạo ra được mùi hương ngọt ngào của tình yêu, nhưng cũng đã điều chế ra được một loại nước hoa mới, đặt tên là “Thầm Thì”.

Khương Điềm rất vừa lòng với tác phẩm mới của mình, còn chọn đơn vị chuyển phát nhanh quốc tế đắt tiền nhất để gửi bản mẫu cho Louis.

Ngày thứ tư bản mẫu được gửi đi, cuối cùng Khương Điềm cũng nhớ tới chiếc điện thoại bị cô ném ở một xó.

Sạc điện thoại, mở nguồn, mở lại internet và tín hiệu.

Điện thoại tràn ngập các quảng cáo rác và “Mỗi ngày một lời âu yếm trích dẫn từ internet” của Tô Vãn Châu, có mấy tin là từ Khương Dự.

Gần đây nhất là tin nhắn của Louis, gửi đến 10 phút trước.

Louis: 【Gọi lại.】

Nếu không đề cập đến những thứ như nước tẩy bồn cầu hay nước rửa chén thì đó sẽ là một lời khen uyển chuyển đến từ vị trí người sếp khó tính này.

Tâm trạng Khương Điềm không tồi, bấm điện thoại gọi đi.

Louis như là đang chờ điện thoại của cô, mới vang một tiếng đã có người bắt máy, khi bắt máy vẫn còn đang ngân nga: “Khương, tôi đã gửi bản mẫu đến tổng bộ, mùi hương này thực sự không tồi đâu, sản phẩm mới cuối năm có khả năng sẽ là nó, kể về nguồn cảm hứng của cô đi, tôi phải viết ra đã.”

Khương Điềm không giỏi ở khoản miêu tả, cô đã quen dùng hương liệu để tạo ra các loại cảm giác khác nhau.

Ngoại trừ lọ “Thiên Thần Sa Ngã” kia, phần giới thiệu của tất cả các loại nước hoa được đưa ra thị trường của cô đều là do Louis viết, sau đó giao lại cho nhân viên chuyên viết bài giới thiệu để chỉnh sửa lại.

Cho nên cô nghĩ gì thì sẽ nói đó, diễn đạt càng tỉ mỉ càng tốt.

“Kỳ nghỉ lễ trong khuôn viên trường, mặt cỏ nhân tạo xanh mượt và đường chạy màu đỏ tươi.”

“Khu dạy học trống vắng cùng với bàn ghế phủ bụi và sách giáo khoa đặt trên bàn, chủ nhà cầm viên phấn đứng trên bục giảng chòng ghẹo.”

“Ông bác trong phòng bảo vệ nói một thứ tiếng mà cô ấy không hiểu, nồi mì ăn liền sôi sùng sục có xúc xích và cá viên.”

“Không khí sau cơn mưa se lạnh, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí bị hơi nước cuốn đi, như thể có người đang thấp giọng nói bên tai, niềm vui đơn giản như vậy đấy.”

Khương Điềm nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Khi nhớ lại từng khoảnh khắc của ngày hôm đó, đều xuất hiện bóng dáng cao lớn của người nào đó.

“Khoan đã, Khương, chủ nhà gì cơ?” Louis nghi ngờ hỏi, “Người đứng trên bục giảng trong lớp học hẳn cô phải gọi là thầy chứ.”

“Hả?” Khương Điềm sửng sốt, bỗng dưng mở to mắt.

Lune vừa mới lẻn vào đang đứng bên bàn, bị Khương Điềm bỗng dưng mở bừng mắt dọa tới mức đứng khựng lại, ngẩng gương mặt quả hồng, vểnh tai lên, cảnh giác nhìn quan hốt cức của mình đang ngạc nhiên.

Nó bây giờ đã béo ra, không còn là một quả hồng nhỏ gầy đét nữa mà là một quả hồng béo hai nọng.

Khương Điềm bắt được Lune liền vuốt ve hai cái, cười nói: “...Thì là một người đàn ông cầm phấn.”

Cô lè lưỡi về phía trần nhà.

Chắc người đàn ông này là một con cún, quen lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cho cô biết tên!

“Người đàn ông? Khương, tình cảm của cô có chuyển biến mới à?”

“Không có!”

Khương Điềm nhanh chóng phủ nhận, bàn tay đang vuốt mèo của cô cũng căng thẳng theo vấn đề mà Louis hỏi, Lune rất không vui kêu “meo” một tiếng, ve vẩy cái đuôi rồi chuồn mất.

Đồ quả hồng nhỏ mắt trắng!

“Ok, được rồi được rồi được rồi,” Louis hiển nhiên chỉ thuận miệng hỏi, vẫn để ý đến “pe” hơn, ông do dự một lúc lâu mới thăm dò mở lời, “Khương, lọ nước hoa này, vẫn theo nguyên tắc cũ sao?”

Nguyên tắc cũ này là nguyên tắc của bản thân Khương Điềm, những người đứng đầu trong các bộ phận của các đội ngũ điều chế nước hoa khác thường sẽ giao quyền chỉnh sửa cho tổng công ty.

Tức là, nếu tổng công ty có điểm nào không hài lòng với nước hoa, họ có thể điều chỉnh theo ý mình.

Nhưng Khương Điềm chưa bao giờ bàn bạc với bọn họ cũng chưa bao giờ ủy quyền cho tổng công ty, cho dù chỉ là hơi điều chỉnh tỉ lệ của một hai loại hương liệu cũng không được.

Nếu tổng công ty không hài lòng, cô thà rằng không đưa ra thị trường, giữ lại sưu tập cho mình còn hơn.

Giọng điệu vui vẻ của Louis chỉ còn lại 7 phần, ông thấp giọng nói: “Nhưng phong cách của cô thông thường là muốn khen thì phải chê trước, “Thầm Thì” lần này cũng vậy, hương giữa có phần cay và đắng, không biết có được tổng công ty chấp nhận không, cô biết mà, phương hướng phát triển gần ba năm nay của tổng công ty đều là ngọt ngào và tươi mát.”

Bộ phận nghiên cứu và phát triển của tổng công ty đã làm khảo sát thị trường và phân tích dữ liệu, sử dụng dữ liệu lớn để đánh giá và phán đoán liệu một loại nước hoa nào đó có được hầu hết mọi người đón nhận sau khi nó ra mắt hay không, hơn là cảm xúc đằng sau loại nước hoa, trong số ít loại nước hoa niche liệu có ai bằng lòng thích nó hay không.

“Vị đắng của lá cam và tía tô đất trong này, tôi rất thích.” Khương Điềm hơi do dự, không trả lời vào thẳng vấn đề.

Louis thở dài: “Vậy thì cũng...”

Khương Điềm ngắt lời ông: “Ừm, tôi biết.”

“Thiên Thần Sa Ngã” là một trong số nước hoa niche được công ty phá lệ đưa ra thị trường, tổng công ty không thể phá lệ nhiều lần như thế vì cô, cũng sẽ không tin nước hoa niche luôn gặp được may mắn liên tiếp, trở nên nổi tiếng trên Internet và khắp toàn cầu.

Louis cũng là người làm ăn, nước hoa trong mắt ông là vật phẩm thương mại chứ không phải là tình cảm. Vì thế, lần nào ông chủ tóc vàng nhưng bị hói này cũng bỏ ra hơn mười phút để thuyết phục Khương Điềm giao quyền chỉnh sửa cho tổng công ty.

Thái độ của Khương Điềm kiên quyết, Louis cùng đường bí lối, thậm chí còn lấy mái tóc ít đến đáng thương của mình ra để ví dụ -- “Cho dù tôi có nhổ một sợi tóc quý giá của mình, tôi vẫn cứ là Louis, thế nên Khương à, nước hoa thiếu vị đắng hay có thay đổi thì vẫn là nước hoa của cô mà!”

Trong khi ông đang trong quá trình thuyết phục Khương Điềm, Tô Vãn Châu bị chế độ máy bay cách ly nhiều ngày đã không chịu nổi cô đơn, liên tục gọi hết lần này đến lần khác nhưng đều bị Khương Điềm vô tình cúp máy.

“Ông có nhổ thành người hói đầu cũng vẫn là Louis.” Khương Điềm dừng một lát, lại cúp điện thoại của Tô Vãn Châu, “Nhưng hương liệu chênh lệch dù có là 0.1, thì nó sẽ không còn là “Thầm Thì” nữa.”

Cô nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Hơn nữa, không cần ông bỏ bớt, mỗi này nó cũng bốc hơi rất nhiều.”

Louis có lẽ đã phải chịu một tấn đả kích, chửi một chuỗi “chien*” bằng tiếng Pháp, phẫn nộ cúp máy.

*Chien: c.h.ế.t tiệt.

Ông vừa cúp điện thoại, Tô Vãn Châu đã lại gọi đến, Khương Điềm ngã người xuống chiếc giường mềm mại, không chờ cô lên tiếng đã nghe thấy cái giọng oang oang cậu Tô: “Khương Điềm! Cậu muốn chết hả! Sao mấy ngày nay gọi điện đều không thấy cậu nghe máy? Chặn tôi rồi đúng không?!”

“Sao tôi dám chứ,” Khương Điềm thoải mái cười, “Điều chế nước hoa mới, mấy ngày nay chỉ lo làm việc nên không động đến điện thoại, không liên lạc với ai cả.”

Nói những lời này hơi chột dạ, quả thật cô điều chế nước hoa rất bận rộn nhưng cũng không phải là không liên lạc với ai.

Ít ra thì, ngày ba bữa Khương Điềm đều ôm Lune đi ăn và nói chuyện phiếm với vị trên tầng kia.

Cũng không biết chủ nhà bị làm sao, vậy mà tự dưng tràn đầy năng lượng, ngày ba bữa cơm, ăn rất đúng giờ, thỉnh thoảng còn vào bếp chiên ức gà, làm salad gì đó cho cô ăn ké.

Chẳng lẽ là do cô kéo anh đi nghe nhạc của Ngụy Thuần?

Ngày đó Khương Điềm ăn ức gà, nhìn chằm chằm chiếc tạp dề màu xanh lục của cô trên người chủ nhà, lần đầu tiên nếm thử và khen ngợi tài nấu ăn trời phú của chủ nhà, sau đó đắm đuối mà cảm thán một câu: “Anh xem anh kìa, từ khi nghe Ngụy Thuần hát xong là đã thoát khỏi bóng ma của thất tình, Ngụy Thuần của chúng ta lợi hại quá, là tình yêu, là ấm áp, là hi vọng, là tháng tư của đất trời!”

Chủ nhà nghe xong đã chống bàn bếp cười to, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính màu sắc rực rỡ, để lại những đốm sáng năm màu trên mặt anh, trong mắt anh như chứa đựng những ngôi sao lấp lánh.

Hóa ra khi một người cười rộ lên lại đẹp như vậy.

“Khương Điềm!”

Tô Vãn Châu tức giận gào lên một tiếng, cắt đứt dòng hồi tưởng của Khương Điềm, cô nằm trên giường xoay người, lắc lắc đôi chân thon dài của mình, hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Tô Vãn Châu ở đầu kia điện thoại đang thở phì phò, tức giận nói: “Nói đến ông anh kia của cậu, Khương Dự á, anh ta nói với tôi cậu rời đi trước trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Khương, còn là đi cùng một người đàn ông?”

“Ừm, là chủ nhà của tôi, bọn tôi bỏ trốn vì tình.” Khương Điềm thuận miệng trả lời, không cảm thấy những lời mình nói khiến người ta phải suy nghĩ miên man.

Tô Vãn Châu trầm mặc hồi lâu, Khương Điềm còn tưởng rằng tín hiệu không tốt, thử gọi: “Tô Vãn Châu? Alo?”

“Tôi không bị điếc.” Giọng Bắc Kinh của cậu Tô biến mất không thấy tăm hơi, ngữ điệu nghiêm túc, “Tôi ở Thượng Hải, ngày kia tôi về Đế Đô, ngày kia gặp ở OB đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Cậu ta đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến Khương Điềm rất không quen, ngẩn người rồi đáp: “Được.”

Có chuyện gì muốn hỏi mình cơ?

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của Khương Điềm còn chưa vang, mỗi ngày một lời âu yếm của Tô Vãn Châu đã tới trước.

“Ting—”

Khương Điềm hãy còn buồn ngủ, nhập rồi lại xóa, chứng tỏ đối phương đang đánh chữ.

Cô cứ híp mắt như vậy chờ Tô Vãn Châu copy paste mấy lời sến sẩm gửi đến đây, chờ đến độ cô sắp ngủ quên thì điện thoại lại lần nữa reo lên: 

【Rút nhầm đồ rồi.】

Khương Điềm cũng không để ý lắm, cô vứt điện thoại qua một bên, lấy một chiếc áo ngắn tay từ trong đống quần áo rút tối hôm qua ra, đang chuẩn bị thay váy, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý lắm.

Chiếc áo ngắn tay này... quá dài quá to.

Mùi nước giặt quần áo cũng không phải là mùi cỏ hương thảo của cô, là mùi linh lan trà xanh.

Sao áo ngắn tay của chủ nhà lại bị cô rút nhầm thế này!

Tuy rằng căn biệt thự này có hai tầng, diện tích cũng lên đến vài trăm mét vuông, nhưng dù sao cũng không phải là khách sạn, sẽ không phân chia rõ ràng các khu vực, rất nhiều phòng đều phải dùng chung, ví dụ như phòng bếp hay giá phơi quần áo ngoài ban công, tất cả đều ở tầng một.

Tối hôm qua buồn ngủ nên mơ mơ màng màng, Khương Điềm không bật đèn mà dựa vào cảm giác để rút quần áo, thế mà một cái áo của chủ nhà lại trà trộn vào.

Vẫn chưa đến 6 giờ, Khương Điềm sợ chủ nhà chưa dậy nên gọi điện qua cánh cụt nhỏ*.

*QQ.

Chủ nhà trả lời rất nhanh: “Hửm?”

Giọng nói lúc sáng sớm của anh đặc biệt trầm, “Hửm” lại còn xen lẫn với hai tiếng thở dốc.

Khương Điềm vỗn dĩ đang kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, chất giọng gợi cảm này của anh khiến bả vai cô tê rần.

Giống như một dòng điện nhỏ xẹt qua.

Di động trượt xuống, Khương Điềm luống cuống tay chân bắt lấy.

Chủ nhà ở đầu kia dường như nghe thấy được, thở gấp hỏi: “Sao vậy?”

Sao vậy! Anh nói là làm sao!

Anh nói chuyện còn thở dốc thế làm gì!

Tiếng thở của anh khiến tay Khương Điềm tê rần, điện thoại trong tay như một củ khoai lang nóng hổi, cô dứt khoát mở loa ngoài rồi vứt điện thoại lên giường, bước ra xa ba bước rồi mới nói vọng về phía điện thoại: “Anh thở dốc làm gì!”

“...Tôi đang vận động.” Chủ nhà nói.

Một số hình ảnh màu mè lóe lên trong đầu Khương Điềm, cô chỉ có thể ép mình nhắm mắt, dừng suy nghĩ lung tung, giọng nói yếu ớt: “...Giờ tôi lên được không? Hôm qua rút nhầm quần áo của anh, là một cái áo ngắn tay màu trắng.”

Chủ nhà tiếp tục thở dốc, tiếng nói chuyện đứt quãng: “Ừm, cứ lên, đi.”

Anh thật sự không phải đang làm chút vận động nam tính ngượng ngùng buổi sáng gì đó chứ?

Tôi đi lên thật sự không sao ư?!

Cúp máy xong, cả người Khương Điềm đều bất ổn, uống hết một cốc nước lạnh mới áp xuống những suy nghĩ bậy bạ đó, cầm áo ngắn tay, đi lên tầng.

...

“Nè, Lune, xuống đi, mi lại béo lên rồi.”

Ngụy Thuần duy trì tư thế plank, đồng hồ hiển thị 7 phút 36 giây.

Vốn dĩ có thể duy trì được 10 phút, nhưng Lune đột nhiên dậm chân rồi bất ngờ nhảy lên lưng anh, con mèo béo này mới được cân ngày hôm qua, đã nặng đến 4 cân rưỡi rồi. Cánh tay Ngụy Thuần bắt đầu run rẩy, anh cắn răng chịu đựng.

Tình cờ lúc này Khương Điềm lại gọi đến, Ngụy Thuần cầm cự được 9 phút 12 giây, động tác cúp điện thoại khiến anh mất thăng bằng, nằm trở lại giường.

Lune đại khái đã bị quan hốt cức dưới thân đột nhiên ngã xuống dọa cho hoảng sợ, “meo” một tiếng rồi lao đến chiếc bàn bên cạnh giường để tránh, hai chân sau đá đổ cốc nước Ngụy Thuần đặt ở đầu giường, nước văng tung tóe khắp sàn.

Ngụy Thuần nheo mắt nhìn về phía Lune, mèo quả hồng liếm bộ vuốt trông thật ngoan.

Anh không có lòng kiên nhẫn với động vật như Giang Việt, nếu là trước kia, anh đã sớm quăng nó ra ngoài rồi.

“Nể mặt mẹ của mi đấy.” Ngụy Thuần chỉ vào nó.

Khi Khương Điềm đi lên vừa hay thấy anh để trần bước ra từ trong phòng ngủ, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong tay... còn cầm một đống giấy vệ sinh.

Ngụy Thuần thấy cô nương này cầm áo ngắn tay đi lên, cuống quýt ném áo cho anh rồi lập tức xoay người chạy xuống tầng.

“Khương Điềm.” Ngụy Thuần gọi cô.

Chân Khương Điềm cứng đờ, không quay đầu lại, đưa lưng về phía anh, vẫy vẫy tay: “Không cần giải thích, tôi hiểu mà, đây là... phản ứng sinh lý bình thường, gì nhỉ, nghe nói con trai mười mấy tuổi đã vậy rồi, tôi, tôi tôi tôi xuống tầng trước đây.”

Vừa mới lau xong đống nước bị Lune làm đổ tung tóe, Ngụy Thuần cầm một đống giấy vệ sinh ướt nước ngẩn người, nhướng mày.

Trong đầu cô nương này đang nghĩ gì vậy?

Chắc sẽ không cho rằng anh ở trên tầng làm...

Đợi đã.

“Nghe nói con trai mười mấy tuổi đã vậy rồi”?

Còn nghe nói.

Nghe ai nói?

Chậc.

Ngụy Thuần nheo mắt đầy nguy hiểm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ân Thù Kiếm Lục

Copyright © 2022 - MTruyện.net