Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Thuần vốn không định đến OB, dù sao thì cô gái nhỏ nào đó sau khi ra khỏi nhà đã gửi tin tức cho anh nói muốn mua đồ ăn khuya để lúc về ăn cùng với anh.
Đang định trả lời tin nhắn thì người quản lý OB gọi tới: “Ông chủ, mẹ vợ anh đến kìa.”
Ngụy Thuần ngừng lại giây lát, nét mặt tươi cười vui vẻ: “Ừ, tôi qua liền đây, nhớ miễn phí hóa đơn, đưa hai mâm dưa vàng đến, bà ấy thích ăn thứ đó.”
Người được gọi là mẹ vợ của Ngụy Thuần tên là Mạnh Phương, là một “nhà giàu mới nổi” nổi tiếng trong giới nhà giàu.
Vốn chỉ là một người bình thường, sau khi gả vào nhà giàu thì chồng bị ung thư giai đoạn cuối rồi qua đời, bà mang theo di sản thừa kế tái giá với một thương nhân giàu có người Singapore, kết quả vị thương nhân giàu có này xảy ra tai nạn xe rồi cũng đi luôn, Mạnh Phương cầm hai phần di sản thừa kế nhanh chóng bước vào giới nhà giàu, trở thành nhà giàu mới nổi trong giới nhà giàu.
Một năm nọ, Giang Việt và Ngụy Thuần tham dự một buổi đấu giá từ thiện nhàm chán, Mạnh Phương cũng góp mặt. Bà nhìn trúng một bộ trang sức màu hồng phấn đang được đấu giá.
Mấy người phụ nữ ngồi phía sau Giang Việt và Ngụy Thuần đang nhỏ giọng tám chuyện, nói không ít chuyện không hay về Mạnh Phương.
Tất nhiên, mấy người phụ nữ nhà giàu rất khinh thường bà, cảm thấy bà là sao chổi chuyên khắc chồng, nói bà cho dù có mặc cả thân hàng hiệu cũng không rửa trôi được sự quê mùa trên người.
Giang Việt vốn là người ôn hòa, nghe xong thì cau mày, còn Ngụy Thuần đang đeo tai nghe tựa lưng vào ghế, không nghe thấy những lời nhảm nhí phía sau.
Quay đầu sang, bất ngờ thấy vẻ mặt anh trai vốn hiền hòa nhà mình thế mà lại hơi lạnh lùng, lúc này mới tháo tai nghe ra, rướn người đến gần: “Yo, hôm nay ngày mấy vậy? Người duy nhất không biết tức giận trong nhà chúng ta thế mà lại tức giận rồi sao?”
Giang Việt thở dài, lắc lắc đầu, nhả ra hai chứ: “Ồn ào.”
Lúc này Ngụy Thuần mới để ý đến đám chim sẻ đang ríu ra ríu rít phía sau kia, sau khi nghe được một lát, anh nhếch miệng cười lạnh.
Người phụ nữ ngồi sau cảm thấy tất cả những gì Mạnh Phương tích cóp được đều là bất động sản và cổ phiếu, vốn lưu động không nhiều nên sinh ra ý nghĩ muốn chơi người ta một vố, mấy người phụ nữ thay phiên nhau ra trận, mỗi lần ra giá đều chỉ cao hơn giá của Mạnh Phương một chút.
Cạnh tranh ác ý, đây là có tâm tư muốn bắt nạt người khác.
Ngụy Thuần đụng vai vào người Giang Việt, thấp giọng: “Anh, anh thấy sao?”
Anh vốn là đứa nghịch ngợm, không gì không dám làm, nhưng trước mặt Giang Việt vẫn phải bớt bớt chút.
Gương mặt kia của Giang Việt nhìn vẫn rất ôn hòa, lúc tức giận vô cùng cũng chỉ nhíu mày, nói với Ngụy Thuần: “A Thuần, mất chồng đã là bất hạnh rồi, bọn họ không nên bất lịch sự như vậy với người bất hạnh.”
Đây là ngầm đồng ý để anh gây chuyện.
“Được,” Ngụy Thuần đột nhiên giơ cao bảng số, cà lơ phất phơ, nghịch ngợm cất tiếng ra giá thêm 3 tệ.
3 tệ.
Có lẽ người đấu giá bị con số anh thêm vào dọa cho sợ ngây người, sửng sốt trong chốc lát không lên tiếng.
Ngụy Thuần quay người, dựa vào bàn, tùy ý tám chuyện với đám phụ nữ phía sau: “Các dì ơi, nhường cháu một chút nhé, cháu đang định dùng để lấy lòng mẹ vợ còn cưới vợ nữa đấy! Hơn nữa các dì một bó tuổi rồi, đeo vòng cổ hồng phấn không hợp lắm đâu nhỉ? Các bà lão đều thích màu sắc tươi tắn mà đúng không?”
Sắc mặt đám phụ nữ ba hoa chích chòe đầy màu sắc.
Ngày đó, Mạnh Phương được hai thiếu niên một phải một trái đỡ lên sân khấu, trực tiếp đeo chiếc vòng đá quý màu hồng đó lên, như một nữ vương.
Bà vui vẻ nói nhất định phải gả hai bình rượu mơ cho bọn anh, để thật sự trở thành mẹ vợ của bọn anh.
Khi ấy Ngụy Thuần còn cười đùa, trêu chọc: “Dì Mạnh, nếu hai cô con gái của dì xinh xắn đáng yêu thì gả hết cho anh trai con đi, anh ấy vừa nhìn đã biết là rể hiền, con còn muốn bay nhảy thêm mấy năm nữa.”
Sau này Ngụy Thuần và Giang Việt mới biết được, Mạnh Phương không có con gái.
Khi người chồng thứ hai của bà xảy ra tai nạn, bà cũng ở trên xe, trong bụng là một cặp song sinh đã được 7 tháng, một cặp song sinh nữ.
Mạnh Phương giữ được mạng của mình đã là điều may mắn, cái thai chết non, bà cũng mất đi khả năng làm mẹ.
OB là do Ngụy Thuần và Giang Việt lén thành lập, hai người không thể lộ diện, người duy nhất ở Đế Đô biết chủ nhân của OB là ai chỉ có Mạnh Phương. Bà lấy danh nghĩa mẹ vợ, ba người thường xuyên tụ tập nói chuyện phiếm, uống rượu, coi như là bạn lâu năm.
So với những vị trưởng bối hay làm bộ làm tịch đó, Mạnh Phương hiền hòa, thân thiết hơn nhiều.
Đến Tết sẽ lì xì cho Giang Việt và Ngụy Thuần, khi đi chùa cũng sẽ xin bùa hộ mệnh cho bọn họ, của Giang Việt là bùa Văn Khúc, của anh là bùa bình an.
Tựa như hai anh em họ đã nhận bà làm mẹ nuôi.
Sau khi Giang Việt tự sát, Ngụy Thuần cũng có thể chuyện trò đôi ba câu với bà.
Nghe tin Mạnh Phương ở OB, Ngụy Thuần không thể làm lơ, nhanh chóng lái xe tới OB, đang đứng trước bàn trò chuyện với Mạnh Phương.
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy có điềm, quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Khương Điềm đang đứng cách đó vài bước.
Cô nương này mặc chiếc áo tay lỡ dệt kim màu xanh lục phối với váy, áo tay lỡ là loại hở rốn, để lộ vòng eo thon gọn của cô.
Trong OB, ánh đèn lập lòe, ma quỷ bay nhảy, Ngụy Thuần thấy vẻ mặt Khương Điềm đầy bất ngờ, tầm mắt Khương Điềm lướt qua anh, nhìn Mạnh Phương, lại nhìn anh, nhíu mày.
Sau đó, dường như Khương Điềm đã quyết định một chuyện gì đó, đột nhiên chạy tới chắn trước mặt anh, nói lớn: “Xin lỗi dì, đây là thiếu gia bồi rượu trong phòng chúng cháu, không thể đi theo những khách khác, bây giờ cháu dẫn anh ta về đây!”
Rất hùng hổ, rất ngang ngược.
Nói xong liền giữ chặt lấy cổ tay Ngụy Thuần, kéo nhẹ, giục anh: “Đi thôi chứ!”
Thiếu gia bồi rượu?
Ngụy Thuần nhướng mày, anh ở trong lòng cô nương này chỉ có chút năng lực đó thôi sao?
Khương Điềm bước những bước thật dài, bàn tay mềm mại nắm chặt lấy cổ tay của anh.
Trước kia đều là anh kéo người khác đi như vậy.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Thuần bị người ta kéo đi như vậy, mạch đập nơi cổ tay anh đập nhanh hơn bình thường một chút.
Khóe miệng Ngụy Thuần cong cong.
Để chòng nghẹo Khương Điềm, anh cố ý quay đầu lại, nói với Mạnh Phương: “Mẹ nuôi, con đi trước đây.”
Quả nhiên khi Khương Điềm nghe thấy lời anh nói, bước chân càng nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn bạnh ra: “Mẹ nuôi gì chứ! Bà ấy bảo anh gọi thế à? Mặc kệ bà ấy đi! Loại khách hàng thích thừa nước đục thả câu như bà ấy thì anh chiều theo làm gì! Vừa rồi bà ấy còn vỗ vai anh hả? Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với quản lý, hôm nay anh đi theo tôi.”
Nói xong, cô quay đầu, muộn màng nhớ ra điều gì đó, bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Anh làm việc ở OB á? Một người sống ở khu biệt thự Bặc Âm như anh, sao lại đi tiếp rượu thế?”
“Nhanh kiếm được tiền đó.” Ngụy Thuần cười, trêu cô, “Luôn có những khách hàng vung tay hào phóng mà.”
Khương Điềm sắp bị anh chọc cho tức chết rồi.
Vung tay hào phóng!
Cho nên sờ vai một chút cũng được đúng không?
“Tôi vung tay cũng hào phóng lắm đấy, sờ anh một chút được không!” Cô đại khái là bị chọc tức đến mức hồ đồ rồi, nghĩ gì nói đó, nói xong thì tự mình thấy xấu hổ trước.
Ngụy Thuần đi phía sau cô còn ung dung cười đùa: “Được chứ, cũng không phải là em chưa từng sờ, hay là tôi giảm giá cho em nhé?”
Khương Điềm không nói gì, lôi kéo người ta đi lên tầng, rất mạnh bạo, một chân đá văng cửa phòng VIP.
Shh.
Ông chủ của OB – Ngụy Thuần, đứng phía sau cô hít sâu, nghĩ thầm trong lòng, cửa này rất đắt đấy khách ơi.
Ngụy Thuần vào trong phòng thì không cười nổi nữa, khóe miệng đang nhếch lên thoáng xị xuống, bởi vì anh thấy trong phòng bao có một người đàn ông.
Lúc Khương Điềm đá cửa thì đã buông tay Ngụy Thuần ra, ánh sáng trên hành lang đều là ánh sáng nhàn nhạt của đèn tường, người đàn ông trong phòng không nhìn thấy Ngụy Thuần, trong mắt chỉ có Khương Điềm, giơ cái quạt lớn có chữ “đẹp trai” sấn tới đây.
Tay đặt trên vai Khương Điềm: “Sao vậy hở em gái Điềm? Nhìn vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng này, ai bắt nạt cậu, tôi giúp cậu báo thù.”
“Tô Vãn Châu, nút gọi quản lý là nút nào?” Ánh mắt Khương Điềm quét một vòng những nút bấm trên tường, hất tay Tô Vãn Châu ra, hỏi.
Tô Vãn Châu.
Ồ, thằng nhóc sắp chết cũng muốn rút ống thở để hôn cô ấy.
Sáng sớm hôm trước, Khương Điềm nói câu “nghe nói con trai mười mấy tuổi đã vậy rồi” kia.
Cũng là nghe Tô Vãn Châu này nói?
Ngụy Thuần ung dung thản nhiên quét mắt nhìn số phòng, “AAA”.
Xem ra cậu Tô bao phòng VIP cả năm mà quản lí nói là vị trước mắt này đây.
Trông cũng được, chậc, miễn cưỡng nhìn được.
Mắt hoa đào, nhìn là biết là đồ lăng nhăng.
Ngũ quan mềm mại, nhìn như trai bao.
Ngụy Thuần đánh giá xong, dựa vào cửa, búng tay một cái, chỉ vào một hàng nút phía bên phải Khương Điềm: “Cái thứ hai từ trái sang.”
Hạng VIP có thể gọi thẳng cho quản lý, không biết cô nương này gọi quản lý để làm gì.
Tô Vãn Châu nghe thấy tiếng nói chuyện mới nhìn thấy Ngụy Thuần, hai người đàn ông chạm mặt, đều thấy địch ý trong mắt nhau.
“Đây là ai thế?” Tô Vãn Châu phe phẩy quạt, vẻ mặt khó chịu.
Khương Điềm kéo Ngụy Thuần, đẩy anh ngồi xuống ghế sofa rồi mới giới thiệu hai người cho nhau: “Đây là bạn tôi, Tô Vãn Châu, đây là chủ nhà của tôi, tôi giải quyết chút chuyện đã, hai người cứ trò chuyện đi.”
Cô không để ý hai người đàn ông phía sau đều đang trưng ra một biểu cảm giống nhau – “Trò chuyện cái rắm, tôi không có chuyện gì để trò với anh ta hết”.
Rất ít khi OB nhận được yêu cầu gặp quản lí, lại là đến từ phòng ba con A, quản lý đến rất nhanh, thái độ rất tốt, còn mang cho Khương Điềm một cốc nước dâu tây, vô cùng cung kính đứng trước cửa trao đổi với Khương Điềm.
Khương Điềm chỉ ra đằng sau: “Thiếu gia này tối nay để ở phòng bọn tôi, phí cứ tính cho tôi, nếu có khách nào không đồng ý thì tôi có thể trả giá gấp đôi.”
Giám đốc ngẩn người, nương theo tay Khương Điềm nhìn về phía sau, vừa nhìn là thấy ông chủ nhà mình đang dang rộng hai chân, ngồi dựa vào ghế sofa.
Quản lý đơ luôn, ánh mắt láo liên, suýt thì không gượng cười được nữa.
Quản lý đáng thương âm thầm nhìn về phía ông chủ nhà mình, muốn nói “Anh đi làm thiếu ra bồi rượu từ lúc nào vậy ông chủ, tôi...”, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Ngụy Thuần lười biếng liếc quản lý một cái, quản lý hiểu ý, thở hắt ra.
Hiểu được ý của ông chủ, quản lý nói:
“Cô Khương cứ yên tâm, khách hàng là thượng đế, cô là thượng đế của thượng đế.”
“Tôn chỉ phục vụ của chúng tôi là luôn để cô thấy hài lòng.”
“Hôm nay cho dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể nghĩ đến chuyện cướp ông khụ... cướp thiếu gia nhà chúng ta.”
Tô Vãn Châu nhìn “người bạn mới của Khương Điềm” đột nhiên nhảy từ đâu ra này, cực kỳ khó chịu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, bắt chéo chân đánh giá Ngụy Thuần: “Anh là thiếu gia bồi rượu? Không giống lắm nhỉ.”
Ngụy Thuần cười cười không nói gì.
Tô Vãn Châu hếch cằm về phía Khương Điềm, dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc với Khương Điềm để nói chuyện: “Aiz, anh đừng cảm thấy em gái Điềm ra mặt thay anh là có thiện cảm với anh nhé, em gái Điềm nhà chúng tôi chính là người thú vị như vậy đấy, không chỉ riêng anh, với ai cậu ấy cũng vậy, đối xử với người ăn xin cũng ấm áp như mùa xuân! Cho dù cậu ấy nói thích anh thì cũng chỉ là tình huynh đệ thôi, biết chưa?”
Ngụy Thuần nhướng mắt nhìn Tô Vãn Châu, vẫn không nói gì.
“Không tin à?” Tô Vãn Châu gập quạt lại, cười lạnh, “Cho anh thấy để anh chết tâm này.”
“Em gái Điềm.” Tô Vãn Châu đột nhiên gọi Khương Điềm, sau đó bắt chéo ngón cái, ngón trỏ rồi bắn tim, hèn hạ nói, “Thích cậu lắm đó.”
Khương Điềm quét mắt nhìn Tô Vãn Châu như thể đang nhìn một đứa bị thiểu năng trí tuệ, sau đó cũng bắn tim cho cậu ta, như là người lớn không chịu được trẻ con nghịch ngợm nên làm cho có lệ, ứng phó nói: “Thích cậu thích cậu.”
Ánh mắt Ngụy Thuần khẽ động, đột nhiên cất lời: “Khương Điềm ơi.”
Khương Điềm quay đầu, nhìn về phía anh, trong tay cầm ly nước ngọt, nói với quản lý “Chờ chút” rồi đi về phía này, nói năng nhỏ nhẹ, hỏi anh: “Sao thế? Anh uống không?”
Ngụy Thuần nhếch miệng cười, nhận lấy ly nước, học Tô Vãn Châu bắt chéo ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, nghịch ngợm: “Thích em.”
Khương Điềm sửng sốt, cả người run lên, tay chân luống cuống lui về sau mấy bước, vấp vào chân bàn, loạng choạng.
Khó khăn lắm mới đứng vững lại, cô nhỏ giọng nói: “Anh... anh đừng học theo Tô Vãn Châu, người này lúc nào cũng không đứng đắn.”
Ngụy Thuần nhìn về phía Tô Vãn Châu, cười đến là vui: “Được, tôi không học theo cậu ta.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");