Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 25: Phong Lữ: Bắt Được Thì Là Của Em
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 25: Phong Lữ: Bắt Được Thì Là Của Em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần đầu tiên Tô Vãn Châu gặp Khương Điềm là từ khi 7 tuổi hay 8 tuổi cậu ta cũng không còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ đó là một ngày, dì giúp việc trong nhà làm món cá sạo mà cậu thích ăn nhất, khi ăn cơm cậu ta rất thích chí, đang lùa từng đũa cơm to vào miệng thì bỗng dưng ông bô, bà bô nhà cậu nhắc tới con nhà người ta – Khương Dự.

Từ nhỏ Tô Vãn Châu đã học hành không ra đâu vào đâu, vừa nghe thấy tên Khương Dự thì bĩu môi, cá sạo trong miệng cũng không còn thơm ngon nữa.

Không ngờ lần này ông bô, bà bô lại không nhắc đến chuyện thành tích, nói chuyện gì mà nhà họ Khương đã đón con gái về.

“Cô bé đó trông xinh gái lắm, nhất là đôi mắt màu hổ phách nhạt kia, trông giống hệt búp bê.” Tô Vãn Châu một miệng đầy cơm, nghe thấy mẹ mình nói vậy.

Chuyện quái gì thế?

Khương Dự lưng hùm vai gấu kia mà lại có em gái xinh xắn vậy á?

Chắc chắn là điêu!

Mắt màu hổ phách nhạt trông như thế nào ta?

Người nước ngoài hở?

Tô Vãn Châu từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, nằm vùng mấy ngày liền ở cửa nhà Khương Dự, chỉ nhìn thấy bố mẹ Khương Dự dẫn thằng nhóc Khương Dự đó ra ra vào vào, em gái búp bê gì đó một góc mặt cũng không thấy đâu.

Làm gì có em gái nào, không phải bố của Khương Dự khoác lác đấy chứ?

Bố anh ta vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì, cả ngày xị mặt, trông như con lừa mặc vest.

Có lẽ trẻ con không bao giờ kiềm chế được lòng hiếu kỳ, Tô Vãn Châu thật sự muốn xem mắt màu hổ phách nhạt trông như thế nào, cũng muốn biết nhà Khương Dự có phải có em gái trông như búp bê thật hay không.

Thế nên liền lén lút lẻn vào trong sân nhà họ Khương, lúc trèo tường còn bị ngã.

Tô Vãn Châu đi khập khiễng, trên mặt lấm lem bùn đất, cuối cùng cũng thấy được Khương Điềm qua một ô cửa sổ nhỏ ở nơi khuất nẻo.

Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, rũ mắt, đang nghịch đống chai chai lọ lọ, trông rất cao quý.

Tìm thấy rồi!

Tô Vãn Châu kích động cực kì, dí mặt lên cánh cửa sổ thủy tinh, muốn nhìn xem mắt cô có phải có màu hổ phách nhạt thật không.

Có lẽ Khương Điềm đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt Tô Vãn Châu đang dí bẹp vào cánh cửa sổ, sửng sốt vài giây, cô đột nhiên bật cười.

Ánh mặt trời ngày đó quá rực rỡ, Tô Vãn Châu bị nụ cười này của Khương Điềm làm cho ngây ra như phỗng, mãi cho đến khi cô kéo cánh cửa sổ ra, Tô Vãn Châu mới hoàn hồn, ngơ ngẩn nói một câu: “Đôi mắt của cậu đẹp như pha lê vậy.”

Sau này Tô Vãn Châu có hỏi Khương Điềm vì sao cô không ra ngoài chơi, Khương Điềm nói nhà họ Khương không thích nhìn thấy cô, cho nên cô chỉ có thể ngây ngốc trong phòng.

Tô Vãn Châu càng thấy khó chịu với Khương Dự hơn, vừa cười nhạo vừa diss vị “con nhà người ta” kia: “Thằng nhóc Khương Dự kia đúng là không phải đàn ông, chắc chắn là sợ cậu cướp đồ chơi của anh ta, bọn họ không chơi với cậu thì tôi chơi với cậu!”

Cả mùa hè năm đó Tô Vãn Châu đều trộm lẻn đến chỗ Khương Điềm, mang cho cô đồ ăn vặt và đồ chơi, cũng nghe cô kể về những gì mà cô giáo dạy điều chế nước hoa dạy cho cô, cùng bóp vỏ quýt, cùng ăn chocolate rồi lại cười chocolate còn dính bên miệng đối phương trông như một sợi râu dài.

Hai đứa trẻ vui sướng đi qua một mùa hè.

Sau đó Khương Điềm phải về Pháp, ban đêm Tô Vãn Châu lén chạy đến tiễn cô, nhét robot biến hình mà mình thích nhất vào tay Khương Điềm, trịnh trọng nói: “Khương Điềm, cậu đến Pháp rồi cũng không được quên tôi, có nhiều bạn cỡ nào cũng không được quên tôi.”

Khương Điềm đưa cho cậu một lọ nước hoa hương quýt nhỏ, lắc lắc đầu, cô nói: “Tô Vãn Châu, cậu là người bạn duy nhất của tôi.”

Tô Vãn Châu hoàn hồn, cô gái năm đó nói cậu ta là người bạn duy nhất đang ngồi bên cạnh một người đàn ông không biết tên, không biết họ, cảnh này làm cậu ta vô cùng vô cùng, vô cùng khó chịu.

Cũng may Khương Điềm vẫn như trước, không ngượng ngùng cũng không mất tự nhiên, lười biếng dựa vào ghế sofa, hút một hơi thuốc, thở ra một làn khói vị mật đào, hỏi: “Tô Vãn Châu, không phải cậu có chuyện muốn hỏi tôi à?”

Tô Vãn Châu liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nói thầm, tôi còn hỏi cái quần què gì nữa.

...

Phòng VIP đều có toilet riêng, vì thế toilet công cộng trên tầng hai bị thừa ra nhiều, hầu như không có ai tới.

Ngụy Thuần dựa vào chậu trúc phát tài ở góc ngoặt toilet, ngậm thuốc lá trong miệng.

Đàn ông hiểu đàn ông, anh nhìn ra Tô Vãn Châu có chuyện muốn nói với Khương Điềm, cũng không có hứng thú xen vào chuyện của người khác.

Khi anh nói mình muốn ra ngoài hút thuốc còn cảm thấy bản thân trông thật tiêu sái, bây giờ nhìn vào gương trong nhà vệ sinh mới nhận ra, mình đang cau mày.

Chậc.

Hút xong điếu này phải trở về thôi.

Bọn họ còn muốn nói chuyện bao lâu nữa.

Vài phút sau, Tô Vãn Châu cũng ra đây, chọc vào người Ngụy Thuần, không thèm nhìn xem anh là ai, khuỷu tay chọc liên tục vào người Ngụy Thuần: “Cho mượn cái bật lửa.”

Ngụy Thuần đưa bật lửa ra, xem sắc mặt của Tô Vãn Châu, nhướng mày: “Nói chuyện xong rồi?”

“Cạn lời rồi, nói gì cũng cho là tôi đang nói đùa, làm anh em của cậu ấy lâu lắm rồi cậu ấy cũng không coi tôi là người khác giới...” Tô Vãn Châu ngậm thuốc lá nói được một nửa mới nhận ra là mình đang nói chuyện với ai, trừng mắt, giọng điệu lập tức thay đổi, “Chuyện nhà anh chắc!”

Ngụy Thuần thấp giọng cười.

Tô Vãn Châu bị Ngụy Thuần cười vào mặt càng cảm thấy tức giận hơn, mũi thở ra khói trắng: “Anh cười cái rắm, tôi nói anh biết, tôi quen em gái Điềm từ hồi còn nhỏ rồi nhá, biết cậu ấy hồi nhỏ thích vỏ quýt, lớn rồi thì thích cỏ hương thảo, thích màu xanh lục, thích giả làm đồ đểu, giỏi nhất là làm sandwich bơ cá ngừ!”

Ngụy Thuần gật đầu, không quan tâm.

Hồi nhỏ thích vỏ quýt à, đã nhớ.

“Tôi còn từng được ăn sanwich cậu ấy đích thân làm, đích thân làm đấy! Ngon đến nỗi có thể sánh được với Michelin!” Tô Vãn Châu nghển cổ, kiêu ngạo nói.

Ngụy Thuần hơi cạn lời.

Sao người này ấu trĩ thế?

“Khương Điềm cũng làm mì cà chua dăm bông với thịt bò cà chua cho tôi ăn, không tồi, ăn rất ngon.” Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi nói.

Lúc này đây, Ngụy Thuần đã quên 3 giây trước bản thân mình còn thầm chê người ta ấu trĩ.

Tô Vãn Châu nghẹn họng, cố gắng cứu vớt thể diện: “Anh là chủ nhà của cậu ấy, chiếm được chút ưu thế địa lý thì đắc ý cái nỗi gì chứ, em gái Điềm nhà chúng tôi chắc chắn không hứng thú với anh, đều là tình anh em cả, hiểu chưa!”

Ngụy Thuần mỉm cười, dí tắt điếu thuốc ở chậu cây cạnh Tô Vãn Châu, vỗ nhẹ vai Tô Vãn Châu, tỏ ý an ủi.

Khương Điềm bị hai người đàn ông bỏ lại trong phòng bao, ra ngoài đi tìm hết một vòng mới thấy hai bóng người sau chậu cây trúc phát tài khổng lồ đang cùng nhau nhả khói nuốt mây trông rất hòa thuận.

Cô vừa định đi tới thì liền thấy chủ nhà nhếch miệng vỗ vỗ vai Tô Vãn Châu.

Khương Điềm sợ bay màu, tiến đến kéo chủ nhà, nhỏ giọng hỏi: “Anh này, anh nhìn trúng Tô Vãn Châu hả?!”

Ngụy Thuần: “?”

...

Màn đêm bao phủ, gió đêm cũng không thể xua tan cái oi bức trong không khí, ba người Ngụy Thuần, Khương Điềm và Tô Vãn Châu cùng đi ra cửa OB, các nhân viên mặc vest đứng ở cửa ngây người, đột nhiên cúi chào 90 độ về phía bọn họ.

Ngụy Thuần âm thầm xua tay, nhân viên hiểu ý lui về sau.

Tô Vãn Châu đã được tài xế trong nhà đón đi, Ngụy Thuần quay đầu hỏi Khương Điềm: “Xe của tôi đậu hơi xa, ở đây chờ tôi hay đi cùng tôi?”

“Đi cùng nhau đi.” Thái độ của Khương Điềm bỗng dưng trở nên lạnh lùng.

Ngụy Thuần thầm kêu không ổn rồi, khả năng là cô đã nhìn thấy hành động cúi chào của nhân viên vừa nãy, cô nương này có lẽ đã nhận ra anh không phải là thiếu gia tiếp rượu gì gì đó.

Kể ra cũng buồn cười, Ngụy Thuần và Khương Điềm quen biết nhau cũng chưa hẳn là lâu, nhưng cô nương này lại hiểu lầm rất nhiều bởi vì mấy lần vô tình đùa vui của anh.

Thiếu gia tiếp rượu, tên gay thất tình.

Vừa rồi thế mà lại còn lo lắng anh nhìn trúng người bạn giới tính nam của cô?

Toàn những chuyện gì đâu không.

Ngụy Thuần cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ Tô Vãn Châu đã đoán trúng rồi, anh nhìn ánh đèn neon ở phố Thiên Đường, dẫn Khương Điềm rẽ vào một con phố nhỏ.

Từ hôm nay trở đi, anh sẽ dần dần nói từng chuyện được gọi là bí mật đó cho cô nghe.

Phố nhỏ không ồn ào náo nhiệt như phố Thiên Đường, có mấy quán ăn vặt không tồi.

Ngụy Thuần dẫn Khương Điềm đang thất thần đi đến một cửa hàng kem Thổ Nhĩ Kỳ, không biết đã nói gì với ông chủ mà người đàn ông người Thổ Nhĩ Kỳ bên trong lại đồng ý để anh vào.

Khương Điềm không phải đứa ngốc không biết suy nghĩ như Tô Vãn Châu, khi trao đổi với người quản lý, cô đã cảm thấy có chỗ không hợp lý, cảm giác không hợp lý này vẫn luôn đi theo cô đến tận cửa OB, một động tác cúi chào tiêu chuẩn của nhân viên kia đã làm Khương Điềm suýt thì không thở nổi.

Khương Điềm thường tới hộp đêm OB này, chưa từng có nhân viên nào cúi chào họ cả.

Cảm giác không hợp lý này đã được chứng thực.

Người ta có lẽ không phải thiếu gia tiếp rượu gì đó, có lẽ tần suất đến OB và tiền bạc còn nhiều hơn cả Tô Vãn Châu.

Hành động chạy tới kéo người đi của cô khi nãy...

Mất mặt quá!

Khương Điềm nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với hiện thực.

Đúng lúc này, chủ nhà bảo cô lên xe, trong bụng cô nóng như lửa đốt.

Cũng phải, ở biệt thự Bặc Âm, lái Panamera cao cấp thì sao có thể là thiếu gia tiếp rượu được!

Có thiếu gia tiếp rượu nào nhiều tiền như vậy chứ.

Nghĩ kỹ lại, cô đúng là đã hiểu lầm người ta, nhưng thái độ và sự cố ý dẫn dắt của chủ nhà cũng là một yếu tố lớn dẫn đến sự hiểu lầm của cô.

Đồ lừa đảo khốn kiếp!

Khương Điềm giận dỗi cả đường đi, còn có chút ấm ức.

Cho nên lúc này, chủ nhà đứng ở quầy kem Thổ Nhĩ Kỳ gọi cô, cô chỉ nhướng mi lạnh nhạt nhìn người đàn ông chó má này.

Chủ nhà cầm một cái muỗng kim loại thật dài, tựa vào quầy kem, cười hỏi: “Vị tiểu thư này, em muốn ăn kem vị gì?”

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới con phố nhỏ đằng sau phố Thiên Đường, không rõ lắm vì sao kem Thổ Nhĩ Kỳ phải được múc bằng chiếc muỗng dài nửa thước như vậy, cũng không biết kem Thổ Nhĩ Kỳ bị nhiều người trêu chọc gọi là kem “vội chết người”.

Còn đang giận đấy.

Khương Điềm tuy tò mò nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.

Chủ nhà cầm chiếc muỗng còn dài hơn cả cánh tay này múc một muỗng kem dâu tây màu hồng nhạt, sau đó đặt ốc quế lên kem, que kem dính vào chiếc muỗng một cách thần kỳ.

Muỗng dài phát huy tác dụng, chủ nhà đứng ở quầy kem cười khanh khách, đưa kem ốc quế đến trước mặt Khương Điềm.

Khương Điềm do dự trong giây lát, đưa tay nhận lấy.

Cô vừa duỗi tay ra, chủ nhà cũng cử động, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc muỗng dài trong tay, vị trí của kem ốc quế lập tức thay đổi, Khương Điềm vồ hụt không khí.

Cô trừng mắt, nghe thấy chủ nhà nói: “Bắt được thì cho em.”

Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, mang theo gió đêm ấm áp ùa tới.

Như có thứ gì đó, cọ nhẹ trong trái tim Khương Điềm.

Chủ nhà lại đưa kem tới trước mặt Khương Điềm, làm động tác mời.

Khương Điềm nhìn chằm chằm que kem hai giây, ra tay nhanh như chớp, kết quả là vẫn vồ hụt.

Cô thở phì phò, tức giận nghĩ, chủ nhà là thiếu gia tiếp rượu cái rắm, chắc chắn là từ rạp xiếc ra, động tác nhanh nhẹn kinh.

Anh trai người Thổ Nhĩ Kỳ đứng sau chủ nhà cười, vỗ tay, nói bằng giọng tiếng Trung không quá lưu loát: “Cậu chuyên nghiệp ghê, tôi sắp thất nghiệp rồi.”

Khương Điềm không bắt được thì càng không cam lòng, không để ý bản thân đã bị chủ nhà từng chút, từng chút một dẫn đến trước quầy kem.

Thậm chí có một lần cô bắt lấy, thế mà chỉ có ốc quế.

Chủ nhà chồng hai cái ốc quế lên nhau từ lúc nào vậy!

Đồ xảo quyệt!

Cô tức giận giơ ốc quế lên “rôm rốp” ăn một miếng, mạnh miệng: “Đừng đưa tôi, tôi không ăn, tôi chỉ thích ăn ốc quế thôi.”

“Không nghịch nữa,” Chủ nhà cười cười, đặt kem vào tay Khương Điềm, “Vị dâu tây ngon không?”

Khương Điềm cầm kem ốc quế, ngồi vào ghế phó lái, chủ nhà nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong cong: “Này Khương Điềm Điềm, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, cô nương em tính tình cũng nóng nảy lắm đấy chứ.”

Khương Điềm cắn một miếng kem, không chịu thua kém: “Ai bảo thiếu gia anh một lời nói thật cũng không có.”

Chủ nhà đưa tay gõ nhẹ lên cằm, lười biếng bào chữa cho bản thân: “Vậy thì có đi.”

Khương Điềm vô cảm nhìn về phía chủ nhà.

“Làm việc ở hộp đêm? Là thiếu gia tiếp rượu? Khách hàng vung tay hào phóng thì anh mới có thể mua được Porsche cao cấp?” Khi cô nói chuyện, trong không khí thoang thoảng vị dâu tây, hỏi, “Anh là trai bao sao?”

Chủ nhà cười: “OB của chúng tôi kinh doanh liêm chính.”

OB của chúng tôi?

Khương Điềm còn chưa phản ứng lại đã nghe thấy anh nói: “OB là do tôi mở.”

Khương Điềm cầm que kem trong tay, ngẩn người, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh mở á?”

“Lúc trước giấu người nhà lén mở, không nhiều người biết.” Chủ nhà thản nhiên nói, sau đó mỉm cười: “Hết giận chưa? Xin được mời em đi ăn đồ nướng Mộc Ốc.”

Khương Điềm cảm thấy mình không phải là một cô gái da mặt mỏng nên có chút xấu hổ với chuyện mình đi tìm quản lý và kéo người ta đi trước mặt mẹ nuôi.

Nghĩ lại thì cũng không phải chuyện lớn gì, không cần quá để tâm đến nó.

Cô liếm liếm vết kem bên khóe miệng, thoải mái, hào sảng nói: “Hết giận rồi, nếu không liên quan đến Ngụy Thuần nhà chúng tôi thì tôi rất ít khi để tâm.”

“Vậy nếu liên quan đến Ngụy Thuần thì sao?” Chủ nhà đột nhiên hỏi.

Khương Điềm nhai ốc quế “rốp rốp”, nói với giọng không mấy chân thành: “Ờ thì, cũng không sao cả, tôi tốt tính lắm, thật đấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quái Vật Lạc Viên

Copyright © 2022 - MTruyện.net