Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Điềm có cảm giác cô và chủ nhà càng ngày càng thân thuộc hơn, nghĩ lại thật kỹ, lại cảm thấy dường như không phải.
Dù sao thì khi thuê chung nhà ở Pháp, bạn cùng nhà cũng là trước lạ sau quen, dần dần hiểu nhau hơn.
Nhưng chủ nhà thì khác, anh không phải người chỉ quen biết sơ sơ như kiểu “Tôi biết tên anh” hay “Tôi biết anh thích đồ ăn nước Pháp hay cháo trắng Trung Quốc”, “Tôi biết mấy giờ anh về”.
Có một loại cảm giác không thể nói rõ được.
Dù không biết tên nhưng vẫn rất thân thuộc.
Đặc biệt là hôm nay.
Chủ nhà “hố đen vũ trụ siêu cấp thần bí” sống ở tầng trên, ấy thế mà lại sẵn lòng nói cho cô biết anh là ông chủ của OB.
Khương Điềm như là đang lang thang trong vũ trụ vô tận thì bỗng chạm đến một hành tinh nhỏ sáng lấp lánh, cả người thoải mái vô cùng.
Cô ăn sạch cây kem ốc quế dâu tây trong tay, nhìn về phía chủ nhà, tư thế lái xe của người này không đạt tiêu chuẩn chút nào, một tay cầm vô lăng, một tay khác chống trên cửa kính xe đang mở, khóe miệng khẽ nhếch.
Lưu manh.
Rõ ràng ánh mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, ấy thế mà khi cô ăn xong kem ốc quế thì lại đổi tay cầm vô lăng, tay còn lại mở hộp kê tay giữa hai người, rút hai tờ khăn giấy ra, đưa cho cô.
Khương Điềm cầm lấy khăn giấy, lau đầu ngón tay không cẩn thận bị dính kem.
Hình như mỗi lần ngồi ở ghế phó lái của chủ nhà, cô đều ăn những đồ ăn có vị dâu, lần trước là sữa bò vị dâu.
Nghĩ đến hành động quản lí OB đưa ly nước ngọt vị dâu cho cô, Khương Điềm đột nhiên cười: “Quản lí của anh đưa cho phái nữ đồ uống vị dâu tây, học từ anh phải không? Còn có kẹo bạc hà vị dâu tây, những hộp đêm khác đều là kẹo bạc hà không thôi.”
Chủ nhà vuốt cằm: “Hửm? Không phải cô bé nào cũng thích dâu tây à?”
Không phải cô bé nào cũng thích dâu tây à...
Đúng rồi, Khương Điềm suýt chút nữa thì quên, chủ nhà nhà cô là gay mắc bệnh u/n/g t/h/ư thẳng thắn, anh thậm chí còn cảm thấy những bông hồng vàng nổi danh của nước Anh và những chiếc lá xanh giống như món bánh trứng hẹ.
Còn nói mặt quả hồng dễ thương moe moe của Lune như cái lon bị dẫm bẹp.
Khương Điềm rất tò mò về OB, trong làn gió đêm ấm áp, cô hỏi: “Tên OB là do anh đặt sao? Có giống như lời đồn đại không? Object, đối tượng đạt đến cực đỉnh của dục vọng?”
Kỳ thực, cô càng ngày càng tò mò về chủ nhà, rất muốn hỏi, nếu thật là như vậy, vậy đối tượng đạt đến cực đỉnh của dục vọng của anh là ai?
Là bạn trai cũ quá cố sao?
Chủ nhà xị mặt: “Chuyện gì cũng tin, đều là lời đồn cả, có phải các em còn ngầm nói OB khác với các hộp đêm khác không?”
“Tôi chưa nói,” Khương Điềm gom lại mái tóc bị gió đêm thổi bay, “Nhưng thật sự có rất nhiều người nói vậy, nói OB là một hộp đêm rất “tình”.”
Chủ nhà cười, hoàn toàn không có tính tự giác của một ông chủ OB, thay vì nhân cơ hội tâng bốc, anh lại nói lời thật lòng: “Trong hộp đêm thì lấy đâu ra tình cảm thật lòng.”
Khương Điềm vô cùng đồng ý, gật đầu, lại tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc ý nghĩa của OB là gì?”
“Obviate, bài trừ.” Chủ nhà nói.
Vẻ mặt anh vô cảm.
Bài trừ?
Khương Điềm không hiểu lắm.
Tại sao một nơi giải trí lại có một cái tên như vậy?
Cảnh đêm Đế Đô hoa lệ, màn hình trên các tòa nhà nhấp nháy các khẩu hiệu quảng cáo, phồn hoa rực rỡ, ánh đèn xuyên qua cửa kính chiếu trên mặt Ngụy Thuần.
“Chính mày đã dạy hư anh mày! Là mày đã ép thằng bé phải c/h/ế/t! Sao tao lại sinh ra mày chứ! Không có mày thì Giang Việt sẽ không c/h/ế/t! Đều tại mày!”
“Là mày hại Giang Việt phải c/h/ế/t! K/ẻ g/i/ế/t n/g/ư/ờ/i!”
Giọng nữ thét chói tai vô cùng đau lòng hiện lên trong đầu Ngụy Thuần.
M/á/u thấm xuống sàn gỗ trong phòng làm việc, Giang Việt sắc mặt tái nhợt ngã trong vũng m/á/u, con d/a/o quân đội Thụy Sĩ dính vết m/á/u nhưng vẫn sáng loáng rơi trên sàn, mọi cảnh tượng ùn ùn kéo đến.
“Sinh nhật vui vẻ nhé Giang Việt, anh trai em lại thêm một tuổi, con d/a/o này tặng cho anh đấy, ngầu không?”
“Đưa anh con d/a/o quân đội thì có tác dụng gì, không phải chỉ có thể dùng để gọt trái cây cho em thôi sao, đứa nhóc kén ăn.”
Ngụy Thuần đã quen với cơn ác mộng này, không có cảm xúc gì, đưa tay day day huyệt Thái Dương.
Nếu là anh, có lẽ anh cũng không có sức lực để thay đổi tình trạng này, ác mộng quấn thân cũng không sao, già đi theo cuộc sống tầm thường, vô vị cũng được.
Đều ổn, đều được.
Nhưng bây giờ, Ngụy Thuần nhìn cô gái ngồi cạnh mình đang phồng má suy nghĩ hàm ý của từ “OB” kia.
Mỗi lần cô suy nghĩ chuyện gì đó đều là dáng vẻ dễ thương này.
Cô gái lớn lên yêu diễm như vậy, thế mà nghe nói thứ hồi nhỏ mà cô thích nhất lại là vỏ quýt?
Đáng yêu ghê.
Khóe miệng Ngụy Thuần cong cong.
Ác mộng tăm tối như một chiếc chăn bông dày nặng được vén lên, để lộ ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ.
Khiến anh không muốn đắm chìm trong những cơn ác mộng đó thêm một phút giây nào nữa.
Anh muốn tỉnh dậy.
...
Cậu ấm ấm đầu Tô Vãn Châu từ sau ngày gặp mặt ở OB ấy, càng ngày càng ấm đầu hơn, chuyên mục mỗi ngày một lời âu yếm biến thành chuyên mục chống l/ừ/a đ/ả/o, hơn nữa không chỉ một cái một ngày mà là 3 – 5 cái một ngày.
Chia sẻ một số bài viết kỳ cục như “Phải có lòng đề phòng người khác”, “Những điều về bản chất con người mà bạn nhất định phải biết”, “Người cạnh bạn rốt cuộc đang nghĩ gì”, “Ý tốt ẩn giấu trong đám ma quỷ”, “Hiểu rõ con người cả bằng trái tim”.
Khương Điềm không trả lời tin nhắn nào, mấy ngày này cô đang bận bù đầu bù cổ điều chế nước hoa, bận ngập đầu đi phân tích hoa văn chạm khắc trên tay vịn cầu thang ở biệt thự, thế mà nhóc mèo hư Lune này còn cố tình đi theo quấy rầy.
Giấy A4 không còn phù hợp để Khương Điềm ghi chép những phân tích về những hoa văn chạm khắc đó nữa, cô bắt đầu chuyển qua dùng máy tính.
Cô giáo của Khương Điềm là một nhà điều chế nước hoa truyền thống, bà không thích máy tính, khi dạy Khương Điềm cũng quen ghi chép bằng tay, thường dùng nhiều nhất là máy tính bảng.
Hai ngày trước, Lune gây họa, đuổi theo một con côn trùng nhỏ, rồi tiêu tiêu sái sái đá chiếc máy tính bảng của Khương Điềm khỏi bàn, sau đó nhìn Khương Điềm bằng đôi mắt to tròn, ngây thơ, vô tội, rồi làm nũng: “Meo.”
Máy tính bảng của Khương Điềm rơi từ trên cao xuống, đập thẳng xuống đất, màn hình bị vỡ thảm không nỡ nhìn.
Lune ra vẻ đáng yêu không thành công, hôm đó đã mất đi đồ hộp và thịt khô cho mèo.
Nó ấm ức rúc trong lòng chủ nhà, ánh mắt lên án Khương Điềm.
Nhờ phúc của đồ ăn hại mặt quả hồng, laptop mà cô đang dùng hiện giờ là của chủ nhà sống tầng trên, nhưng theo phân tích của cô, máy tính này chắc hẳn là của vị bạn trai cũ kia.
Với loại tư duy thẳng tuồn tuột kiểu như con gái cả thế giới này đều thích màu hồng nhạt và dâu tây của chủ nhà, anh không thể nào dùng giấy dán máy tính màu vàng.
Máy tính có lẽ đã được chủ nhà lau sạch, ngoại trừ giấy dán máy tính ra thì không còn gì cả.
Khương Điềm gõ ngôn ngữ và truyền thuyết của từng loại hoa trên hoa văn chạm khắc vào, ôm máy tính lên tầng, định để chủ nhà nhìn thử xem có hữu ích hay không.
Dù sao thì chủ nhà mới là người hiểu rõ bạn trai cũ của mình hơn ai hết.
Mới đi được vài bước, Tô Vãn Châu đã gửi tin nhắn đến, hôm nay là “Sốc! Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, người ở cùng tôi thế mà lại là loại người này!”
Khương Điềm không chịu được nữa, vừa ôm máy tính vừa nhận điện thoại, khi bước lên cầu thang, giọng Tô Vãn Châu từ trong điện thoại truyền tới: “Em gái Điềm ơi ~ Good afternoon!”
“... Cậu gia nhập vào tổ chức bán hàng đa cấp nào đó rồi đúng không?” Khương Điềm đi thêm mấy bậc thang, thấy Lune bước những bước mèo đi theo, từ xa đã kêu lên từng tiếng làm nũng về phía chủ nhà.
Tô Vãn Châu nói lớn: “Dạy cậu nhìn người đấy! Chủ nhà nhà cậu vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt lành gì rồi!”
Khương Điềm vội vàng giảm âm lượng cuộc gọi, dè dặt nhìn về phía chủ nhà, nói nhỏ: “Nói gì đấy, người ta tốt lắm đấy.”
Chủ nhà dựa vào đầu giường, tay gãi lông cho Lune, Lune thoải mái, híp mắt hưởng thụ.
“Em gái Điềm! Cậu thay đổi rồi! Trước kia cậu sẽ không vì thằng khác mà bật lại tôi! Có phải cậu thay lòng đổi dạ rồi không!”
Tô Vãn Châu lên án, hét lớn.
Khương Điềm nhìn chủ nhà, mỉm cười, bịa chuyện để đối phó với Tô Vãn Châu: “Đúng là tôi đã thay lòng đổi dạ rồi, hiện giờ tôi thích cuộc sống tam thê tứ thiếp.”
Chủ nhà nghe thấy lời cô nói, nhìn về phía cô, nhướng mày.
“Gì cơ!” Có lẽ Tô Vãn Châu vừa vỗ đùi, điện thoại truyền đến một tiếng “đét”, “Vậy cậu dây dưa với tên chủ nhà kia làm gì? Muốn trải nghiệm cuộc sống tam thê tứ thiếp sao không nói sớm? Tôi giới thiệu cho cậu một trò chơi.”
Tô Vãn Châu cúp điện thoại, gửi đến đây một trò chơi <X và nhà sản xuất>, nói gì mà có thể trải nghiệm yêu đương với những người đàn ông khác nhau.
Khương Điềm không còn gì để nói, lắc lắc đầu, đặt máy tính lên bàn của chủ nhà, đẩy chủ nhà ngồi xuống ghế.
Cô đứng bên cạnh chủ nhà, chống một tay vào lưng ghế của anh, ấn mở tài liệu: “Đây là ngôn ngữ và truyền thuyết của các loài hoa, anh xem thử đi, tôi không quen anh ấy, anh chắc chắn hiểu hơn tôi, xem thử có manh mối nào không.”
“Tôi từng cho rằng tôi là người hiểu anh ấy nhất trên đời này, có lẽ là do tôi tự cao tự đại, nếu tôi thật sự hiểu rõ về anh ấy thì sẽ không phải phiền đến em giúp đỡ.” Chủ nhà nói nhỏ.
Khương Điềm nghe anh nói mà có một cảm giác khó tả.
Đúng thế, vì sao anh ấy t/ự s/á/t cũng không biết.
“Nếu có liên quan đến hoa cỏ, tôi chắc chắn có thể giúp được anh, chúng ta nhất định sẽ tìm ra được nguyên nhân anh ấy t/ự s/á/t.” Khương Điềm chống bàn và lưng ghế, nghiêm túc nhìn vào mắt chủ nhà, “Một ngày không được thì hai ngày, một tháng không được thì hai tháng, cô giáo dạy điều chế nước hoa của tôi đã nói rồi, có công mài sắt, có ngày nên kim.”
Ánh mắt Khương Điềm mang theo sự kiên định nhưng khi nhìn chủ nhà lại mang theo vẻ dịu dàng mà chính cô không ngờ tới.
Cứ như thể đôi mắt màu hổ phách nhạt ấy của cô là hai hồ mật được ánh nắng sưởi ấm, ngọt ngào đến mức khiến người ta muốn bỏ lại cuộc sống tồi tệ của mình mà đắm chìm vào trong đó.
Trước giờ Khương Điềm chưa từng nói với ai như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô muốn an ủi một người.
Chủ nhà lẳng lặng nhìn cô, khóe mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khương Điềm đắc ý trong chốc lát.
Thấy không, cảm động chứ?
Bạn trai cũ là người khiến anh bị tổn thương, mà tôi, Khương Điềm, là bạn cùng nhà kiêm khách thuê, sẽ là người mang đến ấm áp cho anh!
Cô không để ý tư thế của mình lúc này rất gần gũi với chủ nhà đang ngồi trên ghế, gió điều hòa phả xuống, có mấy sợi tóc không nghe lời, lặng lẽ quét qua sườn mặt của chủ nhà.
Tà váy dài màu xanh đậm theo động tác cúi người của cô gần sát đất hơn, lớp vải cotton và vải lanh mỏng quét qua bàn chân đang xỏ dép lê của chủ nhà.
Khương Điềm đang đắc ý, chủ nhà cử động, đầu ngón tay chọc trán cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra xa một chút.
Khương Điềm: “?”
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, quay mặt đi: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng sáp lại gần như vậy.”
Khương Điềm: “?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");