Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh nói coi, hòm thuốc ở đâu vậy?” Khương Điềm lên giọng, trừng đôi mắt màu hổ phách nhạt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn bàn, Lune đã sớm thoát khỏi bóng ma tâm lý của chú chó lông vàng bự, không biết đã lại chạy đi đâu chơi rồi.
Chủ nhà ngồi trên thảm lông trải bên cửa sổ sát sàn, dựa vào chiếc gối dựa hình quả bơ, mỉm cười nhắc lại từng chữ: “Hòm, thuốc, ở, dưới, tầng, hầm.”
Khương Điềm sợ xuống tầng hầm.
Cô cảm thấy dưới tầng hầm có quỷ.
Chủ nhà biết điều này.
Muốn chửi mười nghìn câu, Khương Điềm không tỏ thái độ gì, nhìn chủ nhà.
Áo vest đen cấm dục của người này đã bị cởi ra, ném ở một chỗ trên thảm lông, khuy măng sét của chiếc áo sơ mi đen bên trong đã được tháo ra, tay áo xắn đến cánh tay, anh đưa tay cởi chiếc cúc thứ hai trên cổ áo, nếu không thấy đuôi mắt hơi đỏ hồng, trán cũng nóng bỏng tay, thật đúng là trông không giống bệnh nhân xíu nào.
Trông giống giở thói lưu manh hơn.
Khương Điềm tắt điều hòa, nhìn chằm chằm vào yết hầu anh trong phút chốc: “Ai bị sốt cũng cảm thấy lạnh cả!”
Chủ nhà dừng lại động tác tay đang định cởi chiếc cúc áo thứ ba, lại lấy một chiếc gối ôm hình quả táo màu xanh khác ôm vào lòng, ngả người lại gần Khương Điềm, giọng nói khàn khàn: “Tôi cũng thấy lạnh mà.”
“Thế anh cởi khuy áo làm gì hả!” Khương Điềm trừng anh.
“Không phải chứ,” chủ nhà nhàn nhã cười, ho “khụ” một tiếng, giọng mũi vẫn nặng như trước, “Sao tôi cởi một chiếc khuy áo mà em đã giật đùng đùng lên thế? Phải lòng tôi rồi à?”
Thanh âm trầm khàn như mang theo những hạt nhỏ, mơn trớn quanh tai rồi chảy vào ốc tai.
Không còn gì gợi cảm hơn được nữa.
Khương Điềm đứng bật dậy, vớ một chiếc gối hình quả chanh màu xanh ném vào người anh: “Tôi phải lòng anh cái quần què!”
Câu mắng người khác này cũng là học từ Ngụy Thuần trên sân thượng nhiều năm về trước, bao năm rồi cũng không tiến bộ, vẫn là mấy từ đó.
Chủ nhà là một kẻ mặt dày, bị mắng cũng không giận, anh cười gượng, lại bắt đầu giả vờ đáng thương, rũ mắt: “Không lấy thuốc cho người bệnh được sao? Người bệnh sắp ốm c/h/ế/t rồi.”
Khương Điềm không làm gì được, cô nén giận, bước đến sờ trán chủ nhà.
Đúng là rất nóng.
Nóng vậy cũng không cần đi viện sao?
Có lẽ do bị ốm nặng, động tác nhướng mày của chủ nhà cũng trở nên lười biếng, chậm rì rì, Khương Điềm vừa định hỏi anh nhướng mày là có ý gì thì bàn tay nóng bỏng bỗng nhiên đặt trên vai cô, nhẹ nhàng tới gần, áp trán vào trán cô.
Trán sát bên trán.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền qua.
Khương Điềm đờ người, vô thức nhắm mắt lại.
Hơi thở cực nóng của chủ nhà phả lên gò má cô, như thể giây tiếp theo sẽ hôn xuống môi cô vậy.
“Anh, anh làm gì đấy!” Khương Điềm rụt cổ, nhắm chặt mắt, giọng run rẩy, hỏi.
“Đo nhiệt độ là đo bằng trán còn gì.” Chủ nhà nhàn nhã trả lời.
Đo bằng trán quần què!
Khương Điềm nghiến răng ken két, suýt thì mở miệng mắng anh lần thứ hai.
“Anh rốt cuộc đã làm gì mà biến bản thân được thành như này vậy?” Khương Điềm cảm nhận độ nóng trên trán truyền lại, mắt mở to, không nhịn được nên hỏi thành lời.
Vừa nãy anh nói anh đi thăm mộ, nhưng Khương Điềm không tin, cảm thấy anh đang bịa chuyện để dọa cô.
Chủ nhà ngả người ra sau, lại dựa lên gối dựa, thu lại vẻ cà lơ phất phơ, giọng bình bình: “Đi thăm mộ, đi ăn sinh nhật anh ấy, tôi muốn là người đầu tiên chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ.”
Khương Điềm cảm thấy bản thân hỏi những câu này chính là trực tiếp động chạm vào dây thần kinh mẫn cảm, yếu ớt nhất của người ta, cô nhấp môi, đổi chủ đề: “Hình như anh sốt rất cao, trong hòm thuốc có thuốc hạ sốt và nhiệt kế không?”
“Có.” Giọng chủ nhà đầy chắc chắn.
Đối với Khương Điềm mà nói, một thân một mình đi xuống tầng hầm là nhiệm vụ cấp S vô cùng khó khăn, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ nhưng lại bị hai tầng mây che lại, mưa rơi lất phất.
Chủ nhà nói để anh đi lấy hòm thuốc, nhưng Khương Điềm thật sự không dám để người nóng như cái bếp lò như anh chạy lăng xăng, cô cầm đèn pin, vẻ mặt thấy c/h/ế/t không sờn, đưa tay mở cửa tầng hầm ra.
“Két—”
Cánh cửa gỗ sáng màu này rất ấn tượng, giống y như đúc trong phim ma, phát ra một loại âm thanh vừa trầm vừa bén.
Ngón tay Khương Điềm run lên, vô cùng không muốn, vô cùng dè dặt nhìn xuống dưới tầng hầm.
Khác với loại tầng hầm kinh khủng vừa tối tăm vừa cũ nát, tầng hầm này vô cùng hiện đại, mỗi bậc thang đều phát sáng, trong không khí thoang thoảng mùi vỏ quýt phơi khô.
Mùi hương mà Khương Điềm thích nhất hồi còn nhỏ đang cổ vũ cho cô.
Cô bước xuống tầng hầm, các dãy tủ đều phát sáng, như một phòng trưng bày nho nhỏ.
Phân loại các ngăn tủ chứa đồ còn chi tiết hơn cả thư viện, vừa nhìn là biết không phải phong cách của chủ nhà.
Ý nghĩ trong tầng hầm có quỷ không đánh đã bay biến.
Bạn trai cũ của chủ nhà đúng là người tốt!
Khương Điềm dễ dàng tìm được hòm thuốc, vừa mở ra đã thấy thuốc trong hòm được phân loại vô cùng ngăn nắp, trên giấy ghi rõ ràng tác dụng chính và hạn sử dụng, nét chữ rất thanh thoát.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao chủ nhà lại nói chắc nịch trong hòm thuốc có thuốc hạ sốt và nhiệt kế như thế rồi.
Là tin tưởng và thấu hiểu con người của bạn trai cũ.
Biết anh ấy sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.
Khương Điềm ngồi xổm trong tầng hầm, đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, nhìn hòm thuốc rồi ngây người.
Cho nên mới khiến anh khó quên vậy sao?
Trong lòng thấp thoáng sự rối rắm.
“Phải lòng tôi rồi à??”
“Đo nhiệt độ là đo bằng trán còn gì.”
Lời chủ nhà nói cùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể giống như cái ôm lần trước, đi qua cung phản xạ dài dằng dặc, lại một lần nữa vô thức hiện hữu đầy đầu Khương Điềm.
Phải lòng tôi rồi à?
Phải lòng tôi rồi à?
Phải lòng tôi rồi à?
Mỗi một lần nhớ lại, Khương Điềm lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Mình phải lòng anh ấy sao?
Cô mù mờ nghĩ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cả người Khương Điềm lập tức cảm thấy bất ổn.
Quả nhiên là không nên xuống tầng hầm!
Nơi này dù có trang hoàng đẹp đến đâu thì vẫn rất tăm tối!
Không thể phải lòng chủ nhà...
Chủ nhà thích đàn ông mà!
Khương Điềm lắc đầu nguầy nguậy, hét lên một tiếng: “A!”
“Khương Điềm à?” Trên tầng hầm truyền tới âm thanh đặc giọng mũi của chủ nhà.
“Không sao đâu! Đừng xuống đây! Tôi...” Khương Điềm đè lại lồng ngực đang đập thình thịch của mình, hít sâu một hơi rồi thở ra, “Tôi tìm thấy hòm thuốc rồi!”
Cô lấy nhiệt kế và mấy viên thuốc cảm cúm trong hòm thuốc ra, khi đóng hòm lại, Khương Điềm vô tình nhìn thấy trong góc hòm có một loại thuốc không nhãn mác, đặt bên cạnh phân loại “Ngủ Ngon”.
“Paroxetin sao?” Khương Điềm nhìn thoáng qua, không có hộp thuốc hay hướng dẫn sử dụng nhưng chắc chắn không phải thuốc hạ sốt, cảm cúm gì đó nên cô cất lại.
Chủ nhà kẹp nhiệt kế, ôm gối ôm trông như một đứa bé ngoan, nhưng lời ra khỏi miệng lại không được như vậy: “Em thấy gì à? Còn sợ đến mức hét lên như thế?”
Khương Điềm bỗng nhớ tới lần chủ nhà uống quá chén được người ta đưa về hôm nọ, anh có nói, “Nếu như có thể nhìn thấy quỷ thì tốt rồi.”
Còn cả sandwich bị mèo hoang ăn lúc đó, anh cũng nói, “Nếu như thật sự có quỷ, thế mà lại tha không ăn một cô bé da mỏng thịt mềm, nhất quyết muốn ăn sandwich bơ cá ngừ à? Quỷ này sống cũng dưỡng sinh ghê cơ, quỷ mà dưỡng sinh như thế thì tôi cũng muốn gặp.”
Phải chăng lúc đó anh nghĩ, nếu như có quỷ, thì đó sẽ là người cũ mà anh nhớ mãi không quên.
Trong lòng Khương Điềm hụt hẫng: “Có phải anh còn rất muốn được gặp quỷ không? Để anh thất vọng rồi, dưới tầng hầm chẳng có gì cả.”
Chủ nhà cạn lời, khó hiểu liếc nhìn Khương Điềm: “Đang êm đang đẹp gặp quỷ gì chứ.”
Nói xong, chủ nhà lại hỏi: “Bị dọa thật à?”
Thật ra không bị dọa.
Quỷ nào dọa sợ được bằng “phải lòng chủ nhà” chứ.
Khương Điềm chột dạ, quay đầu đi, nghịch tờ hướng dẫn sử dụng và hộp thuốc trong tay, thất thần, cô trả lời cho có lệ: “Ừ, hòm thuốc hay phải dùng đến sao lại cất dưới tầng hầm...”
Chưa nói dứt lời thì chủ nhà bỗng kéo tay cô đặt trên cánh tay của mình.
“Làm—” Khương Điềm hốt hoảng, vùng vẫy, liên tục lùi về sau, khua khoắng loạn xạ, đập một cái lên cánh tay chủ nhà.
Chủ nhà “Shh” một tiếng, vô cùng vui vẻ: “Cô bé còn biết mắng người nữa.”
“—Gì đấy.” Khương Điềm chậm chạp nói hết câu, không cách nào giải thích, chỉ có thể trừng mắt nhìn chủ nhà.
Có lẽ chủ nhà không nhịn nổi, cười to thành tiếng, cười xong lại ho khan, khóe mắt càng ửng đỏ hơn.
Giống hồ li tinh quyến rũ người khác.
Khương Điềm chưa kịp hoàn hồn khi lòng bàn tay chạm vào cánh tay nóng ấm của chủ nhà, trông cô như một bé mèo đang uốn đuôi, chủ nhà ho khan vài tiếng, yếu ớt dựa vào đệm, chưa hết tức giận: “Đáng đời!”
“Không hợp lý lắm nhỉ Khương Điềm Điềm, để em sờ tôi một xíu, người được lợi vẫn là em, em căng thẳng gì chứ?” Chủ nhà rút nhiệt kế ra, cười, “Sờ được gì rồi?”
Sờ được cơ bắp cuồn cuộn.
Khương Điềm mạnh miệng: “Da heo, tỏi gà, lưu manh đang bị sốt!”
“Chậc,” Chủ nhà nheo mắt nhìn nhiệt kế, “Cho em sờ soạng cơ thể cường tráng của tôi, là để em có thể cảm nhận được vì sao hòm thuốc này chỉ có thể bị cất dưới tầng hầm.”
“Bao nhiêu độ?” Khương Điềm rút bàn tay vừa chạm vào chủ nhà lại, đánh trống lảng.
“38.5.” Chủ nhà nói.
Nhiệt độ này có phải hơi cao rồi không nhỉ.
Khương Điềm rót nước cho chủ nhà uống thuốc hạ sốt, người đang sốt cao này còn nằng nặc đòi đi tắm, còn cố ý nói trên người mình đều là hương vị của ma quỷ, Khương Điềm nghiến răng ken két, đi lên tầng lấy quần áo cho anh tắm, còn đỡ người vào phòng tắm.
“Không cần tôi giúp chứ?” Khương Điềm đứng ở cửa phòng tắm, thuận miệng hỏi.
Người bên trong mặc áo sơ mi đen, đang lười biếng dựa vào tường, cởi cúc áo, nhướng mắt nhìn cô, cong khóe miệng: “Sao, tôi muốn thì em sẽ giúp tôi sao? Em thì giúp được gì? Tắm rửa hửm?”
“...”
Khương Điềm thẳng tay đóng sầm cửa lại, nhốt tiếng cười to tùy ý của chủ nhà lại trong phòng tắm.
Cả một đêm chủ nhà không ngủ, hơn nữa lại bị ốm, có thể trêu chọc, vui đùa nhưng mắt thường cũng có thể thấy được trạng thái rất kém. Khương Điềm ngủ không ngon giấc, lại vất cả cả buổi sáng, khi ánh mặt trời sáng choang, hai người tinh thần uể oải đều không muốn đi ăn sáng, nằm chảy thây trên chiếc giường lớn của Khương Điềm, một người dựa vào đầu giường, một người nằm dài, trò chuyện câu được câu chăng.
Có lẽ là giọng khàn khàn của chủ nhà khi bị ốm quá thu hút, Khương Điềm ôm gối ôm nhắm mắt, ngủ.
Lần nữa thức dậy là bị tiếng động lớn đánh thức.
“Đoang”, tiếng cửa kim loại ở sân biệt thự va vào tường.
Khương Điềm ngồi bật dậy, bắt gặp ánh mắt của chủ nhà.
Chắc người này cũng đang ngủ nhưng bị đánh thức, trong mắt có tơ máu màu hồng, hai người cùng lúc nhìn về phía cửa sổ sát sàn, thấy một người phụ nữ mặc váy đen đang hùng hổ đến gần khu vườn.
Người phụ nữ kia trông cao gầy, nhìn qua thì có vẻ hơn 40 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ người tới không phải người tốt.
Khi bà thấy Khương Điềm, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận.
Khương Điềm còn đang ngây ngốc nhưng hành động của chủ nhà lại rất nhanh, không biết vớ được tai nghe bluetooth của cô từ chỗ nào, nhét vào tai cô, cầm điện thoại của cô, ngựa quen đường cũ vào ứng dụng nghe nhạc.
Anh nói: “Cứ yên tâm nghe nhạc của em đi, không được tháo tai nghe cũng không được ra ngoài.”
Khương Điềm nhăn mặt, đầu ngón tay chủ nhà vẫn nóng, anh còn chưa hạ sốt.
Có lẽ là thấy cô nhíu mày nên chủ nhà cong cong khóe miệng, an ủi cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Ngoan, nghe lời nào.”
Nói xong ấn mở bài hát, bài <Thiên Đường Rực Cháy> của Ngụy Thuần tràn ra từ trong tai nghe, “Khi ấy, ánh mặt trời mờ mịt, chỉ còn sót lại mấy phần sắc xuân trong đôi mắt em...”
Khương Điềm nhìn chủ nhà bước ra khỏi phòng ngủ của cô, bước chân vẫn chậm rãi như trước, thuận tay giúp cô đóng cửa phòng lại.
Đầu giường còn vắt bộ vest màu đen lúc anh mới trở về rạng sáng.
Ngoài cửa sổ, tâm trạng người phụ nữ đứng trong sân kích động, nói rất nhiều, nói liên tục mà cô không biết là đang nói gì.
Hai tay chủ nhà đút túi, vẻ mặt không quan tâm, khóe miệng cong cong, để lộ một nụ cười trào phúng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");