Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ nhà bị sốt một tuần mới khỏi, thế mà còn cả gan nói mình thân thể cường tráng.
Buổi sáng sau khi chủ nhà hạ sốt, ngừng thuốc, ánh nắng chan hòa, Khương Điềm mở một gói thịt khô, chạy lên tầng tìm Lune. Vừa lên tầng đã thấy chủ nhà bắt đầu tập thể dục lại, đang plank trên thảm tập.
Người này, chỉ cần là một mình một tầng là bắt đầu để trần cả nửa người trên, chỉ mặc quần thể thao rộng thùng thình màu xám nhạt, Lune nằm ngửa, liếm liếm chân.
Khương Điềm đứng đó không nhúc nhích, cứ yên lặng nhìn chủ nhà như vậy.
Ánh nắng ban mai tràn ngập căn phòng nồng mùi hormone.
Đồng hồ bấm giờ trước mặt chủ nhà hiển thị 6 phút 55 giây, một giọt mồ hôi trượt xuống từ sống mũi cao thẳng xuống chóp mũi, đọng lại ở đó một lúc rồi nhỏ xuống nền đất.
Khương Điềm quét mắt nhìn những đường cơ săn chắc và gợi cảm trên người anh, dừng lại một lúc, rồi đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
Đang muốn giả vờ như không nhìn thấy gì để đi xuống tầng, chủ nhà mở lời: “Tìm tôi à?”
Sau gáy người này mọc mắt sao!
Bị cảm chưa hết nên giọng vẫn còn mang theo âm mũi, lại vừa plank nên anh thở hổn hển.
Khương Điềm cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, không hiểu sao lại nổi giận: “Tập của anh đi! Đang tập thì đừng nói gì hết.”
Động tác plank của chủ nhà vẫn giữ nguyên, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cô một vòng nhưng thế mà thật sự không nói gì.
Mãi cho đến khi đồng hồ bấm giờ hiển thị thời gian là 10 phút, chủ nhà mới đứng dậy, xoa eo, hít sâu vài hơi, hỏi lại: “Tìm tôi à?”
Anh hỏi khiến Khương Điềm hơi xấu hổ, cô suýt chút nữa thì quên mình đi lên đây là để tìm Lune.
Rõ ràng ôm Lune là có thể đi được rồi, sao phải đúng chôn chân ở đây xem chủ nhà chứ.
Còn chờ người ta tập thể dục xong, giờ cô lại nói cô lên đây chỉ là để tìm mèo...
Có kỳ cục lắm không?
Não Khương Điềm nhảy số, khi trả lời đã nghĩ ra một lý do mà cô tự nhận là vô cùng hoàn hảo: “Plank khó lắm sao?”
“Không khó lắm, em muốn thử không?” Chủ nhà đi vào toilet, lấy khăn lông lau mồ hôi trên người.
Ánh mắt Khương Điềm không nhịn được mà nhìn tới nhìn lui theo chiếc khăn lông hai vòng, sau đó đột nhiên thu tầm mắt lại như bị ong đốt, mất tự nhiên quay đầu nhìn Lune: “Thử thì thử.”
Lune vô tội bị nhìn chằm chằm thì sợ hãi cực kỳ, mặt quả hồng run run, phóng người chạy mất hút.
Chủ nhà vẩy nước rửa mặt, tùy tiện lấy khăn lông lau sạch nước, mặc một chiếc áo ngắn tay vào: “Giữ 35 giây được không?”
Khương Điềm mở to mắt, ngạc nhiên nhìn chủ nhà.
Anh làm được 10 phút.
Lại chỉ cho cô 35 giây, còn dùng từ không xác định “được không” nữa chứ.
Khinh thường ai vậy?
Lời này khiến ý chí chiến đấu của Khương Điềm sục sôi bùng cháy, cô hếch cằm: “Tôi 8 phút.”
Chủ nhà nhướng mày, buồn cười, nói: “8 phút sao? Được, vậy 8 phút.”
Chủ nhà làm mẫu động tác plank tiêu chuẩn, Khương Điềm đứng bên cạnh anh khởi động xong cũng chống cánh tay xuống, chủ nhà ấn đồng hồ đến ngược, một lúc sau, Khương Điềm cảm thấy toàn bộ cánh tay của mình bắt đầu run rẩy, khi ngẩng lên, mới qua 13 giây.
Thứ đồ này hỏng rồi đúng không!
Cả người run rảy, đồng hồ đếm ngược cuối cùng cũng được 30 giây, Khương Điềm cảm thấy bây giờ mà ngã xuống thì sẽ rất mất mặt, cô cắn răng kiên trì, trộm nhìn chủ nhà bên cạnh.
Chủ nhà vẫn thong dong, còn nhàn nhã huýt sáo với Lune.
Là một nhà điều chế nước hoa, lúc Khương Điềm vận động nhiều nhất chính là đi đến cửa hàng tiện lợi ở ngã tư khu biệt thự để mua một cốc nước lạnh, đợi Ngụy Thuần không thể nào xuất hiện, sau đó lại bất lực trở về, thể lực có thể nói là rất kém.
Khương Điềm giữ được 50 giây, cảm giác 1 giây đồng hồ khi chuyển giữa 50 sang 51 kia dài dằng dặc, không thể gượng nổi nữa, cả người Khương Điềm cứng đờ, ngã xuống thảm tập, thở hồng hộc, quay đầu lại, thấy chủ nhà vẫn giữ mình ổn định, như cười như không đánh giá cô, Khương Điềm tức giận, đưa tay cào cào anh khiến chủ nhà dù đang rất thảnh thơi cũng bị nghịch ngã cả ra.
Chủ nhà bị nghịch ngã cả ra vắt tay lên trán, Khương Điềm còn tưởng mình đã động đến chỗ nào của anh, nhìn kỹ lại thì phát hiện người này đang run rẩy, dưới khuỷu tay tràn ra một tiếng cười, sau đó không nhịn được và cười sằng sặc.
Tiếng cười khiến ánh mặt trời cũng dịu dàng hơn.
Khương Điềm tức c.h.ế.t đi được, tiến lại gần muốn đánh lén anh nhưng chủ nhà duỗi tay đầy linh hoạt, không tốn chút sức nào đã bắt được cổ tay cô.
Khương Điềm đánh lén không thành, hai tay đều bị anh tóm chặt, ý xấu nổi lên, không biết mình đã nghĩ gì, há miệng cắn anh.
“Shh.”
Khương Điềm hoàn hồn, nhận ra bản thân đang nhào vào trong ngực người ta, cả người như lọt thỏm trong lòng người ta, còn cắn cổ chủ nhà một cái.
Dấu răng nhỏ trên cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, trông hơi buồn cười.
Chủ nhà buông tay cô ra, vẻ mặt hình như còn vui hơn cả vừa nãy, nằm trên thảm tập, cong khóe miệng, trêu chọc cô: “Chịu không nổi thì gây rối, đánh không lại thì cắn người, em giống mấy đứa trẻ con nghịch ngợm ghê.”
“Ồ đúng rồi,” anh lười biếng chỉ chỉ dấu răng trên cổ mình, “Cái này có tính là cho vay không? Khi cần tôi có thể trả lại nhỉ?”
Anh cứ thuận miệng vui đùa như vậy, trong đầu Khương Điềm bỗng dưng hiện lên hình ảnh anh mặc vest đi vào trong sân kia.
Khương Điềm không nói gì, mặt nóng bừng.
Rõ ràng là cô cắn chủ nhà, giờ lại cảm thấy môi mình tê dại, răng thì mềm nhũn.
Khương Điềm hơi xấu hổ, cô dứng dậy, xoay người chạy đi.
Khó có được một ngày cô không mặc váy, lúc chạy trốn vô cùng tiện.
Đầu xuôi nhưng đuôi không lọt.
Lưng quần của quần yếm bị người đằng sau túm lấy.
Chủ nhà ghé vào tai cô và nói: “Buổi trưa cùng ăn cơm nhé, tiểu thư ma cà rồng.”
Khương Điềm không quay đầu lại, nhấc chân đá về sau, nghe thấy tiếng rên của chủ nhà mới che tai, chạy biến.
Cô biết dáng vẻ bản thân lúc này trông hơi hoảng sợ.
Nhưng không muốn đào sâu vào nguyên nhân.
Buổi trưa, chủ nhà gọi cơm hộp, thành phố Đế Đô hoàn toàn bước vào mùa hè nóng nực, nóng đến mức mọi người không buồn ăn uống.
Lần nào chủ nhà gọi cơm hộp đều đầy ắp, ăn không để đâu cho hết, hôm nay chỉ gọi hai phần bì lạnh, dưa chuột và chè đậu xanh để giải nhiệt.
Khi Khương Điềm từ trong phòng đi ra vẫn còn mặc áo blouse trắng, chủ nhà dựa bên máy hút mùi hút thuốc, thấy cô đến đây liền xả nước dập đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Sống cùng một biệt thự đã lâu, Khương Điềm luôn có thể nhìn thấy anh hút thuốc như một người hút thuốc lâu năm, nhưng mỗi lần thấy cô đi qua, anh đều dập tắt, cho dù điếu thuốc đã gần hết hay vừa mới châm lửa.
Không giống những người phải hút vài hơi trước lúc lên xe hay vào nhà, trông anh có thể dập thuốc bất cứ lúc nào mà không hề lưu luyến, khiến người khác có cảm giác rằng anh thực ra không hề nghiện.
Thật ra Khương Điềm muốn hỏi, có phải anh chịu áp lực quá nhiều nên mới hút thuốc không?
Lời đến đầu môi nhưng lại nhịn xuống không nói.
Quá chú ý đến anh.
Loại trạng thái này...
Có lẽ vì suy nghĩ miên man nên bữa trưa Khương Điềm thấy thật vô vị, cô thậm chí còn không nếm thử những miếng dưa chuột thanh mát mà chỉ máy móc cho vào miệng, mãi cho đến khi ăn được nửa bữa, trong lúc cô vô tình ngẩng đầu lên, cô thấy chủ nhà đang chống cằm nhìn cô không chớp mắt.
“Khụ!” Khương Điềm bị sặc, che miệng “khù khụ” một lúc lâu mới ngừng lại được, cô giả vờ bình tĩnh, “Nhìn tôi làm gì?”
“Không phải em không giỏi ăn cay sao?” Chủ nhà hỏi.
“Đúng vậy... Sao thế?”
Khương Điềm cũng ăn cay, một xíu ớt cay vẫn ổn, nhưng so với chủ nhà thường ăn tôm hùm đất xào cay hay cua cay thơm thì lập tức trông có vẻ kém hơn nhiều.
Cho nên khi chủ nhà đặt cơm đều sẽ thêm một phần giống vậy nhưng không cay cho Khương Điềm.
Chủ nhà nhướng mày, hếch cằm, trong giọng nói mang theo ba phần trêu chọc: “Ăn được rồi sao?”
Khương Điềm lúc này mới nhận ra mình đang ăn bì lạnh ướp cay, vị giác như đã c.h.ế.t từ lâu lập tức vùng dậy như xác sống trỗi dậy, thấy ớt, cô lập tức cảm nhận được vị cay.
Cay quá!
Cô đưa tay lấy bát chè đậu xanh, rồi nhận ra là mình đã uống hết.
Uống lúc nào vậy?
Cô thất thần, chủ nhà đưa bát chè đậu xanh của mình qua, Khương Điềm hơi ngại, chỉ bàn bếp phía sau: “Không sao, tôi uống nước là được rồi.”
Loại trạng thái này rất không bình thường.
Khương Điềm cảm thấy bản thân rất cần tìm thêm chuyện để làm, để phân tán sự chú ý đối với chú nhà đi.
Cứ nghĩ như vậy, Khương Điềm mở trò chơi mấy ngày trước Tô Vãn Châu gửi tới <X và nhà sản xuất>, lúc đó cô nói sao nhỉ?
Hình như nói mình thích cuộc sống tam thê tứ thiếp hở?
Sau đó Tô Vãn Châu mới đề cử trò chơi này?
Thôi được, tam thê tứ thiếp gì đó, mười tám thê thiếp cũng được, đừng để cô cứ đi nhìn chòng chọc chủ nhà là được.
Khương Điềm chơi game cả chiều, bốn người đàn ông tính cách không giống nhau, thân phận cũng thế, nhưng không có ai trong số họ khiến Khương Điềm cảm thấy có hứng thú.
Cô đeo tai nghe, thất thần.
Không biết chủ nhà trên tầng đang làm gì nhỉ?
Khương Điềm! Mi đang nghĩ gì đấy!
Bốn người đàn ông hẹn hò với mi mà mi còn rảnh nhớ đến chủ nhà!
Âm nhạc trò chơi lấp đầy hai tai Khương Điềm, quả thật cô chơi không nhập tâm, cũng không trải nghiệm được sự vui sướng của cuộc sống tam thê tứ thiếp gì đó.
Giống như bữa trưa kia, máy móc, không có cảm giác gì cả.
Gặp cốt truyện trong game thì chỉ cần bỏ qua, gặp nhiệm vụ thì tùy tiện giải quyết cho xong, hoàn toàn là g.i.ế.t thời gian.
Khương Điềm đang ngồi trên sofa hăng say g.i.ế.t thời gian thì một bên tai nghe bị lấy đi mất, tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ và tiếng điều hòa thổi truyền vào trong tai, cùng với đó còn có tiếng của chủ nhà: “Nhìn gì vậy, gọi em mà em không trả lời nữa?”
Chủ nhà ghé vào sofa, cúi người, áp sát Khương Điềm đang dựa vào ghế sofa, cô nâng mắt lên là có thể nhìn thấy đôi môi mỏng cong cong của chủ nhà, màu môi ánh hồng.
Trên cổ là dấu răng đã mờ đi, chỉ còn lại yết hầu gợi cảm nhô lên.
Giây tiếp theo, một chai nước quýt lạnh như đá áp vào má Khương Điềm, chủ nhà mỉm cười: “Này, không phải em thích vỏ quýt sao, xem xem có phải là vị em thích không.”
“Sao anh biết tôi thích vỏ quýt?” Khương Điềm hơi bất ngờ.
“Người bạn kia của em nói.” Chủ nhà không mặn không nhạt đáp lời cô.
Vẻ mặt này của anh khiến Khương Điềm có ảo giác rằng anh rất không vui khi nhắc đến Tô Vãn Châu.
Tầm mắt chủ nhà dời đến trên màn hình điện thoại của Khương Điềm, duỗi tay rút điện thoại của cô, cười nhạo: “Chơi gì đây? Cằm đàn ông gì mà nhọn vậy? Trông như con gái ấy nhỉ.”
Người ta sao lại trở thành con gái rồi.
Người trong trò chơi chính là cảnh sát cơ bắp cuồn cuộn!
Tuy Khương Điềm cũng không nhìn ra được mấy người đàn ông trong game đẹp trai chỗ nào, nhưng cũng cảm thấy những lời này của chủ nhà hơi ác, cô phản bác: “Vẫn ổn mà, mặc đồ cảnh sát cũng khá đẹp đấy chứ.”
Người đàn ông trong game đã đọc xong kịch bản, Khương Điềm chỉ cần nhấn nhấn một lát là có thể đến được cốt truyện đằng sau.
Chủ nhà cầm điện thoại nhìn lướt qua rồi ném lên sofa, anh nhìn thẳng vào mắt Khương Điềm, chầm chậm cất lời:
“Hôm nay dù cho có viên đạt sượt qua tai tôi thì điều tôi đang nghĩ ấy vậy mà lại là, còn chưa nhận điện thoại của em.”
“Chậc,” chủ nhà nói xong, bĩu môi, “Ê hết cả răng, người này bị hâm hả, đang bắn nhau còn nghĩ đến trả lời điện thoại? Chấp hành nhiệm vụ như này rất không chuyên tâm, chưa bị đạn bắn trúng là rất vô lí.”
Khương Điềm: “...”
Anh mới vô lí, tự dưng lại độc miệng như vậy.
Chủ nhà tiếp tục đọc lời thoại trong trò chơi, thỉnh thoảng còn muốn chửi bậy vài câu.
Khương Điềm ngây người.
Giọng nam trong trò chơi khi nói ra cũng không có cảm giác gì, nhưng đổi lại là chủ nhà nói...
Cảm giác tim đập thình thịch như ở dưới tầng hầm lại đến.
Khương Điềm cầm lon nước ngọt vị quýt lạnh như băng, cảm nhận được sự ẩm ướt, lạnh lẽo từ chiếc lon hợp kim và nhịp tim ngày càng tăng của mình.
Đúng là mình đã nhìn trúng chủ nhà.
Khương Điềm nghĩ.
- -
Tác giả có lời muốn nói: Trò chơi lấy ý tưởng từ <Tình yêu và nhà sản xuất>.
(Tiến độ của nam nữ chính trong truyện cần, fan trò chơi đừng tranh cãi nhé, tui cảm ơn.)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");