Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 39: Rau Má: Còn Khóc Nữa Là Tôi Hôn Em Đấy
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 39: Rau Má: Còn Khóc Nữa Là Tôi Hôn Em Đấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết vận đào hoa của em đang ở đâu.”

Khương Điềm định trả lời thì bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” lớn.

Đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Cô và chủ nhà cùng lần về phía tiếng động, vừa nhìn qua đã nghe thấy tiếng hét chói tai trong đám đông:

“Kia là con nhà ai vậy!”

“Ngã thế kia thì c/h/ế/t mất thôi!”

“Á! Đứa bé sắp rơi xuống rồi!”

“Gọi cảnh sát nhanh!”

“Gọi cứu hỏa! Họ có thang!”

“Chảy máu rồi! Trời ơi!”

“Gọi cứu thương đi!”

Trong tức khắc, con phố trở nên ồn ào.

Không biết con cái nhà ai, trông còn rất nhỏ, bò ra khỏi cửa sổ tầng ba rồi rơi xuống, ngã mạnh xuống mái tầng hai.

Có lẽ đứa bé vừa mới biết bò, không biết có bị gãy chỗ nào không, đứa bé khóc thét lên, trên mặt dính vết máu.

May mà không tiếp đất bằng đầu, trước mắt thì chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Khương Điềm ngây người, theo phản xạ đi theo chủ nhà.

Cô linh cảm, chủ nhà sẽ không đứng xem không.

Chủ nhà cau chặt mày, bước nhanh về phía đám đông, đi được hai bước thì dừng lại, đưa tay xoa đầu Khương Điềm, anh nói: “Chờ tôi.”

Khương Điềm mấp máy môi, không nói gì.

Cô cứ nhìn anh xuyên qua đám người nhanh như sóc như vậy, anh bám vào thanh sắt, ngồi trên vách tường đầy mảnh kim loại tam giác chống trộm vừa sắc vừa cứng, anh bật người nhảy xuống mảnh đất hoang cỏ dại mọc um tùm phía sau tòa nhà trong khu dân cư.

Khu dân cư này cũng đã được kha khá năm tuổi, xây bằng gạch, những người còn ở lại đây phần lớn là người lớn tuổi, một ông lão ở tầng một nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì lo lắng ló đầu ra ngoài: “Anh bạn trẻ, cậu leo lên được sao? Mau cứu đứa bé đó đi!”

May là bên ngoài cửa sổ tầng một lắp lưới chống trộm, Ngụy Thuần từ từ trèo lên các thanh sắt của lưới chống trộm, nhìn trông rất khó khăn, chỉ chốc lát sau, mồ hôi bắt đầu lăn trên trán.

Mái nhà tầng hai cách chỗ anh leo lên hơi xa, hơn nữa khung kim loại này lắp là để phòng trộm, khoảng cách rất rộng, rất khó để leo lên, gân cổ nổi lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, mồ hôi tuôn như mưa rơi.

Giữa tiếng la hét của đám đông, gia đình ở tầng ba kia cuối cùng cũng nhận ra con nhà mình đã gặp chuyện, vô cùng hoảng loạn nhìn xuống.

Thấy trên mái nhà tầng hai là một đứa bé, hai người lớn trong nhà ngỡ ngàng, khóc khàn cả giọng theo đứa trẻ, người phụ nữ trung tuổi khóc lóc rồi biến mất, không lâu sau đã thấy cô ấy xuất hiện ở bên cửa sổ tầng hai, cô và gia đình sống ở tầng hai xảy ra tranh cãi.

“Mở cái này ra, con tôi đang ở ngoài cửa sổ nhà anh!” Người phụ nữ trung niên khóc hết nước mắt.

Hộ gia đình tầng hai hơi khó xử: “Ban công phòng trộm thì đều bị hàn kín cả, ai mở ra được chứ!”

“Tôi mặc kệ! Con tôi đang ở ngoài cửa sổ nhà anh, anh cứu con tôi với!” Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, vừa khóc vừa kéo mạnh khung chống trộm, “Anh đây là thấy c/h/ế/t mà không cứu!”

Hộ gia đình tầng hai tự dưng bị chụp cho một tội danh, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cô bị điên à? Tôi nói thứ này đã bị hàn kín cả rồi! Không mở được, nhà mình có con mà cũng không trông được, cô nói nhỏ tiếng tí đi, tôi nói cô nghe, mẹ tôi bị bệnh tim, không chịu được sợ hãi đâu!”

Ngụy Thuần như thể không nghe thấy hai người tranh cãi.

Anh bám trên song sắt tầng một, định tiếp cận mái nhà tầng hai từ phía bên trái.

Khoảng cách hơi xa, Ngụy Thuần thử hai lần cũng không thể chạm được đến song sắt bên đó, anh dang rộng tay nhất có thể nhưng vẫn không chạm được tới.

Đứa trẻ rơi xuống khóc không ra hơi, khuôn mặt nhỏ tím tái, hai bên thái dương dính máu.

Đứa trẻ khóc xong thì bắt đầu bò đi, mái nhà rất nhỏ, đứa trẻ chỉ di chuyển một chút thôi thì tình hình sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

Mọi người gọi lớn gọi bé nhưng dường như đứa bé không nghe thấy, đã bò tới rìa của mái nhà tầng hai, chỉ bò thêm mấy centimét nữa thôi là sẽ rơi từ tầng hai xuống.

Ngụy Thuần thử nhiều lần nhưng vẫn không thể chạm được đến điểm bám bên trái, tóc anh ướt đẫm mồ hôi, chảy dọc theo trán xuống.

Khóe mắt anh liếc thấy đứa bé đã đi đến bên rìa, như sắp ngã.

“Mẹ k/i/ế/p.” Ngụy Thuần nheo mắt, lau mặt, đột nhiên trầm giọng hét một tiếng, nhảy tới lan can phía bên kia.

Với không được thì ông mày nhảy cho mà xem.

Đám đông hét lên một tiếng đầy kinh hãi, Khương Điềm đờ người, mắt thấy chủ nhà cố gắng trèo lên đỉnh của lưới bảo vệ tầng một, thử với sang lan can tầng hai nhưng đều thất bại, cuối cùng ấy thế mà anh lại nhảy lên.

Khoảnh khắc chủ nhà nhảy qua, tim Khương Điềm cũng giật thót như muốn bay lên tận cổ họng.

“A!” Chủ nhà hét lên, nắm lấy lan can bên trái, lan can bị anh kéo phát ra tiếng kim loại chói tai.

Anh như một chú chim trên đảo, dang rộng đôi cánh, cuối cùng đáp xuống một vách núi hiểm trở.

Đây là lần đầu tiên Khương Điềm thấy trên khuôn mặt luôn là vẻ lười biếng kia của chủ nhà lại hiện lên sự căng thẳng.

Chủ nhà nhảy qua, vừa bám lấy thanh sắt thì đứa bé kia lại động đậy.

Bàn tay nhỏ bé lấm máu và bùn, nó nhấc tay lên, chỉ cần đặt xuống là đặt hụt vào không trung, sau đó rơi từ tầng hai xuống.

Ngay khi đứa bé đặt tay xuống, Ngụy Thuần nhanh chóng trèo lên lưới an toàn tầng hai, chân móc lấy đáy lưới an toàn, ngả người về sau tạo thành tư thế lộn ngược, rồi ôm lấy đứa trẻ sắp rơi từ trên cao xuống.

Đám đông im bặt trong khoảnh khắc, sau đó lớn tiếng hò reo, đầu con phố, tiếng xe cứu thương vọng đến.

Ngụy Thuần ôm đứa bé trong lòng, đứa bé khóc nấc lên, anh “shh” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Khóc cái mông ấy, đứa bé hư.”

Ngụy Thuần nghiến răng, hít một hơi thật sâu, may là đứa bé này không nặng lắm, anh gập bụng một lần nữa để bám lấy lan can, hét về phía đám đông: “Ai đến đây bế đứa bé đi!”

Trong đám đông, hai thiếu niên chạy ra giúp đỡ, một người trong đó nhảy qua lan can sắt vào khu dân cư, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được, chạy về phía Ngụy Thuần.

Cậu thiếu niên đón được đứa bé, Ngụy Thuần thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu ta nâng đứa bé lên cao và đưa ra, một người khác trong đám đông đỡ lấy đứa bé và chạy đến xe cứu thương ở ngã tư dưới sự chỉ dẫn của mọi người.

“Phù...” Ngụy Thuần thở hắt ra, không vội vàng, anh từ từ leo xuống khỏi lưới chống trộm.

Lúc leo xuống vẫn có phần khó khăn, anh bị ép vào tường, không thể cúi đầu xuống, không nhìn rõ chỗ đặt chân phía dưới ở đâu, đành phải lần mò trong mơ hồ, rất nhiều lần đều dẫm hụt, suýt thì ngã từ tầng hai xuống.

Men theo sự hướng dẫn của đám đông, anh khó khăn leo xuống khỏi lưới chống trộm, mới dẫm được song sắt của tầng một thì đột nhiên một tiếng kim loại bị gãy vang lên.

Ngụy Thuần chỉ kịp bảo vệ đầu, cả người rơi từ trên tầng xuống.

Khương Điềm đứng trong đám đông gần như đã mất cả giọng, cô mở miệng nhưng lại không hét được thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh sắt bị gãy quệt một đường đẫm m/á/u thật dài trên cánh tay anh.

Cũng may mấy ô cửa sổ này đều ở phía sau toàn nhà, bên dưới quanh năm không có người để mắt đến, cỏ mọc um tùm, khoảng cách giữa các tầng của ngôi nhà cũ cũng không quá cao, khoảng hơn hai mét.

“Uỵch”.

Ngụy Thuần ngã mạnh xuống bụi cỏ dại, anh đau đớn cuộn người lại: “Shh.”

“Á! Cậu ấy rơi xuống rồi!”

“Không sao chứ anh bạn trẻ?”

“Có đau có gãy ở đâu không!”

“Nhanh nhanh nhanh, ai vào xem đi!”

...

Đám đông đang đua nhau nói thì Ngụy Thuần đã ngồi dậy rồi chậm rãi đứng lên, anh cắn răng: “Không sao, không c/h/ế/t được.”

Anh nhìn từ xa thấy Khương Điềm đứng trong đám người, cô không nói gì, cũng không động đậy, mặt mày trắng bệch cả ra, kem ốc quế trong tay đang tan dần, nhỏ giọt, cô vô thức bóp chặt nó.

Ngụy Thuần sửng sốt, đứng dậy, nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào, bên cạnh có người đưa khăn ướt, anh thuận tay nhận lấy: “Cảm ơn ạ.”

Vết thương trên cánh tay vẫn còn đang chảy m/á/u, anh không thèm để ý, sải bước đi đến chỗ Khương Điềm.

Mặt Khương Điềm vẫn trắng bệch, ngay cả môi cũng tái nhợt, cứ ngơ ngác như vậy nhìn anh.

Ngụy Thuần lấy cây kem đang tan trong tay cô, vứt vào thùng rác, anh cầm tờ khăn ướt lau nước kem dính trên tay cô, cười nhẹ, an ủi cô: “Dọa em sợ rồi à? Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”

Khương Điềm gật đầu nhưng vẫn không nói gì.

Mọi người phía sau vẫn luôn bàn tán, không biết bà cụ nào đã khen anh một câu đầy khoa trương: “Cậu nhóc này là một anh hùng đấy nha!”

Có người nói lớn phụ họa theo: “Anh hùng! Cảm ơn anh hùng nhiều!”

“...” Ngụy Thuần quay đầu đi, ho “khụ”, kéo tay Khương Điềm,: “Đi nào đi nào đi nào, chạy mau, mọi người tâng bốc quá.”

Khương Điềm bị anh kéo cả đường, vào OB từ lối đi dành cho nhân viên, một người quản lý đang gọi điện thoại ngoài hành lang, thấy ông chủ của mình bỗng dưng bước vào thì sợ tới mức suýt thì đánh rơi điện thoại, khi nhìn lại còn thấy trên cánh tay ông chủ còn đang bị chảy máu.

Người quản lý bối rối: “Sếp, anh có cần gọi bác sĩ không?”

“Không cần đâu,” Ngụy Thuần không quay đầu lại, “Lát nữa mang hòm thuốc đến cho tôi.”

Cô nương này có lẽ đã bị dọa sợ, cả tay lạnh toát, bị lôi kéo trong tiết trời nóng nực như vậy mà vẫn chưa bớt được chút nào.

Ngụy Thuần không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng buổi sáng OB không mở cửa, đi trong hành lang yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng rõ ràng, anh bỗng nghe thấy một tiếng khịt mũi rất nhỏ.

Anh dừng lại, quay phắt lại, thấy Khương Điềm đang cố gắng mở to hai mắt, mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.

Chỉ như vậy thôi, trong nháy mắt, Ngụy Thuần cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì va phải, mềm mại và chua chát.

Ngụy Thuần nhíu chặt mày, không để tâm cánh tay đang bị thương, bế Khương Điềm lên, bước về phía phòng làm việc.

Người quản lý đi đến cửa văn phòng, chưa kịp gõ cửa thì bất ngờ thấy được cảnh ông chủ nhà mình đang ôm một người như ôm một khối thủy tinh từ cửa phòng để hé, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng đặt người đó lên bàn làm việc.

Sau đó, hai tay chống trên bàn làm việc, nói cười với cô gái: “Khóc gì chứ...”

Người quản lý nhìn cánh tay đẫm m/á/u của ông chủ, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái, điên cuồng tưởng tượng lung tung cảnh “cường thủ hào đoạt”.

Anh ta bắt chước động tác của ông chủ nhà mình, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc ở trước cửa, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại.

Khương Điềm năm nay 20 tuổi, 20 năm này đã thấy nhiều thứ tình cảm giả dối của người nhà họ Khương, cô mù mờ về mặt tình cảm là sự thật, nghi ngờ về tình yêu cũng là sự thật.

Mấy ngày trước gọi điện cho cô giáo, cô giáo nói trong điện thoại rằng, “Chờ em gặp được người ấy rồi, em lập tức sẽ không còn thấy mơ màng, chỉ một lòng muốn lao vào thôi.”

Lúc ấy, Khương Điềm chỉ cảm thấy những lời cô giáo nói là để an ủi cô, không phải là sự thật.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một tình cảm mãnh liệt như vậy, cho dù biết bản thân đã rung động với chủ nhà, cô vẫn cảm thấy mình là một đồ đểu có thể thoát ra khỏi một đoạn tình cảm bất cứ lúc nào.

Kết quả thì sao, đồ đểu chỉ là suy nghĩ kỳ lạ của chính cô mà thôi.

Cảm giác tim như ngừng đập khi trông thấy cảnh chủ nhà rơi từ trên lan can sắt xuống, giống như thọc một dao thật mạnh vào người người ta.

Trong khoảnh khắc ấy cô đã nhận ra, cô không thể đánh mất chủ nhà.

Niềm yêu thích ấy cũng không mờ nhạt như cô nghĩ, mà sớm đã ăn sâu vào trái tim cô rồi.

Thì là, vừa gặp được người ấy, lập tức không còn mơ màng nữa, chỉ một lòng muốn lao vào thôi.

Không biết tình yêu mà người đời chờ mong có phải như vậy hay không, hay là kiểu lá mặt lá trái như người nhà họ Khương, hay là kết thúc cũng thật tồi tệ, như mẹ ruột cô và người bố trên danh nghĩa kia.

Nhưng cô vẫn muốn thử xem.

Chủ nhà đặt cô lên bàn làm việc, chống tay xuống mặt bàn, nhìn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Khóc gì đấy, đau lòng cho tôi sao?”

Khương Điềm cảm thấy nước mắt nhịn suốt quãng đường đi của mình bỗng dưng không thể kiềm lại được nữa.

Cảnh tượng chủ nhà rơi từ trên cao xuống lặp đi lặp lại trong đầu cô, thậm chí còn t/r/a t/ấ/n người khác hơn cả khi anh nhắm mắt rồi chậm rãi sát lại gần cô, khiến người ta có cảm giác như thể sẽ đánh mất anh ngay trong giây tiếp theo.

Cô cảm nhận được nước mắt mình đang rơi lã chã, chủ nhà nâng mặt cô lên, ngón cái lau sạch nước mắt cô, khẽ thở dài: “Đừng khóc nữa nào, khóc sao mà làm tôi hoảng quá, không phải tôi không sao rồi sao.”

Không sao rồi sao?

Khương Điềm đang khóc cứ u oán nhìn vết thương trên cánh tay của chủ nhà, hàm ý trong đó không cần đoán cũng biết— đây là không sao rồi sao của anh đấy à?

Chủ nhà dỗ cô: “Ngoan nào, không khóc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hồi đi học đánh nhau còn nghiêm trọng hơn nhiều, tôi không cần băng bó, một lát là nó tự lành rồi.”

Khương Điềm vẫn im lặng, nước mắt chảy ròng ròng, càng chảy càng nóng, Ngụy Thuần cảm thấy độ ấm của nước mắt đã theo đầu ngón tay đốt đến cả trong lòng mình.

“Ăn quýt nhé? Uống nước nhé?” Từ nhỏ đến lớn, Ngụy Thuần chưa từng dỗ dành cô gái nào, bây giờ nói gì Khương Điềm cũng không đáp, anh cũng hơi hoảng rồi, “Em xem em có thích thứ gì trong phòng không, thích gì thì cứ lấy về.”

Khương Điềm cứ vừa khóc vừa nhìn anh như vậy, đôi mắt màu hổ phách nhạt như vầng trăng sáng trong đêm tối trước khi trời đổ mưa, đẹp đến lạ lùng.

Cũng khiến người ta muốn phạm tội.

Ngụy Thuần liếm khóe môi, hai ngón tay đẩy khóe miệng Khương Điềm lên, làm mặt cười cho cô: “Khương Điềm Điềm, nào, cười lên.”

“Chậc,” Ngụy Thuần cười đầy lưu manh, “Khuyên em một câu, không được khóc nữa, khóc nữa là tôi sẽ hôn em, nghe rõ chưa?”

Chiêu này hữu dụng.

Khương Điềm không khóc nữa, cuối cùng cũng nói chuyện, giọng nói vốn đã gợi cảm, giờ khóc xong còn có chút khàn khàn.

Cô nói: “Cũng không phải anh chưa từng hôn.”

Ánh mắt Ngụy Thuần tối sầm lại, trực tiếp đỡ gáy cô, hôn xuống.

Mềm như trong tưởng tượng, cũng ngọt như trong tưởng tượng.

Giọng Ngụy Thuần cũng trở nên khàn khàn, nhìn Khương Điềm đang nhắm chặt mắt và hàng mi rung rung của cô, anh nói: “Bé ngoan, hé miệng ra nào.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Copyright © 2022 - MTruyện.net